Chapter 14
Summary:
Gon cuối cùng cũng hiểu được hầu hết toàn bộ câu chuyện về lời nguyền và sự khúc mắc của nó - Và Killua đã sẵn sàng giải thích tất cả những điều mà bạn đang thắc mắc - hầu hết thôi...
13
Trong một lúc Gon im lặng vẽ, tập trung, nhưng khi cậu phác thảo cơ bản được hình dáng Killua và đài phun nước phía sau thì cậu lại đặt xuống, sự tò mò xâm nhập từ trong giấc mơ.
Vẫn chăm chú vào bức vẽ của mình, Gon hỏi, "Chúng có làm anh đau không? Những chiếc gai ấy?"
"Không hẳn," Killua nói. "Thật khó chịu khi chúng vướng vào đồ đạc, giống như khi cậu cắn phạm vào đầu móng tay mình. Tôi có thể tự làm xước bản thân với chúng. Nhưng ngoài điều đó ra, chúng là một phần của tôi." Anh dừng lại, rồi nói thêm, "Tuy nhiên, chúng có thể làm tổn thương người khác."
Gon muốn quẳng cuốn sổ phác thảo sang một bên và hỏi trực tiếp Killua, nhưng bản năng mách bảo rằng điều đó sẽ khiến anh hoảng sợ. Vì vậy, liếc nhanh lên để khắc họa thêm thân ảnh mà mình đang ghi lại, cậu hỏi: "Làm sao anh biết điều đó?"
Killua im lặng một lúc lâu. Sau đó nói, "Tôi không chắc. Nhưng nếu tôi cào cậu bằng móng tay của mình, chúng ta có thể chắc chắn rằng nó sẽ đau, phải không? Tương tự vậy."
"Tôi đoán vậy," là tất cả những gì Gon có thể nói. Thực sự không có gì khác để nói về điều đó, trừ khi cậu có ý định thử lại giả thuyết, và điều đó cũng chắc chắn sẽ dẫn đến việc Killua chạy trốn. Thay vào đó, Gon nói, "Tôi đã đọc lịch sử của Padokea ngày hôm qua."
"Ugh," Killua trả lời, nhăn mặt. "Tại sao?"
"Đó là một phần của chương trình giảng dạy ở trường mà tôi đang cố gắng học."
"Chà, đó là một lý do tốt, tôi cho là vậy."
"Ý tôi là, anh nói đúng," Gon tiếp tục. "Hầu như nó chán chết đi được...hầu hết." Gon liếc nhìn Killua, người đang nhìn cậu không chớp mắt. "Nhưng tôi đã tìm thấy một điều thú vị khi đọc đến Dentora."
Killua dừng lại một lúc, nhưng anh không rời mắt khỏi Gon, "Cậu đã đọc sao?"
Gon gật đầu, nhìn xuống và bắt đầu phác họa mái tóc Killua. "Anh biết tôi sắp nói gì, phải không?"
Killua thở dài. "Ít nhiều thì cậu đã đọc về sự biến mất bí ẩn của gia tộc Zoldyck hùng mạnh." Anh gần như nặn ra hai từ cuối cùng.
"Đó là gia đình của anh, phải không? Ý tôi là, thậm chí còn có một bức ảnh về nơi này."
Killua nhướn mày trước điều đó. "Có không? Những thứ đó giờ rất khó tìm."
"Nó đã rất cũ. Một bản khắc."
"Đúng vậy."
"Killua, anh thật sự ở đây trong suốt ba trăm năm sao?"
Killua phát ra một tiếng động nhỏ mơ hồ. Rồi anh nói, giọng khàn khàn trầm xuống, "Ít nhiều thì đúng."
Gon dừng lại trước bản vẽ của mình để nhìn lên người mình đang phác họa. Một lần nữa, Killua nhìn thẳng vào mắt cậu, nhưng chúng tối tăm và buồn bã khủng khiếp. "Cậu không nên thương hại tôi. Chuyện xảy ra ở đây là lỗi của tôi."
Gon nhíu mày. "Anh đã nói thế trước đây, và tôi không hiểu tại sao. Từ tất cả những gì anh đã nói với tôi, đó là lỗi của anh trai anh."
"Hắn ta đặt ra lời nguyền, nhưng tôi đã khiêu khích hắn."
"Bằng cách nào? Được sinh ra với màu tóc và màu mắt phù hợp? Tôi cũng không thấy đó là lỗi của anh."
Killua cụp mắt xuống, lướt những ngón tay trên mặt nước của đài phun nước. "Còn có những thứ khác nữa."
"Những thứ gì?" Gon vẫn khăng khăng hỏi, mặc dù rõ ràng là Killua không muốn nói về điều này.
"Hắn ta chỉ... không thích tôi. Và hắn không nghĩ rằng tôi phù hợp để tiếp quản gia đình. Thành thật mà nói, tôi cũng không chắc là mình có phù hợp hay không. Nhưng tôi cũng không thể để hắn lấy tất cả. Đó sẽ là..." Killua dừng lại, dường như cân nhắc lời nói của mình, và sau đó phá ra một tràng cười trống rỗng.
"Cái gì?" Gon hỏi. "Anh định nói gì?"
Killua quay lại nhìn cậu. "Thật tai hại," Killua nói. "Nhưng dù sao thì nó cũng kết thúc trong thảm họa." Anh nhún vai. "Có lẽ tôi nên để hắn ta nhận gia sản thừa kế."
Gon nhìn anh một lúc lâu hơn, rồi quay lại với bức vẽ của mình. "Anh không thể biết những gì hắn ta sẽ làm."
"Đáng lẽ tôi phải đoán rằng hắn ta sẽ không bao giờ thách thức quyền thừa kế nếu không có phương tiện để tranh giành. Và hắn thành thạo phép thuật hơn tôi."
Gon giật mình trước điều này. "Anh cũng có thể sử dụng ma pháp?"
"Có thể. Trước khi bị nguyền. Nhưng lời nguyền đã lấy đi của tôi tất cả."
Illumi tước đoạt tất cả. Gon cân nhắc những gì cậu đã nghĩ về ngày hôm trước, khi đọc về Illumi. Gon biết rằng Killua có thể sẽ không thích chủ đề này, nhưng nếu đó là điều mà Killua không biết, hoặc chưa cân nhắc, thì cậu không có trách nhiệm phải nói ra sao?
Hít một hơi thật sâu, cậu bắt đầu, "Cuốn sách đó...nó cũng nói rằng có những lần nhìn thấy anh trai anh, sau những gì đã xảy ra ở đây."
"Mm," Killua trả lời, "tôi cũng được nghe kể."
"Anh có nghĩ là hắn ta có thể còn sống không?"
Killua nhún vai. "Tôi chẳng quan tâm nữa."
"Anh đã thử tìm hắn ta bao giờ chưa?"
"Thật khó khăn khi tôi không thể rời đi," Killua nói với một chút hài hước mỉa mai.
"Anh có thể nhờ Leorio giúp."
"Không," Killua nói, giọng anh đột ngột lạnh đi, "anh ấy là người đầu tiên muốn giúp chúng tôi, kể từ khi lời nguyền kích hoạt."
"Vậy sao bây giờ anh không nhờ anh ấy giúp? Tìm xem Illumi còn sống không?"
Miệng Killua vặn vẹo trong cay đắng. "Lạy thần, tại sao tôi lại muốn làm điều đó?"
Tức giận, Gon khóc, "Bởi vì nếu anh có thể tìm thấy hắn ta, có lẽ anh có thể khiến hắn đảo ngược lời nguyền!"
Killua lắc đầu. "Ngay cả khi có thể, hắn cũng sẽ không bao giờ làm điều đó."
"Sao lại không? Chẳng phải anh chịu đựng đủ lâu rồi à?"
"Hắn sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng tôi không tin rằng lời nguyền có thể bị đảo ngược, ngoại trừ những điều khoản ban đầu được đặt ra."
Gon nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Killua trước khi chúng kịp vụt mất. "Cái này, nhân tiện, anh vẫn chưa nói cho tôi biết."
Ánh mắt của Killua lại rơi xuống mặt nước, nhưng vệt ửng hồng nhẹ nhàng trên má vẫn không mất đi sau khi bắt gặp ánh mắt của Gon. "Bởi vì không có ích lợi gì."
"Tại sao không?" Gon hỏi, cố gắng giữ cho giọng mình trung lập, không nghĩ về giấc mơ-đôi môi của Killua đặt trên môi mình. Cậu đã vẽ xong những vết xoắn và gai trên cánh tay trái của Killua và đang bắt đầu vẽ bên phải. "Bởi vì anh có tôi thay vì dì Mito?"
"Ý cậu là như thế nào?" Killua hỏi, rõ ràng là bối rối.
Gon thở dài ngao ngán. "Tôi không phải Lãnh chúa của bất cứ thứ gì, Killua, nhưng tôi đâu có ngốc!"
"Cái gì?" Killua chớp mắt nhìn Gon. "Việc trở thành Lãnh chúa của bất cứ thứ gì thì có liên quan gì đến—ừm, chuyện này?"
"Tôi bỏ học sớm quá," Gon nói, cố ý vẽ cẩn thận để cơn giận không làm hỏng nét vẽ, "và tôi là kẻ không một xu dính túi đến từ khu vực tồi tệ nhất của một thành phố tồi tàn. Nhưng tôi không phải thằng ngốc."
Killua lắc đầu. "Tôi gọi cậu là đồ ngốc khi nào?"
"Anh đâu cần phải làm vậy," Gon nói, và cậu biết mình nghe có vẻ nóng nảy, nhưng không thể ngăn được. "Anh phải nghĩ tôi là một thằng ngốc nếu anh nghĩ rằng tôi có thể quên những gì Alluka nói về việc anh muốn Mito yêu mình."
"Gon, cậu không hiểu."
"Chính nó?" Gon hỏi, nhìn lên lần nữa. "Anh cần một người phụ nữ yêu mình để phá vỡ lời nguyền?"
Killua thở hắt ra một hơi dài. "Chuyện không đơn giản như vậy."
"Nhưng đó là một phần của nó, phải không?"
"Phải, chỉ là một phần thôi," Killua nói, như thể anh đang đánh vần bản án tử hình của chính mình.
Gon cắn chặt môi để không thể hiện cái bĩu môi ra ngoài vì biết như thế thật quá trẻ con. Cậu chẳng việc gì phải bị tổn thương bởi những lời nguyền của Killua, hay thực tế là anh đã cố gắng phá bỏ nó theo cách của anh. Dù thế nào đi nữa, vẫn là thật đau lòng khi nghĩ đến việc Killua yêu một người phụ nữ nào đó, hay bất cứ ai. Gon tiếp tục vẽ, không nói gì nữa.
"Gon," Killua nói, giọng cầu xin, "đây là lý do tại sao tôi không muốn nói về nó. Cậu không thể làm gì, vì vậy không nên lo lắng quá."
Cuối cùng thì Gon cũng lên tiếng, mặc dù vẫn không dám nhìn vào người bạn của mình, giọng cậu trầm đến mức gần như lạc mất trong âm thanh của đài phun nước: "Nhưng nếu tôi không cố gắng giúp anh, thì tôi sẽ... để mặc anh chết."
"Gon," Killua nói, "nhìn tôi này."
"Tôi đã thấy anh đau đớn trong suốt thời gian qua."
"Không. Nhìn tôi này!"
Thở dài, Gon đặt bút xuống và nhìn lên. Đôi mắt Killua chờ đợi, sâu thẳm như đại dương, nét mặt dịu dàng. "Cậu quan tâm đến việc tôi sống hay chết - rằng cậu thậm chí sẵn sàng nói chuyện với tôi sau tất cả những gì tôi đã khiến cậu phải trải qua - có ý nghĩa với tôi nhiều hơn những gì cậu có thể nhận ra. Nhưng sự sống chết của tôi không phải trách nhiệm của cậu."
Gon cắn chặt môi, "Nhưng họ cũng vậy, phải không? Vì tôi đã phá hỏng tất cả?"
"Là sao?"
"Tôi đã nói rồi, anh có tôi thay vì một cô gái. Tôi không thể giúp anh, phải không?" Quá muộn, Gon nghe thấy niềm hy vọng trong giọng nói của chính mình và đỏ mặt.
Tia hy vọng cũng hiện lên trên gương mặt Killua như một tia sáng đột ngột hiện ra từ một đám mây bão xé toạc. Cũng nhanh như nó đến, thoáng chốc biến mất. "Việc cậu ở đây không ngăn cản người khác bước vào," cuối cùng anh nói. "Một người phụ nữ nào đó bước vào."
Điều đó khiến Gon dừng lại. "Không sao?"
Killua lắc đầu. "Tại sao lại có thể?"
"Tôi không biết. Mito nói rằng lúc đầu cánh cổng không mở cho cô ấy."
"Hmmm. Vài mưu mẹo của Illumi. Nhưng nếu một người đủ kiên trì, nó sẽ mở. Hoặc, tất nhiên, tôi có thể tự mở. Illumi đã làm cho nơi này trở nên khó tìm—nó sẽ vô hình cho đến khi cậu bước gần đến cổng—và hắn ta làm cho cánh cổng khó được mở ra. Nhưng hắn không đặt ra giới hạn về số lượng người có thể vào khuôn viên lâu đài. Có lẽ đến hắn ta cũng không thể. Luật duy nhất chi phối kẻ lạc bước chính là nếu họ làm hại một trong những cây lai, họ sẽ bị trừng phạt."
Gon lại cắn môi. Sau một lúc, cậu nhận ra rằng Killua đang nhìn chằm chằm mình như bị mê hoặc, và cậu dừng lại. Gon không muốn nói những gì mình sẽ nói tiếp theo, nhưng cậu cũng biết rằng sẽ rất tệ nếu không nói. "Vậy tại sao Leorio không mời các cô gái đến đây?" cậu hỏi, cố giữ giọng bình thường. "Tôi chắc rằng một trong số họ sẽ thích anh, ngay cả khi nơi này hơi kỳ lạ. Đặc biệt là khi cô ấy nghe toàn bộ câu chuyện."
"Tôi nhìn có khác gì quái vật đâu Gon," Killua nói một cách dứt khoát.
"Sẽ không như vậy nếu anh có một cô gái yêu mình."
Killua đảo mắt. "Vậy thì sao—tôi cần phải yêu cầu Leorio mời một loạt phụ nữ đến đây với hy vọng rằng một người trong số đó sẽ bỏ qua sự điên rồ về sự tồn tại của tôi và yêu tôi?"
"Có thể," Gon khăng khăng, mặc dù gần như nghẹn lời.
"Nhưng nếu không ai yêu tôi thì sao?"
"Thì họ sẽ rời đi một lần nữa, và anh sẽ không phải tệ hơn như này - nhưng ít nhất anh đã cố gắng."
"Hmm. Và cậu nghĩ Leorio sẽ làm điều đó vì tôi?"
Gon cân nhắc. Cậu hầu như không biết người đàn ông đó tính tình thế nào, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau, cậu đã cảm nhận được một lòng tốt sâu sắc bên dưới vẻ ngoài cộc cằn của anh ta. Và sau đó, tất nhiên, có Kurapika. "Có lẽ anh ấy sẽ làm điều đó cho anh," cuối cùng cậu trả lời. "Nhưng anh ấy chắc chắn sẽ làm điều đó nếu điều đó giúp ích cho việc giải phóng Kurapika. Bởi vì chắc chắn là thế, phải không? Phá vỡ lời nguyền và đưa mọi thứ trở lại bình thường?"
"Không còn nghi ngờ gì nữa," Killua nói, nhưng Gon biết rằng tâm trí anh không hướng về điều đó. Một lúc sau, anh nói, vẻ mặt lạ lùng, như thể Killua đang cố gắng kìm nén một cảm xúc mạnh mẽ và mâu thuẫn. "Nhưng Kurapika và Leorio—cậu biết về họ chứ?"
"Ừ," Gon nói. "Alluka nói với tôi, nhưng tôi cũng thấy họ đi cùng nhau. Rõ ràng là họ có tình ý với nhau."
Killua nghiêng đầu. "Và cậu không nghĩ điều đó là lạ sao?"
"Ý tôi là, một người lai cây và một con người? Chắc chắn, nó có thể hơi phức tạp chút. Trừ khi," cậu nói thêm một cách sắc sảo, "anh biết đấy, ai đó phá vỡ lời nguyền."
Bỏ qua lời châm chọc, Killua nói, "Không, ý tôi là, cậu không nghĩ rằng thật lạ khi cả hai đều là nam sao?"
Gon thở dài, muốn đập đầu thực sự. "Nơi này là đâu thế? Quốc gia của Homophobia (Kì thị Đồng tính luyến ái) sao?"
Killua nhìn cậu. "Tôi - cái gì? Từ đó nghĩa là gì?"
Gon lắc đầu. Tất nhiên là không. Họ sẽ gọi nó là một cái gì đó khác vào thời của Killua, có lẽ là một cái gì đó kinh khủng hơn - nếu họ nói về nó. "Nghe này, Killua," Gon nói, buộc mình phải kiên nhẫn, "tôi không biết ở đây vào thời của anh như thế nào, nhưng ngày nay rất nhiều người đàn ông có bạn trai hoặc chồng. Phụ nữ có bạn gái hoặc vợ. Và một số người không phân biệt nam nữ, thích ai thì thích, hoặc không ai cả, hoặc ba người thích nhau thì ở chung... mấu chốt là, ngoài nơi này ra, không ai thực sự quan tâm ai ngủ với ai đâu."
Killua đỏ mặt dữ dội, và Gon không thể nén một nụ cười vì đã chọc ghẹo người bạn thanh lịch, lạnh lùng của mình. Nhưng có chút hy vọng trong giọng nói của Killua khi anh hỏi, "Thật sao?" khiến trái tim Gon quặn thắt. "Thế giới của cậu không thấy nó là bất thường?"
Gon nhún vai. "Tất nhiên là vẫn có một số người không thích. Đối với bất kỳ điều gì, luôn có người không thích nó. Nhưng nói chung? Không. Đó là tin cũ."
Killua im lặng một lúc lâu; Gon ước gì mình biết anh ấy đang nghĩ gì. Cuối cùng, Killua nói, "Cậu đã hỏi liệu đây có phải là nơi mà mọi người ghét những người như Kurapika và Leorio không. Ít nhất, tôi nghĩ đó là điều cậu đang hỏi."
"Đó là những gì tôi muốn biết."
"Câu trả lời là - tôi không biết. Chắc chắn gia đình tôi sẽ không chấp nhận họ. Nhưng gia đình tôi khác thường theo nhiều cách, và tôi hầu như không bao giờ rời khỏi nơi này khi lớn lên. Vì vậy, tôi không hẳn là thấu được quan niệm của những người cùng thời với tôi." Anh lùa tay qua tóc. Vài sợi tóc mềm như tơ bay bay trong gió, khiến cổ họng và bụng Gon quặn lại vì lo lắng.
"Dù sao đi nữa," Killua nói, và Gon kéo mắt mình trở lại khuôn mặt của anh, "vấn đề là, mang về nhiều phụ nữ sẽ không hiệu quả."
"Nhưng nếu anh thậm chí không thử—"
"Gon," Killua nói, cuối cùng bực tức, "sẽ không hiệu quả đâu!"
"Làm thế nào anh chắc chắn được?"
Khuôn mặt của Killua bất động, trắng như sáp. "Xin cậu có thể chấp nhận những điều tôi biết không?"
Gon bật nắp bút. "Không. Tôi không thể. Tôi cần một lý do chính đáng nếu anh muốn tôi từ bỏ việc này. Từ bỏ anh."
Cái nhìn của Killua trông đau đớn tột cùng. "Đừng hỏi tôi điều đó, Gon."
"Tôi đang hỏi đấy, Killua," Gon đáp trả. "Và tôi sẽ không dừng lại, và vì anh không thể thoát khỏi tôi, anh sẽ phải nói với tôi."
Killua trông giống như đang trên đường đến giá treo cổ, nhưng anh lại bắt gặp ánh mắt của Gon khi trả lời, "Vậy thì tốt. Điều đầu tiên cậu cần biết là dì của cậu không phải là người đầu tiên mắc món nợ máu tại nơi này."
"Vậy là có những người khác đã tới đây?"
"Đương nhiên! Đã hơn ba trăm năm rồi!"
"Và một trong số họ cũng hái hoa hồng?" Gon hỏi, tâm trí bắt đầu lao về phía trước ngay cả khi cố kéo dây cương, bởi cậu khá chắc chắn rằng nó đang lao về phía một vực thẳm chết người.
Killua cười cay đắng. "Không, Gon. Tất cả bọn họ đều hái hoa hồng. Họ làm như thể bị ép buộc."
"Bị ép buộc bởi Illumi."
"Bằng bất kỳ phép thuật nào mà hắn đã sử dụng để trói buộc lời nguyền—đúng vậy."
"Tại sao? Hắn ta không thể tự mình giết tất cả những người đó sao, nếu đó là điều hắn muốn?"
"Có lẽ," Killua nói. "Nhưng Illumi không bao giờ là người bỏ qua cơ hội để khiến tôi đau đớn. Khi hắn nguyền rủa tôi, và những vị khách của bữa tiệc, tôi đã thề sẽ bảo vệ họ hoặc trả thù cho cái chết của họ nếu tôi không thể. Sau đó tôi bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi nằm trong một khu vườn đầy hoa hồng mà trước đây chưa từng có, và các Halfling đang quây quần bên tôi. Họ giải thích cho tôi chuyện gì đã xảy ra. Ngoại trừ bốn người họ, tất cả những khách dự tiệc và những người hầu không chạy trốn kịp đã bị biến thành những bụi hoa hồng. Những bụi hoa hồng có vẻ đẹp mê hoặc không thể cưỡng lại đến nỗi muốn vương tay mà ngắt một bông." Nét mặt của Killua như muốn giết người đến nơi. "Illumi đã khiến số phận của họ bất lực là lỗi của tôi, vì vậy tôi đã thề một lần nữa sẽ bảo vệ họ, hoặc trả thù cho họ nếu tôi không thể."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Gon, nhưng cậu đã khăng khăng muốn nghe điều này; không có đường lui. "Được rồi. Vậy ai vào đây đều hái một bông hồng. Họ mắc nợ máu với anh. Rồi họ sẽ ra sao?"
Killua nhìn cậu một lúc lâu rồi hỏi, "Bức vẽ đã hoàn thành chưa?"
"Chưa, nhưng tôi đã có mọi thứ tôi cần để hoàn thành nó sau."
"Vậy thì đi với tôi," anh nói, giọng thì thầm.
*
Killua dẫn Gon ra khỏi vườn hoa hồng và đi vào đồng cỏ bên kia, Mika đi theo con đường uốn khúc, chúi mũi xuống đất khi lang thang tìm kiếm mùi hương. Thay vì rẽ xuống dốc về phía dòng suối, Killua lại rẽ lên. Họ leo lên cho đến khi cỏ và hoa dại nhường chỗ cho một hàng dương xỉ xào xạc, và Killua đi vào bên trong. Cách đó hai mươi thước, cây cối lại thưa dần để lộ ra một khoảng đất trống nhỏ.
Một bãi đất trống nhỏ đầy bia mộ.
Killua dừng lại ở bìa cây, nhưng Gon vẫn tiếp tục, lần lượt nhìn vào từng viên đá. Có tất cả mười bảy bia, một số có tên được khắc trên đó, một số không có gì. Ý nghĩa của chúng rất rõ ràng, nhưng cậu vẫn muốn nghe Killua nói thì mới tin được.
"Tất cả những người này đều đã chết ở đây," Gon nói, nhìn lại Killua, người đang vịn lấy một thân cây ở rìa của khoảng đất trống, như thể anh cần nó để đứng vững.
"Đúng." Giọng anh hòa vào tiếng lá xào xạc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Gon.
"Như thế nào?" Gon hỏi, chậm rãi đi về phía Killua qua đám cỏ lốm đốm hoa dại.
Killua nhắm mắt lại, cúi đầu. "Cậu biết câu trả lời mà."
"Anh đã giết họ," Gon nói, giọng nghe xa lạ, nặng nề và xa xăm.
"Đó là cách để trả món nợ máu, Gon ạ."
Gon đứng yên, nhìn Killua. Killua đã đúng: cậu đã biết ngay khi anh nói với mình rằng những người khác đã hái hoa hồng. Gon biết rằng mình nên kinh hoàng. Cậu nên chạy khỏi nơi này và tránh xa anh. Nhưng Gon đã không làm thế, và sau một lúc, Killua mở mắt ra và nhìn Gon. Nước mắt lơ lửng trong khóe.
"Nói đi, Gon."
"Nói gì cơ?"
"Tôi là một con quái vật."
"Đừng bảo tôi phải nói gì. Đừng bảo tôi phải nghĩ gì."
"Làm sao cậu có thể nghĩ khác được?"
Anh và Gon trao đổi một cái nhìn sắc bén, và rồi Gon trả lời, "Bởi vì anh đã tha cho dì Mito."
Killua cười phá lên. "Và cậu thực sự nghĩ rằng tôi làm điều đó vì lòng tốt của mình?"
Gon cân nhắc câu hỏi, rồi trả lời, "Đúng vậy."
"Vậy thì cậu đúng là đồ ngốc," Killua nói, giọng nghe như tiếng kính vỡ. "Tôi không quan tâm đến dì của cậu nhiều hơn bất kỳ ai trong số họ." Anh phẩy tay, chỉ những bia mộ.
"Tôi không nghĩ vậy," Gon nói, "Tôi sẵn sàng cãi nhau với anh để bảo vệ quan điểm của mình nhưng không phải bây giờ. Bởi vì đó không phải là điều tôi muốn nói."
Điều đó dường như khiến Killua giật mình đến mức anh hỏi, "Vậy ý cậu là gì?"
"Ý tôi là anh đã hành động vì lòng tốt của mình, theo nghĩa là anh đã giết những người này và cứu dì tôi với hy vọng cứu được chính mình."
"Cái gì?"
"Đừng giả vờ như anh không hiểu ý tôi," Gon nói gay gắt. "Anh không thể tưởng tượng được một thế giới nơi hai người đàn ông có thể yêu nhau một cách công khai, nhưng anh chấp nhận rằng nó tồn tại. Và tôi không thể tưởng tượng được một thế giới mà việc trả nợ bằng máu là điều bình thường, nhưng tôi biết rằng nó cũng vậy. Anh đã hành động theo luật lệ và giá trị của thời đại mình, và vì đó là thế giới duy nhất anh biết, làm sao tôi có thể lên án anh vì điều đó?"
"Nhưng dì của cậu..."
"Ừ, tôi cũng hiểu," Gon thở dài. "Anh cứu dì ấy không phải vì thương hại. Tôi biết rằng anh muốn giết dì ấy giống như những người khác. Nhưng anh nhận ra rằng dì có lẽ là cơ hội cuối cùng của anh, vì vậy anh đã không ra tay."
Killua há hốc miệng, choáng váng. Gon cười vô tư.
"Tôi đã nói với anh rằng tôi không ngốc, Killua. Và thực sự, tôi khá thông minh khi tìm ra sự thúc đẩy trong động cơ của mọi người. Đó là điều mà cuộc sống trên đường phố của một khu ổ chuột dạy cho tôi. Tôi đã nhìn thấy những dấu hiệu đó trên khuôn mặt của anh. Tôi đã nhìn thấy những chiếc lá của Halfling rơi, và tóc của anh thưa dần đi. Anh không còn nhiều thời gian và cần một người phụ nữ yêu mình. Vì vậy, anh đã để dì Mito sống."
Killua nhăn mặt. "Gon, tôi rất xin lỗi. Chắc cậu ghét tôi lắm."
"Tại sao?" Gon hỏi. "Anh nghĩ tôi muốn anh giết dì ấy hơn sao? Nói một cách khốn kiếp, dì ấy đã thật may mắn. Anh, không nhiều lắm, bởi vì cuối cùng anh đã ở bên tôi. Chắc chắn rồi, tôi ước gì những điều này đã không xảy ra. Tôi ước những người nằm dưới những phiến đá đó không chết, nhưng tôi không có quyền phán xét anh. Tôi không biết mình sẽ làm gì ở vị trí như thế. Có thể điều gì đó tồi tệ hơn nhiều.
Và còn một điều nữa: anh để dì ấy đi. Mito. Anh để dì ấy quay lại và nói lời tạm biệt với chúng tôi. Tôi không nghĩ điều đó có liên quan gì đến món nợ máu và danh dự. Tôi nghĩ anh đã lắng nghe câu chuyện của dì, và cảm thông, và cho dì một chút lòng tốt mà anh có thể. Vì vậy, không, Killua. Tôi không ghét anh."
Đột nhiên, Killua bật khóc. Anh khuỵu xuống. Gon bối rối nhìn anh một lúc, rồi đến bên anh, quỳ xuống và ôm anh vào lòng. Và cũng giống như Killua đã làm với cậu vài ngày trước - chỉ vài ngày thôi sao? - cậu ôm anh cho đến khi anh khóc nức nở.
Cuối cùng khi đã bình tĩnh lại, Killua thả mình ra và ngồi dựa lưng vào thân cây. Gon tiến lại ngồi cạnh anh. Họ ngồi im lặng một lúc lâu, ngắm cỏ và những bông hoa dại đung đưa, những con bướm bay lượn giữa những phiến đá mòn theo thời gian.
"Tôi đoán bây giờ cậu đã hiểu tại sao tôi không thể mang bất kỳ ai khác đến đây," cuối cùng Killua nói.
"Ừa," Gon nói. Và sau đó, "Tuy nhiên, tôi sẽ không bỏ cuộc. Phải có cách giải quyết vấn đề này."
"Chúa ơi, Gon," Killua nhẹ nhàng nói. "Tôi không chắc mình đã làm gì để xứng đáng với tình bạn của cậu, nhưng nếu cậu là bạn tôi, xin hãy mặc kệ nó. Tôi muốn dành thời gian còn lại để ở bên cậu."
Gon suy ngẫm, đưa tay vuốt ve lớp da của bìa cuốn sổ phác thảo. Đó là một yêu cầu ngọt ngào, và một phần trong cậu muốn chấp nhận nó. Ngừng lo lắng và giả vờ rằng mọi thứ đều ổn cho đến khi không thể nữa. Nhưng cậu biết điều gì nằm ở cuối con đường, và mặc dù không muốn xem xét nhiều lý do, nhưng Gon vẫn không thể chấp nhận nó. Vì vậy, cậu mở đến bức tranh mình đã vẽ vào đêm hôm trước về khu vườn nở hoa rồi đưa cho Killua.
Đôi mắt của Killua mở to vì sốc. Anh chăm chú nhìn bức tranh một lúc rồi ngước lên nhìn Gon. "Làm sao cậu biết?"
"Biết?"
"Đây là khu vườn trước lời nguyền. Và đây là tôi, lúc đó. Chiếc áo này là chiếc tôi thích nhất. Nhưng làm sao cậu có thể biết tất cả những điều đó?"
"Tôi đã mơ thấy chúng."
"Cậu đã mơ thấy?" Killua nhắc lại, choáng váng và vì lý do nào đó, đỏ bừng mặt. "Ở đây?"
"Ừ. Tôi đã mơ về khu vườn đó và phiên bản trong mơ của anh hai lần rồi. Lần đầu tiên là đêm đầu tiên tôi ở đây. Lần thứ hai là đêm qua."
Killua gật đầu, rõ ràng vẫn còn bối rối trước thông tin này. "Và cậu đã nói chuyện với tôi? Anh ta?"
"Vâng. Và đêm qua anh ấy nói với tôi rằng tôi có thể giúp anh phá bỏ lời nguyền."
Killua chớp mắt nhìn cậu. "Thật sao? Anh ta đã không tình cờ nói với cậu cách thức chứ?"
"Không. Nhưng anh ấy nói rằng chúng ta có thể làm cùng nhau."
Killua thở dài. "Một giấc mơ đẹp."
"Mơ thôi sao?"
"Chứ còn gì nữa?"
Gon nhún vai. "Chính anh đã nói: làm sao tôi có thể nằm mơ thấy những chi tiết đó, khi tôi không có cách nào biết được chúng?"
"Có lẽ Alluka đã đề cập đến điều gì đó với cậu."
"Không. Alluka rất cẩn thận khi nói về anh."
"Đúng vậy." Anh mỉm cười trìu mến.
"Killua—Alluka đã từng là ai?"
Anh nhìn Gon thắc mắc. "Đã từng? Con bé vẫn ở đây mà."
"Tôi biết, nhưng ý tôi là, trước khi có lời nguyền. Những người khác mà tôi gặp trước đây đều có công việc ở đây. Họ đã trưởng thành khi bị thay đổi. Nhưng Alluka vẫn là một bé gái, vậy cô bé đang làm gì ở đây?"
"Tôi đã mất một thời gian dài tự hỏi điều đó," Killua nói sau một lúc, "sau khi Illumi nguyền rủa chúng tôi. Ý tôi là tại sao hắn ta biến tất cả mọi người trở nên như vậy. Tại sao hắn không để tôi phát điên, một mình trong lâu đài. Cuối cùng tôi đã hiểu khi lần đầu tiên phải trả nợ cho một bông hồng bị hái." Anh chỉ những bia mộ. "Nếu tôi giết người vì một người mà tôi hầu như không biết, mặc dù người đó đã trở thành thực vật, thì tôi sẽ làm gì cho người mà tôi biết và vẫn còn ý thức. Ai vẫn quan tâm đến tôi?
Không có nhiều người trong cuộc sống cũ của tôi mà tôi yêu quý, Gon, nhưng Illumi biết họ là ai và hắn đã biến họ thành Halfling. Canary là một người bạn thời thơ ấu, mặc dù cô ấy lớn hơn vài tuổi; thực sự là người bạn duy nhất của tôi. Kurapika thì hơn tôi nhiều tuổi để trở thành một người bạn cùng chơi, nhưng anh ấy luôn tử tế với tôi khi cha mẹ tôi tàn nhẫn. Thư viện là nơi ẩn náu của tôi từ những người như vậy, và các thủ thư đã giúp đỡ hết sức có thể. Và Alluka là người duy nhất trong số các anh em yêu quý tôi."
Gon nhướn mày. "Cô ấy là em gái của anh?"
Killua gật đầu.
"Anh còn người thân nào không?"
"Còn," Killua thở dài. "Cha mẹ. Và anh em."
"Bây giờ họ trở thành bụi hoa hồng phải không?"
"Không," Killua trả lời.
"Vậy... chuyện gì đã xảy ra với họ?"
Killua thở dài. "Cha tôi đã chết khi cố bảo vệ họ khỏi Illumi. Khỏi lời nguyền." Anh cười chua chát. "Một sự hy sinh vô ích. Illumi luôn có ý định giữ cho họ còn sống—Mẹ và các anh em trai của tôi. Hắn là người mẹ yêu quý nhất, và họ rất kính trọng hắn. Hắn đã mang họ theo khi rời khỏi nơi này."
"Nhưng không phải Alluka? Tại sao - bởi vì cô bé là con gái?"
Nỗi cay đắng vụt qua mặt anh như bóng mây trên mặt nước trong sáng. "Phải, vì điều đó. Và vì con bé yêu tôi. Bởi vì con bé là người có ý nghĩa nhất đối với tôi."
"Vậy thì tại sao hắn lại bỏ cô ấy lại đây với anh?"
"Bởi vì chừng nào con bé còn sống, và tôi còn có cơ hội cứu nó, và những người bạn khác của tôi - thì Illumi biết rằng tôi sẽ không bao giờ kết thúc cuộc sống của chính mình. Như vậy, tôi sẽ sống đủ lâu để chịu đựng đau khổ."
Gon không nói nên lời trước sự tàn ác của việc này; trước thực tế ảm đạm mà Killua đã nói. "Tôi rất tiếc, Killua," cuối cùng cậu nói, và ngập ngừng đặt tay lên vai Killua. Những chiếc gai cứng, thật giống như gai hoa hồng, sắc nhọn, nhưng làn da anh ở giữa thì ấm áp và mềm mại, khiến cậu muốn chạm vào Killua nhiều hơn, khiến cậu muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì mình từng muốn.
Người kia mở to mắt kinh ngạc nhìn cậu.
"Tôi xin lỗi!" Gon nói nhanh, giật tay ra. Gon chỉ có ý an ủi Killua, nhưng cậu không nên chạm vào anh mà không được phép; không phải khi cậu biết cảm giác đó như thế nào.
"Không!" Killua kịch liệt nói. "Không sao. Cậu chỉ làm tôi giật mình thôi. Đã lâu rồi không có ai chạm vào tôi..."
Có một sự tiếc nuối khủng khiếp trong giọng nói của anh khiến trái tim Gon quặn thắt. Một lát sau, cậu đổi tay nói: "Như thế này ổn chứ?"
"Không sao đâu," Killua nhẹ nhàng nói, và Gon để sức nặng của bàn tay mình ổn định nơi đó. Gon cảm thấy Killua thở ra, cơ bắp chùng xuống, nhưng anh không xa lánh. Cuối cùng anh nói, "Đừng cảm thấy tiếc cho tôi, Gon. Nhất là khi cuộc đời không thực sự tử tế với cậu."
"Làm sao anh biết điều đó?"
Killua nhún vai. "Một phần từ những gì dì của cậu nói với tôi. Một phần vì...tôi không biết. Tôi chỉ có thể cảm nhận được điều đó. Nhìn thấy điều đó trong mắt cậu."
"Tuyệt," Gon nói, "và ở đây tôi đã nghĩ rằng mình thật cứng rắn và khó hiểu."
Killua bật cười. "Đúng vậy. Nhưng cậu cũng có xúc cảm sâu sắc, và điều đó thật khó che giấu."
Gon thở dài.
"Kể cho tôi đi," Killua nói. "Tôi muốn nghe tất cả. Tất cả về cuộc sống của cậu."
"Tôi nghĩ dì Mito đã nói với anh về chúng tôi rồi."
"Cô ấy nói với tôi điều mà một người phụ nữ trong hoàn cảnh tuyệt vọng sẽ nói với kẻ thủ ác. Tôi muốn nghe câu chuyện của cậu."
Và vì vậy, lúc đầu, Gon nói với anh một cách ngập ngừng. Cậu kể lại những gì mình nhớ được về cuộc sống giàu sang, và cách mà nó đã kết thúc. Cậu mô tả Belsonso, thời gian ngắn ngủi ở trường, những công việc lặt vặt và sự tra tấn chậm chạp của công việc trong quán cà phê. Gon kể cho anh nghe về gia đình cậu. Và nói với anh về việc tài sản của họ gần như được hoàn lại, sau đó là âm mưu độc ác mà Morow đã lừa họ để chiếm đoạt tất cả.
"Phần còn lại thì anh cũng biết rồi," Gon kết luận, và ngạc nhiên nhận ra rằng trong một lúc nào đó say sưa nói, mình đã rời tay khỏi vai Killua, và giờ họ dựa vào nhau.
"Có thể," Killua trầm ngâm sau một lúc, lướt tay trên bãi cỏ mềm mại, "ông trời xui khiến cho ta gặp nhau, dù chỉ trong thoáng chốc."
"Anh nghĩ vậy thật sao?" Gon hỏi, nhìn anh chăm chú.
Killua gật đầu. "Bằng cách này, tôi sẽ không phải dành thời gian cuối đời một mình. Và cậu, khi rời khỏi đây, cũng sẽ có đủ tiền để làm bất cứ điều gì cậu thích. Đưa gia đình trở về đảo. Đi học đại học. Bất cứ điều gì."
Gon chớp mắt. "Cái gì cơ?"
Đôi mắt Killua sáng và thẳng thắn khi anh ngước lên. "Khi lời nguyền này nuốt chửng tôi, những người thân của tôi cũng sẽ chịu chung số phận. Sẽ không còn ai có quyền sở hữu tài sản này nữa—ừm, trừ khi Illumi chui ra từ cái xó xỉnh nào đó để cố chiếm lấy nó, sau chừng ấy thời gian, tôi cũng không biết tại sao hắn có thể làm như vậy. Cơ mà không quan trọng. Leorio đã bán đi những thứ có giá trị và gửi tiền cho tôi trong nhiều năm nay. Anh ấy cũng biết rằng bất cứ thứ gì còn sót lại sẽ thuộc về anh ấy—và bây giờ, cũng thuộc về cậu."
Gon không nói nên lời. Một phần trong cậu muốn khóc vì sung sướng khi nghĩ rằng mình và gia đình sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền nong nữa. Nhưng một phần lớn hơn trong cậu lại muốn khóc cho Killua, khi lại có thể nói một cách bình tĩnh về cái chết của chính mình.
"Killua," cuối cùng cậu nói, "đó là—"
"Điều tối thiểu mà cậu xứng đáng," Killua ngắt lời.
Gon nắm chặt tay trên cỏ. "Và tôi rất biết ơn vì anh nghĩ nhiều về tôi. Nhưng tôi sẽ không để anh chết."
Killua bật cười. "Bướng bỉnh thật đó!"
"Anh không phải là người đầu tiên nói vậy."
"Thật không may, nhưng lời nguyền cũng cứng đầu không kém."
"Tôi sẽ không từ bỏ anh, Killua."
"Vậy thì, chúc cậu may mắn." Anh đóng quyển phác thảo lại và trả lại cho Gon.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top