Kiếp sau vẫn là em


Người viết: Thanh Nhàn

Hồi 2: Tái sinh sớm .


Khi cô không còn đường lùi nữa vẫn cũng không còn dũng khí để ngẩn đầu lên lần 2 thì lúc này bóng đen dần lộ rõ một khuôn mặt anh tú đến mức không ngờ đến hoàn hảo trên cả mười. Khuôn mặt lạnh lùng mang vẻ soái khí ngời ngời có thể đóng băng người đối diện, chiếc cao ngần ngần, đôi môi vừa vặn nhếch miệng tạo ra nụ cười ma mị thu hút, đôi mắt dài hẹp màu xanh cưỡng bức người, mái tóc đen nhánh vóc dáng cao tầm cỡ 1m87 chuẩn dáng người mẫu Châu Âu. Bầu không khí giữ im lặng trong 10 phút người đàn ông mở miệng mang rõ một sự châm biếm " Tôi là người không phải ma quỷ có cần thiết hoảng hốt đến thế"? giọng khàn, trầm lãnh khí này chỉ có hắn. Hắn chưa chết, không không thể nào làm sao không chết cô nhắm mắt cô định thần suy nghĩ " Chính mình đã chứng kiến hắn chết trước mặt còn gì không thể có việc hắn còn sống, nhưng người đàn ông trước mặt này và hắn như khuôn đúc qua..." Thấy bộ dạng của cô lúc này hắn không hề bất ngờ lúc này hắn bước tới gần cô áp sát mặt, vén mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ của cô nói thầm vào tai đủ để mình cô nghe " Không phải bảo đời này cũng không khóc vì tôi một giọt nước mắt hay sao, xem cô kìa bây giờ lại khóc sưng mắt đến thế" giọng điệu của anh không ngừng châm biếm cô. Sau khi tinh thần bình ổn của mới dùng dũng khí đối mặt với anh " Anh không chết"?! giọng nói cô run run đa phần hoảng hốt sợ hãi không giống cô ngày thương kiên cường mạnh mẽ. " Đúng tôi đã chết" người đàn ông trầm mặt nói tiếp " Nhưng chết ở đây là mất tích để dập tắt lửa hận của cô" cô gái hoảng hốt che miệng tròn mặt nhìn người đàn ông trước mặt mình suy nghĩ miên man" Cả chết anh ta cũng giả được, người đàn ông này xuất thần như vậy không ngờ,..." anh tiếp tục lên tiếng giọng trầm ổn "Lần này tôi tái sinh sớm hơn dự định" ánh mắt anh sắc bén nhìn cô gái đang hoảng sợ anh muốn bước tớ cô né sang một bên mộ lùi lại về phía sau . Trong cảnh mùa thu lá cây sồi đỏ rơi lả tả một người đàn ông cả người toát lên vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng tiến lên một bước với chiếc áo sơ mi đen thần bí càng làm anh ta trở nên đẹp đến mức bức người đối diện là một cô gái đang lùi một bước chiếc áo voan mỏng nhẹ màu trắng cùng chiếc váy xếp ly vàng chanh nhẹ qua đầu gối mái tóc xoăn màu hạt dẻ của cô dài qua lưng nhìn vào rất mỏng manh nhưng không ai biết được cô có sự quật cường, kiên trì tuyệt đối. Cảnh tượng người tiến một bước, người lùi một bước. Cứ lặp đi lặp lại trong khung cảnh này quá mông lung rốt cuộc cô cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí bằng gọi tên của anh ta gắt gao hai từ " Dĩ Đăng " cô tử nhủ lòng mình trong hoàn cảnh này không phải lúc sợ sệt cô vừa gọi tên vừa lùi lại anh ta cũng gọi tên cô " Mục Huyên" không gắt gao như cô gọi tên anh ta ngược lại mang theo nỗi nhớ mong khó tả trong hai năm qua. Anh cũng không nghĩ mình có thể rung động với cô.... bầu trời xanh lúc này bị mây đen che phủ cảnh vùng trời thoáng chốc trở nên tăm tối như lúc anh và cô gặp nhau trên trạm tàu điện nửa người nửa cảnh dường trở về quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top