Chương 71+72
~Chương 71~
Trận ác chiến ở Tỉnh Thành đã kinh động đến giới giang hồ ở hai thành phố.
Từ lúc Kiều Tân xưng vương xưng bá ở Tỉnh Thành đến nay, chưa từng có ai chơi gã thảm như vậy, cũng chưa có ai dám làm thế, hay nói cách khác là chưa có ai đủ khả năng đối chọi với gã. Người của Kiều Tân vứt đi được rồi, mặt mũi của gã cũng vứt luôn được rồi.
Trận ác chiến này đã gây chấn động cả Tỉnh Thành. Nhiều năm về sau, nó còn được xem là ví dụ minh họa cho những vụ đánh nhau có vũ khí trong sách giáo khoa, liên tục bị đem ra tuyên truyền và giảng giải. Lúc bấy giờ, xã hội đen ở hai thành phố đều hiểu, La Cửu và Kiều Tân xem ra phải một mất một còn, bất kể vì tiền hay là vì mặt mũi, hoặc vì tương lai có thể lăn lộn trong giới nữa hay không, đây là tôn nghiêm của người làm đại ca.
Là Kiều Tân chọc giận La Cửu trước, gã cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận đòn phản công, nhưng Kiều Tân không ngờ trận này lại thua mất mặt như vậy, mười mấy anh em bị thương nặng nằm bệnh viện, Lưu Pháo suýt chút nữa tàn phế, lại còn ngay tại địa bàn Tỉnh Thành của bọn họ, chưa kể còn bị những bang phái khác chế giễu, mặt mũi ném đến Thái Bình Dương luôn rồi, Kiều Tân nổi giận là chuyện đương nhiên.
Qua đêm đó không lâu, người của Kiều Tân quay lại trả thù, hai bên có đọ sức với nhau, mặc dù không phải giao chiến quy mô lớn nhưng cũng bị thương không ít anh em. Cuối cùng, Kiều Tân gửi chiến thư cho La Cửu, tập hợp nhân lực, đàm phán.
*Đàm phán (甩点子) ở đây không phải đàm phán thông thường, ý là mỗi bên tập hợp nhân lực của mình ra gặp mặt, nếu có thể thỏa thuận thì cùng nhau hợp tác, còn không được thì đánh nhau xem ai mạnh hơn.
Đánh nhau luôn là cách giải quyết tranh chấp cơ bản nhất của giới xã hội đen, và cũng là cách chấm dứt cơ bản nhất.
Trận đàm phán này có quy mô thế nào, trong lòng hai bên đều hiểu rõ. Mười mấy năm trước, hai thế lực xã hội đen lớn ở Giang Hải và Tỉnh Thành từng có một trận "Cuộc chiến đường sắt" tiếng tăm lừng lẫy. Giữa hai thành phố có một đoạn đường sắt, hai thành phố lại nằm gần nhau, đi xe lửa chỉ mất hai mươi phút, lúc đó vì tranh giành việc làm ăn ở đoạn đường sắt này, các vị đại ca giang hồ ở hai thành phố đã xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng đôi bên dẫn người đến gần đường sắt xáp lá cà. Bây giờ trận chiến này được thuật lại theo rất nhiều phiên bản, rốt cuộc có bao nhiêu người tham dự, bao nhiêu người chết, bao nhiêu người bị thương, con số này đã trở thành truyền thuyết. Nhưng có một điều chắc chắn là, máu chảy thành sông, nhật nguyệt vô quang.
*nhật nguyệt vô quang: mặt trời và mặt trăng đều không có ánh sáng, cực kỳ tăm tối.
Từ sau "Cuộc chiến đường sắt", Giang Hải và Tỉnh Thành không còn xảy ra những vụ đánh nhau có vũ khí quy mô lớn nữa, mãi đến thời của La Cửu và Kiều Tân hơn chục năm về sau.
Hai bên cũng biết, sau trận đàm phán này, ắt hẳn sẽ có một vài người không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Một đêm trước ngày đàm phán, La Cửu gọi vài anh em nòng cốt đến nhà mình.
"Nghe phong phanh gần đây, bắt đầu nghiêm đả rồi. Nếu xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ bị xử rất nặng."
La Cửu nhìn lướt qua những gương mặt trẻ tuổi rồi mới nói. Ý tứ là gì, tất cả mọi người đều nghe hiểu.
"Các cậu theo tôi nhiều năm như vậy, chúng ta cùng vào sinh ra tử, không cần phải vòng vo. Ngày mai ai không đi được cứ nói một tiếng. Tôi quyết không xem thường người đó. Cứ nói thoải mái đi."
Bản thân La Cửu đã hạ quyết tâm, nhưng hắn muốn chừa cho đàn em thân tín của mình một con đường.
Không ai phản ứng.
"Uống rượu!" La Cửu có chút kích động.
"Anh Cửu, em có lời muốn nói."
Phòng Vũ bỗng nhiên lên tiếng.
"Cậu cứ nói!"
"Đừng cho Dương Lỗi đi."
"Phòng Vũ!"
Dương Lỗi theo chân Phòng Vũ đến đây, từ lúc mọi chuyện xảy ra đến giờ, Dương Lỗi liều mạng thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy, không ai xem hắn như người ngoài cả. Dương Lỗi không ngờ trong lúc mấu chốt Phòng Vũ lại thốt ra một câu như vậy.
"Anh có ý gì??"
Dương Lỗi nổi giận. Dĩ nhiên hắn biết Phòng Vũ có ý gì, nhưng hắn cũng là người giang hồ mà! Phòng Vũ muốn che chở cho hắn, nhưng sao hắn có thể trơ mắt nhìn Phòng Vũ đi liều mạng, còn mình thì ẩn núp trong nhà được?
"Đúng rồi, Dương Lỗi, cậu đừng đi! Đừng làm cho đại ca cậu khó xử! Anh Cửu cảm ơn cậu!"
"Anh Cửu à!!"
"Quyết định vậy đi!"
Sau khi rời khỏi nhà La Cửu, Dương Lỗi trở mặt với Phòng Vũ.
"Mẹ nó anh không cần nhiều lời, ngày mai tôi nhất định phải đi!"
Mặc kệ Phòng Vũ khuyên nhủ thế nào, Dương Lỗi vẫn nói như vậy.
Lát sau Phòng Vũ không nói nữa, im lặng một cách lạ thường.
Trước đó, Dương Lỗi cũng nhận được điện thoại của Dương Đại Thiên. Gần đây La Cửu và Kiều Tân liên tục đánh nhau bằng vũ khí, cảnh sát hai nơi đã bắt đầu chú ý, tuy tạm thời chưa xảy ra án mạng, nhưng nếu cứ tiếp tục sống mái với nhau như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi. Cảnh sát luôn để mắt đến hành động của các băng nhóm xã hội đen, cũng biết dạo này La Cửu và Kiều Tân đánh nhau không ngừng nghỉ. Đang lúc nghiêm đả gay gắt, Dương Đại Thiên biết Dương Lỗi cũng tham dự, Phòng Vũ là thuộc hạ đắc lực nhất của La Cửu, Dương Lỗi lại thân với Phòng Vũ như thế, hôm đó Dương Đại Thiên nhắc nhở dĩ nhiên là có lý do. Mục đích của Dương Đại Thiên khi gọi điện thoại cho Dương Lỗi chính là nghiêm túc cảnh cáo hắn lần nữa, lần này không giống những lần trước, lỡ như gặp chuyện không may, hậu quả rất nghiêm trọng!
"Con đừng xen vào chuyện này, không được đi đâu hết! Nếu con dám đi, chú sẽ bắt giam con!"
"Chú, chú đừng dọa con."
"Chú không có dọa con! Nghiêm đả đấy, không phải trò đùa đâu!"
"Được rồi được rồi, con biết tính toán!"
Dương Lỗi cúp điện thoại.
Sáng hôm sau, Dương Lỗi, Phòng Vũ, Lão Lượng, Hoa Miêu dẫn người của mình đến nơi tập hợp. Vì đề phòng cảnh sát, bọn họ không mang theo vũ khí, đêm hôm trước vũ khí đã được đưa đến một nơi bí mật để cất giấu, chờ khi nào tập hợp đầy đủ, mọi người sẽ cùng đi lấy vũ khí rồi lên đường đến nơi đàm phán.
Một nhóm người đã đi trước, chỉ có hơn mười người tụ tập ở đây, có người lái xe hơi, có người lái xe máy, bên đường còn có vài chiếc xe tải nhỏ, cửa kính xe màu đen, nhìn không thấy bên trong, nhưng nếu tựa sát vào, có thể thấy trong buồng xe tối om là những người đàn ông mặt lạnh như tiền.
Cả đám tụ tập ở bên đường, tuy rằng đường cái vẫn lưu thông bình thường nhưng không có một bóng xe nào, người đi bộ cũng không dám lại gần bọn họ, ai cũng đi đường vòng.
Người rất nhiều, nhưng không ầm ĩ, bầu không khí lạnh lẽo, nặng nề.
Cho dù liều mạng thế nào, ít nhiều cũng có bản năng sợ hãi, nhưng nghĩa khí, lòng nhiệt huyết và xúc động đã lấn át cả nỗi sợ, ngược lại còn kích thích bọn họ đâm đầu vào bạo lực.
Người đến gần như đầy đủ, tiếng động cơ xe máy vang ầm ầm, xe hơi cũng bắt đầu nổ máy, tất cả mọi người nhìn Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ chẳng nói tiếng nào.
"Đại ca, đến giờ rồi."
Lão Lượng nhắc nhở.
"Lên xe đi."
Dương Lỗi nói, ném đầu thuốc lá xuống đất, xoay người kéo cửa xe.
Ngay lúc Dương Lỗi vừa kéo cửa xe, một chiếc xe cảnh sát bất thình lình xuất hiện tại góc đường, lái sang đây.
Tất cả mọi người dừng lại, cứng đơ nhìn chằm chằm chiếc xe cảnh sát ở đằng kia.
Xe cảnh sát dừng ở đường đối diện, vài cảnh sát bước xuống.
"Dương Lỗi! Lại đây!"
Người vừa cất tiếng gọi chính là anh Dũng. Bây giờ anh Dũng đang dùng giọng điệu giải quyết việc công, nét mặt cũng nghiêm túc không kém.
Thấy anh Dũng xuất hiện, Dương Lỗi hết sức kinh ngạc, hắn vô thức đi qua.
"Anh Dũng? Sao anh lại đến đây?"
Dương Lỗi nhỏ giọng hỏi, không muốn cho đám anh em nghe thấy.
"Lên xe đi, theo bọn tôi trở về, cục trưởng có chuyện tìm cậu."
Anh Dũng cũng hạ giọng, nói thật nhanh.
Nghe xong lời này, lại nhìn vẻ mặt của nhóm cảnh sát, Dương Lỗi lập tức cảnh giác. Hắn chợt hiểu ra vấn đề.
"Tôi có việc, không về được!"
Dương Lỗi quay lưng bỏ đi, anh Dũng nóng nảy gọi: "Tiểu Lỗi!"
Các anh em đứng bên đường không hiểu mô tê gì, chẳng ai dám động đậy, không biết đám cảnh sát này đến đây với mục đích gì, càng không biết bọn họ đang nói gì với Dương Lỗi.
Dương Đại Thiên vẫn ngồi ở trong xe, lúc này mới ló người ra.
"Con quay lại đây!"
Dương Lỗi biết Dương Đại Thiên đến đây để cản mình, nhưng hắn chưa kịp nghĩ tại sao Dương Đại Thiên lại biết chuyện hôm nay, tại sao lại tìm tới cửa nhanh như thế. Dương Lỗi không quay đầu lại, nhanh chân bỏ chạy, bị vài cảnh sát đồng loạt đuổi theo tóm được. Chẳng qua cảnh sát không thể bắt Dương Lỗi như bắt tội phạm, đành phải vừa kéo vừa khuyên nhủ, nhưng Dương Lỗi cứ giãy dụa đấm đá, nhóm cảnh sát cũng không biết phải làm thế nào.
"Quay lại đây!"
Dương Đại Thiên quát lớn.
"Con không về!"
Dương Lỗi hét lên, ra sức vùng vẫy rồi quay đầu lại.
"Phòng Vũ ——!"
Phòng Vũ đứng ở đường đối diện, nhưng chỉ thờ ơ, im lặng mà nhìn.
"Còng tay nó!"
Dương Đại Thiên nổi giận.
Anh Dũng cũng bất đắc dĩ, đành phải lấy còng tay ra, "rắc" một tiếng còng tay Dương Lỗi lại, vài cảnh sát nửa kéo nửa lôi Dương Lỗi, nhét hắn vào trong xe.
"Phòng Vũ! Có phải là anh không!!"
Dương Lỗi vừa bị kéo đi vừa nóng nảy quay đầu lại, hét ầm lên.
"Có phải là anh không ——!!"
Cửa xe đóng sầm lại, tiếng hét giận dữ và đau đớn của Dương Lỗi vẫn còn truyền ra từ cửa sổ...
"Mấy người đừng có gây rối! Bị bắt là không xong đâu!"
Cảnh sát vứt lại một câu, xe nhanh chóng nổ máy phóng đi.
Đám anh em ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ có thể nhìn ra cảnh sát không phải đến bắt Dương Lỗi, nhưng bọn họ không biết đầu đuôi ngọn nguồn thế nào.
Xe cảnh sát biến mất tại góc đường. Lão Lượng đưa mắt nhìn Phòng Vũ.
Phòng Vũ xoay người, kéo cửa xe.
"Đi!"
~Chương 72~
Dương Lỗi bị nhốt hai ngày.
Tạm thời không nói đến việc hai ngày này Dương Lỗi sống như thế nào, chỉ biết khi Dương Lỗi được thả ra, thế giới bên ngoài đã long trời lở đất.
Ngày La Cửu và Kiều Tân đàm phán, trận siêu đại chiến giữa hai thành phố vào cuối thế kỷ trước đã bùng nổ. Trận sống mái này còn kéo theo năm sáu đại ca giang hồ ở Tỉnh Thành và Giang Hải, Kiều Tân liên kết với vài người có quan hệ mật thiết ở Tỉnh Thành, La Cửu cũng gọi đến những thế lực yểm trợ, hôm nay đúng là phải một mất một còn, sống chết ngay trước mắt, hai bên không thể sơ sẩy được. Tuy trước đây Yến Tử Ất không đứng về phe nào cả, chỉ giữ thái độ trung lập, nhưng Yến Tử Ất và La Cửu có quan hệ thế nào chứ, trước tình hình như vậy, chẳng lẽ Yến Tử Ất có thể trơ mắt theo phe trung lập nữa hay sao? La Cửu không có đi tìm Yến Tử Ất, Yến Tử Ất cũng chẳng nói gì với ai, nhưng người của Yến Tử Ất đột nhiên xuất hiện, đột nhiên gia nhập cuộc chiến, không nói nhiều lời vô nghĩa, roẹt một tiếng, một loạt xe đen dừng lại, cả đám anh em nhảy xuống, cầm vũ khí, đâm người!
Rốt cuộc trận đại chiến hôm đó có bao nhiêu người tham dự, không ai có thể đưa ra con số chính xác. Về phần vũ khí, dao, súng đều đầy đủ. Nghe nói chỉ riêng súng ống đã có hơn hai mươi loại khác nhau, nào là súng lục năm phát, súng săn hai nòng, súng hoa cải, lúc ấy trên thị trường có bao nhiêu loại đều tập hợp đủ cả.
Dao, súng nhiều như vậy, không xảy ra án mạng là chuyện bất khả thi.
Nhưng có súng và dám nổ súng là hai khái niệm khác nhau. Có người ngày nào cũng mang súng theo bên mình, nhưng chắc gì dám bóp còi, lại có người vừa cầm súng lần đầu tiên đã dám bắn nát đầu người khác.
Trong trận chiến sinh tử này, bên La Cửu và Kiều Tân đều có người bỏ mạng, hàng chục người bị thương nặng, em ruột của Kiều Tân, Kiều Minh, gần như chặt đứt một cánh tay của Lão Lượng, cơ hồ chỉ còn da thịt dính với nhau. Phòng Vũ đập nát xương đầu gối của Kiều Minh, rồi lại dùng dao cắt luôn gân chân của gã, hai chân Kiều Minh bị phế, từ nay trở thành người tàn tật.
Trận đàm phán này La Cửu thắng rất thảm, dựa theo quy tắc giang hồ, hai bên xem như "xong" rồi bên thua cuộc phải chấp nhận điều kiện của bên chiến thắng, hơn nữa quan trọng nhất là, mặc kệ có bao nhiêu người chết cũng không thể trả thù đối phương, đây chính là quy tắc của đàm phán, gọi là "sống chết có số".
Thế cho nên, trận quyết chiến cuối thế kỷ này đã tiếp bước "Cuộc chiến đường sắt", trở thành truyền thuyết mới trong giang hồ, nhưng so với bản thân cuộc chiến, chính chuyện xảy ra sau đó mới thật sự khiến mọi người bất ngờ.
Đêm hôm đó, lúc La Cửu đang ở bệnh viện trông chừng các anh em bị thương, hối hả tìm cách giải quyết hậu quả của trận chiến, lúc La Cửu chưa biết phải dọn dẹp tàn cuộc thế nào bởi sự việc đã kinh động đến cảnh sát, một sự kiện đã xảy ra.
Ngay buổi tối hôm đó, Kiều Tân nổi điên chạy đến trường trung học nội trú, bắt cóc La Văn em gái ruột của La Cửu, cưỡng hiếp cô bé.
Sáng hôm sau, La Văn bị chà đạp đến sống dở chết dở bị vứt trước cửa nhà La Cửu.
Năm nay La Văn vừa tròn 17 tuổi, kém La Cửu gần 20 tuổi, là người thân duy nhất của La Cửu trên cuộc đời này. Hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất sâu đậm.
La Cửu gia nhập xã hội đen là thế, nhưng hắn lại muốn cho La Văn một môi trường sạch sẽ nhất, hắn đưa La Văn vào trường tiểu học tốt nhất, trường trung học tốt nhất, La Văn muốn học đàn dương cầm, La Cửu mua ngay một chiếc đàn dương cầm, thậm chí nếu La Văn muốn hái sao trên trời, La Cửu cũng sẵn lòng đi hái. La Cửu một lòng muốn em gái học đến đại học, sau này gả cho một người đàng hoàng và đáng tin cậy, trải qua cuộc sống bình thường và hạnh phúc.
La Văn cũng không hề kém cạnh. La Văn xinh đẹp, ngoan hiền, thành tích ưu việt, không ai nghĩ rằng anh trai của một cô gái tốt như vậy lại là đại ca xã hội đen.
Tuy rằng La Cửu lăn lộn giang hồ đắc tội rất nhiều người, nhưng vào thập niên 80, xã hội đen vẫn biết nói đạo nghĩa, nói quy tắc, còn có chút phẩm chất của Lục Lâm hảo hán*, chuyện giang hồ sẽ giải quyết ở giang hồ, báo thù đều là oan có đầu nợ có chủ, nếu ai dám liên lụy người thân vô tội, nhất là người già, phụ nữ, trẻ em, tất sẽ bị toàn bộ người trong giới sỉ vả, hết đường lăn lộn nữa. Vì thế vào lúc đó, đối với sự an toàn của người nhà, các đại ca giang hồ vẫn tương đối yên tâm.
*Lục Lâm vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán. Theo truyện xưa thời Vương Mãng, những kẻ nổi dậy chống lại triều đình tụ họp nhau ở núi Lục Lâm. Lục Lâm hảo hán chỉ người anh hùng trong dân gian, hoặc bọn cướp trộm tụ tập thành bầy.
Nhưng rồi sang đến thập niên 90, loại người như Kiều Tân xuất hiện, bọn chúng có thể mặc kệ đạo nghĩa mà khơi mào tranh chấp chỉ vì tiền, đạo nghĩa vốn chẳng có nghĩa lý gì với bọn chúng, đương nhiên cái gì bọn chúng cũng dám làm.
La Cửu sơ sót. La Cửu không theo kịp thời đại, giang hồ đã không còn là giang hồ trước đây của hắn nữa. Sơ sót của La Cửu đã hủy hoại người thân mà hắn yêu thương nhất.
Đến khi Phòng Vũ hay tin, là ở trong bệnh viện.
Hắn gặp được La Cửu. Nét mặt của La Cửu hôm đó, Phòng Vũ không thể nào quên.
Phòng Vũ tỉnh lại sau cơn hôn mê, vừa mở mắt liền nhìn thấy La Cửu.
Đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy La Cửu.
Lúc La Văn tám chín tuổi, La Cửu thường dẫn cô bé theo bên mình, khi đó Phòng Vũ mới mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là thằng nhóc choai choai, La Cửu bảo Phòng Vũ giúp mình trông chừng La Văn, vì vậy Phòng Vũ thường xuyên chơi với La Văn.
Trẻ con rất thích những người chơi đùa với mình, khi còn bé La Văn cứ luôn miệng "anh Phòng Vũ", "anh Phòng Vũ", theo sát sau mông Phòng Vũ, hệt như một cái đuôi cắt không đứt. Đôi khi Phòng Vũ có việc, La Cửu gọi các anh em khác đến chơi với La Văn, thế nhưng cô bé không chịu ai hết, bực tức làm ầm ĩ, La Cửu không còn cách nào khác, đành phải gọi Phòng Vũ về. Phòng Vũ vừa về ôm La Văn một cái, cô bé lập tức nín khóc cười hì hì, La Cửu còn từng nói đùa, sau này cho em làm vợ anh Phòng Vũ được đấy!
Thế nhưng từ khi La Văn lên cấp hai, cô bé đột nhiên xa lánh Phòng Vũ, thỉnh thoảng Phòng Vũ nói vài câu với mình, La Văn còn tỏ ra ngượng ngùng, đỏ mặt, trốn tránh Phòng Vũ. Tuổi biết yêu lần đầu, con gái là người nhạy cảm hơn, La Văn nảy sinh tình cảm ngây thơ với Phòng Vũ, âu cũng là chuyện bình thường. Sau khi La Văn lớn lên, Phòng Vũ không thể xem La Văn như cô bé ngày xưa nữa, đã có nam nữ chi phòng*, quan hệ giữa hai người dần dần xa cách. Dĩ nhiên khi La Văn hòa nhập với cuộc sống phong phú nơi trường học, những cảm giác đầu đời dành cho Phòng Vũ cũng đổi thay, La Văn đã có cuộc sống và tình cảm của riêng mình.
*男女之防 (Nam nữ chi phòng): "phòng" ở đây là phòng bị/đề phòng, còn "chi" chắc là tân ngữ thôi, không biết dịch như nào nên để nguyên vậy, có thể hiểu là nam nữ đề phòng lẫn nhau =))
Tiếc là, giấc mộng đẹp của thiếu nữ đã tàn lụi trong một đêm.
Lúc Phòng Vũ tỉnh lại trên giường bệnh trông thấy La Cửu, hắn vẫn chưa biết La Văn đã gặp chuyện không may.
La Cửu nói với hắn: "Tôi ra ngoài một chuyến. Nếu mấy ngày nữa tôi không trở về, cậu hãy thay tôi chăm sóc Văn Văn."
La Cửu bỏ đi.
Đây là câu nói cuối cùng mà La Cửu để lại cho Phòng Vũ.
Thi thể của Kiều Tân được tìm thấy tại một bãi rác. Lúc thi thể được lôi ra khỏi bao bố, nó giống hệt một cái hồ lô máu, toàn thân có hơn chục lỗ dao đâm và rất nhiều dấu vết bị vật nặng đánh đập. Trong đó, hạ thân bị đập đến nát bấy, trông có vẻ là kết quả của việc bị những vật như búa đập vô số lần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top