33.Dỗ Khởi không khó

Doãn Khởi bỏ đi ra nơi khác, chủ yếu muốn tránh mặt tên Vĩ Luân với cái người "anh họ" kia.

Người tên Vĩ Luân thấy mình vừa làm cho không khí xấu đi, lẫn sắc mặt Tại Hưởng cũng không ổn. Hắn biết chuyện mình vừa làm là liên quan đến sống chết, liền cúi gầm mặt ngoan ngoãn lùi bước về sau mà không gây ra tiếng động. 

Tại Hưởng không phải là người đơn giản. Cũng không phải là một nơi trú ẩn an toàn.

Anh đi theo hướng vừa nãy cậu đi thì anh thấy cậu đang ngồi xổm ở bên phía sông kia. Thấy cảnh đó lòng vừa thấy buồn cười vì dáng ngồi của cậu thật sự mà nói thì rất dễ thương nhưng mà cũng thấy lo vì lỡ anh vừa đến làm cậu giật mình rồi té sông thì phải làm sao? Lần trước là ở hồ bơi ở nhà thì có độ sâu nhất định nhưng với cái sông này thì anh không đoán được độ sâu của nó. Anh đành đi từ từ lại phía cậu, Doãn Khởi cứ như có giác quan thứ sáu ngay khi anh cách cậu khoảng mười bước chân thì cậu đã đứng dậy. Mặt đối mặt với anh

Doãn Khởi liếc Tại Hưởng một cái, ngữ khí chẳng mấy tốt –Ra đây làm gì?

-Vì lo cho em

-Anh em họ với nhau thì lo làm gì.

-Em giận chuyện đó sao?

-Họ hàng mà, rảnh đâu mà giận

Tại Hưởng nghe xong, chỉ mấp máy môi nhưng không lên tiếng. Sau đó nhướng mắt lên nhìn người yêu một cái. Sắc mặt cậu thật sự khó coi nếu lấy gương mặt lúc này so với những lúc cậu tiếp tên Lệ Thúc thì phải nói sắc mặt lúc này căng hơn mấy kia gấp chục lần, ngay cả đôi mắt hoa đào luôn dịu dàng cũng chẳng còn ấm áp, khóe miệng tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn 

-Lời nói lúc nãy anh thật sự sai

-Sai chỗ nào rồi? Hả?_ Doãn Khởi, thoáng chốt đã đứng trước mặt anh,

Chưa bao giờ Tại Hưởng lại cảm thấy bất an như lúc này vì khí chất mạnh mẽ và giận dữ của Khởi gần như muốn nuốt chửng cả người anh

-Con mẹ nó, có thế mà cũng hùng hùng hổ hổ lên được à? Sao không mua đại cái còng tay, còng luôn tay Tại Hưởng lại rồi đánh tên đó mười nhát cây cho hả dạ. Đúng là thằng nhóc láo xược, chả hiểu Hưởng Ca bị cái gì mà lại khiêm nhường như thế. Bình thường cậu có như vậy đâu hả? Cứ tên nào vừa nháo nhào lên là cậu đã thưởng riêng cho vài gậy vô đầu rồi. Sao không làm thế với tên nhóc này?_Vĩ Luân

Tại Hưởng lẫn Doãn Khởi cả hai bốn mắt nhìn nhau. Cậu chưa lên tiếng thì anh đã bỏ đi đến chỗ của Vĩ Luân

-Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi như vậy bao giờ_Tại Hưởng, gương mặt lẫn giọng nói của anh hoàn toàn trái ngược nhau. Dù là ngữ điệu anh nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng mặt anh thì không.

-Tôi..tôi chỉ nói vậy cho tên nhóc họ Mẫn khi bớt quấy cậu thôi chứ không có ý xấu.

-Lần sau nếu không định nói gì tốt đẹp thì tốt nhất cắt luôn cuốn họng đi. Cậu không nói chẳng ai bảo cậu bị câm đâu Hứa Vĩ Luân

-Được rồi, xin lỗi hai người. Tôi rời đi ngay đây

Ngay khi Vĩ Luân vừa rời đi thì Doãn Khởi đã đi tới nắm chặt tay của Tại Hưởng. Nhưng ánh nhìn của cậu đối với anh lạ lắm cứ như cậu tin răm rắp những lời mà tên kia vừa nói vậy. Nhưng đáp lại cái ánh nhìn đầy nghi ngờ của cậu là cái xoa đầu nhẹ nhàng của Tại Hưởng. Trong lúc này anh không nói hay gì hết chỉ đơn giản xoa đầu cậu xong sau đó bỏ đi.

-Á...đau!

Anh vừa quay đi đã bị chính cậu lấy một hòn đá ném vào lưng. Khiến anh đau đớn quay lại nhìn cậu.

-Sao lại chọi đá vào người anh?

Thật ra cậu cũng chẳng muốn làm thế đâu chỉ là muốn được anh nắm tay rồi cùng nhau đi thôi. Doãn Khởi tiến về phía anh, khóa tay Tại Hưởng vào tay cậu. Trong khi người kia còn đang hoang mang với những gì cậu vừa làm thì đã bị cậu một mực kéo đi

-Đi về

-Khoan đã...từ hãy về, anh có mua cho em một chậu hoa. Mình vào lấy rồi về

Vào trong một căn phòng kín nơi mà cây cối, hoa lá được bao trùm khắp phòng. Nói gì chứ, Doãn Khởi muốn anh mua cho cậu cả cái nhà kín này hơn. Nhưng chắc phải đợi sau này cả hai cùng làm việc chăm chỉ sau đó kiếm thật nhiều tiền. Rồi cậu sẽ tính đến chuyện xây luôn cả cái nhà kính to như này, thử mơ tới cảnh cả hai yêu nhau đến già xem. Anh thì làm vườn cậu thì tỉa lá tưới cây thu hoạch. Cả hai làm việc mê say tới tối khuya rồi lại vô nhà nhâm nhi vài ly trà được làm từ những bông hoa cúc do cả hai tối mặt mài chăm chút.

-Chậu hoa của em đây_Tại Hưởng

Đang đắm chìm trong suy nghĩ "Một túp lều tranh hai quả tim vàng" thì cậu bị anh làm cho thức mộng.

Doãn Khởi nhìn chậu hoa trước mắt gương mặt của cậu thể hiện rõ nét vui vẻ, cậu chồm lên ôm lấy cánh tay Tại Hưởng, hơi ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào, nói –Anh mua cho em chậu này sao?

-Em thích hoa này không?

-Thích chứ, cực kì thích là đằng khác

--

Ngồi trong xe nhưng Doãn Khởi chỉ chú ý đến chậu hoa trà anh vừa tậu về cho cậu, miệng thì cười tủm tỉm đôi mắt thì cứ nhìn chăm chăm vào chậu hoa. Tại Hưởng thấy bản thân cũng không bằng một bông hoa nên mới quay sang tướp lấy chậu hoa của cậu để vào một góc an toàn. Ngoài Doãn Khởi ra thì anh cũng biết nũng nịu đó nha

-Em mê hoa hơn anh luôn sao?

-Vì đó là loại hoa em thích nhất

-Là anh mua cho em đó... sao em không đối xử với anh như cách em đối xử với chậu hoa vô tri vô giác đó vậy. Ghen tị thật đó, người mua hoa lại không bằng hoa được mua

Doãn Khởi nghe thôi cũng biết là người yêu to xác của cậu đang muốn gì, được nếu anh muốn thì cậu sẽ không ngại mà hạ giá bản thân. -Anh Tại Hưởng, anh đẹp trai thật đó

-Đừng tưởng nói vậy là anh xiêu lòng

-Tại Hưởng, anh đúng là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới

-Chưa đủ

-Tại Hưởng, em thích anh nhất đó.

Nhìn mà xem người bên cạnh anh đang vui tới mức nào kìa. Cảnh tượng bây giờ trái ngược hoàn toàn với những gì lúc sáng. Tại Hưởng không lên tiếng, anh tự hỏi không biết cậu thích anh đến mức nào mà để người ta nhìn vô mắt cậu một cái là biết ngay cậu thích anh đến mù mịt nếu giờ hỏi cậu có đường thoát khỏi anh không thì chắc cậu sẽ trả lời anh là "Không" quá. Nhưng mà, đối diện với sự yêu thương to lớn này của cậu, Tại Hưởng thật sự không biết phải làm sao để cậu được hạnh phúc với những gì cậu đã đối  với anh 

-Nhưng mà còn tội này em chưa hỏi anh

-Lại còn tội gì nữa sao? Chả phải anh đã tạ tội với em hết rồi sao

-Tại sao anh lại bảo với tên Vĩ Luân kia rằng em là "Em họ"?

-Chuyện này từ nay về sau anh sẽ không tái phạm nữa đâu nên em đừng quá lo nghĩ về câu nói đó. Em mà là em họ gì chứ phải giới thiệu là ông nội của anh  thì nó mới hợp

-Anh còn giỡn, thành thật nhận tội để được khoan hồng nếu phản kháng sẽ bị xử lý nghiêm khắc.

-Để anh nói

-Mau thành thật giải thích may ra hoàng thượng mới tha thứ

-Chỉ là anh thích mọi thứ thật bí mật thôi. Có thể là do sở thích kì cục này của anh nên mới làm em giận, nhưng mà từ nay không có nữa đâu

-Thật, sở thích gì kì cục...nhưng mà

-Lại sao nữa? Anh đã thành thật rồi đó

-Không phải, chỉ là em thắc mắc tại sao anh có thể chơi chung được với loại người tên Vĩ Luân đó. Hắn ta từng giết người trong quá khứ đó anh à.

-Anh biết mà, nhưng đâu phải chuyện gì ở quá khứ cũng đánh giá được con người ở hiện tại đâu. Bây giờ thì tên đó nói chuyện có hơi xấc xược nhưng nói về lòng thì tên đó rất được.

-Nhưng mà nhìn tên đó có vẻ sợ anh nhỉ

-Tất nhiên là phải sợ rồi, ai mà không sợ Tại Hưởng này chứ

-Có, em không sợ

-Trường hợp đặc biệt miễn bàn.

---------------

các bà có bao giờ nghe câu " mây tầng nào gặp tầng đó" chưa??? có liên quan tới couple Hưởng Khởi hết đóa. Giờ toi chưa spoil được nhưng mà ....từ từ cũng biết ^^




- 2 cái tấm hình này chỉ là toi mê quá nên chèn vô thoi =))


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top