Hắn không chỉ là tiểu tổ tông của Thị Lân Tông, mà còn là tiểu tổ tông của ta.
[ Lệ Kiếp x Ký Linh ] Hắn không chỉ là tiểu tổ tông của Thị Lân Tông, mà còn là tiểu tổ tông của ta ( Hạ )
Link tác giả: https://baibai64850.lofter.com/post/4c8400a6_2bd83413b
[ Toàn văn miễn phí, nếu thích ấn thả tym và like, bình luận nhiều một chút, yêu mọi người 🥰 ! ]
[ Bởi vì phim vẫn chưa có chiếu, cho nên toàn bộ đều là tự thiết lập, không rõ thiết lập nhân vật trong phim, cho nên đặt trước tag OOC ha. Các bảo bối xem như vui vẻ là được, nếu như không có ý kiến thì xem tiếp nha.]
_____
" Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ta với tỷ không thù không oán, không biết tỷ có thể thả ta đi không? " Người trước mặt mơ hồ mang theo yêu khí, Ký Linh cũng không dám hành động lỗ mãng.
" Miệng lưỡi xem ra còn rất ngọt, nhưng mà đệ đệ, không thể nha." Nữ nhân cười, khẽ búng tay một cái, bốn phía liền biến ảo ra vài con yêu quái không đầu bộ dạng hung ác cực kỳ, lao về phía của Ký Linh.
Ký Linh nhăn mày, mở ra quạt gấp, quạt ra một trận gió mạnh, trong nháy mắt đem một con quái vật trong đó chém thành hai nửa.
" Có chút thực lực đó." Nữ nhân khóe môi cong lên khẽ cười, " Nhưng mà, như vậy vẫn chưa đủ đâu nha."
Ký Linh bay lên đá một cái, đá ngã xuống hai con yêu quái không đầu, sau đó tiện tay bắt lấy một cánh tay gãy, trực tiếp đâm xuyên qua cả hai, máu tươi ồ ạt văng ra.
Ký Linh sau khi làm xong liền lập tức tránh xa, trên người vẫn chưa nhiễm chút vết máu nào.
Những con yêu quái không đầu còn lại cũng dễ dàng giải quyết, không phải rất khó đối phó, nhưng lại rất tốn thể lực.
Một trận vỗ tay vang lên, nữ nhân giẫm lên hài cốt của những nam nhân bên dưới, đi về phía của Ký Linh.
Ký Linh nhíu mày lui về sau, nhưng lại bị nữ nhân đột ngột xuất hiện trước mắt nắm lấy cằm.
Nữ nhân đánh giá Ký Linh nở một nụ cười thõa mãn, " Thế gian tại sao lại còn một khuôn mặt xinh đẹp thế này, vậy mà lại ở trên mặt của một nam nhân? " Móng tay thon dài chọc vào làn da mềm mại căng mịn trên má của Ký Linh.
" Thật là đáng tiếc, tỷ tỷ thật sự ngưỡng mộ làn da của đệ quá a, nếu như tỷ lột da của đệ, mang lên mặt của mình, liệu tỷ có thể có được làn da tốt như của đệ không?" Móng tay khẽ dùng sức, khuôn mặt của Ký Linh liền bị đâm chảy máu, máu theo miệng vết thương chảy xuống.
" Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, thiên sinh lệ chất, đâu cần ngưỡng mộ người khác a." Ký Linh nói.
" Đệ đệ, miệng của đệ bôi mật sao? Nói chuyện ngọt như vậy, nhưng tỷ tỷ đã qua cái tuổi nghe lời ngon tiếng ngọt rồi, công phu của đệ không kém, ta nếu như hấp thụ dương khí của đệ, nói không chừng công lực của ta có thể tăng mạnh đó."
Ký Linh sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cậu vung tay đánh ra nữ nhân, không màng đến vết thương trên mặt, nhặt lên quạt liền hướng đến mệnh môn của nữ nhân đánh một kích.
" Thật sự không nghe lời." Nữ nhân thở dài một hơi, nâng tay biến ảo ra một con quái vật thân hình to lớn, hình dạng giống cóc, nhưng lại có răng nanh của mãnh thú, trên lưng phảng phất như một đầm lầy, đang không ngừng tuôn ra máu tươi bùn đất, phun lên bọt khí, nhìn ghê tởm cực kỳ.
Ký Linh một mặt ghét bỏ, đem Mãn Mãn bỏ vào túi hành lý, trước mắt nếu như phải đánh một trận cũng miễn cho nó bị dính bẩn.
Ký Linh thân nhẹ như phi yến, chiêu thức nước chảy mây trôi, đối đầu quái vật cũng tạo ra vết thương không nhỏ.
Ký Linh lau đi vết máu ở khóe miệng, thở hỗn hển, " Cái thứ này tại sao lại khó đối phó vậy chứ, giết thế nào cũng không chết?"
Lúc này, nữ nhân ngồi trên đống thi thể người chết, khóe môi cong lên nói, " Đây là toàn bộ sức mạnh của đệ sao? Tỷ tỷ thừa nhận đệ thật sự rất lợi hại, nhưng mà tỷ lại là yêu quái sống hơn ngàn năm nha, chỉ như vậy thì không đủ đâu a."
Hiện tại Ký Linh vô cùng hối hận, tại sao bản thân lại nhất định muốn xuống núi, còn gặp phải chuyện như thế này. Cậu lần đầu đi bắt yêu lại gặp phải yêu quái ngàn năm? Đây nên xem là may mắn, hay là xui xẻo đây?
Lại là một trận ác chiến nữa, Ký Linh đã cảm thấy bản thân nhấc không nổi tay để nhặt quạt, tuy rằng quái vật trước mặt đã bị chém thành nhiều mảnh nhưng vẫn có thể tiếp tục hoạt động.
" Đệ đệ, sự kiên nhẫn của tỷ tỷ dùng hết rồi. Vậy thì, xuống Hoàng Hà đi, cùng với bọn họ đồng hành." Nữ nhân nhấc tay quái vật liền lao về phía Ký Linh, Ký Linh chấp nhận số phận nhắm mắt lại, cậu lẽ nào lại phải chết ở đây sao? Nếu sớm biết thì đã không xuống núi rồi, tránh được những chuyện này, nếu có cơ hội chọn lại, cậu nhất định sẽ nghe lời sư phụ cùng Lệ Kiếp....Cậu còn chưa trở thành bắt yêu sư ưu tú nhất, còn chưa ăn qua rất nhiều món ngon, Lệ Kiếp lúc trước còn hứa sẽ mang cậu đi chơi hội hoa đăng, còn chưa kịp thực hiện liền phải kết thúc rồi? Lệ Kiếp đệ kiếp sau nhất định sẽ nghe lời huynh, nếu như còn có kiếp sau...
Nhưng đau đớn như dự liệu không có đến, Ký Linh nghi hoặc khẽ mở mắt, nhìn thấy bộ y phục màu đỏ cùng thanh đao quen thuộc, đây không phải Lệ Kiếp thì còn là ai nữa.
" Lệ Kiếp......"
Lệ Kiếp nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Ký Linh ngồi trên đất, khuôn mặt cùng với trên người đều mang theo vết máu, lập tức quỳ xuống kiểm tra, giọng điệu lo lắng đến bản thân cũng không nhận ra: " Bị thương rồi? Có nghiêm trọng hay không?"
Ký Linh lắc lắc đầu, " Đệ vẫn ổn...Máu này cũng không phải toàn bộ là của đệ."
Lệ Kiếp vốn muốn giáo huấn Ký Kinh một trận vì liều lĩnh, nhưng đột nhiên bị cơ thể ấm áp nhào tới khiến lời nói đến miệng bị hắn nuốt ngược xuống.
Hắn có thể cảm thấy Ký Linh đang run rẩy, hắn liền vỗ về lấy lưng cậu an ủi.
" Đệ sai rồi, đệ sẽ không bao giờ liều lĩnh nữa, nhất định sẽ nghe lời huynh cùng với sư phụ..." Ký Linh giọng nói mang theo nức nở, nghe cực kỳ đáng thương.
" Được rồi, bị dọa sợ rồi chứ, đợi ta giải quyết xong yêu quái, chúng ta lại nói chuyện này được không?"
Ký Linh gật gật đầu, lấy hành lý lui về sau, ôm lên Mãn Mãn, nhìn Lệ Kiếp.
Yêu quái: Hai vị vẫn còn biết ta ở đây nha?
Lệ Kiếp quay người lại, ánh mắt lập tức sắc lạnh, nhìn yêu quái hệt như nhìn một con kiến. Hắn tay nâng đao chém xuống, mỗi chiêu đều là chí mạng, qua không lâu, quái vật đó liền thành đống thịt nát.
Không cho yêu quái có cơ hội phí lời, Lệ Kiếp lập tức dịch chuyển đến trước mặt yêu quái, giây tiếp theo, thân thể thiếu nữ liền bị chém thành hai nửa.
Ký Linh thấy vậy liền che mắt của Mãn Mãn lại, nhìn Lệ Kiếp nói: " Lệ Kiếp cố lên!"
Lệ Kiếp dừng một chút quay đầu, bất đắc dĩ: " Không lớn không nhỏ, kêu sư huynh."
" Plè~" Ký Linh hướng Lệ Kiếp làm mặt quỷ, " Huynh quản đệ."
Lệ Kiếp lắc lắc đầu, yêu quái vốn bị hắn chém đôi máu thịt vỡ nát, lại biến thành một khối thịt xấu xí vặn vẹo, còn không ngừng cử động, mắt cùng mũi như chấp vá lại với nhau, không ngừng chảy xuống, tuôn ra máu tươi...
" Nam nhân quả nhiên không tên nào tốt, các người cũng vậy, hắn cũng thế, đều không được chết tốt đẹp...Đều đáng chết! Đều đáng chết!! Đều đáng chết!!! " Yêu quái hét lớn một tiếng, đinh tai nhức óc.
Ký Linh che lại tai mình cùng Mãn Mãn, nói với Lệ Kiếp: " Cẩn thận ! "
" Ừm." Lệ Kiếp khóe môi khẽ cong, gật đầu. Hắn cũng không phải chưa từng giết yêu quái ngàn năm, chỉ có vậy, nàng vẫn chưa là gì...
Ký Linh trên người còn có thương tích, một chút cũng không thể chậm trễ. Lệ Kiếp nhanh chóng tìm ra yếu điểm, nâng tay chém đao xuống, một chiêu chí mạng. Với một tiếng rống dài, yêu quái lập tức nổ thành thịt nát, máu tươi cũng theo đó tiêu tan.
Giải quyết xong yêu quái, Lệ Kiếp thu đao, quay đầu xem Ký Linh đeo theo túi nhỏ của mình, ôm Mãn Mãn, cuộn cuộn ngón tay, chớp chớp hai mắt sáng ngời nhìn mình.
" Lệ Kiếp..."
" Tại sao đột nhiên xuống núi. " Lệ Kiếp đột nhiên trầm giọng.
" Đệ...." Ký Linh bĩu môi, chuyên này thật sự là cậu sai.
" Đệ biết bên ngoài nguy hiểm lắm không còn đi ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện gì ai phụ trách? Đệ chê bản thân sống lâu quá đúng không? Nếu như lúc đó không phải ta kịp thời đến đệ liền chết rồi, đệ có biết hay không? " Bình thường Lệ Kiếp luôn lạnh mặt, kèm theo giọng nói trầm thấp, khi nói chuyện liền đặc biệt uy nghiêm.
Ký Linh bị hắn một loạt lời nói kinh ngạc đến nói không ra lời, lông mi khẽ run rẩy, lưỡng lự nửa ngày, nói:
" Huynh...hung dữ với ta?"
" Ta..." Lệ Kiếp nhìn thấy khóe mắt của Ký Linh đỏ hoe, nước mắt trực chờ trào ra, hắn có chút luống cuống, hắn không thể chịu nổi Ký Linh khóc, bởi vì hắn không biết dỗ người, mỗi lần đều sợ mọi việc tệ hơn nhưng lại muốn đi dỗ.
" Huynh dựa vào đâu mà hung dữ với đệ, sư phụ còn không hung dữ với đệ! Đệ! Đệ không để ý huynh nữa! " Ký Linh vốn dĩ cảm thấy có lỗi lại bị Lệ Kiếp la liền uất ức, cậu cúi đầu, chạy đi ra ngoài, căn bản không cho Lệ Kiếp chút cơ hội phản ứng nào.
" Ký Kinh! " Lệ Kiếp vội vã đuổi theo, chân dài cũng có lợi thế, rất nhanh liền đuổi kịp Ký Linh. Không màng Ký Linh phản kháng, trực tiếp vác người lên vai.
" Huynh làm gì vậy, mau để đệ xuống! " Ký Linh vùng vẩy không ngừng, giây tiếp theo liền nghe " bộp " một tiếng, chỉ cảm thấy mông đau rát.
" Đừng cử động lung tung" Lệ Kiếp nhàn nhạt nói, " Còn cử động thì sẽ bị vỗ tiếp. "
" Ừm..." Ký Linh nghiến răng, khuôn mặt ửng đỏ, nhưng cậu cũng không dám tùy ý cử động, đảo đảo mắt, sau đó nói: " Không được, tư thế này ép Mãn Mãn rồi."
Lệ Kiếp trực tiếp lấy Mãn Mãn nắm trong tay, ôm ở bên khác, " Như vậy được rồi."
Ký Linh: " ....." Đại ca huynh để ta xuống là được rồi, ôm nghiện rồi sao?
" Sợ đệ lại chạy đi, ta lại phải đi tìm." Lệ Kiếp giải thích.
" Vậy huynh đừng tìm là được, đệ mới không cần huynh tìm."
" Đệ cho rằng ta bằng lòng tìm đệ, nếu không phải quan tâm đệ thích đệ, ai lại bằng lòng đi tìm đệ." Lệ Kiếp không nói bản thân lo lắng bao nhiêu, cũng không nói tìm người gian khổ ra sao, tìm đến từng căn nhà dò hỏi tung tích của Ký Linh, chỉ sợ bỏ lỡ dù chỉ là một chút tin tức.
Ký Linh nghe vậy giật mình, vươn tay sờ sờ trán của Lệ Kiếp, " Huynh đâu có phát sốt a! Hôm nay nói chuyện lạ vậy?"
Lệ Kiếp vô ngữ muốn chết rồi, tiểu gia hỏa này bình thường không phải rất thông minh sao? Bây giờ là giả bộ ngốc hay ngốc thật vậy? Đều nói rõ ràng vậy rồi, còn nghe không hiểu ?
Không biết có phải quá mức kích động hay không, Lệ Kiếp trực tiếp thay đổi tư thế, Ký Linh đột ngột ngã vào vòng tay của Lệ Kiếp, giây tiếp theo đôi môi ấm áp liền hạ xuống.
Ký Linh trừng lớn mắt, cậu không dám tin, Lệ Kiếp hôn cậu?!
Ký Linh quên cả vùng vẫy, mặc cho Lệ Kiếp hành động, cho đến khi nụ hôn kết thúc mới phản ứng lại.
" Huynh huynh huynh, huynh sao lại đột nhiên hôn đệ a?"
" Đương nhiên là vì thích đệ yêu đệ, cho nên mới hôn đệ, đệ lại không ngốc, không phải người nào cũng hôn." Lệ Kiếp nói đến tự nhiên, làm cho Ký Linh kinh ngạc đến ngốc luôn.
" Huynh thích ta? Khi nào vậy a? "
" Rất lâu về trước, ta lúc đó cũng không rõ thích là gì, sau lại vẫn luôn quan tâm đệ, muốn lo lắng cho đệ, vẫn luôn chú ý đến đệ từ những hành động, cảm xúc nhỏ nhất, thậm chí còn muốn hôn đệ ôm đệ, ta liền biết, ta đối với đệ không chỉ là tình huynh đệ. Ta rất rõ ràng ta đang làm gì, cũng rất rõ ràng tình cảm ta dành cho đệ, ta Lệ Kiếp chưa từng nói dối nửa lời, những lời này cũng vậy." Lệ Kiếp vẻ mặt nghiêm túc nói ra, khiến cho Ký Kinh xấu hổ không thôi.
" Vậy huynh cũng quá đột ngột rồi, đệ muốn nói cho sư phụ, nói huynh...huynh, bắt nạt người bị thương! Để sư phụ phạt huynh! Hừ! "
Lệ Kiếp nghe Ký Linh trong giọng nói không hề có ý phản đối hay không thích, cong cong khóe môi, " Vậy đệ cùng sư phụ nói đi, hôn một cái rồi, ta có chết cũng cam nguyện."
Ký Linh khuôn mặt đỏ bừng, tại sao cậu lại không biết Lệ Kiếp lại có tài ăn nói vậy chứ? Rõ rành chỉ là một tên mặt liệt.
" Ta đối xử mỗi người khác nhau, chỉ đối với đệ thế này thôi." Lệ Kiếp tiến lên hôn chóp mũi của Ký Linh, nhẹ giọng nói: " Chúng ta đi đường tắt quay về, đệ còn bị thương."
" Huynh còn biết ta bị thương a, vậy mà huynh còn hung dữ với người bị thương, thiên lý bất dung! " Ký Linh hầm hừ vài tiếng, nhận lấy Mãn Mãn từ tay Lệ Kiếp, " Đệ hiện tại cần băng bó, nếu không có thể vì mất máu quá nhiều mà chết, tuổi trẻ mất sớm..."
" Đừng nói..." Lệ Kiếp ôm lấy Ký Linh nhanh chóng chạy về Thị Lân Tông, một đường cũng chưa từng nghỉ ngơi, Ký Linh thỉnh thoảng giúp Lệ Kiếp lau mồ hôi trên trán, mang theo Mãn Mãn nhỏ giọng kêu cố lên.
Cuối cùng cũng đến Thị Lân Tông, ngoài cửa sớm đã có đệ tử đang đợi sẵn, nhìn thấy hai người lập tức tiến lên: " Đại sư huynh, các ngươi rốt cuộc quay lại rồi, Linh nhi đây là...tại sao lại nhiều máu như vậy ?!"
" Có một ít không phải của đệ, sư huynh huynh đừng nghĩ nghiêm trọng quá."
" Ừm ừm..."
" Ta trước đem đệ ấy đi thoa thuốc." Lệ Kiếp ôm theo Ký Linh hướng về phía trên đi.
Đường đi qua viện chính, cùng lão giả chào hỏi một chút.
" Ha lo, sư phụ." Ký Linh chào lão giả một tiếng.
Lão giả ngây ra một lúc, sau đó lao đến trước mặt Ký Kinh, nhìn trái nhìn phải: " Ây dô Linh nhi a, con ở đâu làm cho nhiều máu như vậy a! Có nghiêm trọng hay không?"
" Không sao nha sư phụ, thoa thuốc vết thương liền có thể kết vảy rồi."
" Ừm ừm, thoa thuốc, tốt tốt, mau đi tìm thuốc trị thương tốt nhất trong tông! " Lão giả nhanh chóng phân phó đệ tử ở bên cạnh.
Lệ Kiếp ôm Ký Linh đến trong phòng, Ký Linh ngồi trên giường đung đưa chân, xem Lệ Kiếp thu thập đồ đạc.
" Đem y phục bẩn thay đi, vết thương thoa thuốc không thể đụng nước được, tắm rửa liền phải chờ đến tối." Lệ Kiếp đi đến bên cạnh Ký Kinh, muốn cởi ra y phục của cậu, liền bị Ký Linh nhanh chóng ngăn lại.
" Làm gì đó? Đệ tự làm được, cũng không phải mất tay mất chân." Ký Linh mặt đỏ ửng nói.
" Đệ làm không tiện." Lệ Kiếp nửa cưỡng chế cởi đồ của Ký Linh, rất nhanh chỉ còn quần áo trong, phụ kiện trên tóc cũng bị tháo xuống, mái tóc xõa xuống cùng với khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhìn càng thêm ngoan ngoãn.
Ký Linh vùng vẫy một chút rồi cũng mặc cho Lệ Kiếp, dù sao thì hắn mạnh hơn, lại có cơ bắp, cậu cũng đánh không lại.
Thuốc trị thương được mang đến, liền lập tức bắt đầu thoa thuốc, thoa đến ngực áo trong liền bị vạch ra, lộ ra phần ngực trắng nõn bên dưới, Lệ Kiếp nhìn một chút liền vội vàng quay đi.
" Huynh nhẹ chút." Ký Linh nhẹ hô một tiếng.
" Được." Lệ Kiếp nuốt ngụm nước bọt, nói.
Cuối cùng cũng thoa thuốc xong, Ký Linh bị Lệ Kiếp nhét vào trong chăn, cậu vô ngữ cực kỳ, " Đệ bây giờ rất có tinh thần, không muốn ngủ."
" Thế cứ nhắm mắt dưỡng thần, dù sao bị thương cũng không cần vận động quá nhiều." Lệ Kiếp đem Mãn Mãn cũng nhét vào trong chăn, " Để nó bồi đệ."
Ký Linh bĩu bĩu môi, ôm Mãn Mãn vào lòng, chỉ để lại cho Lệ Kiếp bóng lưng của mình.
Lệ Kiếp bất đất dĩ thở dài, đắp lại chăn cho Ký Linh, sau đó rời đi.
Ký Linh đợi người đi rồi nhắm mắt lại, qua một lúc lâu, lại mở mắt ra, hoàn toàn ngủ không được, đều tại Lệ Kiếp!
Nhưng mà huynh ấy rất tốt, đối xử với cậu cũng tốt, chỉ là mặt liệt chút, nhưng vẫn đẹp trai.
Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, bản thân đối với Lệ Kiếp cũng....ồ, được rồi, đúng là có chút thích.
Ây da, càng ngủ không được rồi.
Lệ Kiếp đồ xấu xa!
" Huynh ấy là đồ xấu xa, đúng không?" Ký Linh hỏi Mãn Mãn.
Buổi tối sau khi Ký Linh tắm xong, nằm dài trên giường, Lệ Kiếp lại đến, Ký Kinh thấy hắn vô ý phàn nàn một câu, " Đến quá trễ, lần sau đừng đến nữa."
Lệ Kiếp khẽ cười, đi đến cạnh giường, " Bị sư phụ mắng một trận, trách ta không đến kịp, hại đệ bị thương."
" A? Đây là vấn đề của đệ, có liên quan đến huynh đâu? Sư phụ muốn mắng thì mắng ta mới phải, tại sao lại để huynh thay chứ? " Ký Linh vội vã xuống giường, " Không được, đệ phải đi tìm sư phụ, để sư phụ mắng đệ một trận."
Lệ Kiếp bất đắc dĩ kéo người quay lại, đứa nhỏ ngốc này, có ai lại muốn đi tìm mắng chứ?
" Cũng chỉ là mắng một trận mà thôi, cũng không làm sao. Ngược lại là đệ, vết thương trên người còn đau không? "
Ký Linh lắc lắc đầu, " Thuốc mà sư phụ cho rất tốt, đệ cảm thấy bây giờ có thể xuống núi đánh một con hổ."
" Nói linh tinh." Lệ Kiếp khẽ nhéo mũi của Ký Linh.
" Ừm." Ký Linh nhìn Lệ Kiếp, mím mím môi: " Đệ buổi tối lạnh, huynh có muốn...cùng đệ ngủ chung không? Chính là ấm áp chút, chăn nệm không đủ ấm." [ Tổ tông, chăn nệm này đều được nhồi lông tơ mịn, bên ngoài cùng là vật liệu chống lạnh tốt nhất, cả một cái Thị Lân Tông không sợ lạnh nhất là đệ đó.]
Lệ Kiếp cong môi, " Vinh hạnh cực kỳ."
Trong đêm, cả hai lặng lẽ nói chuyện.
" Thật ra, đệ cũng thích huynh."
" Ồ? Thích nhiều ít? "
" Thích huynh hơn cả huynh thích đệ."
" Vậy nếu như ta thích đệ nhất, nhất nhất nhất."
Ký Linh đỏ mặt, may mắn khi bóng tối không để lộ ra, cậu lấy dũng khí, nhanh chóng hôn lên môi Lệ Kiếp, sau đó lại nhanh chóng quay người giả bộ ngủ, dù cho lắc đến mấy cũng không tỉnh.
Lệ Kiếp khẽ cười, từ phía sau ôm lấy cậu vào lòng: " Ngủ ngon."
Sau đó liền nghe truyền lại một giọng nói nhỏ: " Ngủ ngon."
Đợi cậu trở nên lợi hại rồi, có phải hay không có thể xuống núi? Thế giới bên ngoài so với tưởng tượng của cậu thú vị hơn rất nhiều.
Tự nhiên. Trăm ngàn núi sông, ta đi cùng đệ; khó khăn nguy hiểm, ta thay đệ gánh.
Sau cùng, mọi người luôn có thể nhìn thấy hai bóng người không tách rời nhau một xanh một đỏ. Một nóng một lạnh, thiếu niên áo xanh khuôn mặt luôn khẽ cười, còn thanh niên áo đỏ luôn khoanh tay đứng ở bên cạnh. Cả hai đều là bắt yêu sư, hành hiệp trượng nghĩa, cứu mọi người trong cảnh nguy hiểm, diệt vô số yêu quái, danh tiếng lừng lẫy.
Hửm? Muốn hỏi mối quan hệ của hai người bọn họ?
Lệ Kiếp: Ký Linh là người ta yêu, cũng là người sẽ bên ta cả đời, là tiểu tổ tông, của Thị Lân Tông, cũng là của ta.
" Lệ Kiếp, đi thôi!"
" Ừm, đến liền đây tổ tông." Quay đầu, " Cáo từ."
Xem bóng lưng của cả hai rời đi, không khỏi cảm thán:
Cả hai là trời sinh một cặp, chú định sẽ ở bên nhau cả đời...
( Hoàn )
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top