ngủ ngủ bình an

Tứ Nguyệt Lâu nay đã thành một biển lửa.

Sau khi ngọn lửa nuốt chửng nhà chính, lan tới đình viện khiến một lâu gần đó cũng bị thiêu rụi. Nhã Trạch lại liên thông với lâu này, ngoại trừ rường cột chạm trổ chưa tổn hạii gì nhiều, còn lại mọi thứ đều đã cháy đen.

Bạch mã đứng yên giữa đám khói, phun khí phì phì, vẫy vẫy lông mao. Hắn vỗ về con tuấn mã, mắt đen thâm thúy giữa biển khói càng thêm rực rỡ sáng ngời, cẩn thận quan sát từng gian phòng một.

Lửa cháy bất ngờ khiến mọi người tranh nhau chạy thoát thân, đâm vào những đồ trang trí tinh xảo khiến chúng ngả trái ngã phải, Nhã Trạch tĩnh lặng, không một bóng người.

Đây là dạng nữ nhân gì mà gặp trận cháy lớn như vầy vẫn không biết tìm đường thoát thân?

Nhớ tới cái người sắp thành " tân nương" của mình, Shinichi nhếch miệng cười châm chọc.

Nữ nhân kia, sợ tới mức chân mềm nhũn, hay là bị sặc khói?

Hay hơn nữa, nàng cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, thà rằng chết cháy, cũng nhất định không gả cho hắn?

Khói trắng lượn lờ, một âm thanh rất nhẹ từ góc khuất trong sân truyền đến. Nam Cung Viễn nghiêng đầu, nheo mắt lại, giục ngựa tiến lên.

Không giống với các lâu khác, cửa phòng nơi này được cẩn thận đóng lại, thủy chung chưa từng mở ra.

Shinichi nhíu mày, chém ra một chưởng. Vút một tiếng, chưởng phong sắc bén lướt qua khiến khóa cửa gãy đôi, nhưng cửa gỗ kia thì vẫn không mảy may trầy xước. Shinichi vừa lên tiếng vừa mở cửa, đập vào mắt chính là sự bài trí thanh nhã sạch sẽ.

Trong phòng không có người, bầu không khí yên tĩnh như thể chẳng có gì đáng sợ đã xảy ra, vài món quần áo vắt bừa trên ghế. Trên bàn bày một ấm trà ngọc vô giá đang ngào ngạt tỏa hương, cùng một mâm thức ăn tinh xảo. Đi sâu vào bên trong là một bức màn mỏng rủ xuống, đung đưa nhẹ nhàng trong gió, cảnh vật mờ ảo như ẩn như hiện.

Tiếng mở cửa kinh động người bên trong, đằng sau sa mỏng truyền đến âm thanh lười nhác. " Ayumi, ngươi về rồi hả? Haizzzz......" Hỏi giữa chừng liền chuyển sang ngáp, âm thanh mềm mại ngái ngủ.

Ngái ngủ?

Shinichi vén màn mỏng, đầu óc vốn bình tĩnh lý trí trong nháy mắt liền trống rỗng...

Trên trường kỉ mềm mại là một tiểu nữ nhân. Nàng mặc một bộ đồ bằng lụa hồng nhạt, trên vai hờ hững miếng sa mỏng trong suốt, vòng eo nhỏ nhắn, dáng người thướt tha tinh tế. Tóc dài xõa tung trên gối đầu mềm mại, đen nhánh bóng loáng như tơ lụa hạng nhất, khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào.

Ngoài cửa sổ ánh lửa lấp lánh, xuyên qua bức màn mỏng, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn khiến khuôn mặt ửng hồng nhàn nhạt, xinh đẹp động long người. Cho dù đã mở miệng hỏi, nhưng nàng vẫn nhắm chặt mắt, như thể luyến tiếc mở ra. Đôi môi đỏ mọng, vì ngáp mà khẽ mở ra.....

Nàng không phải sặc khói đến hôn mê, cũng không có sợ hãi, càng không phải thà chết chứ không kết hôn....


Nàng đang ngủ!

Nữ nhân này, vậy mà lại đang ngủ!

Tứ Nguyệt Lâu bị cháy gần như không còn gì, nhưng nàng vẫn còn có thể ôm gối, nằm ở chỗ này, đi vào giấc ngủ ngọt ngào.

Không nghe thấy câu trả lời, mí mắt khẽ động đậy, nàng đang cố gắng mở đôi mắt buồn ngủ ra. Chính là, cơn buồn ngủ đánh úp khiến nàng lại khẽ mở đôi môi đỏ mọng, ngáp một cái nữa..

" Haizzzzzz......"
Lúc này, ngáp phân nửa liền dừng lại.

Hể, không phải Ayumi???
Ran nháy con mắt còn đang mê man, nhìn Shinichi, lại nhìn con bạch mã, không chút khiếp sợ, cũng không hoảng hốt, vẫn nằm yên trên giường, lại còn cuộn tròn lại như mèo con ham ngủ.

" Đem ngựa dẫn vô nhà là không tốt, đúng không?" Nàng nhíu mày, không đầu không đuôi hỏi, tựa hồ chẳng thèm để ý việc bị nam nhân xa lạ nhìn thấy bộ dáng lúc ngủ, ngược lại còn có vẻ khiển trách hắn thiếu quy củ, đem ngựa vào phòng.

" Tinh huống khẩn cấp, mong cô nương thứ lỗi." Shinichi cười cười, trong mắt mang vẻ châm chọc, nhưng nhìn tới nàng, thì châm chọc bị hứng thú nồng đậm thay thế.

Nàng cũng không truy cứu, lười biếng gật gật đầu, hào phóng tha thứ. Cái đầu nhỏ nhắn nằm im trên gối lụa, đôi mắt hắc bạch phân minh vòng vo tới lui trên mặt hắn một lúc mới chuyển hướng, lơ đãng liếc ra cửa sổ một cái.

Ánh sáng dị thường khiến nàng hoang mang. " Đã sáng rồi sao?"

Quái, không phải chỉ mới ngủ sao? Làm sao ngoài kia lại sáng chói lóa như vậy.

Shinichi lắc đầu.

Mày liễu nhíu càng chặt, nàng nghiêng đầu ngửi ngửi, lại nhìn ngắm bên ngoài. Kkông đúng không đúng, nếu là bình minh, làm sao lại co khói đặc cùng mùi khét trong gió?

" À, bên ngoài có chuyện gì vây?" Nàng quay đầu nhìn hắn, động đậy thân mình, một tay chống xuống, cả người tựa vào gối lụa.

Theo động tác này, y phục hồng nhạt bị kéo căng, bó sát vào eo thon mảnh mai. Đường cong ẩn hiện trước ngực hiện ra rõ ràng, mái tóc đen dài vây quanh khuôn mặt nhỏ nhắn khiến nàng thật mê người.

Trước cửa phòng, đôi mắt đen u ám chăm chú nhìn nàng, trong mắt lóe lên ánh lửa dị thường rồi biến mất. Ở bên ngoài hắn bất động thanh sắc, nhưng trên thực tế đã xem xét tỉ mỉ, không hề bỏ sót một chỗ nào, tận tình hưởng thụ cảnh đẹp.

"Cháy." Hắn mỉm cười, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, đem việc xảy ra nói bâng quơ như người ta thăm hỏi nhau hàng ngày.

Trong phòng yên tĩnh đến kì lạ.

Một lúc lâu sau, nàng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, phun ra một từ "Nha", cả người ngồi dậy, hai chân xỏ vào giày thêu tinh xảo, chính thức rời giường.

Shinichi vươn cánh tay, chuẩn bị ôm nàng lên ngựa, thầm nghĩ sau khi trải qua một hồi suy nghĩ cân nhắc cẩn thận, rốt cuộc nàng cũng đã quyết định chạy thoát thân.

Ran như chẳng thèm để ý đến hắn, lách qua bạch mã đang cản đường, thong thả bước đến bàn gỗ rót trà ra, bưng lên uống một hơi. Cái đầu nhỏ xoay đi xoay lại tìm hiểu, quan sát ánh lửa lấp ló ngoài xa.

Một lát sau, nàng đặt chén xuống, lại thong thả trở lại giường, chân nhỏ run lên, giày thêu tinh xảo lại lần nữa rơi xuống đất. Thân hình mềm mại bò lên giường, lười biếng xoay xoay, khôi phục như tư thế ban đầu, không khác một li. " Tốt lắm, ta biết rồi, các ngươi trốn trước đi, ta ngủ tiếp chút nữa." Nàng ách xì, dùng tay xoa xoa mặt, hai mắt liền nhắm lại, hai chân duỗi ra, thẳng tiến vào mộng đẹp.

Ừm, lửa còn chưa lan tới đây, ngủ chút nữa hẳn là không sao đâu...

Cơn buồn ngủ ập tới rất nhanh, cơ hồ là vừa nhắm hai mắt lại, nàng liền ngủ. Trong lúc đó, nàng mơ màng nghe bên tai như có tiếng cười khẽ của nam nhân. Âm thanh kia thuần hậu ôn hòa, giống như rượu ngon, khiến người ta nghe xong liền thấy ấm áp thoải mái tràn trề.

Đột nhiên, phần hông căng thẳng, một lực đạo nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, lồng ngực như chăn mềm ấm áp, cẩn thận bao lấy nàng.

A!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #coco