8
- Á ! Choi Haeri !
Jungki hét ầm lên khi thấy Haeri đang... Bóp cổ con mèo của cô nuôi.
- Mày làm gì vậy ?! Nó sẽ chết vì ngạt thở mất !
- Kệ nó. Ai bảo dám cào đồ của tao. Tao cho chết ! - Haeri vừa nói, mắt vừa liếc qua chỗ đồ hãng Gucci vừa mua. Đống quần áo này, cô tốn hết mấy triệu won để mua về, vậy mà chỉ trong nháy mắt, con mèo "dễ thương" của cô bạn tri âm đã cào rách hết vài bộ. Đúng là không giận không được.
- Ai bảo mua nhiều đồ hiệu làm gì ? Mua ít thôi. Đã mua nhiều lại còn phơi ra trước mắt nó, nó không cào sao được ? - Jungki giận dữ hét lên.
- Thế tại sao không mua xích gồng cổ nó lại ? Thả nó lang bang như thế, không khéo có người bắt mất đấy ! - Haeri cũng đang mất bình tĩnh, âm điệu lời nói có chút lớn.
Jungki giận dữ hét lên lần nữa. Cô bạn của cô, sao ngang bướng quá.
- Mày điên à ? - Haeri bịt tai lại, miệng hét lên một câu. Nhưng thật sự, để hét lên một câu mà Jungki nghe thấy trong tình trạng như vậy, Haeri đã gằn cổ không ít.
- Nếu không muốn tao bóp cổ nó nữa thì mang nó về nhà đi. Trong kí túc xá không cho nuôi động vật lại còn mang vào, đúng là rước họa vào thân.
Haeri bình tĩnh nhìn Jungki, miệng lạnh lùng nói. Jungki nhìn Haeri chằm chằm. Nếu sớm biết Haeri thích sắm đồ hiệu như thế, chi bằng lúc đầu cô không vào kí túc xá ở, không cần tốn công đứng đây cãi nhau với cô ấy. Dù sao cũng là bạn bè, những lúc cãi nhau như vậy đương nhiên sẽ buồn lòng không ít.
- Được. Tao mang nó về nhà mẹ. Cứ ngồi đó sắm đồ hiệu đi.
Jungki ôm con mèo bước ra cửa, đóng lại cái "rầm". Haeri vẫn còn đứng ở bên trong, hững hờ giữa đám đồ hiệu nằm dưới đất.
Cô ngồi phịch xuống đất, dang tay lượm lại những mảnh vải vụn từ "bãi chiến trường" của con mèo đó, bất giác miệng hét to một câu đầy bất mãn.
- Con mèo chết tiệt !
...
3 giờ chiều
Trời nắng. Ánh mặt trời giận dữ hắt xuống lòng đường, in thành những mảng vàng chói.
Gió thổi ngang qua con phố cô đang đứng, mạnh đến nỗi cô muốn ngã xuống đất.
Haeri đứng trong tình trạng trời nắng, gió mạnh như thế, tâm trạng lại tối đi mấy phần.
Lúc sáng Jungki và con mèo của cô ấy đã làm cho Haeri phải bắt đầu một ngày mới với những mệt mỏi và chán nản, bây giờ chẳng thể ngăn được cô muốn hét lên với trời xanh, với Thượng Đế. Cô muốn hét lên để tất cả sẽ suôn sẻ như ý cô, cô muốn hét lên để mọi việc đều sẽ thuận lợi. Nhưng cô cũng biết, đời không như là mơ.
Haeri hậm hực thở dài một cái.
Nếu như trong những lúc tâm trạng tệ như vậy, mà lại được đứng ở một nơi không có người, cô sẽ dễ dàng hét lên những điều bức xúc ở trong lòng. Tâm trạng cũng sẽ vì thế mà đỡ đi mấy phần.
Bỗng, từ trong đám người đông nghẹt đang vội vã đi đi về về trên đường, ở một quán cà phê nhỏ có một cái đèn đang thắp sáng. Ánh sáng từ cái đèn ấy dù chẳng có tác dụng gì vào ban ngày, nhưng nó lại thành công làm cô chú ý đến.
Cô bước đến quán cà phê ấy.
Mùi cà phê thơm ngất xông vào mũi cô, kích thích khứu giác lẫn vị giác. Mùi vị cà phê ở đây chẳng có gì mới, nhưng lại mang một hương vị rất đặc biệt. Đặc biệt trong từng ly cà phê, trong từng bước pha chế, trong từng người mặc đồng phục của quán, và đặc biệt trong từng cách trang trí.
Quán cà phê lấy màu cỏ úa làm nền chính, nhưng trên trần nhà lại treo lủng lẳng khá nhiều bóng đèn. Bên trong tiệm có khá nhiều chậu hoa, chậu cây cảnh trông vô cùng nịnh mắt. Dù biết mọi thứ chỉ là do ảo ảnh thị giác, nhưng nơi đây lại vô cùng, vô cùng mờ ảo, như đang bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Haeri đứng thẫn thờ nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi gợn lên sự thán phục. Nếu trong mắt người khác, nó chẳng có tác dụng gì trong việc thu hút khách hàng, thì với cô, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho người ta muốn ở lại đây mãi, không muốn ra khỏi đây.
Một chị gái tiến đến bên cô, ôn tồn hỏi.
- Chào em. Em mới đến đây à ?
Haeri ngớ người.
- À... Dạ, vâng. Em đến đây lần đầu.
- Ồ. - Chị gái kia nhoẻn miệng cười, cái răng khểnh bên trong nhấp nhoáng vô cùng dễ thương - Nếu vậy thì em muốn gì chỉ cần nói với chị hoặc một ai đó ở đây. Không cần ngại đâu.
- Vâng. - Cô mỉm cười đáp lịch sự, nụ cười của cô tỏa sáng như mặt trời - Chị tìm giúp em một chỗ kín người được không ạ ?
Cô gái kia "ừ" một tiếng, rồi quay lưng bước đi, ngầm thông báo cho Haeri biết nên đi theo cô ấy để tìm được chỗ ngồi ưng ý.
Quả nhiên muốn gì chỉ cần hỏi người ở đây là được. Chỗ ngồi mà chị gái kia dẫn cô đến chẳng có ai ngồi bàn xung quanh cả, phần vì nó nằm trong góc khuất của quán, phần vì nó lại rất tối, chẳng có bóng đèn nào treo ở đây nên trông vô cùng ảm đạm.
Nhưng lại vô cùng đúng ý Haeri.
Cô mỉm cười đắc ý, cảm ơn chị bồi bàn kia rồi nhanh chóng chọn chỗ ngồi. Tuy ở đây không có đèn, nhưng ánh sáng bên goài cửa sổ đã vô tình hắt vào, khiến cho nơi đây vẫn còn mờ mờ thấy được địa hình.
Ánh sáng le lói chiếu vào từ khung cửa sổ, rọi vào cả một góc khuất của quán.
Rọi vào cả mảng kí ức trong dĩ vãng.
Haeri thở dài, hai tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại. Từ từ ngả đầu ra sau ghế, để mặc cho những suy nghĩ mông lung cứ thế chồng chéo lên nhau.
Nếu là ngày xưa, nhất định sẽ có người cùng cô ngồi ở đây, ngồi ở chỗ ảm đạm, khuất mắt nhất của quán.
Nếu là ngày xưa, sẽ có người hàn thuyên tâm sự với cô, chọc cô cười để cất đi nỗi buồn trên gương mặt.
Nếu là ngày xưa, sẽ có một người luôn luôn bên cạnh cô, an ủi cô mỗi khi cô và Jungki cãi nhau...
Nhưng đó mãi mãi là ngày xưa.
Kí ức trong dĩ vãng mãi mãi nằm ở phía sau, không thể cùng ta bước đến phía trước.
Và bây giờ là sự thật. Không còn ai sẽ ở bên cô những lúc cô buồn, không còn những lời trêu đùa chọc cô vui mỗi lúc cô giận...
Cũng không còn bàn tay nào sẽ áp lên tay cô, nhẹ nhàng sưởi ấm nó vào mùa đông nữa...
Sẽ không còn hai trái tim luôn đồng điệu, chung một nhịp đập với yêu thương...
Tất cả những gì còn lại, chỉ là chiếc bóng ở sau lưng, mãi mãi ở đằng sau theo dõi ta trưởng thành từng ngày.
- Xin lỗi, cô dùng gì ạ ?
Haeri mở mắt ra. Một anh chàng bồi bàn đang đứng trước mặt cô, hai tay đan lại trước bụng tỏ vẻ rất lịch sự. Cô khẽ nhìn mái tóc vàng óng của anh ta.
Mái tóc đó...
Đã từng có người cũng mang một màu tóc giống anh...
Người đã nhẫn tâm bỏ rơi cô vào thời điểm cô hạnh phúc nhất...
Haeri khẽ thở dài, không để anh chàng kia nghe thấy. Lát sau, cô trả lời.
- Capuchino.
- Vâng.
Anh chàng nhanh chân bước vào bàn pha chế. Thì ra anh ta vừa làm phục vụ, vừa pha chế nước. Một lúc làm nhiều việc như vậy, quả thực không dễ dàng gì, nhưng công việc vẫn là công việc.
Cô nheo mắt lại, hướng ánh nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hàng cây xanh rậm lá trải dài trên một con đường thẳng tắp. Cơn gió thổi ngang qua những cành hoa kiều diễm dưới ánh mặt trời. Thổi vào cả bên trong cửa sổ, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt thanh tú của người con gái.
Ánh mắt cô trầm buồn, im lặng quan sát mọi ảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Đáy mắt ánh lên một niềm khao khát.
Giống như cô muốn chạy ra hòa vào khung cảnh bên ngoài kia, chứ không đơn thuần là ngắm nhìn nó qua ô cửa sổ.
Chắc có lẽ do cô đã sống khép kín quá lâu, đã xa lánh với thế giới bên ngoài trong một thời gian dài, nên những khao khát rất đỗi bình thường đó lại đánh động vào trái tim cô. Cũng bởi lí do đó mà nhiều người, khi họ muốn tìm hiểu cô nhưng không có lòng kiên nhẫn, đã cho rằng cô không hề thân thiện, thậm chí luôn "gai góc", cọc cằn với mọi người bên cạnh.
Nhưng nguyên nhân thật sự làm cô luôn xa lánh với người khác...
Là do những vết thương trong lòng vẫn còn rỉ máu...
Dường như chẳng thể ngăn lại được...
[You used to tell me that you loved me once.
What happened ? What happened ?
Where is all of this coming from ?
What happened ? What happened ?
You say i'm crazy and there's nothing wrong.
You're lying and you know I know...]
Tiếng chuông từ chiếc điện thoại nằm yên trong túi bất chợt vang lên, đánh thức cô một cách tàn nhẫn. Bài hát này, cô đã quyết định chọn nó làm nhạc chuông sau khi bản thân thẳng thắn chấp nhận rằng, cô và anh đã chia tay.
Tiếng chuông vẫn cứ âm ỉ reo.
Cô nhấc máy lên tai, nghe.
- Ai thế ?
- Haeri...
Mắt cô bắt đầu mở to. Giọng nói này... Jungki ?
- Có chuyện gì ?
- Mày đang ở đâu thế ? Sao tao không thấy mày ở kí túc xá ? - Đầu dây bên kia vang vọng tiếng nói, nếu nghe kĩ thì có cả tiếng thở, hình như cô ấy đang rất hấp tấp.
- Tao ở một quán cà phê. Tìm tao làm gì ?
- Không có gì. Tại... tao thấy... lo cho mày... nên là...
- Haha.
Haeri bật cười khanh khách. Đúng như cô nghĩ, mọi lần khi hai người cãi nhau, người đi xin lỗi trước luôn chỉ có một.
- Cười gì thế ? - Jungki giận dỗi, vội vàng hỏi.
- Không có gì. Không cần tim tao nữa đâu. Tối tao về. Mà này, đừng mang mèo về kí túc xá nữa nhé.
Đầu dây bên kia rộn ràng tiếng cười. Jungki "ừ" vài tiếng rồi tắt máy.
Haeri nhìn vào màn hình chiếc đến thoại, mỉm cười. Ít ra đến tận bây giờ, vẫn còn có một người luôn thay thế "người bạn đời", ở bên cô mọi lúc cô cần, quan tâm cô những khi cô vắng bóng. Đôi khi cô vẫn nghĩ, cả cuộc đời Choi Haeri này chỉ cần có một mình Lee Jungki là đủ.
- Capuchino của cô đây.
Haeri ngẩn mặt lên nhìn, vẫn là anh chàng bồi bàn lúc nãy.
Cô vẫn vu vơ mỉm cười.
Anh chàng ấy nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp trước mắt. Trong phút chốc trái tim bất ngờ trật một nhịp.
Cô gái này, có nụ cười rất đẹp.
Khác hẳn lúc đầu khi cô nhìn anh, lạnh lùng và bất cần.
Haeri thấy anh nhìn mình hơi lâu, liền quay mặt đi ho khan một tiếng. Anh chàng kia cũng như sực tỉnh từ giấc ngủ say, vội vội vàng vàng đi về bàn pha chế. Đôi môi anh kéo lên thành đường cong hoàn hảo.
Một cô nàng thú vị.
•
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top