Chương 1: Mở đầu
Kim NamJoon ôm bộ váy cưới trắng thuần khiết. Không cần nói cũng biết trong lòng hắn đầy kích động. Ngày mai hắn sẽ kết hôn, cùng với người mà hắn yêu thương nhất. Hắn gắt gao ôm bộ váy cưới trắng vào lòng, càng không ngừng chạm nó lên mặt, còn dùng môi hôn lên nó. Hắn nghĩ ngày mai bộ áo cưới này sẽ được mặc lên người của người phụ nữ mình yêu thương nhất, liền vạn phần hưng phấn, xúc động.
Không được, hắn vô cùng mong muốn được nhìn thấy trước, muốn nhìn trước cô dâu mặc áo cưới là xinh đẹp như thế nào. Ngay bây giờ, muốn lập tức xem bằng được.
NamJoon ôm áo cưới chạy băng băng như điên, thẳng tới phòng vị hôn thê.
"Hye Jin, mau nhìn xem, áo cưới của chúng ta đã được đưa đến rồi đây" Vô cùng phấn khích, thậm chí không chờ được người ra mở cửa, hắn đã một cước đá bật cửa phòng.
"Hye Jin..." Chứng kiến cảnh tượng trong phòng, NamJoon đứng chôn chân tại chỗ, áo cưới trong tay rơi xuống, mặt đất phủ một màu trắng.
Trên giường hai thân thể lõa lồ cùng dây dưa một chỗ, nhìn thấy mà giật mình.
Hai người trên giường cũng không vì sự có mặt của hắn mà dừng lại, ngược lại càng thêm triền miên.
NamJoon toàn thân lạnh như băng, giống như nhất thời cả người rơi vào hố sâu, thoáng cái máu lập tức vọt lên tới đầu.
Người đàn bà đang trên giường vui vẻ, sung sướng cùng gã đàn ông kia chính là người ngày mai sẽ cùng hắn cử hành hôn lễ, hắn đã thề cả đời sẽ trân trọng yêu thương người đàn bà này. Nhưng mà... cô ta lại phản bội hắn. Người đàn bà dơ bẩn kia lại trắng trợn dùng cách như thế này, làm tổn thương trái tim hắn.
NamJoon không biết nên trút giận sự phẫn nộ, căm giận hòa cùng với nỗi thất vọng như thế nào.
Người đàn bà trên giường cất lời nói trước: "Kim NamJoon, tôi vốn là đã không thương yêu anh. Anh cũng thật là quá không biết tự lượng sức mình, lúc trước ở cùng một chỗ với anh là bởi anh đẹp trai. Kết hôn ư? Tôi làm sao có thể cùng anh kết hôn chứ, buồn cười! Anh dựa vào cái gì hả? Anh ngoại trừ có gương mặt đẹp trai ra, cái gì cũng không có! Anh không có khả năng cho tôi một cuộc sống giàu có, cũng không thể khiến tôi bước chân vào giới thượng lưu, tôi làm sao có thể gả cho anh chứ!"
"Tôi yêu cô, còn hơn cả mạng sống của mình. Tôi có thể vì cô mà phấn đấu, cố gắng!" NamJoon khốn khổ thốt ra từng chữ.
"Tôi không quan tâm, anh muốn tôi chờ trong bao lâu để anh cố gắng, phấn đấu?" Người đàn bà gắt gao ôm khít người đàn ông bên cạnh. "Nhưng mà anh ta, có thể ngay lập tức cho tôi hết tất cả"
Sự thật đang xảy ra trước mắt là không thể chối cãi, cho dù nàng sinh ra vốn xinh đẹp động lòng người, cho dù hắn lại yêu thương nàng nhưng Hwang Hye Jin là người thấy tiền là sáng mắt.
Lửa giận hừng hực khó mà lấy lại bình tĩnh, cảm giác đau lòng hiện tại cũng khó mà nguôi ngoai.
"Về chuyện ngày mai, anh muốn lấy ai thì cứ lấy người đó đi! Anh yên tâm, tôi sẽ tự động biến mất trước mặt anh, sẽ không khiến cho anh khó xử" Người đàn bà không chút bận tâm vừa mặc lại quần áo vừa nói. Cô thản nhiên như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Nhìn Hye Jin cùng gã đàn ông kia tựa vào nhau đi ra khỏi cửa, NamJoon cười, giống như chế giễu mỉa mai, hắn không còn tin vào phụ nữ, thực sự không muốn lại bị chà đạp, tổn thương thêm một lần nào nữa.
Hwang Hye Jin, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận không kịp.
Thời gian dần dần trôi qua, đả kích cũng trôi theo thời gian mà phai nhạt dần.
Thời gian năm năm, có thể có rất nhiều chuyện xảy ra, dĩ nhiên cũng có thể khiến một người hoàn toàn thay đổi. Trong khoảng thời này, Kim NamJoon đã nỗ lực cố gắng học hỏi, phát triển sự nghiệp, sáng lập ra tập đoàn "RM", cũng dần dần có chỗ đứng, địa vị trong chốn thương trường. Càng ngày hắn càng có nhiều người biết đến, cũng như càng được nhiều tiểu thư xinh đẹp con nhà danh môn say mê. Ở bên ngoài, với hoa danh của chính mình, hắn có rất nhiều phụ nữ, nhưng chính bản thân hắn không dành tình cảm cho bất kỳ người nào. Mấy năm nay, đàn bà đối với Kim NamJoon mà nói bất quá chỉ là kiểu dùng tiền mua đến thể thoả mãn dục vọng. Hắn lạnh lùng, lãnh cảm, không hề tin tưởng bất kỳ người đàn bà nào. Đối với NamJoon, bệnh chung của đàn bà đều là những kiểu người bạc tình, tàn nhẫn, thứ mà họ muốn chỉ là hư vinh, tiền tài, và đam mê những ai có thể thỏa mãn dục vọng gì đó của mình.
Nhưng mà, hắn sẽ không bao giờ trực tiếp chỉ trích các nàng, chung quy chỉ làm cho các nàng hiểu rõ rằng, tất cả chẳng qua chỉ là một giao dịch đổi chác, thỏa mãn nhu cầu lẫn nhau, bất luận cái gì hai bên cũng không có khả năng dây dưa. Nếu người nào đó không nỡ, hoặc không muốn, thì ngay lập tức xin mời đi chỗ khác.
Bên trong ánh sáng ấm áp, nhưng trong lòng NamJoon lại âm u khó hiểu.
Ngồi trên ghế sô pha mềm mại, châm điếu xì gà, nhả từng vòng khói trắng, ánh mắt mờ mịt mông lung.
Làn sóng nước hoa hỗn hợp bỗng tràn ngập bên trong văn phòng.
NamJoon giương mắt nhìn về phía cửa, mỉm cười tà mị, như quân vương chờ đợi người hầu gái, nhìn người đàn bà quyến rũ kia bước về phía mình.
Dáng người xinh đẹp, đôi mắt long lanh như sóng nước lưu chuyển, cánh môi tiên diễm ướt át là dạng đàn ông vô cùng yêu thích, ao ước có thể âu yếm vuốt ve lấy nó. Bae Shin Ae như bảo vật trời sinh, bảo vật đáng giá cần cất giấu. NamJoon giữ bảo vật như thế bên mình, cũng chỉ như là một cuộc trao đổi.
Shin Ae là thư ký của hắn, bất luận tham gia sự kiện hay gặp gỡ nhân vật nổi tiếng nào, NamJoon đều dẫn nàng theo cùng, không thể phủ nhận rằng, ở lĩnh vực giao tiếp xã hội, Shin Ae vô cùng khéo léo, từng giúp NamJoon rất nhiều việc
Nhưng NamJoon hiểu rõ hai người ngoài quan hệ cấp trên, cấp dưới có chăng đơn thuần chỉ là quan hệ tình dục, chứ không có gì khác.
Những ngón tay ngọc ngà, trắng mịn, sơn màu đỏ tươi nhẹ nhàng chậm rãi lướt trên bộ ngực rộng lớn cuả NamJoon, cảm nhận nhịp tim trầm ổn, bình thản của hắn.
Từng trận nóng lạnh phả vào sau gáy NamJoon, đầy vẻ khiêu khích. Nhìn hắn bên ngoài tao nhã, ánh mắt lạnh lùng, không có lấy một chút ấm áp. "Chính mình cũng bị hắn mê hoặc bởi vẻ mặt như thế" Shin Ae thầm nghĩ.
"NamJoonie, tối nay có thể đến chỗ em không" Đôi môi anh đào khẽ chạm lên khoé môi hắn, mê hoặc quyến rũ, đã là đàn ông thì đều thích giọng điệu này.
Đáng tiếc, nàng đã quên rằng, người trước mặt nàng chính là Kim NamJoon, người đàn ông vừa nhìn tưởng chừng như ôn nhu, dịu dàng nhưng thực tế lại lạnh lùng, cay nghiệt.
Trong nháy mắt cằm dưới bị giữ lấy, truyền đến cảm giác đau đớn, NamJoon đứng dậy, đẩy Shin Ae ra.
Shin Ae lảo đảo, suy nghĩ bị xáo trộn, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ khó hiểu.
Suy cho cùng, nàng cũng đã từng có vô số đàn ông, đối với đàn ông nào, nàng cũng đều có biện pháp làm hắn vui vẻ. Nàng lộ ra bộ mặt tươi cười. "NamJoonie, anh làm sao vậy?"
NamJoon khinh bỉ cười nhìn người đàn bà trước mặt, ánh mắt thâm thuý vô cùng, bất luận thế nào cũng không thể hiểu hắn đang nghĩ gì. "Tôi đã nghĩ em là người đàn bà thông minh, hiểu rất rõ quy tắc của trò chơi này, nhưng thật không ngờ rằng, em làm cho tôi thất vọng rồi" Miệng thì nói thế, nhưng trong giọng nói của hắn không có vẻ gì gọi là thất vọng, có chăng chỉ là sự lạnh lùng, lạnh đến mức khiến người khác run sợ.
"NamJoon, anh..."
NamJoon thản nhiên phóng khoáng viết tấm chi phiếu rồi đưa cho Shin Ae, "Đây là thù lao của cô"
Shin Ae thông minh hiểu rõ đây chính là lời giải thích rõ ràng cho quan hệ của bọn họ từ nay kết thúc, thật là thẳng thắn, ngay từ khi bắt đầu nàng vốn đã dự đoán trước, nàng biết sẽ có ngày này, nhưng chính là không ngờ lại nhanh như vậy, chỉ mới có nửa năm thôi, Shin Ae vốn đã tưởng rằng bản thân mình có thể lấy được trái tim của người đàn ông này, trở thành người đàn bà cuối cùng của hắn, nhưng rốt cuộc lại thất bại.
Nhận lấy chi phiếu 1 tỷ won (thật ra là 1 tỷ 780 triệu nhưng nghe không hay nên mình để 1 tỷ nha), hắn thật sự rất phung phí, nhưng mà dĩ nhiên phải như vậy, bản thân mình làm sao mà không được bao nhiêu đây tiền, nàng sẽ hưởng thụ cuộc sống, chứ không ngu ngốc giống như những người đàn bà khác khóc lóc ỉ ôi không ngừng.
"Kim tổng, cám ơn" Shin Ae trước khi rời khỏi không quên để lại một nụ hôn gió.
NamJoon vô cùng thản nhiên, không biểu hiện gì trên gương mặt mình.
Trước khi đóng cửa, Shin Ae hỏi " Vì sao anh muốn chấm dứt mối quan hệ của chúng ta?"
Chẳng qua là vì tò mò, bởi nàng không thể thừa nhận bản thân nàng đã làm gì không tốt.
"Tôi không thích đàn bẻ tỏ vẻ thông minh đùa giỡn mình", Giọng nói NamJoon lạnh như băng, nhưng cũng mê hoặc lòng người.
Shin Ae thản nhiên mỉm cười, thì ra là thế, xem ra đúng là đánh giá rất cao bản thân mình, rồi đóng cửa rời đi.
Căn phòng lại hoàn toàn rơi vào trạng thái yên lặng, chỉ còn duy nhất một người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang hút điếu xì gà thượng hạng trong bầu không khí điềm tĩnh và cô độc như chính con người hắn.
Đưa mắt nhìn, bên ngoài cửa sổ ánh đèn neon sáng lập loè, chớp tắt, thành phố về đêm đã bắt đầu sống dậy, giống như yêu tinh vươn hai tay ra một cách dụ hoặc, chờ đợi cả nam lẫn nữ đến gần. Dụi điếu xì gà trong tay, NamJoon cầm lấy di động để trên bàn, đi ra ngoài.
Hầu như mỗi ngày thời gian này, NamJoon đều lui đến PUB, lúc thì ngồi trên lầu, lúc thì ngồi ở khắp ngõ ngách dưới đại sảnh. Một mình lặng lẽ uống rượu, nếu ai cho rằng hắn ngồi trong góc sẽ không khiến cho ai chú ý, vậy thì sai lầm rồi, với khuôn mặt và quần áo trên người, bất luận đến nơi nào, hắn cũng trở thành tiêu điểm. Đàn bà bây giờ đối với hắn không thiếu, hắn cũng chưa bao giờ cự tuyệt, nhưng tất cả chỉ là để phát tiết mà thôi.
—————————————————————
Mọi người muốn mình để "hắn" như đúng trong truyện gốc hay chuyển sang "anh" ạ? Mừng mọi người đến truyện chuyển ver mới của mình ạ💜
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top