39

Taehyung xé nát cái áo của cô ném dưới sàn, mắt anh trầm đục nhìn cô. "Làm người phụ nữ của tôi sẽ được Kim gia bảo vệ."

Jungki trợn mắt nhìn hắn. Có đấy! Giờ mà theo anh về nhà còn khác nào tiểu tam cướp chồng phá hoại hạnh phúc nhà người khác đâu! Cô vùng vẫy hết cỡ, miệng không ngừng hết lên "Thả tôi ra!"

Kim Taehyung đen mặt nhìn cô một hồi, ánh mắt vẫn còn trầm đục nhưng hình như đã khá hơn. Jungki nhìn vào cứ tưởng là anh đã tỉnh rượu đôi chút nên ngữ khí nhẹ nhàng hơn nhiều. "Anh đã có vợ sắp cưới rồi Taehyung, chúng ta không thể."

"Sao lại không thể? Cô vẫn có thể làm vợ nhỏ của tôi. Yên tâm, chỉ cần cô mang giọt máu nhà Kim gia, Kim gia nhất định không ngược đãi cô."

Cô trợn trắng mắt nhìn hắn, Kim Taehyung hoá thú thật rồi! Jungki hoảng sợ nhìn gương mặt điển trai của anh, trong lòng không ngừng cầu nguyện hắn sẽ tỉnh táo lại. Nhưng cổ nhân có câu, lên giường rồi làm gì có chuyện ngừng lại.

Jungki còn chưa hết hoảng sợ, Taehyung đã cuối xuống hôn cô ngấu nghiến, nhân lúc cô không để ý mà đẩy lưỡi vào trong, điên cuồng càn quét khoang miệng cô. Jungki hoảng hốt, cố gắng né tránh đầu lưỡi của hắn, nhưng càng né tránh, hắn càng đẩy lưỡi vào sâu hơn.

Mãi đến khi cả hai không còn thở được nữa, mặt đã đỏ bừng bừng anh mới dừng lại, lúc này anh mới nhận ra nước mắt cô đang chảy dài xuống hai bên má. Taehyung nheo mắt nhìn, khẽ hỏi: "Giao thân thể cho tôi, em đau khổ thế sao?"

Jungki hét lên thật to vào mặt anh, nụ hôn khi nãy đã rút hết không khí trong lồng ngực cô khiến cho giọng cô khản đặc lại: "Đúng, Kim Taehyung anh mau thả tôi ra, có chết tôi cũng không làm tiểu tam phá hoại hạnh phúc nhà người khác!" Cô phẫn uất nhìn hắn. Đối với hắn, cô chỉ như loại phụ nữ qua đường làm ấm giường cho hắn mỗi đêm sao? Là loại phụ nữ không có lòng tự tôn riêng của bản thân sao? Phụ nữ luôn luôn là loại vì tiền mà bán rẻ thân thể sao?

Tiếng hét của cô vô tình làm con thú trong hắn nổi giận. Jungki nghĩ nếu như có thể cảnh tỉnh hắn cô sẽ được an toàn, nên cô mới hét lên như vậy. Không ngờ điều này mang lại phản ứng ngược. Kim Taehyung bị chọc giận, lấy tay bóp mặt cô, gằn từng tiếng nói rõ ràng: "Cô im miệng cho tôi. Từ trước đến nay tôi không có khái niệm đồ của tôi hay của người khác, chỉ có khái niệm những thứ chưa có hoặc đã có." Tay hắn lần mò xuống dưới, dùng sức dằn một cái, quần của cô đã bị xé nát một cách dễ dàng.

Kim Taehyung dùng sức quá mạnh khiến cho cô cảm thấy bị đau theo, lần này cô theo phản xạ hét lên: "Kim Taehyung anh mau dừng tay! Nếu anh còn làm càn thêm nữa tôi sẽ hận anh cả đời này!"

"Nếu như lát nữa lúc triền miên với tôi mà gọi thẳng tên tôi ra như thế, tôi sẽ không kìm được mất." Taehyung nhếch mép nhìn cô khóc lóc dãy dụa bên dưới thân mình. Jungki quả thật rất thông minh, nhưng dường như cô luôn tránh xa những tệ nạn như thế này nên chẳng biết được điều căn bản nhất, đó là càng phản kháng, càng làm tăng ham muốn của đàn ông.

Hắn cuối xuống ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô, cắn thật mạnh khiến cô đau điếng hét lên một cái. Nước mắt cô tuôn ra như suối, miệng không ngừng van xin dừng lại. Cô ngước mắt nhìn mặt trăng đang chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, ánh sáng éo le hắt vào bên trong phòng khiến cô có cảm giác xấu hổ vô cùng.

Tay Taehyung lần vào quần trong của cô, sờ đến nơi mẫn cảm nhất. Cô sợ hãi nhìn hắn: "Không, xin anh, Taehyung, đừng!"

"Thả lỏng đi, Jungki." Anh ma mị nhìn cô. Đây là lần đầu tiên anh mở miệng gọi tên cô sau ba năm gặp lại, âm thanh trầm ấm quyến rũ ấy suýt nữa khiến cô quên đi hiện tại của bản thân. Nực cười thay, lúc anh gọi tên cô lại là lúc muốn lên giường với cô. Anh cuối xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của cô, hành động dịu dàng duy nhất mà hôm nay anh có với cô. "Không sao đâu, Jungki. Sẽ không đau đớn như em nghĩ đâu. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

Cô lắc đầu, trong lòng không ngừng sợ hãi. "Đừng, xin anh đừng."

Taehuyng xé luôn cái quần còn lại trên người cô, sau đó nhanh tay cởi thắt lưng và quần tây của mình ra, hành động của anh nhanh đến nỗi Jungki còn đang cố gắng ngồi dậy, thì trên người anh chỉ còn cái quần nhỏ duy nhất. ( :)) )

Jungki trợn mắt nhìn, miệng lắp bắp. "Tae... Đừng, xin... anh..."

Kim Taehyung không thèm để ý đến cô, trực tiếp cởi luôn cái quần còn lại dưới sự chứng kiến của cô, khiến Jungki được một phen sợ hãi tột cùng. Nhìn vật nam tính của hắn đang dựng lên, cô vừa đỏ mặt vừa sợ hãi, hét lên hết sức: "Tránh xa tôi ra, đừng chạm vào tôi!!!"

Jungki lết vào phía bên trong của giường, nhưng Taehuyng cầm chân cô kéo lại. Lực tay của anh quá mạnh khiến đầu cô đập mạnh vào nệm giường, trải qua một phen choáng váng, nhưng chưa kịp định thần lại, tay hắn vươn ra nắm lấy thắt lưng cô, đâm mạnh vào bên trong. Sự đau đớn ê buốt bất thình lình ập tới bên dưới hạ thể làm Jungki hét lên một cái, tiếng thét của cô như muốn xé cả màn đêm. Nước mắt bắt đầu trào ra, bên dưới đau đến nỗi cô không thể thốt lên bất cứ lời nào, chỉ biết rên lên đầy đau đớn. Nhưng khi vào tai Taehuyng, đó lại là tiếng rên đầy dục vọng.

"Chưa gì đã sướng rồi?" Vừa nói, anh vừa bắt đầu nhấp đều đều nhẹ nhẹ. Máu từ bên dưới cô chảy ra ướt đẫm cả ga giường. Nhưng hắn không quan tâm đến nỗi đau cùng nước mắt cô. Hắn liên tục nhấp không ngừng, càng nhấp càng nhanh, càng nhấp càng mạnh.

Đêm đó là một đêm dài với Jungki.

Sáng sớm, mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ chiếu lên trên mặt Jungki. Cô khó khăn nheo mắt lại, rồi chậm rãi mở ra, từ từ tiếp nhận ánh sáng. Đầu óc cô trống rỗng, thân thể cô nặng trịch. Jungki muốn chống tay ngồi dậy, nhưng vừa nhấc người được 45 độ, dưới thắt lưng đã truyền đến cơn đau buốt khiến cô nhăn mặt. Sức lực cũng chẳng có để ngồi dậy, Jungki ngã nằm xuống giường. Bây giờ cô mới để ý, trên người mình chẳng có cái gì cả, chi chít các vết hôn kéo từ cổ xuống dưới chân, đùi. Trên eo cô có một cánh tay rắn chắc vắt ngang qua đang ôm cô, ở dưới cũng có một cái chân bá đạo đè lên đôi chân của cô.

Đột nhiên, kí ức từ đêm qua hiện lại rõ mồm một trong đầu cô. Cô run rẩy nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới, bất giác sợ hãi.

Từ đằng sau, một cái đầu vùi vào sống cổ cô, một giọng lười biếng vang lên đều đều. "Còn sớm mà đã thức rồi à?"

Cô bất giác lạnh người, cảm giác đau buốt từ hôm qua vẫn còn đến tận bây giờ chưa hết, vậy mà tên gây ra cho cô những nỗi đau này lại hương thụ cảm giác thoả mãn sau khi làm nhục cô?

Suy nghĩ đó làm Jungki thêm giận, người không ngừng rung lên bần bật. Lúc này người đang ngái ngủ đằng sau mới ý thức được người trong lòng có vấn đề, mới lật người dậy đè lên phía trên, cất giọng trầm ấm. "Sao thế? Giận vì tôi lấy lần đầu của cô?"

Jungki nghiến răng không đáp, người cô khẽ run lên từng hồi. Đây chính là tính cách của Jungki, không làm ầm ĩ lên như bao người khác, bình tĩnh giải quyết vấn đề. Taehyung chợt thở dài, "Tôi đã bảo sẽ chịu trách nhiệm với em mà."

Đến lúc này, cô mới ráng ngồi dậy, dù bên dưới đau buốt như muốn rụng rời cả ra Jungki vẫn lấy tay đẩy người phía trên một cái, tạo ra khoảng cách giữa hai người. Cô lấy mền che lại trước ngực, mặt lạnh lùng. "Tôi không cần Kim thiếu gia chịu trách nhiệm gì với tôi cả, tôi chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt tôi nữa." Hắn không xuất hiện trước mặt cô nữa, chuyện hôm nay cô cũng có thể bỏ qua, chỉ cần hắn không xen vào cuộc đời cô nữa, cô sẽ được yên bình.

Anh đen mặt, giọng nghiêm nghị hẳn ra. "Không được."

"Vì sao chứ!"

"Kim gia sẽ không bao giờ làm việc thiếu trách nhiệm."

Cô trợn mắt, muốn cãi lại gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng, bên ngoài đã truyền đến tiếng chuông cửa. Taehuyng cầm điện thoại lên xem gì đó, cô đoán là bên ngoài cửa có gắn camera, hình ảnh thu lại được đều chuyển vào điện thoại anh. Nhưng cô mặc kệ, miệng nói đanh thép một câu: "Lần này không cần Kim gia các người phải chịu trách nhiệm, tôi nhất định không cho ai biết chuyện này, chỉ mong anh cũng không nói chuyện này ra ngoài, tôi nhất định sẽ không để mình mang thai con của anh, sẽ không để Kim gia mất mặt vì có con rơi ở ngoài."

Không thấy anh lên tiếng gì cả, chỉ thấy anh lẳng lặng đứng dậy lấy quần áo mặc đàng hoàng, đi ra ngoài. Trước khi anh đóng cửa quay lại nói một câu. "Ở yên trong này đợi tôi lên."

Khi anh đã đi được khá lâu rồi Jungki mới khó khăn bước đến nhà tắm, cô vừa mới lấy được bộ đồ của người phụ nữ nào đó trong tủ. Quần áo cô đêm qua đã bị Taehyung xé nát cả rồi.

Vào bên trong, cô chết lặng đứng nhìn bản thân trong gương. Đầu tóc rối bù,  trên người chằng chịt vết hôn, bên dưới còn nhếch nhác mùi máu tanh. Cô bất lực, may mà lúc nãy cô có lấy được chiếc áo cổ lọ. Tắm rửa sạch sẽ xong, cô bước ra ngoài, định về thẳng nhà khi anh đang bận tiếp khách.

Nhưng vừa bước ra ngoài phòng khách, cô như chết đứng tại chỗ.

Không biết mọi người tin không chứ tui vừa viết chương này vừa cười á. :))

Lần đầu tui viết mấy cảnh H á, có dở thì mong mọi người bỏ qua nha.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top