ngủ ngon

*vt là y/n thì t thấy đọc k mượt lắm nên thay bằng cái tên t kiếm trên gg là nari nha cả nhà.

_____________________

Lại là một ngày làm việc tại cái công ty nhàm chán với cái thứ công việc nhàm chán. Nari dường như đã phát ngấy khi phải lặp đi lặp lại việc ngồi trên ghế dán mắt vào màn hình máy tính và tiếng gõ máy cứ vang lên văng vẳng trong gian phòng. Nó quen thuộc đến mức ta thậm chí có thể nhắm mắt mà vẫn gõ đúng từng ấy chữ cái lên.

Giờ đã là 9h30 tối, là lần đầu tiên cô tăng ca muộn tới vậy. Vì sao cô phải tăng ca ư? Vì cô chậm trễ công việc? Không đúng hạn deadline? Không phải. Vẫn là những câu nhờ vả ỉ ôi khiến cô gái luôn phải chán ghét.

còn một xíu thui gõ nốt dùm chị nha bé

huhu cứu chị với sắp đến ngày phải nộp bản thảo rồi mà chị vẫn chưa làm xong nay em chịu khó tăng ca làm nốt giúp chị được hong?

bé ơi làm giùm chị cái này...

Nari à nay em lại không bận gì phải không? Vậy nay tăng ca xíu giúp chị nhé, chị có hẹn mất rùi.

bé ui....

Phát điên mất thôi!

Nari chỉ ước rằng cô có thể ném đống giấy tờ ấy vào mặt những con đàn bà lười nhác trong công ty và chửi vào mặt họ rằng tự làm phần việc của mình đi mấy con khốn!

Nhưng cô không thể, ha...

Xã hội vốn dĩ là vậy mà?

Quen thuộc tắt đi chiếc màn hình duy nhất còn sáng trong phòng. Cô gái nhỏ thong thả bước đi như vừa trút bỏ được gánh nặng. Nhưng cô đâu biết rằng, một ánh mắt lóe lên trong đêm tối, thèm khát dõi theo dọc hành lang công ty giờ đã chẳng còn một bóng người, nhìn theo từng bước chân vang vọng tiếng *cọc..cọc* do cái giày cao gót rẻ tiền cô đang mang phát ra.

Đến cửa thang máy, dễ dàng bước vào trong mà không phải chờ đợi. Vì giờ này thì còn ai nữa đâu mà phải chờ thang máy. Ung dung bấm điện thoại mà chẳng hề mảy may quan sát. Thuần thục bấm xuống tầng thấp nhất. Nhưng không hiểu sao trong thang máy hôm nay lại lạnh đến lạ thường. Nari cũng không nghĩ gì nhiều, thoát khỏi app giải trí đang lướt dở để vào phần thời tiết xem nhiệt độ, 28°C.

Quái lạ, sao gần 30° mà lại lạnh thế này nhỉ? Chờ chút. Thang máy đã không còn chạy từ lúc nào? Nari đến nước này đã có chút lo sợ nhen nhói trong lòng, cô vẫn bình tĩnh xử lý việc thang máy bị lỗi theo những gì cô từng học được trên mạng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến cô bâng khua ngẩng mặt lên, nhìn chiếc gương trong thang máy ở trước mặt. Cô cứng đờ người. Một người đàn ông sừng sững đứng sau lưng cô, nhìn hình ảnh cô trong gương mà mỉm cười. Cái điệu cười đấy méo mó, nguếch ngoác đến độ khiến cô rợn hết cả người. Cô không đủ can đảm để quay lại phía sau, sợ, cô sợ rằng sẽ phải đối diện với cái nụ cười chắc đến già cô cũng không thể quên được.

Người đàn ông đằng sau đặt bàn tay lạnh toát của mình lên eo cô, vẫn cái nụ cười ấy, hắn ta trườn khuôn mặt quái dị của mình lên vai cô quay đầu sang nhìn cô.

"a-anh anh là ai?"

"tôi là ai? Không phải cô là người biết rõ nhất sao? Cô chủ."

Nari ớn lạnh cả người, cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ như sắp muốn nôn ra trước cái giọng khàn đặc tởm lợm ấy, nó thật sự rất gai người.

"tôi thật sự không biết anh"

"làm ơn đấy buông tôi ra đi mà"

"nếu tôi nói không?"

Hắn dùng chiếc lưỡi có hơi dài của mình, liếm láp từ cổ đến tai cô. Điên mất thôi. Nếu không phải vì cái cảm giác sợ hãi đang lấn át cảm xúc của cô thì có lẽ cô đã muốn thốt ra rằng tên súc vật tởm lợm này cút ra khỏi người tôi.

Cố gắng trấn an bản thân, dù rất sợ nhưng cô không thể tỏ ra quá sợ hãi trước kẻ đang khống chế mình được.

"anh muốn gì?"

"thứ tôi muốn á?"

"nói nhanh đi, tiền thì tôi không có nhiều đâu"

"tôi đâu nói tôi muốn tiền?"

"thế anh muốn gì?"

"chà có vẻ tôi muốn hơi nhiều đấy"

"máu tươi, thịt, nội tạng, linh hồn của một cô gái xinh đẹp..."

"như cô đây chẳng hạn."

Cô gái nhỏ trợn tròn mắt nhìn vào tấm gương trước mặt, không gồng được nữa rồi, cơ thể Nari bắt đầu run lên từng hồi nhưng miệng lại cứng đờ không dám ho he, thậm chí đến cả thở cô cũng nghĩ mình thật sự không dám.

"sao thế cô gái? Chưa gì đã sợ rồi à?"

Hắn ta thích thú cười phá lên, tiếng cười của hắn vang vọng trong không gian kín của thang máy, như tự phản lại thứ âm thanh ấy khiến cho nó càng trở nên quái dị, đánh thẳng vào tâm lý đang bất ổn của cô ngay lúc này.

"cô quên nhanh thật đấy nhỉ? mới chỉ 3 tháng trước chúng ta còn ngồi lại kí khế ước với nhau mà~"

À phải rồi, 3 tháng trước cô đã kí một khế ước, một khế ước với quỷ.

Trong 2 tháng sau ấy, Nari thậm chí còn giết 2 người trong công ty để nuôi con quỷ khát máu này. Nếu mà hỏi cô rằng giết người có khiến cô sợ không ấy hả? Không.

Phải nói là nó vui vãi chưởng ấy, cảm giác những tia máu tanh nồng nóng ấm bắn thẳng lên mặt cô khi cô cắt cổ họ, thật ngon thật ngọt, khiến cô dù đang lấy mạng một người cũng phải đột nhiên thèm đến món tiết canh ăn với lạc và rau thơm bùi bùi béo ngậy. Ước gì có thể ăn luôn ở đây nhỉ? Nhưng không được rồi, món tiết canh đặc biệt này lại dành cho con quỷ mà cô đã kí khế ước cơ.

Chỉ là có một điều, trong khế ước có ghi rõ ràng là mỗi tháng phải đem đến cho con quỷ kia một mạng người. Nhưng thật sự việc giết người ban đầu có vẻ vui, nhưng khi cô đã giết 2 mạng người liên tiếp mà lợi ích đến từ khế ước vẫn không nhiều nên cô có vẻ chán trường, âm thầm muốn hủy bỏ khế ước. Cô gái ngây thơ cứ nghĩ rằng chỉ cần cô không tiếp tục giết người, không dính líu gì đến con quỷ kia nữa là mọi chuyện sẽ chấm dứt.

Nhưng có một điều cô chẳng ngờ tới rằng, trong suốt một tháng, con quỷ ấy vẫn bám riết theo cô, cùng cô đi làm mỗi ngày, cùng cô tăng ca mỗi tối, cũng cùng cô trở về nhà mỗi đêm muộn. Làm sao đây? Một con quỷ, coi thịt người máu tươi như thứ thực phẩm thiết yếu lại có tình cảm với một con người?

Không biết nữa, đối với con quỷ này mà nói, trước giờ tất cả những khế ước nó từng kí với con người, nếu họ không chịu mang đến cho nó nguồn thức ăn nó cần, nó sẽ không ghê tay mà giết ngay lập tức, lấy máu thịt của con người đó thế cho mạng của người khác. Một con quỷ xảo trá lật lọng đến kinh tởm, nó không hề nhắc đến điều này trong khế ước, rằng nếu không giết người và mang đến cho nó, nó sẽ lấy mạng của chủ nhân.

Và lần này cũng vậy, nó không nhắc đến gì về điều này. Nhưng ngày hôm nay, ngày 30/XX, đã cuối tháng rồi, nó đã nhịn đói quá lâu rồi. Có thể nói, đây là lần đầu tiên nó chấp nhận nhịn đói đến ngày cuối cùng trong tháng. Là sự nhẫn nại trong tình yêu hay là nỗi khao khát biến thái muốn ngắm nhìn con mồi của mình lâu hơn một chút?

"chúng ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ?"

"y-ý anh là sao?"

Hắn ta bắt đầu lướt bàn tay lạnh lẽo của mình trên từng tấc cơ thể cô, ngắm nhìn cơ thể run lên vì hắn, đây rồi, cái cơ thể mà cả tháng nay hắn ngắm nghía thèm muốn đến cỡ nào. Mùi thơm của thịt người càng lúc càng nồng hắt lên dưới khứu giác của một con quỷ đang đói khát.

"tạm biệt"

"à quên, tên tôi là, Kim Gi-in, rất vui được làm quen"

__________________

Ngày 1/XX/20XX

TIN TỨC:
MỘT BỘ XƯƠNG NGƯỜI ĐƯỢC PHÁT HIỆN TRONG THANG MÁY CỦA CÔNG TY XX, ĐƯỢC BIẾT RẰNG BỘ XƯƠNG RẤT MỚI VÀ CÓ VẺ NHƯ NẠN NHÂN ĐÃ BỊ TÁCH PHẦN THỊT VÀ NỘI TẠNG RA BẰNG MỘT THỨ GÌ ĐÓ CHỨ KHÔNG PHẢI VÌ ĐỂ LÂU MÀ BỊ PHÂN HỦY





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top