Chương 21: Những ngày sống chung
Bởi vì nhà Điền Chính Quốc không có hành lang, nên sau khi mở cửa phòng trộm, tình huống trong nhà cũng nhìn thấy không sót một chút nào.
Đầu năm nay người ở huyện Phúc Dương xây nhà, không chú ý nam bắc thông thoáng gì đó, thậm chí rất nhiều người, cũng không làm phòng khách, nhưng nhà của Điền Chính Quốc, lại có phòng khách lớn và phòng ăn lớn có liên thông với nhau, nam bắc đều có ban công.
Chính là... Trong phòng khách trống rỗng không có bàn trà sô pha, trong phòng ăn chỉ có một bàn ăn và bốn cái ghế ăn.
Điền Chính Quốc đỏ mặt, cúi đầu: "Tớ... Tớ không mua đồ nội thất... Đồ đạc nhiều quét dọn rất phiền toái..."
Khi cha cậu đổi chỗ ở của mình, ông đã mua một ngôi nhà cũ đã được trang trí.
Tuy nhiên, mặc dù ngôi nhà đã được trang trí, đồ nội thất và thiết bị gia dụng không được chuẩn bị đầy đủ.
Hôm đó cha cậu đi mua gia cụ nhưng mua đồ khá rắc rối nên không mua hết mà chỉ mua mấy món đơn giản.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc biết trong nhà bẩn quá thì không tốt, mà nhiều đồ đạc hơn nhất định rất khó quét dọn sạch sẽ, nên cậu dứt khoát không cần đồ nội thất.
Lúc trước Điền Chính Quốc cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng hiện tại bị Kim Thái Hanh nhìn thấy, cậu liền có chút ngượng ngùng: "Ba tớ... Ông ấy, ông ấy cho tớ tiền để mua đồ nội thất, chờ tớ... Chúng ta liền đi mua..."
Lúc cậu nói chuyện cúi đầu không dám nhìn Kim Thái Hanh, nhưng Kim Đình lại thấp hơn cậu một cái đầu, kết quả chống lại đôi mắt trong suốt của Kim Đình: "Nơi này thật rộng rãi, thật xinh đẹp!"
Trái tim Điền Chính Quốc lập tức buông xuống một nửa.
Kim Thái Hanh chú ý tới biểu tình của cậu, cười cười: "Nhà này rất tốt, cũng không cần mua cái gì, như vậy nhìn đơn giản hào phóng rất không tệ."
Điền Chính Quốc toàn bộ trái tim đều buông xuống, sau đó gọi Kim Thái Hanh và Kim Đình vào nhà.
Kim Thái Hanh gật gật đầu, sau khi cùng Kim Đình cởi giày, mới đi chân trần vào trong —— nơi này quét dọn rất sạch sẽ, giày của Điền Chính Quốc tất cả đều ném ở ngoài cửa, rõ ràng là vào cửa phải đổi giày.
"Bình thường tớ ở phòng ngủ chính." Điền Chính Quốc dẫn Kim Thái Hanh và Kim Đình vào phòng ngủ chính của mình.
Trong phòng ăn không có gì, nhưng trong phòng ngủ chính, cái gì cũng không thiếu, đèn bàn VCD TV vân vân đều có, nhìn cùng bên ngoài giống như là hai thế giới.
Nhìn ra được, phạm vi hoạt động trước kia của Điền Chính Quốc sợ là chỉ có phòng ngủ chính.
Cái này cũng không kỳ quái, Điền Chính Quốc hoàn toàn không biết nấu cơm, cũng không có khách đến, phòng khách phòng bếp đối với cậu tự nhiên một chút tác dụng cũng không có.
Phòng ngủ chính cũng quét dọn rất sạch sẽ, tiểu mập mạp hẳn là thỉnh thoảng sẽ vệ sinh, nhưng... Nó thực sự là có chút lộn xộn.
Phòng ngủ được lát sàn gỗ màu đỏ tím, hai mươi năm sau, nhiều người thích mua sàn sáng với đồ nội thất màu sáng, nhưng tại thời điểm này, nhiều người thích đồ nội thất màu tím và đỏ, phong cách trang trí nhà về cơ bản là kiểu Trung Quốc.
Bây giờ, có rất nhiều thứ trên sàn nhà, một hộp đồ uống, các loại đồ ăn nhẹ, các loại đồ chơi, một số cuốn sách, những thứ này, nhồi nhét toàn bộ ngôi nhà.
Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng, cuối cùng cũng chỉ ấp úng hỏi: "Các cậu muốn ăn gì không?"
"Đồ ăn vặt không thể ăn quá nhiều." Kim Thái Hanh nhíu mày, đồng thời dâng lên một cỗ ý thức trách nhiệm.
Đứa nhỏ Điền Chính Quốc này, nhất định phải quản lý thật tốt mới được! Bằng không cứ tiếp tục như vậy...
Kim Thái Hanh cũng không biết người này sau khi lớn lên thành bộ dáng gì, nhưng hắn cân nhắc, người này lớn lên phỏng chừng phải hai trăm cân!
"Gần đây tớ cũng không ăn." Điền Chính Quốc vội vàng nói.
"Vậy thì tốt rồi. Lát nữa cậu đem mấy thứ này chuyển đi nơi khác, bằng không đặt ở dưới mí mắt lại không thể ăn, nhất định sẽ rất khó chịu." Kim Thái Hanh nói.
Điền Chính Quốc liên tục gật đầu, hướng Kim Thái Hanh cười cười.
Trước kia khi cậu nghe các bạn học khác nói cha mẹ bọn họ không cho bọn họ làm cài này, không cho làm cái kia, luôn rất hâm mộ, hiện tại, cũng có người quản cậu, không cho cậu làm cái này làm cái kia!
Thật tuyệt vời!
"Có... Có hai gian phòng trống, bất quá chỉ có một phòng có giường, Đình Đình... Đình Đình có thể ở trong căn phòng đó, cậu có thể ở với tớ." Điền Chính Quốc vẻ mặt chờ mong nhìn Kim Thái Hanh, lại nói: "Nếu không, nếu không Đình Đình ở nơi này, chúng ta ở một gian phòng khác cũng được."
Sau khi mời Kim Thái Hanh đến nhà mình ở, Điền Chính Quốc bắt đầu tính toán muốn ở như thế nào.
Phòng khách phòng bếp của cậu đều trống rỗng, ba phòng ngủ cũng có một phòng trống rỗng, còn lại hai phòng có một phòng là cậu ở, cái còn lại, là cho cha cậu ở lúc trở về vào năm mới.
Dù sao cha cậu cũng phải cuối năm mới trở về, hiện tại căn phòng kia hoàn toàn có thể ở, nhưng Kim Thái Hanh và Kim Đình có hai người.
Kim Đình là một cô gái, khẳng định không thể ở cùng bọn họ, vậy Kim Thái Hanh sẽ ở cùng cậu.
Điền Chính Quốc nghĩ như vậy, trong lòng vui vẻ như nở hoa, vừa rồi cậu vội vàng mang Kim Thái Hanh đến phòng ngủ chính, cũng là hy vọng Kim Thái Hanh thích nơi này.
Phòng ngủ chính của cậu vẫn rất đẹp, đèn bàn là đèn Ultraman!
Kim Thái Hanh không nói gì, Điền Chính Quốc lại vội vàng bổ sung một câu: "Mỗi ngày tớ đều tắm rửa, không bẩn." Từ sau khi học trung học cơ sở, mỗi ngày đều tắm rửa, mùa đông cũng mỗi ngày đều tắm, đảm bảo không bẩn.
Nhưng Kim Thái Hanh vẫn từ chối: "Không phải có ba phòng sao? Tôi ngủ ở phòng không có giường kia, chỉ cần chuyển giường tôi đang sử dụng qua là được."
Phòng ngủ chính rất lớn, giường của Điền Chính Quốc cũng là giường rộng 1m8 tương đối hiếm gặp vào lúc này, hoàn toàn có thể ngủ được hai người, nhưng hắn thích đàn ông.
Tuy rằng Kim Thái Hanh khẳng định mình sẽ không xuống tay với tiểu mập mạp vị thành niên Điền Chính Quốc này, nhưng tính hướng của hắn... Vẫn là không cùng Điền Chính Quốc ngủ chung thì tốt hơn, miễn cho tương lai Điền Chính Quốc sau khi biết hắn thích nam nhân lại xấu hổ.
"Căn phòng đó... Căn phòng quay mặt về phía bắc." Điền Chính Quốc vội vàng nói, Kim Thái Hanh sao có thể ngủ nơi đó?
"Hướng Bắc không có gì, dù sao cũng chỉ dùng vào buổi tối để ngủ." Kim Thái Hanh cười nói.
Điền Chính Quốc cực kỳ mất mát.
Kim Thái Hanh lại đi xem hai phòng khác, phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ chính cũng rất lớn, không chỉ hướng nam, còn có ban công, chính là đồ đạc trong phòng ngủ tương đối ít, ngoại trừ tủ quần áo do thợ mộc làm ra, cũng chỉ có một cái giường một cái TV.
Phòng ngủ hướng bắc, nhỏ hơn rất nhiều, phỏng chừng chỉ có tám chín mét vuông, nơi này cũng có tủ quần áo, nhưng không có giường.
"Anh, em ở đây được rồi." Kim Đình chỉ vào phòng ngủ nhỏ nói.
"Tớ... Tớ..." Điền Chính Quốc cũng muốn nói như vậy, chỉ là cậu còn chưa nói xong, Kim Thái Hanh đã cự tuyệt Kim Đình.
"Đình Đình, em ở phòng ngủ hướng nam đi." Kim Thái Hanh nói, "Anh không thích ánh mặt trời sáng sớm quá chói mắt." Ngôi nhà này thậm chí còn không có rèm cửa...
Trẻ con vẫn rất dễ lừa, Kim Thái Hanh dỗ dành, Kim Đình liền đồng ý đi phòng hướng nam, về phần Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh dứt khoát không cho cậu cơ hội nói chuyện.
Làm sao có thể ở nhà người khác, còn đuổi chủ nhân ra khỏi phòng ngủ chính?
Tiếp theo, đó là chuyển đồ.
Kim Thái Hanh mang theo Điền Chính Quốc và Kim Đình trở về nhà Kim Vinh Minh một chuyến, trước tiên đem quần áo và chăn của bọn họ dọn đến, tiếp đó, lúc Kim Thái Hanh lại chuẩn bị tháo giường ra.
Kết quả là...
Vợ chồng Kim Vinh Minh ngủ ở trên giường từ nhà Kim Thái Hanh chuyển đến, nhưng Kim Thái Hanh và Kim Đình ngủ là giường cũ của Kim Gia Bảo, mà cái giường cũ này, lúc trước là Kim Vinh Minh tìm thợ mộc làm, căn bản không có cách nào tháo dỡ, cũng không cách nào dọn đi.
Điền Chính Quốc chú ý tới điểm này, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Kim Thái Hanh—— cậu vẫn hy vọng có người có thể ngủ cùng cậu.
"Tối nay tôi ngủ trên sàn nhà là được, dù sao trời nóng." Kim Thái Hanh nói, phòng ốc kia của Điền Chính Quốc quét dọn rất sạch sẽ, hắn cảm thấy ngủ trên sàn nhà không kém hơn là ngủ trên giường Kim Gia Bảo đã ngủ mười mấy năm.
Điền Chính Quốc mất mát cúi đầu.
Kim Vinh Ngọc từng nói qua, sẽ đến vào khoảng sáu bảy giờ tối, ở nhà ăn cơm tối mới có thể tới, mà bây giờ chỉ mới hơn ba giờ... Kim Thái Hanh dứt khoát dẫn Điền Chính Quốc và Kim Đình đi chợ.
Điền Chính Quốc vẫn là lần đầu tiên đến chợ, thấy cái gì cũng kỳ lạ, ngược lại Kim Đình bình tĩnh hơn nhiều.
Khuất Quế Hương thường xuyên bảo Kim Đình làm việc nhà, chuyện rửa rau rửa thịt, Kim Đình thường xuyên làm, lúc trước Khuất Quế Hương thậm chí còn để cho nó giết cá... Mấy thứ ở chợ này, nó cơ bản đều đã gặp qua.
Kim Thái Hanh lần này mua tương đối nhiều.
Nhà của Điền Chính Quốc, phòng bếp được trang trí tốt, có tủ lạnh cùng với bếp gas, nhưng không có bất kỳ công cụ nào có thể dùng để nấu cơm, ngay cả bình ga cũng không có... Kim Thái Hanh bỏ ra năm mươi tệ mua một bình ga 5kg tràn ngập khí, bỏ ra sáu mươi tệ mua một nồi cơm điện, lại mua thêm một ít nồi niêu xoong chảo, sau đó tìm một ông lão chạy xe ba bánh hỗ trợ đưa về, hắn lại bỏ tiền mua mấy cân thịt lợn một ít thức ăn, cùng với một túi gạo mười cân.
Mấy thứ này có thể mua ở chợ, Kim Biên Ký mua đồ lại rất sảng khoái, không đến một giờ đã mua xong, lúc về nhà mới năm giờ.
Bảo Kim Đình giúp rửa rau, Kim Thái Hanh trước tiên dùng nồi cơm điện nấu cơm, thuận tiện dùng khay hấp của nồi cơm điện hấp thịt thái lát mỏng.
Tiếp theo là lắp bình ga, rửa nồi gì đó.
Lúc Kim Thái Hanh vừa ra tù ở cùng với các công nhân trong công ty, điều kiện rất kém cỏi, những thứ này đều biết, nhưng Điền Chính Quốc lại hoàn toàn không biết gì cả.
Dùng ống cao su nối bình ga với bếp gas lại với nhau, trong mắt Kim Thái Hanh là chuyện không thể đơn giản hơn, Điền Chính Quốc lại nhìn hắn với vẻ mặt sùng bái, giống như Kim Thái Hanh đã làm chuyện gì lớn vô cùng: "Thái Hanh, cậu thật sự quá lợi hại quá lợi hại!"
Kim Thái Hanh: "..."
----------------------
Hời ơi các đồng đọc của tôi ơi
Tôi vừa khỏi được 2 hôm sau 1 tuần bị ốm và bùm tôi lại ốm thêm lần nữa🥹🥹🥹
Chắc edit chậm lại á
Giờ người tôi động đến chỗ nào là chỗ đấy nóng với khó chịu lắm nên ra truyện chậm các đồng đọc thứ lỗi nha 🩷🩷🩷🩷
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top