Chương 16 : giả bệnh trốn học
"Điền Chính Quốc!" Kim Thái Hanh mang theo Kim Đình đi qua, kêu một tiếng.
Điền Chính Quốc ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên: "Thái Hanh!"
"Bữa tối cậu ăn không no?" Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua mì trước mặt Điền Chính Quốc hỏi thăm.
"Không có... Tớ... Tớ... Đây là bữa tối." Điền Chính Quốc nói, mấy ngày trước cậu đều là sau giờ học tìm nhà hàng thức ăn nhanh ăn cơm tối rồi mới về nhà, nhưng hôm nay vì để Kim Thái Hanh đưa mình về nên không ăn.
Đồ ăn vặt như mì gói, trong nhà cậu có, nhưng Kim Thái Hanh bảo cậu ít ăn những thứ đó, cậu lại muốn giảm cân, liền nhịn.
Lúc đầu cậu muốn ăn ít hơn một bữa, nhưng sau đó càng ngày càng đói, không nhịn được nữa, liền cầm tiền ra cửa, ăn một bát lẩu mì.
"Trong nhà cậu không có ai nấu cơm à?" Kim Thái Hanh có chút kinh ngạc, hắn nghe nói qua chuyện của Điền Chính Quốc, nhưng vốn tưởng rằng Điền Chính Quốc cho dù không có cha mẹ ở bên cạnh, hẳn là cũng có ông bà nội chiếu cố.
Dù sao phong cách ăn mặc của Điền Chính Quốc cũng giống như ông nội.
"Không có... Không, tớ sống một mình." Điền Chính Quốc nói, lại hỏi: "Kim Thái Hanh, cậu có muốn ăn lẩu mì không?"
Kim Thái Hanh ăn cơm tối rất no, cũng không muốn ăn, nhưng hắn quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Kim Đình háo hức nhìn chủ quán.
"Tôi đi mua một chén, tôi và Đình Đình chia nhau ăn." Kim Thái Hanh nói, trên tay hắn còn có tiền lấy từ chỗ Kim Gia Bảo, ngược lại không đến mức ngay cả một bát lẩu mì cũng không ăn nổi.
Nhưng Điền Chính Quốc không cho Kim Thái Hanh trả tiền, cậu lấy ra một tờ mười đồng, liền hướng về phía chủ quán nói: "Tôi còn muốn hai chén!"
Nói xong, cậu lập tức quay đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh, bộ dạng như vậy có chút giống như chó nhỏ đòi phần thưởng.
"Cám ơn." Kim Thái Hanh cười cười với cậu.
"Không cần không cần." Điền Chính Quốc vội vàng nói, mà lúc này, chủ quán đã mang theo hai cái đĩa, vui vẻ tới đây: "Các cậu đi lấy đồ ăn đi!"
Các món ăn mà lẩu mì có thể gắp đều tương đối rẻ, muốn tôm, đùi gà, vân vân, đều phải thêm tiền, cho nên mặc dù mỗi phần chỉ bán được năm đồng, nhưng chủ quán tuyệt đối vẫn có lời.
Nhưng mà, trước kia cho dù hắn ta kiếm được tiền, cũng không kiếm được quá nhiều, cho đến khi gặp được Điền Chính Quốc—— lâu như vậy, hắn còn chưa từng gặp qua mập mạp nào như hôm nay, chỉ gắp mỗi đồ chay.
Hiện tại bạn bè của mập mạp này muốn tới ăn, hắn ta rất vui vẻ, ước gì hai người này cũng chỉ gắp đồ chay mới tốt.
Nhưng Kim Thái Hanh không phải Điền Chính Quốc.
"Đình Đình anh gắp cho em trước, em muốn ăn cái gì?" Kim Thái Hanh hỏi.
"Đều muốn." Kim Đình hưng phấn nhìn Kim Thái Hanh, lại quay đầu hướng Điền Chính Quốc ngượng ngùng cười cười, lộ ra hai hàm răng nhỏ.
"Vậy anh xem rồi gắp cho em." Kim Thái Hanh nói, trước tiên hắn gắp một quả trứng luộc rồi ép xuống đáy đĩa, sau đó bắt đầu gắp cánh gà tiêm gì đó, sau khi xếp một lớp, hắn lại gắp mấy lá bắp cải, sau đó cho trứng cút vào lá bắp cải, cuối cùng là xếp nấm bào ngư và nấm kim châm lên.
Chỉ chốc lát sau, Kim Thái Hanh liền gắp đầy một đĩa.
Chủ quán kia nhìn thấy một màn này có chút mất mát, bất quá những thứ này không đắt, hơn nữa trước kia người làm như vậy rất nhiều, hắn cũng không có mất hứng.
Kim Thái Hanh gắp xong cho Kim Đình, lại tự mình gắp một đĩa, sau khi cùng nhau giao cho chủ quán đi nấu, mới ngồi xuống trước mặt Điền Chính Quốc: "Sao cậu chỉ lấy đồ chay?"
"Tớ..." Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng.
Kim Thái Hanh nhanh chóng đoán được nguyên nhân: "Cậu muốn giảm cân?" Lúc trước trong túi của Điền Chính Quốc tất cả đều là các loại sản phẩm thịt, rõ ràng là thích ăn thịt, hiện tại chỉ gặm rau xanh, ngoại trừ giảm cân không có nguyên nhân khác.
Điền Chính Quốc càng ngượng ngùng, ngón tay mập mạp bất an cào vào nồi đất đựng lẩu mì.
"Bây giờ cậu còn đang phát triển thân thể, giảm cân như vậy không thích hợp, cho dù thật sự muốn giảm, tốt nhất vẫn nên dựa vào vận động để giảm..." Kim Thái Hanh nói lời thấm thía, nghĩ đến mình cũng cần tập thể dục nhiều hơn, lại nói: "Chờ qua vài ngày tôi rảnh rỗi, chúng ta cùng đi chạy bộ."
Điền Chính Quốc vội vàng gật đầu, xong rồi lại có chút rối rắm... Chạy bộ... Cậu không thích nhất chính là chạy bộ.
Nhưng mà Kim Thái Hanh sẽ chạy cùng cậu, cho dù có vất vả đến đâu, cậu cũng phải chạy.
Hai bát lẩu mì gần như đồng thời bưng lên.
Kim Thái Hanh khẩu vị rất tốt, cho dù lúc trước đã ăn cơm tối xong, cũng có thể ăn thêm một chén nữa, Kim Đình thì khác, nó khẳng định ăn không nổi.
"Cậu ăn đủ không? Có cần tôi chia cho cậu một chút không?" Kim Thái Hanh hỏi.
"Được." Điền Chính Quốc lập tức đáp ứng, trong lòng vui vẻ nở hoa —— cậu thế nhưng có thể cùng Kim Thái Hanh chia một chén lẩu mì ăn!
Kim Thái Hanh gắp một ít miến cho Điền Chính Quốc, lại cho cậu một ít thức ăn, sau đó đem phần miến kia phân ra một nửa đặt ở trước mặt Kim Đình.
Người cùng mình chia một chén miến, dĩ nhiên không phải Kim Thái Hanh mà là Kim Đình... Điền Chính Quốc cực kỳ mất mát.
Ba người nhanh chóng ăn hết miến.
Đối với Kim Thái Hanh mà nói, đây tuyệt đối không thể gọi là ngon, bột ngọt cũng nhiều, nhưng Điền Chính Quốc và Kim Đình rõ ràng đều rất thích, nhất là Kim Đình, ăn cực kỳ cao hứng.
Trẻ con rất dễ thỏa mãn... Kim Thái Hanh sờ sờ đầu Kim Đình.
Điền Chính Quốc nhìn một màn này, cực kỳ hâm mộ, đáng tiếc Kim Thái Hanh lúc trước sờ qua cậu một lần, lúc này cũng không có sờ cậu nữa.
Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc về nhà mới mang theo Kim Đình về nhà.
Kim Đình đã sớm làm xong bài tập về nhà, rất nhanh đã đi ngủ, Kim Thái Hanh thấy nó ngủ say, lại len lén mở cửa phòng bên cạnh.
Khóa cửa kiểu cũ nhiều năm trước, thực sự rất dễ mở.
Kim Vinh Minh và Khuất Quế Hương ngủ trên giường của cha mẹ Kim Thái Hanh, trước giường còn đặt tv màu lớn mà cha Kim Thái Hanh mua hai năm trước.
Kim Thái Hanh có loại xúc động muốn đập đồ đạc, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn.
Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tính sổ với gia đình Kim Vinh Minh, nhưng không phải bây giờ.
Kim Thái Hanh lật hết nhà một lần, sổ tiết kiệm hộ khẩu gì đó cũng không tìm được, rất hiển nhiên, Kim Vinh Minh và Kim Gia Bảo đã lấy đồ đạc đi.
Kim Thái Hanh đóng cửa lại, trở lại phòng mình, giống như mấy đêm trước, ngủ bên chân Kim Đình.
Sau khi không có một nhà Kim Vinh Minh, cuộc sống của Kim Thái Hanh và Kim Đình trôi qua thoải mái hơn nhiều.
Sáng hôm sau Kim Thái Hanh thức dậy, đem thức ăn thừa đêm qua dùng dầu xào một chút, liền cùng Kim Đình ăn thức ăn thừa.
Khuất Quế Hương rất hẹp hòi, trong nhà ngay cả một quả trứng gà cũng không có, muốn làm cơm chiên trứng cũng không làm được, đợi lát nữa sợ là phải đi mua chút thức ăn, mới có thể sống qua ngày... Ăn xong, Kim Thái Hanh vừa rửa chén, vừa suy nghĩ.
Kim Thái Hanh sợ Kim Vinh Minh hoặc Kim Gia Bảo ban ngày sẽ tới lấy đồ trong phòng bếp đi, dứt khoát đem tất cả dầu muối tương dấm vân vân chuyển đến phòng mình và Kim Đình ở, khóa cửa lại.
Lúc Kim Thái Hanh đến trường, đã bảy giờ rưỡi, nhưng bạn học trong lớp cũng không nói gì, chỉ là trong mắt đồng tình lại nồng đậm hơn một chút.
"Thái Hanh, cậu muốn ăn sủi cảo chiên không?" Chờ Kim Thái Hanh ngồi xuống, Điền Chính Quốc liền thấp giọng hỏi, sau đó lấy ra một túi sủi cảo nhỏ.
Sủi cảo chiên này được bán tại một cửa hàng ăn sáng gần trường trung học cơ sở Bắc Môn, một tệ sáu cái.
Bởi vì vỏ bánh của cửa hàng đó không phải là máy móc làm, mà là tự tay làm, da rất dày ăn rất no, người bình thường ăn sáu cái là đủ, đương nhiên, con trai tuổi dậy thì, nhiều nhất có thể một bữa ăn mười hai cái.
Trước kia khi cha mẹ còn sống, Kim Thái Hanh thường ăn sủi cảo này, còn rất nhớ nhung, hơn nữa hắn đã chiếm rất nhiều tiện nghi của Điền Chính Quốc, ăn thêm một chút đồ của cậu cũng không có gì... Tiếp nhận sủi cảo, Kim Thái Hanh liền ăn.
Bây giờ là mùa hè, sủi cảo tuy rằng nguội, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của nó, nhưng mà cái Điền Chính Quốc cho bên trong có mười hai cái, mà Kim Thái Hanh ăn năm cái thì ăn không nổi nữa.
Hắn dứt khoát thu lại, chờ buổi trưa cho Kim Đình ăn.
Buổi sáng sau khi tiết thứ tư kết thúc, Kim Thái Hanh cầm sủi cảo định đi tìm Kim Đình, không ngờ vừa ra khỏi lớp học, đã bị giáo viên toán gọi lại.
"Thái Hanh, tôi đi căng tin bên kia lấy chút đồ ăn, em cầm." Giáo viên toán đưa cho Kim Thái Hanh một túi nilon, trong túi chứa hai hộp cơm.
Kim Thái Hanh vội vàng cảm ơn,trong lòng ấm áp.
Sau khi sống lại, Kim Thái Hanh đã trải qua rất nhiều chuyện, tuy rằng một nhà Kim Vinh Minh vẫn tham lam vô độ như trước khiến hắn rất chán ghét, nhưng ngoài chuyện đó ra, hắn cũng gặp rất nhiều chuyện tốt.
Kiếp trước hắn quá mức bén nhọn, thế cho nên bỏ lỡ rất nhiều thứ, thật sự rất đáng tiếc.
Kim Thái Hanh đi đến trường của Kim Đình, cùng Kim Đình chia nhau ăn cơm và thức ăn trong hộp cơm, sau khi ăn xong, Kim Thái Hanh lại trở về trường trung học cơ sở Bắc Môn, sau đó rửa sạch hộp cơm, trả lại cho giáo viên toán.
Giáo viên và bạn cùng lớp thực sự rất tốt với hắn, nhưng hắn cần phải lừa họ...
Buổi chiều hôm nay sau khi bắt đầu tự học không bao lâu, Kim Thái Hanh liền nằm sấp trên bàn, bộ dáng rất khó chịu.
Lúc đầu Điền Chính Quốc cho rằng Kim Thái Hanh muốn ngủ một lát, nên không gọi Kim Thái Hanh, chỉ làm nhẹ nhàng tất cả động tác của mình.
Kết quả, buổi trưa tự học kết thúc, buổi chiều tiết đầu tiên sửa lại thành tiết tự học thể dục đều sắp bắt đầu, Kim Thái Hanh thế nhưng còn nằm sấp trên bàn...
Điền Chính Quốc nhất thời có chút sốt ruột, cậu muốn đẩy Kim Thái Hanh một cái, lại không dám, liền nhỏ giọng kêu lên: "Thái Hanh ,Thái Hanh..."
"Ừm, có chuyện gì vậy?" Kim Thái Hanh hơi nghiêng đầu, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
"Thái Hanh, cậu... Có chuyện gì với cậu vậy? Cậu không khỏe sao?" Điền Chính Quốc có chút sốt ruột, cũng không biết có phải là bởi vì quá sốt ruột hay không, câu nói sau kia nói phá lệ trôi chảy.
"Có chút đau đầu..." Kim Thái Hanh nói, hắn vốn là muốn giả vờ đau bụng, nhưng hôm nay tiếp nhận ý tốt của Điền Chính Quốc và giáo viên toán, giả vờ đau bụng ít nhiều cũng không thích hợp, dứt khoát nói đau đầu.
"Vậy... Vậy làm sao bây giờ?" Điền Chính Quốc vội vàng, Lúc này Kim Thái Hanh lại nằm sấp xuống.
Điền Chính Quốc rất hướng nội, hoàn toàn không kết giao với người khác, hầu như không nói chuyện với bạn học, giáo viên càng không cần phải nói —— lớn như vậy, cậu chưa từng chủ động tìm giáo viên.
Nhưng bây giờ... Nhìn thấy vẻ mặt Kim Thái Hanh khó chịu, Điền Chính Quốc cắn răng, đứng lên.
"Điền Chính Quốc cậu làm gì?" Lớp trưởng đang ngồi trên bục giảng nhìn chằm chằm vào bài tự học của các bạn trong lớp hỏi.
"Tớ... Tớ... Đi tìm giáo viên." Điền Chính Quốc thấp giọng nói.
Tự học không thể nói chuyện chạy loạn, nhưng đi tìm giáo viên thì không sao, lớp trưởng gật gật đầu, liền cho Điền Chính Quốc đi ra ngoài.
Cậu rời khỏi phòng học, lại đi tới trước cửa văn phòng khi cậu đi gần tới thì tăng nhanh cước bộ, sau đó xông vào.
"Điền Chính Quốc? Có chuyện gì vậy?" Dương Kiến Hoa kinh ngạc nhìn Điền Chính Quốc.
"Kim Thái Hanh cậu ấy không thoải mái." Điền Chính Quốc nói,lại cúi đầu.
Dương Kiến Hoa đối với Điền Chính Quốc vẫn rất hiểu rõ, học trò này của anh rất nhát gan, Kim Thái Hanh nếu chỉ là hơi có chút không thoải mái, cậu như thế nào cũng sẽ không xông vào văn phòng như vậy...
"Thầy đi xem một chút." Dương Kiến Hoa đứng lên, đi theo Kim Thái Hanh đến lớp học.
Bộ dáng Kim Thái Hanh thoạt nhìn rất khó chịu, Dương Kiến Hoa thấy thế, lúc này lông mày nhíu lại.
"Thầy Dương, em không sao, đại khái là mấy ngày nay không ngủ ngon, cho nên có chút đau đầu." Kim Thái Hanh nói.
"Điền Chính Quốc,em đưa Kim Thái Hanh đến phòng y tế xem một chút." Dương Kiến Hoa nói.
Bắc Môn sơ trung có một phòng y tế, phụ trách quản lý phòng y tế này, là người thân của hiệu trưởng, bệnh nặng cô không thể chữa được, bình thường chỉ phụ trách bôi thuốc đỏ hoặc oxy già cho học sinh bị ngã trong lớp thể dục thể chất, đồng thời cũng sẽ bán thuốc nhỏ mắt, thuốc dán giảm đau.
Tất nhiên, với điều kiện là trường trung học cơ sở Bắc Môn không có chỗ ở, nói chung sẽ không có ai đến gặp cô ấy để mua thuốc.
Lúc Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đi qua, liền nhìn thấy vị bác sĩ này đang dệt áo len.
Thấy ai đó đến, cô đặt áo len xuống và hỏi, "Có chuyện gì với cậu vậy? Nếu không khỏe, hãy đến bệnh viện."
"Thưa cô, em đau đầu, nghỉ ngơi một chút hẳn là tốt rồi." Kim Thái Hanh nói: "Mấy đêm trước em cũng không ngủ được."
"Trẻ con sao có thể mất ngủ? Em vào đó nghỉ ngơi đi, em có muốn thuốc giảm đau không?" Cô hỏi lại.
Kim Thái Hanh lắc đầu, cô cũng mặc kệ, cầm lấy áo len dệt một nửa lên tiếp tục dệt.
Phòng y tế chia làm hai gian trong ngoài, đều không lớn, nhất là gian trong, cũng chỉ đặt một cái giường đơn.
Kim Thái Hanh đi vào trong, sau khi đóng cửa phòng lại, biểu tình thống khổ trên mặt liền tiêu tán không còn, hắn nắm lấy tay Điền Chính Quốc, liền nói: "Chính Quốc, giúp tôi một việc."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top