Thương

PeterThaddeus

...

Thaddeus thật ra rất có mắt nhìn người. Hắn biết người nào thật lòng với mình người nào không, với Raphael thì Thaddeus không thể nói được gì ngoài hai chữ "ân nhân" đã cứu giúp hắn. Với sứ đồ Philip hay Alipede, hắn chỉ xem như người đồng nghiệp lúc nào cũng hướng ánh mắt hình viên đạn về phía mình. Nhưng Kim Sungu, là người bạn thân thiết đầu tiên mà hắn có sau suốt ngần ấy năm trời.

Hắn thấy ánh mắt của Kim Sungu đối với hắn, đều là thật lòng không dối gian, điều đó càng khiến Thaddeus chỉ có thể mỉm cười khát khao mong sao khoảnh khắc dịu dàng này ngừng lại mãi mãi.

Thaddeus rất thích trò chuyện với Kim Sungu, dù đôi khi cả hai không cùng tần số vì người kia cứng nhắc và khô khan hệt như ông lão gần đất xa trời. Nhưng dẫu vậy, Thaddeus cứ cảm giác như cả hai đã thân thiết nhau từ lâu lắm rồi. Hắn kết nghĩa huynh đệ với Kim Sungu, hứa hẹn sau này chụp ảnh cùng nhau, hắn sẽ đãi vị sư đệ này ăn kẹo hồ lô ngào đường suốt đời luôn.

Kim Sungu khi ấy đã nói gì nhỉ... À, gã bảo bản thân không thích đồ ngọt nhiều đến thế, Thaddeus cũng thuận theo cười hì hì bảo sẽ uống cà phê với gã. Nhưng Kim Sungu khẽ bảo, nếu chỉ một chút thì gã cũng sẽ thử ăn hồ lô mà hắn thích nhất.

Trái tim Thaddeus tựa như có gió xuân lướt qua, hắn thấy ngày hôm nay được ngồi đây trò chuyện với Kim Sungu là điều tuyệt vời nhất mà hắn từng trải qua. Nụ cười của Kim Sungu khiến Thaddeus rung động. Hắn lén lút trao cho đối phương ánh mắt chỉ có hình bóng người, đôi tai này cũng chỉ để lắng nghe từng lời người nói và nhịp đập của con tim. Hơn ai hết, Thaddeus biết mình thật sự đã dành trọn tình yêu của mình cho Kim Sungu không chút nuối tiếc. Hắn giấu nhẹm nó vào lòng, dường như không có ý định bày tỏ, trong thâm tâm Thaddeus cũng sợ mình sẽ bị chối từ dù hắn chẳng mong chờ mình sẽ được đáp lại.

Thaddeus ích kỷ là thế. Đến phút giây cuối cùng của cuộc đời, hắn cũng vẫn không nói gì về chuyện mình yêu Kim Sungu.

Nằm trên tấm lưng vững chãi, Thaddeus thấy ấm áp vô cùng. Thân thể hắn đang dần lạnh đi sau cuộc chiến vừa rồi, xương cốt hắn đã vụn nát, và trái tim hay tâm trí hắn cũng chỉ còn mơ hồ thoi thóp từng giây. Nhưng Thaddeus vẫn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ người Kim Sungu. Kim Sungu, người huynh đệ này... có lẽ là người có trái tim ấm áp nhất mà hắn từng gặp.

"... Chúng ta... thật sự, vẫn là huynh đệ... đúng không?"

Những phút giây bên nhau, chợt chạy qua trong đầu Thaddeus tựa thước phim cũ được chiếu trong rạp chiếu bóng. Hắn nở một nụ cười mãn nguyện, dường như cảm nhận được bản thân đã nhận đủ ở nơi nhân gian hà khắc. Từ khi được sinh ra đến khi cận kề cửa tử, Thaddeus đã luôn được bao bọc trong vòng tay của những người mà hắn yêu thương nhất.

Thaddeus được chào đời bằng niềm hân hoan hạnh phúc của cha mẹ, tuy quãng đường đời hắn đi lại tràn ngập chông gai nhưng không vì thế mà hắn bỏ cuộc giữa chừng. Có lẽ cũng vì để đáp lại sau bao nỗ lực của hắn, Thaddeus đã có thể nhắm mắt xuôi tay trên lưng người mà hắn gửi gắm mầm xanh của tình yêu thương.

Thaddeus gửi cho Kim Sungu trái tim, cũng là gửi cho gã cả cuộc đời này. Hắn mong mỏi Kim Sungu sẽ nhận ra tình cảm của hắn, đôi khi cũng trộm nghĩ mong rằng mình sẽ được đáp lại. Vì suy cho cùng, giữa biển người rộng lớn này, trong mắt Thaddeus vẫn chỉ luôn có một mình Kim Sungu.

Hắn muốn nói nghe Kim Sungu nói, muốn được gã ôm vào lòng, cảm nhận những giây phút bên nhau và chìm đắm trong vòng tay mà kẹo hồ lô cũng không thể sánh bằng. Hắn muốn ăn kẹo hồ lô ngào đường, muốn đi ăn với Kim Sungu vào những ngày hạ nắng nhuộm cháy da thịt; vào ngày thu lá vàng rơi đầy trên phố xá, tiết xuân thì hoa đào nở rộ còn mùa đông tay trong tay cùng dạo bước giữa trời tuyết phủ đêm đông.

Một ngày nào đó trong năm dài tháng rộng của đời người, Thaddeus sẽ cùng Kim Sungu đi chụp ảnh cùng nhau. Bức ảnh được lồng vào khung gỗ đặt trên bàn, mỗi ngày nhìn thấy nó, Thaddeus sẽ không nhịn được mà bật cười khi mình đã có tận hai bức ảnh để chứng minh rằng hắn là người cũng được yêu và được thương.

Điều mà Thaddeus có thể làm cho Kim Sungu, đó là không biến bản thân trở thành gánh nặng. Sẽ thật uổng phí khi gã chết ngay lúc này, nếu có người chết, cũng phải là Thaddeus. Đôi khi hắn nghe được bài viết nào đó trên đài cát-sét, bảo rằng có những người vì người khác mà ích kỷ với chính bản thân mình. Nhưng Thaddeus lại nghĩ, nếu đó là vì người mình yêu thương thì chết đi cũng là một chuyện nên làm. Thaddeus từ lâu đã sẵn sàng cho giây phút này, khoảnh khắc nhìn thấy Kim Sungu lần đầu tiên, hắn đã biết đây chính là người mà hắn dù có phải hy sinh cả sinh mệnh cũng phải bảo vệ.

Mười giây cuối cùng của Thaddeus, như tiếng chuông ngân lên báo hiệu rằng hắn sắp phải rời xa cõi hồng trần. Phía trước của Thaddeus, có lẽ sẽ là địa ngục vì đôi tay này đã nhuốm đầy máu tanh, nhưng đây là chuyện hắn phải trả giá khi quyết định bước vào con đường này. Thaddeus mỉm cười lặng lẽ, mi mắt hắn trĩu nặng rồi khép chặt, trái tim hắn như lịm đi và hắn cũng chẳng còn chút sức lực nào để vòng tay ôm lấy cổ của Kim Sungu nữa.

Thaddeus muốn nói rằng, hắn thật sự rất yêu gã. Yêu người đã kết nghĩa huynh đệ với hắn, yêu gã trai tên Kim Sungu, yêu gã cựu sứ đồ tên Peter... Thaddeus yêu tất cả mọi thứ liên quan đến Peter, có lẽ giờ phút này, hắn đã thật sự được bình thản khi ra đi trên lưng người.

Sungu nè, bờ vai này của đệ, thật sự rất ấm áp.

"Thaddeus...?"

Peter khẽ gọi, đôi chân gã vẫn chạy nhanh thật nhanh hướng về phía bến tàu. Chỉ một chút nữa thôi... Thaddeus sẽ được cứu sống, và Peter vẫn sẽ được nhìn thấy hắn nở nụ cười như nắng ban mai. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vì hắn chỉ đang say ngủ trên lưng gã mà thôi.

"Thaddeus... Chúng ta đi ăn kẹo hồ lô huynh thích nhất nhé."

Lần này gã sẽ mua cho Thaddeus kẹo hồ lô, sẽ đãi hắn ăn cả đời đến khi chán mới thôi. Nhưng vì đối phương là Thaddeus nên có thể hắn sẽ không bao giờ chán món ăn yêu thích đó đâu.

Peter mím môi, da thịt của người sống chạm vào thân xác đã không còn nhịp đập. Nhưng Peter vẫn cứng đầu cố chấp, gã gọi, Thaddeus, hai người chúng ta không thể trở thành huynh đệ trong tương lai được đâu.

Vì chúng ta, đã là huynh đệ từ rất lâu rồi.

Ánh mắt gã mơ hồ nhìn về phía trước, lồng ngực gã thắt quặn, chưa bao giờ gã thấy mình đau đớn đến thế. Nỗi đau buồn không tên xâm chiếm trái tim Peter, nhưng lý trí gã lại mách bảo bản thân phải cố gắng thêm một chút nữa, để cứu lấy Thaddeus, cứu lấy người mà mình thương.

"Thaddeus, tôi thương em."

Đã từ rất lâu, Peter đã muốn nói như vậy với Thaddeus.

Khoảng thời gian họ bên nhau tuy ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để trỗi dậy xúc cảm của tình yêu. Gã thương Thaddeus là thật, những phút giây kề bên nhau cũng đều là thật lòng. Gã chưa từng gian dối, có lẽ điều dối trá duy nhất, chỉ có thân phận Kim Sungu này. Còn gã cựu sứ đồ Peter kia, thật lòng thương Thaddeus đến tận ruột gan.

"Thaddeus. Tôi biết em cũng thương tôi, thương lão già khô khan này. Nếu em không dám bày tỏ, hãy để tôi nói ra lòng mình. Tôi thương em, Thaddeus. Vì vậy xin em..."

Hãy tỉnh dậy đi.

Tỉnh dậy để chúng ta có thể yêu nhau mãi mãi về sau. Tỉnh dậy để được thưởng thức que kẹo ngọt ngào em thích, để ngồi trên sân thượng ngắm ánh hoàng hôn trên quê hương em. Tỉnh dậy để tôi được ôm em vào lòng, được nhìn em mỉm cười và yêu thương em đến tận khi cái chết chia lìa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top