kiếp đào ca
chiều xế tôi vẫn đến trọ em như thường lệ. hôm nay thứ bảy, phòng trà rất đông khách nên phải ca sớm. tôi dẫn xe đi đến căn phòng cuối dãy. nhưng cửa lại khóa, giờ này em còn đi đâu, tôi gọi điện em cũng không bắt máy, đã hơn chục cuộc liên tục gọi đi vẫn không có hồi đáp. tôi nôm na hỏi chủ trọ thì tá hỏa ra là em mới trả phòng sáng nay, khăn gói theo ông nào giàu lắm. chủ trọ nói người ta đưa em lên xe du lịch rồi chở đi.
em lại bỏ tôi đi rồi, tôi bàng hoàng ngây ngốc. như con thiêu thân cụt đầu rơi xuống vực sâu thăm thẳm. tôi khóc, nước mắt ròng ròng như thác đổ.
từ cái hôm em đi biệt tăm, tôi như hóa điên. lục tung hết mọi nơi trong thành phố vẫn không tìm thấy. tôi lang thang vật vờ như con nghiện trước mấy phòng trà lớn nhỏ để mong được nhìn thấy thân ảnh bận đầm trắng đứng ca trên sân khấu nhưng rồi cũng vô vọng.
tôi dò hỏi bà chủ phòng trà em thường ca thì mới biết đêm hôm trước ngày bỏ đi, em xin thôi việc. gác lại cái nghiệp đào ca, mua vui thiên hạ. bà còn nói em lúc đó nghẹn ngào, thoi thóp trong mớ hồi ức cầm ca.
em đến với đời tôi trong sự dịu dàng, thanh cao nơi đồng ruộng bạc ngàn, em nhẹ nhàng, đầm thắm. rồi em đi khỏi đời tôi một cách êm ru chẳng ai hay, em đi trong lặng thinh vội vã.
ở cái seuol lẫn lộn tình người này, em không có người thân. em một mình lủi thủi nơi gốc tối u khuất. tôi chẳng biết đâu mà hỏi thăm. em cô đơn hiu quạnh.
tôi cũng ngỡ chỉ cần tôi thương em, em thương tôi thì đôi ta có thể vung vén hạnh phúc. sự thật đã tát cho tôi một cú thật đau, em là đứa trẻ đã bị tổn thương, bị giông tố cuộc đời mà vấy bẩn, em cần bến đỗ vững chãi hơn là đứa con nít tập đòi trưởng thành như tôi.
tôi rong đuổi theo những hoài niệm cũ, thả mình trên con phố tấp nập dòng người. tôi nhớ em của ngày xưa. em ngây thơ, trong sáng. em vô ưu vô lo sống ở vùng quê bình yên busan, không giống như seuol xô bồ khắc nghiệt, nơi cướp mất một cô gái tươi sáng tuổi ngọt ngào mà thay vào đó là u buồn phiền muộn về mọi thứ trong cuộc sống.
tôi nhớ từng cái chạm cháy bỏng của em trên da thịt tôi, nhớ đôi môi căng mọng ngọt lịm vị dâu. tôi nhớ tiếng cười toe toét, nhớ những lời tình nồng trao nhau. tôi nhớ giọng ca buồn đìu hiu, nhớ ánh mắt sâu cay da diết. nhớ những ngày thương nhau nồng thắm. đêm về ôm xiết nhau trong lòng thủ thỉ vài ba lời mật ngọt. tôi nhớ mọi thứ về người mình thương. tôi nhớ em tột cùng, tôi cần em, em về với tôi được chưa?
giờ em đang cùng với ai? có nhớ về những ngày mặn nồng với tôi?
em theo gã đàn ông hẳn hai tháng trời, không thư từ nhắn gửi, không lời tiếng báo tin. cứ vậy mà mất hút trong dòng người vội vã. em đi tôi như kẻ mất hồn. ngày thì điên cuồng dò la tin em, chôn thân vào màu vẽ và tiếng chì. đêm đến vật vờ trước các phòng trà, ngập trong men rượu.
rồi trời thương cho cái phận hẩm hiu của tôi.
ngày đó em cùng người đàn ông lạ mặt đến phòng vẽ hỏi mua tranh. tưởng ai xa lạ, ra là cái ông bận vest ưa tặng hoa cho em. họ nhìn trúng tranh tôi vẽ nên thầy kêu ra tiếp đón. mặt mũi tay chân lấm lem màu vẽ chưa kịp lau. tôi bước ra, mắt sầu chan chứa nhớ nhung nhìn vào mắt em. em khoác tay người ta tình tứ ghê lắm. gã để em lại nói chuyện với tôi còn mình thì đi xem tranh.
em nôm có da có thịt hơn hẳn, sắc mặt hồng hào đã thôi xanh xao, gương mặt son phấn, quần áo sang đẹp trong tươm tất quá. người ta lo cho em tốt thế kia, thảo nào em bỏ tôi mà đi. ôi, chua xót làm sao.
bốn mắt nhìn nhau, tình nồng mến thương tràn trề.
- thời gian qua em đi đâu?
- em xin lỗi.
- tôi hỏi thời gian qua em đi đâu?
- em lấy chồng.
- em lấy chồng?
- dạ, người ta thương em. người ta thích cái giọng ca của em, người ta say mê em từ thuở nhìn thấy em trên sân khấu. cứ sáng sớm lại đến trọ mà đong đầy yêu thương. người ta nói sẽ cho em danh phận đường hoàng, không để em sớm đi tối về nơi phòng trà tạp nham, không để em trôi nổi trên dòng đời ngoài kia. lâu ngày, em cảm động trước tấm chân tình của người ta.
- rồi em theo người ta bỏ tôi đi, còn tấm chân tình của tôi thì sao hả em?
- em biết em có lỗi với chị. tội lỗi chẳng thể thứ tha. nhưng chị à, đời chị đã khổ, mãi lắm mới thấy được nguồn sáng. em không muốn vì một đứa con gái 20 đã trở thành đàn bà như em phá hoại. chị à, đời đã quá tàn nhẫn với chị rồi.
- em và gã gian díu sau lưng tôi rồi cùng nhau bỏ trốn, bây giờ quay về bày tỏ lỗi lầm. chao ôi, em nhân từ và cao thượng. em có khi nào nghĩ đến tôi không? em có bao giờ thương tôi không? còn tôi thương em lắm em ơi. mẹ kiếp cái cuộc đời chó má.
cõi lòng tôi căng phồng rồi vỡ tan.
khi đó em ngã vào lòng tôi chỉ để níu kéo cái tuổi xuân người thiếu nữ đầy dang dở. em tìm kiếm sự chiều chuộng thướt tha, nếm trải vị ngọt của ái tình. còn tôi ngu muội đắm mình vào em, say trong cái gọi là tình đầu đẹp đẽ, thơ mộng. bae rona, em tàn nhẫn với tôi quá em à.
gã là doanh nhân, lành tính và đường hoàng. gã tốt với em dữ lắm. gã thương em, thương luôn cái quá khứ nhơ nhuốc của em. trái tim người thiếu nữ lần nữa thổn thức trước người đàn ông trưởng thành. phải chăng, đời đã đánh cho bae rona một đòn roi rướm máu, tạo thành vết sẹo dài trong tim. nên bây giờ em cần một tấm lưng cứng cõi trưởng thành để nương tựa. em cần người đàn ông có thể cho em một đứa con. em bồi hồi trong cái cảm giác được làm mẹ.
tôi cũng thương em dữ lắm, thương em từ thuở dại khờ chớm nở, thương em biền biệt cách xa. tôi thương em từ ngày bé đến tận bây giờ, ngót nghét mười năm.
tôi thương em đến tận cùng cay đắng.
thế mà tấm chân tình đó lại ngã quỵ trước người đàn ông tuổi 35.
em giày xéo con tim tôi tan nát, bầy nhầy đầy máu. tôi như kẻ bần hèn bị lột sạch áo quần, xấu xí, xơ xác trước con người em.
- rona ơi, mình về thôi em.
- chị, em về.
gã cất giọng trầm đục gọi em, họ cầm tay nhau mà bước ra khỏi phòng tranh. bỏ lại tên họa sĩ tần ngần dõi theo.
tôi đứng ngây người nhìn em rời đi như cái năm đó nhìn em bước lên chuyến tàu số phận.
em đi, bỏ lại tôi đìu hiu cô quạnh.
đối với bae rona, ju seokgyeong chính là quá khứ còn gã là hiện tại.
đối với ju seokgyeong, bae rona chính là cả cuộc đời.
báo chí đưa tin rầm rộ khắp nơi: thiên tài hội họa ju seokgyeong chính thức giải nghệ sau nhiều năm vang danh trong nghề. sẽ có buổi triển lãm tranh cuối cùng cho những người yêu thích nữ họa sĩ. trong lần cuối cùng này có một bức họa vẻ vang nhất và cũng là dấu chấm hết cho sự nghiệp của người họa sĩ tài ba.
ngày triễn lãm kẻ ra người vào đông như kiến vỡ tổ. người ta buông lời khen ngời có ong có bướm dành cho tranh của nữ họa sĩ. khắp nơi treo đầy những bức tranh mới chập chững vào nghề cho đến khi kết thúc.
duy chỉ một bức tranh được lồng kính xung quanh giăng dây đỏ đặt giữa khán phòng.
bức tranh họa một cô gái vừa lên 10 bận đầm cầm chiếc micro nhựa đứng trên cục đá say sưa ca giữa cánh đồng lúa xanh bát ngát, trên nền trời có đàn cò trắng sải cánh bay lượn. đổ xuống chân cục đá là bóng một thiếu nữ 20 đứng ở phòng trà hoa đèn đo đỏ ca hát mua vui cho đám người đang vung tiền.
dưới lồng kính một tấm bảng vàng đề tên bức họa - kiếp đào ca.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top