Chương 64+65+66

~Chương 64~

Tiếng ghế dựa ngã xuống đất thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh, có người nhận ra Phòng Vũ, không nói tiếng nào mà tự động tránh ra thật xa.

Đinh Văn chật vật đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy Phòng Vũ mặc áo da màu đen đứng ở đó. Phòng Vũ nhìn Đinh Văn, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cho Đinh Văn thấy lạnh cả sống lưng.

Đinh Văn biết Phòng Vũ đã hiểu lầm, nhưng không biết phải giải thích như thế nào, hắn sợ người này. Ánh mắt khi người này nhìn người khác ẩn chứa sự lạnh lùng và tàn nhẫn đích thực.

Dương Lỗi quay đầu lại, cánh tay đã bị Phòng Vũ giữ chặt.

"Về!"

Phòng Vũ cau mày, nói một chữ.

Dương Lỗi hất tay Phòng Vũ ra.

"Anh làm gì vậy, là tôi gọi anh ấy tới đấy!"

Dương Lỗi đang say, thấy Phòng Vũ liền nổi nóng.

"Phòng Vũ, tâm trạng của anh Lỗi không tốt lắm, anh ấy uống hơi nhiều, anh đừng chọc giận anh ấy nữa."

Đinh Văn cố lấy can đảm nói với Phòng Vũ.

Nghe Đinh Văn nói vậy, Phòng Vũ giống như mới phát hiện ra sự tồn tại của Đinh Văn, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Đinh Văn chằm chằm.

"......"

Bị ánh mắt đáng sợ của Phòng Vũ nhìn như thế, Đinh Văn như bị đóng đinh dưới đất, không nói được lời nào.

"Ở đây có chuyện của mày không?"

Một lúc sau, Phòng Vũ mới từ từ mở miệng, giọng nói lạnh như băng, vừa thiếu kiên nhẫn vừa mang ý khiêu khích.

"......"

Đinh Văn không dám hé răng.

Mặc dù đã say quắc cần câu, Dương Lỗi vẫn không quên xin lỗi Đinh Văn.

"Đinh Văn, xin lỗi anh... tối nay thật sự cảm ơn anh, anh về trước đi!"

Phòng Vũ đã đến rồi, Đinh Văn thật sự không còn lý do để ở lại, hắn buồn bã đi về. Chờ Đinh Văn đi rồi, Phòng Vũ mới giật lấy chai rượu của Dương Lỗi, Dương Lỗi muốn giật trở lại, Phòng Vũ đẩy tay hắn ra, sau đó kéo hắn dậy.

"Về thôi."

"Tôi không về!"

Dương Lỗi lại dở chứng.

"Em làm trò gì đây? Rượu lên não rồi à?"

Phòng Vũ cũng bắt đầu nổi giận. Hắn vừa đến nơi đã thấy Đinh Văn ôm chặt Dương Lỗi, hắn có thể không giận sao??

"Anh mặc kệ tôi đi!"

Dương Lỗi uống nhiều quá nên tính tình lại trở xấu.

"Tôi mặc kệ em thì ai quan tâm em? Cái thằng Đinh Văn kia?"

Dương Lỗi tựa vào quầy bar, xoay mặt nhìn Phòng Vũ.

"Gì đây, anh ghen à?"

"Đừng lên mặt!"

Phòng Vũ không muốn nói chuyện ở chỗ này. Tiếng nhạc disco ầm ĩ và nhịp điệu thùng thình ở Loạn Thế đã át hết lời nói của bọn họ.

Cồn kích thích Dương Lỗi, kích thích luôn cả đầu óc không tỉnh táo và mạch máu đang sôi trào trong người hắn.

"Anh sợ à??"

Dương Lỗi lên giọng, trừng mắt nhìn Phòng Vũ.

"Anh sợ cái gì?!"

Giữa những âm hưởng ồn ào huyên náo, áp lực chất chứa trong lòng hắn như trào hết ra ngoài, nếu có thể, Dương Lỗi muốn hét thật to cho cả thế giới nghe thấy! Người hắn yêu tên là Phòng Vũ! Cũng là một người đàn ông giống như hắn! Hắn yêu một người đàn ông thì đã sao, những thứ khác biến hết đi!!

Hắn không thể quang minh chính đại ôm người mình yêu dưới ánh mặt trời, không thể nắm tay người đó âu yếm đi trên đường, không thể chia sẻ tình cảm này với anh em bạn bè để được họ chúc phúc, cũng không thể ôm hôn người mình yêu giữa đám đông!

"Anh về đi! Tôi ở lại đây qua đêm!"

Dương Lỗi bực dọc quát lên.

"Đừng nổi điên nữa!"

"Tôi không có nổi điên!"

"Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Phòng Vũ nổi nóng.

"... Tôi muốn anh hôn tôi ngay tại đây!"

Dương Lỗi bỗng nhiên không kiềm chế được, buột miệng thốt ra, sau đó chăm chú nhìn Phòng Vũ.

Ở Loạn Thế bao giờ cũng có những người say rượu rồi cãi nhau ỏm tỏi, cộng thêm tiếng nhạc quá to, không ai nghe thấy bọn họ đang nói gì.

"......"

Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, im lặng.

Mặc dù biết bản thân đã uống quá nhiều, Dương Lỗi vẫn cảm thấy đầu óc mình cực kỳ tỉnh táo, hắn cũng nhìn Phòng Vũ, hai người một ngồi một đứng, nhìn thẳng vào mắt nhau giữa nhịp trống thùng thình...

Dương Lỗi cảm thấy mình uống nhiều quá rồi, hắn hối hận vì đã nói những lời vớ vẩn như vậy. Sao lại trách Phòng Vũ chứ? Là lỗi của Phòng Vũ sao??

Phòng Vũ đột nhiên kéo phecmơtuya xuống, cởi chiếc áo khoác da màu đen của mình ra.

Kéo tới chỗ băng gạc bọc quanh cánh tay trái, Phòng Vũ không chút do dự kéo nó xuống.

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, không biết Phòng Vũ định làm gì.

Chẳng đợi hắn kịp phản ứng, Phòng Vũ bất thình lình bước tới, cúi người xuống... hình ảnh trước mắt Dương Lỗi bỗng nhiên phóng đại, khi đôi môi ấm áp của hắn bị lấp kín, một mảnh bóng tối bao trùm bọn họ...

Dưới ánh đèn mờ ảo, giữa tiếng nhạc mê loạn, hai người dưới lớp áo màu đen hôn nhau say đắm... không ai biết bên dưới chiếc áo khoác kia đang diễn ra chuyện gì, một chuyện cấm kỵ, bức thiết, điên cuồng, mang theo sự bạo dạn và khát vọng mãnh liệt không thể kiềm chế...

~Chương 65~

Lúc Dương Lỗi bị Phòng Vũ lôi ra khỏi Loạn Thế, hắn vẫn còn cười, cười như một thằng ngốc.

"Mẹ nó... Phòng Vũ... anh được lắm đấy! ..."

Hắn thật sự không ngờ Phòng Vũ lại bạo đến vậy, còn bạo hơn cả mình, bảo hôn là hôn thật, ngay tại chỗ này! Dùng cách như thế!

"Lần sau em còn điên nữa không??"

Phòng Vũ mắng. Phòng Vũ cũng là thanh niên trẻ tuổi khí thịnh.

"Anh dám làm tôi dám điên!" Dương Lỗi càn rỡ hét to, hắn cảm thấy vừa rồi thật kích thích, thật sung sướng!

"Đắc chí!"

Phòng Vũ bước lên xe gắn máy, lúc đến đây hắn lười lái xe hơi vì ngại tìm chỗ đỗ, cho nên quyết định lái một chiếc Honda 400, mặc dù cánh tay bị thương nhưng không ảnh hưởng gì nhiều. Dương Lỗi ngồi lên ghế sau ôm eo Phòng Vũ, Phòng Vũ nổ máy rồi phóng như bay ra ngoài.

Gió đêm thổi bay tóc Dương Lỗi, ngã tư đường không một bóng người, tấm lưng vừa căng đầy vừa ấm áp của Phòng Vũ làm cho lòng Dương Lỗi xao xuyến, say như điếu đổ... Dương Lỗi ôm lấy Phòng Vũ, siết chặt Phòng Vũ vào lòng, đoạn thò tay vào khe hở của chiếc áo khoác, hết sờ ngực rồi lại sờ xuống thân dưới của Phòng Vũ...

"... Lấy tay ra!" Phòng Vũ khàn giọng nói, âm thanh xuyên qua tiếng gió, nhưng tay vẫn tiếp tục cầm lái.

Dương Lỗi không thèm để ý, tách hai chân áp sát vào Phòng Vũ, không hề che giấu vật cứng bên dưới đang tì vào mặt sau của Phòng Vũ...

Sau khi bỏ lại xe ở dưới lầu, hai người im lặng lên cầu thang, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của đối phương.

Vừa vào cửa, Dương Lỗi vội vàng kéo Phòng Vũ lại, Phòng Vũ cũng đưa tay nắm cổ hắn, kéo hắn về phía mình, thô bạo bịt kín miệng của hắn...

Hai người đã nhịn suốt quãng đường, bây giờ nhịn hết nổi rồi, chưa chi đã quấn lấy nhau ngay trước cửa. Phòng Vũ dùng sức lật người Dương Lỗi lại, để hắn tựa lên cửa, chẳng buồn cởi quần áo, loạt soạt hai cái đã tụt quần Dương Lỗi xuống, tiếp theo kéo khóa quần của mình, đứng ngay đó đâm vào trong...

Đây là lần đầu tiên hai người dùng tư thế đứng, ai cũng cảm thấy phấn khích một cách khó kiềm chế. Dương Lỗi tựa lên cửa, thừa nhận động tác va chạm thô bạo của Phòng Vũ ở phía sau, đau đớn xen lẫn khoái cảm và sự kích thích mới mẻ khiến hai chân Dương Lỗi run rẩy... Hắn không ngăn được tiếng rên rỉ bật ra từ miệng mình, Phòng Vũ dùng cánh tay không bị thương giữ hông Dương Lỗi, tiếng thân thể va vào nhau quanh quẩn nơi hành lang tối tăm yên tĩnh, ánh trăng rọi xuống mặt đất phản chiếu hai bóng người đang chồng lên nhau... Chiếc áo da của Phòng Vũ ma sát dữ dội với áo khoác ngoài của Dương Lỗi, phát ra tiếng vang nặng nề mà dồn dập, ngay cả không khí cũng bị châm lửa, đốt cháy...

Sau khi bình ổn lại, Phòng Vũ nằm trên giường, áo sơmi mở rộng để lộ lồng ngực trần trụi, hắn vừa hút thuốc vừa suy nghĩ gì đó.

"... Anh chưa từng sợ thật sao?"

Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ. Cả hai đều hiểu Dương Lỗi đang hỏi điều gì.

"Sợ rồi."

Một lát sau, Phòng Vũ nói.

"... Làm chuyện này với đàn ông... tôi làm vậy là không đúng!"

Phòng Vũ cau mày, lời nói thẳng thắn không hề che giấu.

"Đâu chỉ không đúng, còn phạm tội lưu manh nữa kìa!"

Dương Lỗi mỉa mai.

"Má."

Phòng Vũ nói.

"... Anh có do dự bao giờ chưa?"

Dương Lỗi hỏi vấn đề mà mình vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Phòng Vũ hít khói, nhìn trần nhà, Dương Lỗi thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của hắn...

"Do dự thì được gì chứ?"

Phòng Vũ nói, vẫn nhìn trần nhà.

"Là tôi dạy hư em, tôi không thể do dự..."

Sáng sớm, Phòng Vũ vẫn còn ngủ, Dương Lỗi ngồi bên cửa sổ, thất thần nhìn phong cảnh bên ngoài. Bầu trời xanh biếc, không có một áng mây, ánh mặt trời dần dần tỉnh dậy nơi thành thị, lại thêm một ngày bận rộn.

Dương Lỗi nhìn ra ngoài một lát, sau đó quay đầu lại ngưng mắt nhìn Phòng Vũ đang nằm ngủ trên giường. Gió buổi sớm nhẹ nhàng thổi bay bức màn, trong lòng Dương Lỗi vừa tĩnh lặng vừa kiên định.

Phòng Vũ tỉnh dậy, Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, mỉm cười.

Áo sơmi của Dương Lỗi không cài nút, mở bung ra để lộ lồng ngực trần, Dương Lỗi có dáng người đẹp, cơ thể cân đối, Phòng Vũ vừa tỉnh dậy đã thấy Dương Lỗi như vậy, hắn cũng nhìn Dương Lỗi rồi mỉm cười.

Phòng Vũ rửa mặt xong, thấy Dương Lỗi vẫn chưa chịu cài áo mà đang ôm đàn guitar.

"Tự dưng ngứa tay quá, luyện tập một chút."

Dương Lỗi cúi đầu, gảy một cái, một chuỗi hợp âm phát ra.

Phòng Vũ nằm trên giường, dùng một tay gối sau đầu, nghe Dương Lỗi đánh đàn.

Dương Lỗi vẫn đàn bài "Tình khúc 1990", vừa đàn vừa khẽ cất tiếng hát:

Đôi mắt đen láy và nụ cười của em,

Làm thế nào cũng không quên được từng sắc thái trên gương mặt em,

Những tháng ngày xa xưa cứ nhẹ dần trôi,

Đến khi quay đầu lại, ngần ấy năm đã trôi qua...

Đường chân trời bao la chính là nơi phiêu bạt của em,

Bước chân anh mãi kiếm tìm bóng hình ấy,

Bên chiếc gối đơn trong đêm, nhớ tới sự dịu dàng của em,

Để rồi buổi sáng tỉnh dậy, anh lại thấy xót xa...

Phòng Vũ lẳng lặng lắng nghe, nhìn Dương Lỗi. Dương Lỗi đàn xong, ngẩng đầu nhìn Phòng Vũ, Phòng Vũ cười cười, vươn cánh tay đang gối sau đầu ra, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Dương Lỗi lại đây.

Dương Lỗi buông đàn guitar xuống rồi nhảy lên giường, dùng sức nhào vào lòng Phòng Vũ.

Hai người cười ôm lấy nhau, Phòng Vũ cúi đầu chăm chú nhìn Dương Lỗi một lát, đoạn cúi xuống hôn lên môi Dương Lỗi một cái.

Dương Lỗi cũng nhìn Phòng Vũ, đột nhiên kề sát vào tai Phòng Vũ, thấp giọng nói một câu.

"Chờ em đánh thắng tôi rồi nói sau!"

Phòng Vũ nói, vẫn còn cười, gương mặt trông thật đẹp trai.

"Má! Anh tưởng tôi đánh không lại anh chắc? Là tôi nhường anh thôi! Nếu tôi không nhường anh... tôi đã chơi anh từ lâu rồi!"

Dương Lỗi lỗ mãng nói, sau đó bắt đầu động tay, Phòng Vũ nhanh nhẹn chụp tay hắn lại, hai người lại dùng chân đấu đá nhau, anh tới tôi đến quấn quýt đối phương, lăn vòng vòng trên giường...

"... Anh còn bảo tôi đi nữa không?"

Đùa giỡn đủ rồi, Dương Lỗi nằm xuống, thở hổn hển hỏi Phòng Vũ.

"... Em nghĩ tôi muốn sao? ..."

Phòng Vũ nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu, thô lỗ, không kiên nhẫn...

Dương Lỗi nằm trên giường, lặng lẽ nở nụ cười...

~Chương 66~

Nhị Hắc rủ Phòng Vũ và Dương Lỗi cùng đám anh em ra ngoài tụ tập.

Từ khi đến nhà hàng Thế Kỷ, Nhị Hắc không cần ra ngoài đòi nợ nữa, La Cửu đã phái người khác nhận công việc của hắn, Nhị Hắc cũng yên tâm ở lại nhà hàng giúp Phòng Vũ. Nếu đặt vào thời đại ngày nay, Nhị Hắc chính là một nhân tài trong ngành quan hệ công chúng. Vừa đến nhà hàng Thế Kỷ không bao lâu, Nhị Hắc đã xưng anh gọi em với nhóm thanh tra công thương, thuế vụ, quản lý trật tự và bộ mặt thành phố, nhà hàng Thế Kỷ không cần lo lắng về vấn đề này nữa, Phòng Vũ cũng bớt được khối việc.

Hôm nay tâm trạng của Nhị Hắc cực kỳ tốt, hắn rủ Phòng Vũ, Dương Lỗi, Lão Lượng, thêm vài anh em thân thiết, buổi tối đến khách sạn Đông Phương ăn cơm, sau đó ghé hộp đêm Chính Đại.

Nhị Hắc cứ ôm vợ suốt, hai người tình nồng ý mật anh anh em em, làm cho đám anh em buồn nôn muốn chết, ngay cả Phòng Vũ cũng chịu không nổi.

"Thôi thôi, về nhà mà cắn nhau! Văn minh chút đi!"

Phòng Vũ nói đùa.

"Tiểu Cầm, chị thật là tài giỏi, có thể thu phục được Nhị Hắc nhất định không phải người bình thường!"

Lão Lượng cười hề hề trêu chọc, Tiểu Cầm đỏ mặt, càng thêm thẹn thùng.

Nhị Hắc ôm vợ: "Thì sao chứ, mấy người ghen tị với tôi chứ gì, vậy thì mau tìm người kết hôn đi!"

"Được được, hôm nay cậu trả tiền, cậu muốn gì chúng tôi cũng chiều!"

Tất cả mọi người ồ lên.

Đợi mọi người cười xong, Nhị Hắc mới vui sướng nói: "Nói cho mọi người biết, tôi sắp làm cha rồi!"

Lông mày và khóe mắt của Nhị Hắc lộ rõ sự hạnh phúc...

Đêm đó là đêm vui nhất trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của Nhị Hắc, các anh em hoan hô ầm ĩ, buộc hắn thừa nhận đã "ăn cơm trước kẻng", Nhị Hắc bị mọi người mời rượu, mặt mày sáng rỡ. Trong những tình huống như thế này, Dương Lỗi luôn là người ồn ào nhất, hắn dẫn đầu giỡn cợt làm cho ai nấy cũng cười nắc nẻ... Phòng Vũ ngồi uống rượu, mỉm cười xem bọn họ vui đùa, nhìn Nhị Hắc hạnh phúc ôm Tiểu Cầm, Phòng Vũ chợt nhớ lại lúc Nhị Hắc mới đi theo mình, lúc đó Nhị Hắc chỉ biết chạy khắp nơi gây sự... bây giờ Phòng Vũ thật lòng mừng cho hắn...

Đang lúc náo nhiệt, có vài người xuất hiện.

"Nhị Hắc!"

Có người gọi một tiếng.

Nhị Hắc ngẩng đầu lên.

"Ủa! Lương Qua!"

Lương Qua là người mà Nhị Hắc quen biết trong thời gian đến Lữ Thành đòi nợ, Lương Qua cũng là người giang hồ, hai người xem như quen biết nhau.

"Anh đến Giang Hải khi nào vậy? Qua đây! Ngồi đi!"

Nhị Hắc nhiệt tình đón tiếp.

"Vừa đến thôi, cậu tới đây chơi à?"

Lương Qua khách khí nói, tỏ ra vô cùng thân thiết.

"Để tôi giới thiệu, đây là bạn của tôi ở Lữ Thành, Lương Qua! Ở đây đều là anh em của tôi!"

Nhị Hắc bước đến khoác vai Lương Qua, mỉm cười dẫn gã sang bên này ngồi.

"Qua đây! Cùng uống một ly đi! Hôm nay tôi có..."

Hai chữ "chuyện vui" còn chưa ra khỏi miệng, Nhị Hắc chợt cảm thấy bụng mình lạnh toát.

Nhị Hắc ngơ ngác cúi đầu xuống, nhìn con dao đang cắm trong bụng mình, máu từ kẽ dao bắt đầu trào ra ngoài...

Lương Qua nhanh tay đâm thêm nhát thứ hai, rút ra rồi lại thọc vào lần nữa...

Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng một giây. Không ai kịp phản ứng, tất cả đều sợ ngây người.

"Khốn kiếp!!" Phòng Vũ đau đớn rống lên, nhảy vọt qua cái bàn, dùng sức đẩy ngã Lương Qua, ghìm chặt gã dưới mặt đất... Lương Qua vùng vẫy muốn đứng dậy, Phòng Vũ giật con dao nhuốm máu kia đâm vào lưng Lương Qua, máu tươi chảy ào ạt, Phòng Vũ nhấc tay đâm thêm nhát nữa.

"Á ——!" Lương Qua kêu la thảm thiết, đồng bọn của Lương Qua ở phía sau đua nhau xông lên, Dương Lỗi và Lão Lượng cũng vội vàng chạy tới...

"Giết người rồi! Xảy ra án mạng rồi!" Khách khứa hoảng loạn hét lên, sợ hãi chạy ra ngoài.

"... Hắc Tử! Hắc Tử... !!" Tiểu Cầm khóc nức nở, loạng choạng ngã xuống cạnh Nhị Hắc trong vũng máu...

Ba bốn chục người từ bên ngoài xông vào, trên tay người nào cũng lăm le mấy con dao rựa, mặt ai cũng lạ hoắc lạ huơ, cả lũ đồng loạt xông về phía nhóm Dương Lỗi. Đây là trận phục kích đã được chuẩn bị trước, lực lượng hai bên chênh lệch rõ ràng. Dương Lỗi và Lão Lượng chỉ kịp mang theo năm sáu anh em mở đường máu chạy trốn, có người chạy không kịp bị dồn vào góc phòng chém tơi tả...

"Phòng Vũ! Đi!"

Dương Lỗi và Lão Lượng chạy đến kéo Phòng Vũ đang nổi điên ở bên kia, Phòng Vũ mặc kệ xung quanh xảy ra chuyện gì, chỉ đánh một mình Lương Qua, trên lưng Lương Qua đã có hai lỗ thủng máu chảy đầm đìa, tình trạng vô cùng thê thảm, mặt mũi máu thịt lẫn lộn không thể nhận ra ngũ quan, chẳng khác gì một đống thịt nát dưới tay Phòng Vũ.

*Ngũ quan dùng để chỉ 5 bộ phận trên khuôn mặt con người gồm: mắt, lông mày, tai, mũi, miệng.

"Đừng đánh nữa! Đi mau!"

Dương Lỗi kéo hắn.

"Nhị Hắc sắp không được rồi!"

Dương Lỗi rống lên!

Rốt cuộc Phòng Vũ cũng có phản ứng, hắn buông Lương Qua đã không còn phản ứng gì ra, vác Nhị Hắc bê bết máu lên lưng...

Lão Lượng ở phía trước chém đỏ mắt để phá vòng vây, Dương Lỗi vung tay ném một băng ghế dài bằng thép, những ai bị chân ghế đập trúng đều chảy máu xối xả. Phòng Vũ cõng Nhị Hắc, trên lưng nóng ướt một mảng, tất cả đều là máu chảy ra từ bụng Nhị Hắc, nhuộm đỏ băng gạc trong áo sơmi và thấm ướt cả lưng Phòng Vũ...

Có người chắn đường Phòng Vũ, lập tức bị đá một cú vào xương bánh chè, kêu thảm một tiếng rồi ngã lăn quay...

Nửa tiếng đồng hồ sau, trận báo thù ở hộp đêm Chính Đại đã gây chấn động toàn bộ giới xã hội đen ở Giang Hải.

Trận ác chiến đêm hôm đó đã mở màn cho trận đại chiến giữa các thế lực xã hội đen ở hai thành phố. Giang Hải yên bình bấy lâu nay lại lâm vào mưa máu gió tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top