Đoản 1

BẠN CÙNG PHÒNG MỚI

"Xoạch..." Rèm cửa sổ được kéo ra, ánh nắng đua nhau chen vào gian phòng, nam nhân say ngủ lập tức đen mặt.

Lộ Nghiêu đang ngủ liền nhíu nhíu mày, kéo chăn che qua đầu, cấp tốc ngủ tiếp. Tuy vậy, người kéo màn cửa hiển nhiên không muốn để Lộ Nghiêu tiếp tục ngủ, cách tấm chăn vỗ vỗ mông cậu ta, thấy người trên giường không chút phản ứng, dứt khoát mò bàn tay vào trong chăn, lần theo vạt áo ngủ sờ sờ eo cậu.

"Hừm..." Lộ Nghiêu mơ mơ màng màng hừ hừ hai tiếng, một phát bắt bàn tay không an phận bên hông mình, theo bản năng bắt đầu nhõng nhẽo: "Để tôi ngủ thêm chút nữa đi..."

Bên gối Lộ Nghiêu vang lên một giọng nam: "Rời giường, ngoan."

Lộ Nghiêu cuối cùng cũng coi như tỉnh ngủ một chút, đại não bắt đầu hoạt động truyền đến cho cậu một vấn đề: Mình sống một mình, vậy người gọi mình rời giường là ai?

Lộ Nghiêu mở to mắt, lập tức gạt phăng bàn tay đang khoác bên hông mình, ngồi bật dậy nắm chăn bao bọc toàn thân, chỉ chừa cái đầu lộ ra bên ngoài, hỏi: "Anh là ai vậy? Sao lại ở trong nhà tôi?"

Người kia nhíu lông mày lại: "Tôi tên Kiều Sở Sinh, là bạn cùng phòng."

Lộ Nghiêu vừa lấy nguyên liệu ra làm điểm tâm, vừa chửi thầm chủ nhà: "Cho người khác thuê nhà cũng chẳng nói với mình một tiếng, lỡ đâu người kia là biến thái thì sao..."

Kiều Sở Sinh nhìn bóng lưng Lộ Nghiêu, cho dù nghe không rõ cũng có thể đoán được đại khái cậu ta đang nói gì. Kiều Sở Sinh kéo ghế tựa ngồi xuống, giương mắt nhìn Lộ Nghiêu lấy nguyên liệu chỉ đủ một người ăn, nói với sang: "Làm cho tôi một phần điểm tâm nữa."

Lộ Nghiêu đang buồn bực, liền phất phất tay: "Tự ra ngoài ăn đi."

Kiều Sở Sinh cũng không giận, nói: "Tôi trả tiền."

Lộ Nghiêu tay cầm bánh mì, xoay người bày vẻ mặt chờ mong nhìn Kiều Sở Sinh, hỏi: "Bao nhiêu?"

Kiều Sở Sinh nhẹ giọng nở nụ cười, giơ lên 1 ngón tay: "1 đồng bạc."

Lộ Nghiêu cau chân mày, mặt nở nụ cười, cấp tốc nổ súng làm cơm: "Tôi nói anh nhé, tài nấu nướng của tôi thật sự không thể chê được, anh tuyệt đối sẽ không hối hận. Hửm? Trứng gà của tôi để đâu rồi, tôi nhớ đã xếp ở chỗ này mà..."

Kiều Sở Sinh: "Tủ bên trái tầng thứ hai."

Lộ Nghiêu mở tủ ra nhìn, trứng gà được xếp gọn gàng. Vừa định phát hỏa, cậu chợt nhớ mình sắp lấy được 1 đồng bạc, thế là tắt hỏa, ôn tồn nói: "Lần sau có thay đổi vị trí thì nói với tôi một tiếng, tốt xấu gì cũng là đồ của tôi, đúng không?"

Kiều Sở Sinh cầm lấy tờ báo trên bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đó là tự em đổi còn gì."

Lộ Nghiêu đang gõ trứng gà, nên không nghe thấy Kiều Sở Sinh đang nói gì.

Ăn xong điểm tâm, Kiều Sở Sinh cầm lấy áo khoác treo trên ghế tựa, nói với Lộ Nghiêu: "Đi thôi."

Lộ Nghiêu nghi ngờ hỏi: "Đi đâu?"

Kiều Sở Sinh đáp: "Đi phá án."

Lộ Nghiêu không nhanh không chậm uống một ngụm sữa bò: "Không đi."

Kiều Sở Sinh duỗi ba ngón tay: "Một ngày ba đồng bạc, vụ án phá xong còn thêm tiền thưởng."

Lộ Nghiêu vội vàng uống xong nửa ly sữa bò còn lại, đứng lên đi ra khỏi nhà: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi."

Lúc đi phá án, cả hai phát hiện trên đường đi có một tiệm kem, Lộ Nghiêu nhìn kem, bước chân từ từ chậm lại.

Kiều Sở Sinh nhìn ánh mắt Lộ Nghiêu, trong mắt ánh lên ý cười: "Chẳng phải vừa ăn xong điểm tâm sao, sao lại đói bụng rồi?"

Lộ Nghiêu: "Đâu giống, không ăn ngọt tôi liền không động não được."

Kiều Sở Sinh: "Biết rồi, tôi đi mua cho cậu."

Lộ Nghiêu: "Ừm, tôi muốn..."

Kiều Sở Sinh cắt lời Lộ Nghiêu: "Tôi biết, vị vani."

Lộ Nghiêu nhìn bóng lưng Kiều Sở Sinh xa xa bước đến tiệm kem, tự nghi hoặc: "Sao anh ta biết mình muốn ăn vị vani?"

Một ngày kết thúc, vụ án chẳng có tiến triển gì, hai người còn bị ám mùi hôi ở hiện trường. Vừa về tới nhà, Kiều Sở Sinh đã đem nửa người trên cởi sạch sành sanh.

Lộ Nghiêu mới vừa cởi áo khoác, quay người lại liền thấy vết sẹo sau lưng Kiều Sở Sinh, sợ đến mức trốn ra sau một bước: "Anh làm gì mà cởi hết ra thế?"

Kiều Sở Sinh xoay người: "Chưa cởi hết mà, quần chẳng phải vẫn còn mặc đó sao."

"Anh..." Mấy lời sau bị kẹt lại trong cổ họng, Lộ Nghiêu nhìn vết sẹo lớn trước ngực Kiều Sở Sinh, không hiểu sao lại có cảm giác đau lòng.

Kiều Sở Sinh theo tầm mắt Lộ Nghiêu liếc nhìn vết sẹo của mình, biết mà còn hỏi: "Nhìn gì vậy? Mao Mao."

Lộ Nghiêu đáp: "Vết thương này của anh. . . Không đúng, sao anh biết nhũ danh của tôi?"

Kiều Sở Sinh nở nụ cười: "Em đoán xem tôi làm sao mà biết được?"

Lộ Nghiêu lùi về sau hai bước: "Anh còn biết tôi thích kem vị vani, anh điều tra tôi!"

Kiều Sở Sinh từ từ, từng bước một đến gần Lộ Nghiêu, vừa đi vừa nói: "Tôi không chỉ biết nhũ danh và vị kem em thích, tôi còn biết em thích bàn là điện của nước nào, thích kiểu đồng hồ đeo tay nào, còn có..."

"Đợi... Đợi đã!" Lộ Nghiêu lùi ra sau, liền vấp vào ghế sô pha.

Kiều Sở Sinh thuận thế cúi người chặn Lộ Nghiêu trên ghế sô pha, tiếp tục nói: "Còn có, tư thế mà em thích."

Lộ Nghiêu bị hơi thở của Kiều Sở Sinh bao quanh, cảm giác đầu óc đều loạn tung tùng phèo, lắp ba lắp bắp nói: "Không phải, anh bình tĩnh một chút, trước tiên đứng lên..."

Kiều Sở Sinh hơi cau mày: "Đừng như vậy, bác sĩ đã bảo vết thương rất nhẹ, một hai ngày là có thể khôi phục trí nhớ rồi."

Lộ Nghiêu tựa hồ muốn co vào trong sô pha luôn.

Kiều Sở Sinh nhìn Lộ Nghiêu một chút, không rõ ý tứ gì, lòng bàn tay lướt qua hầu kết Lộ Nghiêu, kích thích cơ thể Lộ Nghiêu run lên một hồi. Kiều Sở Sinh giảm thấp thanh âm, kề gần lỗ tai Lộ Nghiêu: "Em tự mình nói, hay là cần tôi giúp em đây?"

Kiều Sở Sinh nói chuyện, hơi thở quanh quẩn đánh vào vành tai Lộ Nghiêu. Lộ Nghiêu cảm giác lỗ tai nóng lên, cậu nhìn Kiều Sở Sinh: "Không cần Kiều thám trường hỗ trợ, em nhớ ra rồi."

Kiều Sở Sinh ung dung thong thả mở một chiếc cúc trên áo Lộ Nghiêu: "Quần áo bẩn rồi, cởi ra đi."

Lộ Nghiêu tùy ý Kiều Sở Sinh cởi quần áo, tầm mắt cậu tản khắp trên lồng ngực trần trụi của Kiều Sở Sinh, vươn tay mơn trớn vết thương kia.

Kiều Sở Sinh hô hấp hơi ngưng đọng, ôm lấy Lộ Nghiêu nhanh chân bước về phòng ngủ.

Đèn phòng khách sáng một đêm, buổi trưa hôm sau mới được 2 con người dậy trễ kia tắt.

Dữu Cửu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top