Chương 86 - 90

Chương 86: Ngay vào lúc này

Mạnh Tuyết Lý cúi đầu quay lại, đá bay hòn đá nhỏ cản đường, thần sắc uể oải.

Tễ Tiêu nói được làm được, không nghe lén hai người nói chuyện, nhưng xem tình hình này, cũng biết bọn họ tan rã trong không vui. Hắn đi về phía tiểu đạo lữ, giang hai tay ra, muốn cho đối phương một cái ôm an ủi.

Mạnh Tuyết Lý không thèm để ý tới, chán nản ngồi dưới đất, giống như quả cà dầm sương. Tễ Tiêu sờ mũi, ngồi xuống cạnh y.

Hoa dại mọc khắp nơi, hai người sóng vai ngồi nhìn nắng chiều, Tễ Tiêu nhẹ giọng hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

Mạnh Tuyết Lý tự giễu cười cười: "Không ổn lắm. Ta lại làm hỏng chuyện."

Tễ Tiêu không giỏi an ủi, im lặng bầu bạn cùng y.

Nắng chiều chìm xuống sau lưng quần sơn, cho đường viền tạo bởi núi non chập chùng độ lên một tầng ánh sáng cuối cùng màu quất hồng, nửa bầu trời còn lại là màu xanh đen. Lông đuôi khổng tước tạo thành vệt sáng dần dần biến mất, gió thổi cuồn cuộn tạt qua một vùng hoang dã.

Mạnh Tuyết Lý nói: "Không trách hắn. Ta trước kia quả thật có hơi...ngông cuồng."

Linh điêu và cự xà, khổng tước, từng tiêu sái du đãng, vô pháp vô thiên, tự do tự tại ở tam giới. Tuyết Sơn Đại Vương từng nam chinh bắc chiến, cũng từng giả dạng thành khăn quàng cổ của Tước Tiên Minh. Y biết Tước Tiên Minh vẫn luôn hoài niệm quá khứ, cho rằng làm đại yêu, thì sẽ khí phách, nở mày nở mặt. Mạnh Tuyết Lý không sai, Tước Tiên Minh cũng không sai.

Tiểu đạo lữ nói không đầu không đuôi, nhưng Tễ Tiêu đại khái nghe hiểu. Hắn có chút buồn cười, lúc còn trẻ ai chẳng như vậy.

"Tại sao các ngươi cãi nhau?"

Mạnh Tuyết Lý: "Vi Tễ Tiêu."

Tễ Tiêu trong lòng khẽ động.

Mạnh Tuyết Lý: "Ta không chỉ vì Tễ Tiêu, còn là vì chính mình."

Chò dù làm người hay làm yêu, có những lúc, ngay cả bạn bè thân thiết nhất, cũng không hiểu được ngươi. Tước Tiên Minh nghĩ rằng y bị tình yêu làm mê muội đầu óc, nén giận rời đi.

Nhưng sự tồn tại của Tễ Tiêu đối với y mà nói, càng giống như một loại tín ngưỡng. Chứng minh chuyện y không làm được, có người có thể làm được.

Bị phản bội đau khổ đến mức nào? Trọng tố thân xác đau đớn đến mức nào? Chuyển thế làm người có bao nhiêu khó khăn?

Tễ Tiêu là ngọn lửa bất diệt trông đêm trường, trong mưa gió, trong trời đất.

"Ta chỉ là không phục." Mạnh Tuyết Lý lẩm bẩm, "Đạo lữ của ta cả đời đội trời đạp đất, nhưng chết không rõ ràng, dựa vào đâu chứ?!"

Tễ Tiêu bình tĩnh nói: "Sống chết có số. Nếu mình đã chọn con đường nào, thì phải có dũng khí đối mặt với kết cục." Từng chết một lần không dễ chịu, may mắn trong họa có phúc, có được có mất.

Mạnh Tuyết Lý quay đầu, nhìn thẳng vào Tiếu Đình Vân, giọng nói khẽ run, gằn từng chữ: "Ta không tin cõi đời này không phân trắng đen, không có lý lẽ. Nếu quả thật không có, ta thay Tễ Tiêu hỏi cho ra nhẽ!"

Tễ Tiêu nhìn đối mắt ửng đỏ của y, tình cảm nồng hậu cuồn cuộn dâng trào.

Khoảnh khắc phúc đến thì lòng cũng sáng ra, hắn thật giống như đã hiểu.

Tễ Tiêu nhẹ giọng nói: "Ngươi thật sự không thích Tễ Tiêu sao?"

Mạnh Tuyết Lý đầu óc đang loạn thành một nồi cháo, Tễ Tiêu chết, chuyện cũ ở yêu giới, khổng tước tận giận bỏ đi, từng chuyện đè nặng lên người y khiến y không thở nổi.

Y bỗng nhiên đứng dậy, sụp đổ hét lên: "Ai nói ta không thích hắn! Dựa vào đâu nói chúng ta không xứng, cho dù hắn là trăng sáng trên trời, ta là bùn tuyết trên đất, ta cũng dám thích hắn, như vậy phạm pháp sao?!"

Mạnh Tuyết Lý thở dốc kịch liệt, nói ra lời thật lòng cảm thấy dễ chịu chút, còn chưa kịp bình phục tâm tình, đột nhiên một bóng đen phủ xuống trước mắt. Là Tiếu Đình Vân đứng dậy, chặn lại ánh sáng của y.

Mạnh Tuyết Lý khẽ run.

Khi Tiếu Đình Vân đối mặt với y, luôn là mắt mang cười, ôn hòa bao dung. Đối với người khác, mặc dù ít nói, cũng là kiên nhẫn lễ độ.

Y lần đầu tiên thấy Tiếu Đình Vân mặc không cảm xúc, mi mắt như phủ một tầng băng sương, khí tức như núi cao thâm cốc.

Loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mạnh Tuyết Lý có chút mông lung: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Tiếu Đình Vân không định đánh nhau đấy chứ?

Giữa vùng hoang vu tiếng gió gào thét, Mạnh Tuyết Lý đang định lùi ra sau, lại bị Tễ Tiêu dùng tư thái kiến quyết ôm vào lòng.

Tễ Tiêu hơi cúi người, trán của hai người tiếp xúc với nhau, hô hấp quấn quýt.

Hắn nói: "Hãy tin ta."

Ngay sau đó, trong đầu Mạnh Tuyết Lý dâng lên gợn sóng.

Tễ Tiêu phân ra một luồng thần thức, đến nơi sâu nhất trong óc Mạnh Tuyết Lý.

Mạnh Tuyết Lý ngây ngô sợ run tại chỗ.

Nắng chiều, tiếng gió, hoa dại, cả tòa bí cảnh, tất cả đều nhanh chóng cách y rất xa, hết thảy đều không tồn tại.

Người tu hành có vô số pháp môn, người có thể đoạt xác trọng tu, yêu có thể chuyển kiếp làm người, bề ngoài có thể thay đổi, chỉ thần hồn là vĩnh viễn như cũ.

Tia thần thức kia dịu dàng bồng bềnh trong óc y, như sợ quấy rối y, giống biển khơi mênh mông kiềm chế bản thân, trở thành dòng suối mùa xuân róc rách. Thế mà lại là, khí tức của Tễ Tiêu.

Mạnh Tuyết Lý trong lòng chấn động, trong đầu dâng lên cơn sóng thần.

Y nghe được, thấy được, chạm được, cảm nhận được Tễ Tiêu.

Đang ở trước mắt, ngay vào lúc này.

Chương 87: Yếm Vũ Quyện Phong

Nơi sâu nhất, bí mật, riêng tư nhất trong đầu Mạnh Tuyết Lý, hoàn toàn bị khí tức của Tễ Tiêu xâm chiếm.

Loại trình độ thần hồn trao đổi này, chấn động đến mức khiến y xương mềm gân tê, choáng váng từng trận, tựa như băng tuyết trên Tiếp Thiên Nhai trong một đêm tan chảy, ngàn cây hoa đào của Trường Xuân Phong đồng thời nở rộ.

Giờ khắc này, Tễ Tiêu cách y rất gần, lại tựa như rất xa xôi.

"Ân cứu mạng không cách nào báo đáp, nguyện từ đây đi theo Kiếm Tôn!"

"Ta có thể mặc dầy chút, ngươi làm cho ta một cái lò sưởi nhỏ đi."

"Chỉ việc dặn dò, ta đối với ngài hết mực trung thành, nhật nguyệt chứng giám!"

...

"Ngươi ở bên cạnh ta, có ta bảo vệ ngươi bình an."

"Đây là nơi ta chứng đạo, bằng lòng cùng ta hợp tịch sao?"

"Ta không họ Tễ, ta họ Tiếu."

Từng chuyện cũ thoáng qua. Trong hoảng hốt, Mạnh Tuyết Lý nghĩ rằng quá khứ trăm năm, cũng chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, không bằng thời gian đóa hoa nở rộ.

Tễ Tiêu nói bên tai y: "Nơi này không an toàn, đưa Quang Âm Bách Đại cho ta." Giọng nói trầm ổn mà ôn hòa, thật giống như sợ dọa đến y.

Mạnh Tuyết Lý đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ, thân thể ngoan ngoãn làm theo.

Tễ Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: "Ôm chặt ta."

Phía tây, tia nắng cuối cùng hoàn toàn biến mất ở chân trời, bóng tối mãnh liệt ùa tới, như thủy triều cắn nuốt bí cảnh. Giữa vùng hoang vu gió lớn gào thét, cỏ cây nghiêng ngả.

Lại một ngày trôi qua, cách thời gian Hãn Hải thi đấu kết thúc, chỉ còn ba ngày.

Trong bí cảnh diễn ra sự thay đổi không thể tưởng tượng, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, sông suối hồ ao đóng băng, núi rừng hoa cỏ đẫm sương.

Tễ Tiêu híp mắt lại, hắn biết Quy Thanh muốn làm gì.

Mạnh Tuyết Lý chân mềm nhũn như không xương, đứng không vững, may mà được Tễ Tiêu ôm vào lòng. Tễ Tiêu đem Quang Âm Bách Đại tháo rời thành song kiếm, ngự kiếm dẫn người lao về phía địa cung của Trung Ương Thành. Hắn một tay ôm vai tiểu đạo lữ, tay còn lại cầm kiếm. Gió lớn thổi bay vạt áo của hắn.

Gió rét gào thét, Mạnh Tuyết Lý cơ hồ không mở nổi mắt. Y giương mắt nhìn lên, bầu trời sau khi nắng chiều đã tắt, vốn một nửa màu xanh đen một nửa màu đỏ nhạt xinh đẹp, lại xuất hiện vết nứt như mạng nhện, giống một mặt kính bị vỡ, hoặc mặt băng bị mãnh thú giẫm sụp.

Vết nứt nhanh chóng mở rộng, trải khắp bầu trời, cảnh tượng quỷ dị lại rung động.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Quy Thanh muốn luyện hóa bí cảnh." Giọng nói của Tễ Tiêu từ đỉnh đầu truyền tới, nhẹ nhàng nhưng mang theo sức mạnh khiến người ta an tâm.

Trong địa cung, Thận thú cảm thấy rất bất an, không thể chống đỡ thận khí biến hóa. Vì vậy ánh sao tán loạn, núi non biến mất, bầu trời bí cảnh vỡ vụn từng mảnh, lộ ra màu xám đen vốn có.

Bí cảnh vốn là một mảnh vụn không gian, quy tắc vận hành của nó do Tễ Tiêu dự tính, lúc nào mở, lúc nào đóng đều có định số.

Quy Thanh chân nhân nểu để lỡ lần này, phải đợi hai mươi năm sau Hãn Hải thi đấu mở ra, mới có cơ hội nắm nó trong tay, trừ khi tu vi của hắn, vượt qua Tễ Tiêu năm đó. Trận pháp khép kín mà đám người Ninh Nguy thiết lập ở truyền tống trận khắp nơi trong bí cảnh theo thứ tự sáng lên, giúp đỡ Quy Thanh luyện hóa bí cảnh.

Nhưng Tễ Tiêu chưa chết, chủ nhân của bí cảnh vẫn còn sống.

Quang Âm Bách Đại vùn vụt lao đi, Mạnh Tuyết Lý cảm nhận được khí tức của Tễ Tiêu sau lưng, đang lấy một loại tốc độ kinh khủng nào đó tăng lên, linh khí vô hình nồng nặc hội tụ về phía họ, hóa thành dòng nước xoáy hữu hình. Y ý thức được Tễ Tiêu đang hấp thu sức mạnh của bí cảnh, tranh đoạt thời gian với Quy Thanh.

Hai sức mạnh cường đại đối chọi với nhau trong không gian có hạn, tranh chấp lôi kéo, cơ hồ đem bí cảnh xé nát.

Bí cảnh bắt đầu sụp đổ.

Tiếng vang lớn đinh tai nhức óc so với tiếng sấm càng sợ hơn truyền tới, kiến trúc cổ xưa của Trung Ương Thanh nghiêng ngả, quần sơn trập trùng phía xa xa cũng bắt đầu sụp đổ. Đất đá văng tung tóe, nước ngầm phun lên, tạo thành suối phun cao đến mấy trượng.

Giới Ngoại Chi Địa sở dĩ cằn cỗi hoang vu, rất hiếm có dấu chân người, là bởi có rất nhiều mảnh vụn không gian trôi nổi. Những mảnh vụn ấy vô cùng mất ổn định, chúng nó sinh ra các dòng khí cực mạnh, hung ác, có thể cắn nuốt hết thảy vật còn sống.

Trời long đất lở bất quá như vậy. Trong dòng nước xoáy linh khí cuồng bạo, Mạnh Tuyết Lý cơ hồ không thở nổi, đất đá như mưa rào bay đến, đánh vào trên người y.

Rồi rất nhanh sau đó cái gì cũng không có, đất đá hóa thành bột mịn, tiếng nổ lớn nháy mắt bé đi, có người bịt kín hai tai y.

Tễ Tiêu vì bọn họ dựng lên một tầng kiếm khí làm bình phong che chở, cũng duy trì phi kiếm được vững vàng.

Y như trở lại lúc mới quen Tễ Tiêu, vẫn còn là một con linh điêu, rúc vào lòng Tễ Tiêu, có Kiếm Tôn ngăn gió cản tuyết, ai cũng không thể thương tổn đến y.

Phi kiếm xuyên qua dòng suối bắn tung tóe, băng rơi đá nát, bay nhanh một đường, giống như đã đến tận thế, trong trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ, đón gió ngự kiếm phi hành.

Mạnh Tuyết Lý ôm chặt hông Tễ Tiêu, đem nước mắt nuốt ngược trở lại.

Y nghĩ, dù tiếp theo có chết đi, chết ở trong lòng Tễ Tiêu, đời này cũng đáng.

Tễ Tiêu cảm nhận được người trong ngực run rẩy: "Sợ không?"

Mạnh Tuyết Lý lắc đầu lại gật đầu.

Y không sợ chết, chỉ sợ đây là một giấc mộng.

Tại sao chưa bao giờ nghĩ đến Tiếu Đình Vân chính là Tễ Tiêu?

Người đời truy phủng hoa đào tơ vàng của Trường Xuân Phong, nhưng Mạnh Tuyết Lý trước nay không tin vào vận may của mình.

Tễ Tiêu chưa chết, còn nói thích y, luôn ở bên cạnh bảo vệ y, Mạnh Tuyết Lý có nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Ta xứng với may mắn từ trên trời rơi xuống này sao? Ta không xứng đi.

Tễ Tiêu nói: "Đừng sợ. Có ta ở đây."

Mạnh Tuyết Lý gật đầu, cảm giác choáng váng dần dần tan đi, trên người có chút khí lực.

Phi kiếm xông vào địa cung, lướt qua con đường lát gạch trong bóng tối, phía sau bọn họ không ngừng sụp đổ, xung quanh đất đá nổ tung, bụi mù cuồn cuộn.

Mạnh Tuyết Lý nhìn thấy Thận thú ở cuối con đường, gắng sức hô to: "Phế thú, chạy mau!"

Thận thú run lẩy bẩy, vẻ mặt vô tội. Nó không biết chạy đi đâu, vung vẩy đuôi tại chỗ, nhảy nhảy lên trên.

Mạnh Tuyết Lý hận sắt không thành thép: "Mau biến nhỏ lại!"

Thận thú lần này nghe hiểu, thân hình khổng lồ cấp tốc thu nhỏ lại.

Phi kiếm của Tễ Tiêu, sắp lướt qua đầu Thận thú, độ cao đột nhiên hạ xuống, Mạnh Tuyết Lý cúi người, vớt lên Thận thú, Tễ Tiêu điều khiển phi kiếm lên cao lần nữa, vọt về phía trước.

Mạnh Tuyết Lý nhét Thận thú mềm nhũn không xương vào lòng.

Trung tâm địa cung, một mặt ao xanh biếc yêu kiều. Nước ngầm dưới đất sôi trào.

"Rào!" Phi kiếm lao xuống ao, bắn lên cột nước cao ngất trời.

Chớp mắt sau đó, địa cung hoàn toàn sụp đổ.

Thời khắc căng thẳng ngàn cân treo sợi tóc như vậy, trong đầu Mạnh Tuyết Lý vẫn chợt lóe một ý niệm rồi biến mất: Chỗ ở của Thận thú không tốt bằng mình, quả nhiên vẫn là mình tương đối được cưng chiều.

Tễ Tiêu vẫn chống đỡ bình phong bằng kiếm khí, ngăn cách nước biển mãnh liệt. Hắn tỏ ra thành thạo, thấy tiểu đạo lữ ngửa đầu nhìn mình, thậm chí nhếch miệng khẽ cười.

Bình phong kiếm khí chia tách nước biển, hai người rơi xuống mặt cát mịn. Quang Âm Bách Đại tỏa ánh sáng nhạt, chiếu sáng một vùng hải vực.

Tễ Tiêu hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

Mạnh Tuyết Lý lắc đầu. Y vẫn hơi choáng váng đầu.

Tễ Tiêu yên tâm.

Mạnh Tuyết Lý mơ hồ nghe thấy tiếng giao ngâm, sinh lòng cảnh giác, còn chưa kịp quan sát xung quanh, trước ngửi thấy mùi máu tanh.

Tễ Tiêu ho khan, lấy kiếm làm trụ chậm rãi ngồi xuống: "Không sao rồi, đã về đến nhà. Đây là cá chép của ngươi."

Mạnh Tuyết Lý nghe vậy không hiểu, y chỉ thấy máu tươi tràn ra bên mép Tễ Tiêu, nhuộm đỏ vạt áo trước.

"Ngươi bị thương?!"

Tễ Tiêu khoát tay: "Không có gì đáng ngại."

Cưỡng ép hấp thu sức mạnh bí cảnh, trong thời gian ngắn cấp tốc tăng lên tu vi, là hành động mạo hiểm. Trên thực tế, thân thể này không vì đó nổ tung mà chết, đã là hắn tính toán chính xác, khống chế kết quả.

Mạnh Tuyết Lý hôm nay trải qua nhiều biến cố, gắng kìm nước mắt, định đỡ đạo lữ mất mà tìm lại được đứng dậy: "Ngươi đừng nói nữa. Chúng ta lên bờ đã."

Tễ Tiêu không chịu theo y: "Còn có đôi lời, nhất định phải nói, ta đã chuẩn bị mất ba ngày."

Hắn từ trong ngực lấy ra hai thứ, là hai cây lược gỗ.

Mạnh Tuyết Lý hai mắt ngấn lệ mông lung, không thấy rõ mặt mũi của Tễ Tiêu, chỉ thấy lược gỗ hiện lên ánh sáng nhu hòa, lược răng hợp lại, thì thành trăng tròn, tách đôi thì thành bán nguyệt.

Tễ Tiêu ho khan, nuốt xuống máu tươi trong cổ họng, cười: "Kinh Phong Vũ là thanh kiếm đầu tiên của ta, nó là kiếm gỗ, vốn gửi nhờ ở chỗ sư huynh Hồ Tứ. Ta lấy lại từ tay hắn, đánh ra một đôi lược, đặt tên là Yếm Vũ, Quyện Phong, tặng cho ngươi."

Hắn để lược gỗ vào tay Mạnh Tuyết Lý: "Ta muốn cùng ngươi làm đạo lữ danh xứng với thực, được không?"

Người đời suy đoán Yếm Vũ Quyện Phong hẳn là trân bảo vô giá, nhưng chúng nó không phải thần binh bảo khí, cũng không phải công pháp bí kíp, chỉ là hai cái lược gỗ, hình thức đơn giản, bình thường.

Tựa như Mạnh Tuyết Lý trong cuộc đời oanh oanh liệt liệt của Tễ Tiêu, là nguyện vọng bình thản duy nhất.

Còn ngầm có ý lãng mạn: Ta đã chán ghét mưa gió nhân gian, nguyện vì quân chải đầu buộc tóc, sớm sớm chiều chiều.

Nhưng Tễ Tiêu chọn thời cơ không tốt lắm, mặc dù vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc: "Nếu không được, ta sẽ nghĩ cách khác."

"A-" đáy biển vang liên tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của Mạnh Tuyết Lý.

...

Sau khi cãi nhau với Mạnh Tuyết Lý, Tước Tiên Minh tràn ngập lửa giận không chỗ phát tiết, hắn bay khỏi bí cảnh, không để ý Thận thú lo âu thấp giọng kêu gào, giương cánh xông thẳng lên bầu trời.

"Mạnh Tuyết Lý, ngươi lại yêu một người chết, sớm muộn gì cũng phải hối hận!"

Dưới mây mù, sa mạc Hãn Hải mênh mông bát ngát, gò cát mờ mịt lưu động theo gió, thay đổi hình dáng.

Ở Hãn Hải bát ngát, trời đất phảng phất không có biên giới, cũng không có những người hoặc yêu khác, chỉ còn lại mình hắn, giương cánh lướt qua bầu trời.

Ánh nắng chiều đã tắt, màn đêm buông xuống, bóng trăng di chuyển. Tước Tiên Minh dần dần nhận ra không đúng, lấy tốc độ của hắn, sớm đã bay ra khỏi bí cảnh, đến đại lục phía nam, tại sao phía dưới vẫn là cát vàng.

Mặt đất không có vật tham chiếu, chỉ có gò cát theo gió biến ảo, hắn dường như đã trở lại nơi bắt đầu.

Khổng tước đông nam phi, không thể không quanh quẩn.

Tước Tiên Minh gắng sức bay lên trên, dựa vào khí lưu áp lực trên trời vẫy cánh, bỗng nhiên cánh của hắn vỗ vào thứ gì đó lạnh lẽo, cứng rắn, phát ra tiếng động thanh thúy như chạm vào kim loại. Hắn chịu không nổi áp suất, đầu óc đau đớn, kiệt sức rơi xuống.

Một tia lạnh lẽo vọt lên dưới đáy lòng Tước Tiên Minh, lạnh đến tận lông đuôi - đây không phải bầu trời chân thực, hoặc là nói, không là thế giới thực.

Bầu trời ở đây, có một nắp đậy vô hình.

Khổng tước bay cao bảy ngày, cánh nặng như đeo chì, lại trở lại chỗ ban đầu. Rơi xuống đất lại bay ba ngày, kiệt cả sức, vẫn không ra được.

Hắn rốt cuộc ý thức được, mình bị nhốt vào một thứ hình tròn, như cái lồng, không có đường ra.

Mười ngày giày vò, Tước Tiên Minh cơ hồ sụp đổ, ngửa mặt lên trời hét: "Này, ngươi là ai-"

"Ngươi có gan thì xuất hiện đi-"

"Đợi ta ra ngoài, ta nhất định giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!"

Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ mới được một con chim, yêu thích không buông tay, lúc nào cũng mang theo lồng chim màu vàng.

Lồng chim tinh xảo xinh đẹp, trong lồng rải một tầng cát mịn.

Con chim này có màu sắc sặc sỡ, cổ thon dài màu vàng nhạt, đôi cánh xinh đẹp màu quất hồng, lông đuôi màu lục lam sang trọng hoa lệ, sinh động bay tới bay lui, thỉnh thoảng ngưỡng cổ phát ra tiếng kêu chói tai, nhìn rất có sức sống.

Một đám mỹ tỳ sủng cơ vây quanh lồng cười nói, rất náo nhiệt.

Các nàng cũng trông thấy, lúc hoàng hôn, Hồ Tứ xách lồng đứng bên cửa sổ, đợi sao trời vừa lên, Hồ Tứ xoay người lại, trong lồng đã có một con chim.

Thu Quang nói: "Cảnh chủ thật lợi hại, con chim này thật sự tự bay vào!"

Xuân Thủy than thở: "Vẫn là một con khổng tước còn nhỏ, bộ lông của nó thật đẹp!"

"Nó cũng không nhỏ." Hồ Tứ dửng dưng mỉm cười, khí định thần nhàn đóng lồng chim lại, treo lồng bên cạnh giường, khoát tay nói: "Tất cả lui xuống đi."

Đại giao ở trong cái ao sóng biếc dập dờn trên Trường Xuân Phong, cũng chỉ là con cá chép nho nhỏ.

Biển trong ao, trời trong lồng. Chính là không gian thần thông của thánh nhân.

Tẩm điện quay trở về yên tĩnh, lư hương khói mỏng phiêu tán, tầng tầng màn rủ che lấp ánh đèn.

Vân thuyền đỏ sẫm neo đậu ba tháng, rốt cuộc di chuyển, dưới ánh trăng màu bạc, xuyên mây phá sương rời khỏi Hãn Hải, vững vàng bay về phía Thiên Hồ ở phương nam.

Chương 88: Vui buồn đan xen

Tu sĩ các phái dưới mặt đất, thấy bầu trời Hãn Hải lại lần nữa bị cát bụi bao phủ, gió nổi mây vần, ánh trăng ảm đạm thất sắc, thì biết Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ đã rời đi.

Bí cảnh sắp kết thúc, đương kim nhị thánh một vị đã rời đi. Chỉ còn lại vân thuyền của Minh Nguyệt Hồ vẫn neo đậu trên trời.

Vân thuyền màu xanh đậm, giống như một con mắt thật to bắn ra ánh sáng uy nghiêm, lạnh lùng quan sát hoang mạc.

Ban đầu khi bí cảnh mới mở, trưởng lão dẫn đội các phái còn tìm bạn luận đạo, uống trà đánh bài, rất là thoải mái sung sướng. Hiện nay bầu không khí hoàn toàn bất đồng, bọn họ bận bịu tiếp ứng đệ tử phái mình, chăm sóc đồ đệ bị thương, giám sát thống kê tính điểm, trên mặt mỗi người đều có vẻ mệt mỏi, ngưng trọng.

Trong đó bất an nhất phải kể tới Tử Yên Phong chủ, từng ngày trôi qua, Mạnh Tuyết Lý vẫn không thấy bóng dáng. Nàng dẫn theo thân truyền đệ tử tìm kiếm ở khu vực cửa ra bí cảnh, thỉnh thoảng có thể bắt gặp mấy vị trưởng lão Chu gia thuộc phe Thái Hành Chân Nhân. Song phương tuy chán ghét lẫn nhau, nhưng không ai ra tay, ngược lại tận lực duy trì khoảng cách.

Bọn họ đều biết, đây không phải thời cơ tốt để quyết chiến chính diện, bùng nổ xung đột.

Những đại môn phái khác bàng quan xem xét, đối với "sự thay đổi của Hàn Sơn" chỉ khoanh tay đứng nhìn, không giúp đỡ bên nào. Thế gia, môn phái nhỏ tầm trung ở phía nam phụ thuộc vào Minh Nguyệt Hồ thì nhìn chằm chằm như hổ đói, cười trên sự đau khổ của người khác.

Dưới bầu không khí vi diệu này, Viên Tử Diệp đôi lúc sẽ nghĩ, có lẽ không có tin tức, chính là tin tức tốt nhất, ít nhất chứng minh Mạnh Tuyết Lý không rơi vào tay Thái Hành. Kiến Vi Chân Nhân còn sống, Mạnh trưởng lão còn sống, mọi chuyện còn chưa quá tệ, trời không diệt Hàn Sơn.

Tử Yên Phong chủ trong lòng sốt ruột, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định, điều này khiến các đệ tử đi theo nàng càng thêm yên tâm.

Khi bọn họ thấy Thôi Cảnh cùng vài sư đệ Hàn Sơn xuất hiện, không khỏi mừng rỡ khôn kể.

Viên Tử Diệp kinh ngạc nói: "Thôi sư điệt, ngươi đột phá?"

Thôi Cảnh hành lễ nói đúng.

Đây chính là tin tức tốt hiếm thấy trong mấy ngày gần đây, như hạn hán gặp mưa rào. Mọi người tinh thần phấn chấn, rối rít chúc mừng hắn.

Tử Yên Phong chủ biết Thôi Cảnh ít nói, muốn có được câu trả lời phải tự mình hỏi:

"Tình hình trong bí cảnh thế nào? Các ngươi có gặp Mạnh trưởng lão không?"

Thôi Cảnh gật đầu; "Hồi bẩm phong chủ, Mạnh trưởng lão và Tiếu sư đệ ở phía sau."

Tử Yên Phong chủ khó hiểu nói: "Tiếu sư đệ nào? Không phải Tiếu Đình Vân chứ?"

Thôi Cảnh bình tĩnh nói: "Nhờ hai người họ chỉ giáo, ta đột phá thuận lợi, mấy vị sư đệ cũng có thu hoạch riêng."

Vài đệ tử Hàn Sơn mới vừa rời khỏi bí cảnh sau lưng hắn liên tục gật đầu nói đúng.

"Là Mạnh trưởng lão đưa chúng ta ra ngoài!"

"Lần này vận may không tệ, thu được ích lợi không nhỏ, nhờ có Mạnh trưởng lão và Tiếu sư đệ. Hai người họ chắc lát nữa sẽ ra."

Nghe bọn họ giải thích kỳ ngộ ở bí cảnh hậu kỳ, đệ tử Hàn Sơn rời khỏi bí cảnh từ trung kỳ không khỏi hâm mộ.

Cho đến khi Tử Yên Phong chủ nói: "Nhưng mà, Tiếu Đình Vân không có ngọc phù thông hành."

Mọi người trố mắt nhìn nhau, lúc này mới nhớ ra, trước khi đi Hàn Sơn hội nghị ở đại điện, đệ tử dự thi lên vân thuyền, hình như cũng không trông thấy bóng dáng của Tiếu Đình Vân. Chẳng lẽ nói, Tiếu Đình Vân tự mình đến? Hàn Sơn cách Hãn Hải khá xa, hắn làm cách nào tiến vào bí cảnh?

Tại sao có thể chỉ điểm đệ tử tu vi cao hơn, thời gian tu hành dài hơn hắn? Chẳng lẽ đây chính là thiên phú đặc biệt của tiên thiên kiếm linh thân thể, tu sĩ bình thường không cách nào có được?

Từng dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu mọi người.

Thôi Cảnh ngước mắt nhìn trời, nhìn về phía vân thuyền của Minh Nguyệt Hồ: "Lần thi đấu này, có người không tuân theo quy tắc. Chúng ta suýt chút nữa không về được."

Tử Yên Phong chủ sắc mặt khẽ biến: "Kể lại tỉ mỉ."

Phía bên kia, các đệ tử những môn phái khác được Mạnh Tuyết Lý đưa đi, lục tục trở lại bổn môn. Trong bọn họ có người trực tiếp đột phá đại cảnh giới, có người tăng lên tu vi, xem qua liền biết, là gặp được kỳ ngộ trong bí cảnh, cơ duyên tốt, quả thực khiến người hâm mộ ghen tỵ hận.

Không đợi sư huynh đệ đồng môn, trưởng lão dẫn đội truy hỏi bọn họ, mặt đất dưới chân bọn họ bỗng nhiên chấn động.

Phản ứng đầu tiên của các tu sĩ là bị kẻ địch tấn công, ngay sau đó bọn họ liền biết, là cả Hãn Hải hoang mạc đang run rẩy, giống như bị người khổng lồ vô hình hung hăng giẫm đạp.

"Động đất?!"

"Hãn Hải sao lại có động đất, chưa gặp bao giờ."

Tia nắng cuối ngày tiêu tán ở đường chân trời, bóng tối dần dần rơi xuống hoang mạc, gió lớn gào thét, cuốn lên cát bụi ngất trời, người có tu vi yếu cơ hồ không mở nổi mắt.

Linh khí trong thiên đại kịch liệt biến hóa, dự cảm rất không tốt, kèm theo một suy đoán hoang đường, thoáng qua trong lòng tất cả mọi người.

Tử Yên Phong chủ hét lên: "Không phải động đất, đi mau!"

Cơ hồ đồng thời, vô số tia sáng lướt qua bầu trời Hãn Hải, ngự kiếm, pháp khí, khinh thân thuật, mọi người cùng thi triển thần thông.

Phi hành pháp khí của các phái tranh nhau cất cánh, lao về phía đường biên giới của Hãn Hải.

"Ầm-"

Trung tâm Hãn Hải bùng nổ tiếng động thật lớn, gió mạnh cuồng bạo bao trùm khắp hoang mạc.

Đệ tử chân nguyên không đủ hộ thể, bị chấn động đến ù tai choáng đầu.

Giống như có thứ khổng lồ nào đó bị nổ tung. Người gan lớn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong cuồng phong, sau tiếng nổ khí lưu tạo thành lốc xoáy, cuốn lên biển cát xông thẳng tới chân trời.

Bí cảnh sụp đổ, hoặc là nói nổ tung, một loại nổ tung không có khói lửa.

Một mảnh vụn không gian vốn ổn định, trong thời gian ngắn bị hai sức mạnh cường đại lôi kéo, không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng ầm ầm vỡ vụn, hóa thành ánh sáng nhạt lấm tấm, như bầu trời đầy sao, đom đóm mùa hè.

Dưới màn đêm tăm tối, giữa cát vàng tán loạn, xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ sáng lạng hết sức vĩ đại.

Mờ mịt chứng kiến kinh biến, thở dốc vì sống sót sau tai nạn, thấy một màn như vậy khiến tất cả tu sĩ nhất thời im bặt.

Chợt có người lạc giọng hô: "Mạnh trưởng lão và Tiếu sư đệ còn chưa đi ra!"

...

Sau khi Ngu Khởi sơ từ trong miệng ba con giao biết được Tễ Tiêu chính là Tiếu Đình Vân, trạng thái tinh thần của hắn vẫn không được tốt.

Cộng thêm giao đan trong cơ thể giống như một quả cầu lửa thiêu đốt, cuồn cuộn không ngừng cung cấp năng lượng cho hắn, khiến tu vi của hắn tăng lên nhanh chóng, sử dụng kiếm thuần thục hơn, nhổ lông chuột mạnh hơn, chém hoa đào cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Tam giao thấy thương thế của Ngu Khởi sơ đã khép lại, muốn đòi lại giao đan, Nhị giao đẩy đẩy nó: "Tam đệ, tính tính thời gian, Tễ Tiêu hẳn sắp về rồi, ngươi đợi thêm hai ngày nữa, để Tễ Tiêu chính mắt trông thấy chúng ta trả giá, lúc đó mới có lợi nhất!"

Đại giao: "Chờ Tễ Tiêu trở lại, thấy chúng ta thành tâm hối cải như vậy, lúc nguy cấp còn che chở sư đệ hắn..."

Tam giao uất ức lau nước mắt, nói với Ngu Khởi sơ: "Trước khoan trả lại cho ta, không thì dã tràng xe cát!"

Ngu Khởi sơ không hiểu gì cả, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tâm trí của hắn đều bị chuyện "Kiếm Tôn còn sống" chiếm cứ.

Muốn một người giữ kín một bí mật động trời, là chuyện rất khó.

Ngu Khởi sơ hưng phấn, vui sướng lại không người chia sẻ, quả thực kìm nén đến khó chịu, chỉ có thể nằm cạnh ao, nói chuyện phiếm với ba con giao, nhìn "cá chép" nhả bong bóng nước.

Ngu Khởi sơ cặp mắt sáng lên: "Giao huynh, ta là sư đệ của Kiếm Tôn!"

Đại giao chê hắn ngây thơ, lười trò chuyện với hắn: "Ừm ừm, giỏi lắm."

"Kiếm Tôn chưa chết! Ta vẫn là người đầu tiên biết!"

Nhị giao qua loa lấy lệ: "Ừm, lợi hại lợi hại."

Ngu Khởi sơ say mê nói: "Tiếu Đình Vân ta quen, nhưng Tễ Tiêu trước đây, là người thế nào?"

Thân thể của ba con giao mơ hồ đau, càng không muốn trò chuyện với hắn: "Là kẻ ác."

Ngu Khởi sơ tiếp tục lải nhải không ngừng.

Đại giao: "....Huynh đệ, xin ngươi đừng nói nữa, ta gọi ngươi là đại ca được không?"

Ngu Khởi sơ đang nói đến hứng khởi: "Đừng khách khí."

Bỗng nhiên, mặt ao thoáng rung dộng, dâng lên sóng gợn. Đáy ao, ba con giao gắng sức vẫy đuôi, dời sông lấp biển.

Tam giao: "Xảy ra chuyện gì!"

Đại giao: "Là truyền tống trận ở vực sâu chập chờn, Tễ Tiêu trở lại!"

Nhị giao: "Khoan đã, trong lòng Tễ Tiêu còn ôm một người, à, đó là đạo lữ của hắn, trong ngực đạo lữ của hắn còn cất giấu một con Thận thú....Cái này, khụ, chúng ta đừng nên nói cho Tễ Tiêu thì hơn."

Không giống đối với Tễ Tiêu sợ hãi, lại không thể không lấy lòng, Mạnh Tuyết Lý nuôi bọn họ ba năm, thường xuyên lảm nhảm với bọn họ, ba con giao cảm thấy Mạnh Tuyết Lý thân cận hơn, giống như đứa nhỏ bọn họ nhìn từ bé đến lớn. Huống hồ, nếu ban đầu không phải đạo lữ của Tễ Tiêu đòi cá chép, bày phong thủy trận gì đó, chưa biết chừng Sơ Không Vô Nhai đã chặt đứt bọn nó, nào còn có hy vọng hóa rồng. Cho nên Mạnh Tuyết Lý muốn cất giấu Thận thú, thì cứ giấu đi.

Nhị giao thấp giọng nói: "Có mùi máu, hình như Tễ Tiêu bị thương."

Đại giao dùng đuôi đẩy Nhị giao: "Lão Nhj, cùng ta đi xem thử."

Nhị giao giảo hoạt cười: "Hề hề, ngươi muốn nhân lúc Tễ Tiêu bị thương, xem chúng ta có thể ăn được hắn hay không chứ gì? Nếu một ngụm nuốt xuống Tễ Tiêu, chưa biết chừng liền trực tiếp hóa rồng..."

Đúng lúc này, Sơ Không Vô Nhai dưới lớp bùn cát khẽ chấn động, mặt nước gợn từng tầng sóng.

Đại giao vội la lên: "Ta không phải, ta không có!"

Lần đầu tiên Tễ Tiêu nói muốn hợp tịch, ở kiếm mộ sấm chớp rền vang, Mạnh Tuyết Lý cho rằng mình sắp chết.

Lần này nói phải làm đạo lữ thật, là ở dưới đáy biển ở Trường Xuân Phong, nói xong liền ho ra máu hôn mê, Mạnh Tuyết Lý cho rằng Tễ Tiêu sắp chết.

Y đầy mặt nước mắt, vui buồn đan xen, ôm hôn mê bất tỉnh đạo lữ, bơi lên trên.

Ngay sau đó, Mạnh Tuyết Lý trông thấy cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ im lặng, trong vùng biển rộng lớn, ba con giao lớn kim quang lấp lánh, đong đưa thân thể khổng lồ, bơi về phía y.

Thì ra đây chính là "cá chép" Tễ Tiêu mang về.

Rốt cuộc Tễ Tiêu nuôi bao nhiêu "con yêu khác."

Chương 89: Trăng tròn giữa trời

Đại giao: "Nhị giao, lần này đến lượt ngươi hiến yêu đan!" Tam giao ha ha cười to.

Nhị giao cũng không dễ gạt như Tam giao, nó ngưng thần quan sát kỹ Tễ Tiêu chốc lát, lẽ thẳng khí hùng nói: "Không cần hiến! Chân nguyên quanh thân hắn bạo động, đây là dấu hiệu tràn đầy, hắn vì hấp thu quá nhiều sức mạnh còn chưa kịp luyện hóa, hiến đan không phải cứu hắn mà sẽ hại hắn! Dù sao hắn có đạo lữ, chờ đạo lữ của hắn vì hắn chải chuốt kinh mạch, trấn an chân nguyên trong cơ thể, sau đó tu dưỡng một thời gian, tu vi sẽ tiến triển nhiều!"

Đại giao: "Hửm...Hình như đúng thật. Bỏ đi, chúng ta trước đem hai người bọn họ, không, hai người một thú đưa lên bờ đi." Mạnh Tuyết Lý trong ngực còn cất giấu Thận thú.

Từng tiếng giao ngâm vang vọng dưới đáy biển, Đại giao cứi người, nâng lên Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu, bơi về phía mặt nước.

Hai con giao còn lại vây quanh người nó, vảy trên thân ba con giao lóe kim quang lấp lánh, chiếu sáng vùng biển tối tăm.

Mạnh Tuyết Lý nghĩ, yêu thân của chúng nó thật đẹp, vai u thịt bắp có lực, uy phong lẫm lẫm, không giống mình bây giờ tay gầy chân nhỏ. Lúc Tễ Tiêu làm Tiếu Đình Vân, còn khen mình đẹp, rốt cuộc có thật hay không.

Y cúi đầu nhìn đạo lữ rơi vào hôn mê, vạt áo trước nhuộm máu, dò xét mạch đập của đối phương, không để ý tới mùi dấm chua đang bốc lên, trong lòng trong mắt chỉ còn lại Tễ Tiêu.

Ngu Khởi Sơ vốn đang ở cạnh áo nói chuyện phiếm với ba con giao, mấy giao đột nhiên im ắng, hắn xán lại gần xem thử, thấy mặt nước rung động phập phồng, hiện lên vòng xoáy, mơ hồ cảm thấy không đúng:

"Sơ huynh....không phải lại muốn mang ta bay đi đấy chứ."

"Rào" một tiếng, một bàn tay thon dài trắng nõn, ướt dầm dề lộ ra khỏi vòng xoáy, bám vào bờ ao.

Ngu Khởi Sơ bị dọa nhảy dựng: "A a a a -"

Mạnh Tuyết Lý ôm Tễ Tiêu, nhảy ra từ trong ao: "Tiểu Ngu đừng sợ."

Ngu Khởi Sơ thấy rõ người tới, sợ hãi đổi thành ngạc nhiên mừng rỡ: "Mạnh ca, ngươi về rồi!"

"Kể ra rất dài, ngày sau lại nói." Còn chưa dứt lời, bóng người của Mạnh Tuyết Lý đã cách đó mười mấy trượng.

Ngu Khởi Sơ đuổi theo hai bước, bị Đại giao trong hồ gọi lại: "Chuyện của đạo lữ người ta, ngươi xen vào làm gì?"

"Nhưng mà, hình như Kiếm Tôn bị thương..." Ngu Khởi Sơ lo lắng. Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng Mạnh Tuyết Lý tới vội vã, đi cũng vội vã, chỉ nói vài chữ với hắn.

Nhị giao: "Đó không gọi là bị thương, ngu ngốc!"

Tam giao uất ức lau nước mắt: "Tễ Tiêu vẫn là không chính mắt trông thấy sự cống hiến của ta..."

Ngu Khởi Sơ: "Ta vẫn nên đi xem thử thế nào!"

Mạnh Tuyết Lý ôm Tễ Tiêu vào phòng của "Tiếu Đình Vân", trước lúc đóng cửa lấy Thận thú trong ngực ra, thuận tay ném đi, một đường vòng cung vạch qua tường viện.

"Tiểu Ngu thay ta chăm sóc nó-"

Ngu Khởi Sơ vừa hay chạy tới thấy vậy, vội vàng đề khí tung người, đưa hai tay ra đón. Thận thú vững vàng rơi vào lòng Ngu Khởi Sơ, cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Ngu Khởi Sơ khóc không ra nước mắt: "Ngươi là cái gì vậy!"

Thận thú còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghiêng đầu, vẻ mặt so với hắn càng mờ mịt vô tội: "Áu?"

Trước khi Tễ Tiêu về cõi tiên vẫn sống một mình ở tĩnh thất, một năm gặp mặt đạo lữ được mấy lần; tdv ở cách vách với Mạnh Tuyết Lý, hai người chỉ cách nhau một tường viện, buổi tổi mỗi người ngồi trên nóc phòng mình, có thể trông thấy bóng dáng của đối phương dưới ánh trăng, câu có câu không luận đạo.

Mạnh Tuyết Lý cũng muốn ôm hắn về giường nhỏ của mình, nhưng làm như vậy giống như nhân lúc người ta gặp nạn chiếm lợi.

Y nằm bên người Tễ Tiêu, thu liễm suy nghĩ, ngưng thần tĩnh khí, kề sát trán vào nhau, cẩn thận dè dặt, phân ra một luồng thần thức, định tiến vào trong đầu đối phương, để chải chuốt chân nguyên cuồng bạo trong cơ thể hắn.

Làm như vậy có nguy hiểm tiềm tàng, nếu là người khác, sẽ bị thần hồn mạnh mẽ của Tễ Tiêu cắn trả, nhẹ thì đầu óc chấn động, nặng thì mất đi thần trí. May mà trước lúc bí cảnh sụp đổ, hai người đã từng trao đổi quá thần hồn, Tễ Tiêu không bài xích y.

Mạnh Tuyết Lý rất cẩn thận, tia thần thức kia của y, gió mạng nhện trong gió, khẽ run rẩy thử thăm dò. Mới vừa chạm đến đường ranh giới, nháy mắt đã bị một sức mạnh mãnh liệt hào hùng nuốt chửng, giống như bão táp muốn cắn nát thuyền gỗ.

Y khẽ rên lên, đã chuẩn bị hứng chịu đau đớn, sức mạnh kinh khủng kia bỗng dưng lại buông lỏng, dịu dàng bao quanh y.

Tễ Tiêu cho dù hôn mê, cũng vào lúc này theo bản năng thu lại uy áp, sợ làm y bị thương. Mạnh Tuyết Lý ý thức được điểm này, tâm thần trấn định, từ từ sử dụng nhiều thần thức để thăm dò hơn.

Nếu so kinh mạch như một dòng sông, thì chân nguyên như nước chảy, trong cơ thể Tễ Tiêu có mấy luồng sức mạnh đối địch nhau, giống như nước sông cuộn trào mãnh liệt, không ngừng kích động.

Thần thức của Mạnh Tuyết Lý như gió xuân êm ái, trước dò vào lòng sông nhỏ hẹp, đem nước sông chảy ngược chuyển thành chảy xuôi, rồi bứt ra nhập vào dòng chảy khác, làm như vậy từng cái một, dẫn dắt trăm ngàn con sông chảy về biển khơi.

Khí tức của Tễ Tiêu dần dần bĩnh tĩnh trở lại.

Không biết trải qua bao lâu, Mạnh Tuyết Lý tinh thần tập trung cao độ, lúc đến chỗ sâu nhất trong thức hải của Tễ Tiêu, đã thoáng thấy mệt mỏi. Nhân tộc tu hành, rèn luyện cường độ thần thức là điều tất yếu, nhưng y mới làm người được ba năm. Trước đây y làm yêu quái, chủ yếu dựa vào huyết mạch thiên phú, khí lực mạnh mẽ.

Thức hải của Tễ Tiêu, là một vùng biển tuyết rơi. Sóng biển rạo rực, tuyết rơi xuống biển liền hòa tan.

Mạnh Tuyết Lý cảm thấy mình tiến vào một giấc mộng, tò mò đánh giá xung quanh.

Một cơn gió nổi lên, bông tuyết bay lả tả bị cuốn lên, hóa thành một bóng người hiện lên ở bờ biển. Y thấy, hoặc là nói cảm nhận được thần hồn của Tễ Tiêu.

- không phải dưới hình dáng của đệ tử "Tiếu Đình Vân", mà là Kiếm Tôn vừa gặp khó quên ở Hàn Môn Thành, ở Giới Ngoại Chi Địa cứu mạng y.

"Thần hồn có thể hiện hình trong thức hải, xem ra là thật."

Không đợi y thở phào nhẹ nhõm, định rời di, một đạo thần thức của đối phương như dòng nước róc rách, có qua có lại tiến vào thức hải của y.

Tễ Tiêu thuần thục hơn so với y rất nhiều, thần hồn hai người hòa vào nhau, thần thức của Mạnh Tuyết Lý bị dẫn dắt hoàn toàn, thần hồn cũng lộ nguyên hình.

Là một con linh điêu nhỏ, ở trong thức hải Tễ Tiêu, tung người nhảy lên bả vai Kiếm Tôn, sinh động quấn quanh cổ hắn.

Tễ Tiêu ôm linh điêu vào lòng, trong tay cầm lược gỗ "Yễm Vũ". Lược răng tinh tế, chải một đường từ cổ đến lưng, lực đạo vừa phải.

Tiểu linh điêu thoải mái ngâm nga, xoay mình để lộ cái bụng mềm mại.

Y chẳng muốn gì cả, chỉ muốn thời gian ngừng lại vào giờ phút này.

Cùng lúc đó, Mạnh Tuyết Lý không nhịn được rên rỉ, chỗ sâu nhất của thức hải bị đối phương thăm dò xâm nhập, loại cảm giác vi diệu này trực tiếp đánh vào thần hồn, dịu dàng mà mãnh liệt, một sóng tiếp một sóng, khiến gân cốt y mềm nhũn, không chống đỡ nổi.

Không biết qua bao lâu, y giống như trở lại sơn động trong bí cảnh, ở bên đầm nước, lại giống như trở lại lúc còn làm yêu quái, thân mật rúc vào trong lòng Tễ Tiêu, mơ mơ màng màng ngủ.

Đêm đã khuya, Mạnh Tuyết Lý dần dần tỉnh lại. Nhìn thấy ánh trăng màu bạc chiếu vào cửa sổ khắc hoa, bóng cây dập dờn trên tường, nhìn mi mắt trầm tĩnh gần trong gang tấc của Tễ Tiêu, không khỏi tâm thần rạo rực.

Y ngửa cổ lên, thổi nhẹ lên cặp mắt khép kín của Tễ Tiêu.

Trong Trường Xuân Phong, trăng tròn giữa trời, ánh sáng bạch chiếu khắp cỏ cây, gió xuân thổi hoa đào rơi.

Ngoài Trường Xuân Phong, gió nổi mây vần, đêm hề mưa như thác đổ trút xuống.

Chương 90: Thì ra là ngươi

Hãn Hải thi đấu lần đầu tiên sau khi Tễ Tiêu chân nhân về cõi tiên, lại vì bí cảnh sụp đổ mà chấm dứt.

Các phái dự thi ngồi pháp khí phi hành trở lại tông môn, vẫn chưa hoàn hồn. Chuyện này khiến tu hành giới khiếp sợ, sao có thể không gây sóng gió?

Ngoại trừ Hàn Sơn, Chưởng môn, trưởng lão quyền cao chức trọng các đại môn phái khác, trước đó nghe được tiếng gió từ Minh Nguyệt Hồ, liền suy đoán bí cảnh lần này sụp đổ, có liên quan đến Quy Thanh chân nhân, nhưng không muốn nói ra. Tóm lại trước khi tai nạn xảy ra, đệ tử dự thi đều rời đi, không ai mất mạng, nào còn có người để ý chất vấn thánh nhân?

Cách đây không lâu, Hàn Sơn Tĩnh Tư Cốc thay đổi, tựa hồ chính là lời cảnh báo.

Thái Hành chân nhân có tu vi cao nhất Hàn Sơn, cùng một đám đồ tử đồ tôn của hắn rời khỏi tông môn, trở lại Hoài Thủy Chu gia, khiển trách Chưởng môn, phong chủ Hàn Sơn bao che yêu nghiệt, Mạnh Tuyết Lý chính là một con yêu rắp tâm khó lường.

Bọn họ nhanh nhẹn tuyên bố, là Mạnh Tuyết Lý không chịu quy phục, yêu lực bùng nổ, mới khiến bí cảnh sụp đổ. Nếu con yêu này còn sống, nhất định phải khiến nó hiện nguyên hình.

Nhưng Mạnh Tuyết Lý đến tận khi bí cảnh nổ tung, cũng chưa ra ngoài. Đệ tử dự thi được y giúp đỡ, chú ý cặn kẽ động tĩnh của Hàn Sơn Kiếm Phái, từ đầu đến cuối không nghe được tin tức gì về việc Mạnh trưởng lão, Tiếu đạo hữu bình an trở lại Hàn Sơn.

Mạnh Tuyết Lý bởi vì bí cảnh thi đấu náo động tu hành giới, rồi sau đó mất đi tin tức, thân thế thành câu đố, sống chết không rõ.

Tại sao bí cảnh lại sụp đổ? Mạnh Tuyết Lý đã đi đâu? Y còn sống không?

Trong một đêm, vô số câu hỏi không lời giải hiện lên, một số đệ tử trẻ tuổi nghi ngờ chất vấn sư môn về âm mưu đằng sau, đều bị sư trưởng giam giữ, bên ngoài chỉ nói là bế quan.

Sơ với Hàn Sơn Kiếm Phái bị chia thành hai phá, nguyên khí tổn thương nặng nề, Minh Nguyệt Hồ hiện nay, có Quy Thanh Thánh nhân trấn giữ, có Chưởng môn Vân Hư Tử xử lý việc quan trọng, có thiếu niên thiên tài dột phá Tiểu Thừa cảnh, thanh thế như mặt trời ban trưa, thống lĩnh tu hành giới.

Bề ngoài xem ra, quả thật như vậy.

Vân thuyền của Hàn Sơn Kiếm Phái trở về địa điểm xuất phát, bầu không khí trên thuyền nặng nề.

Lúc trước lên đường, các đệ tử hăm hở, cao giọng cười nói, thề phải ở Hãn Hải biểu dương tên tuổi; khi quay về, môn phái chia rẽ, Chưởng môn bị thương, Mạnh trưởng lão mất tích. Chuyện tốt duy nhất, chỉ có Đại đệ tử Thôi Cảnh của Chưởng môn đột phá.

Môn phái như thú bị nhốt, kẻ địch rình rập xung quanh. Các đệ tử bứt rứt, ngược lại càng đoàn kết, ý chí chiến đấu càng cao.

Tin bí cảnh sụp đổ truyền tới Hàn Môn Thành, lão chưởng quỹ của Hanh Thông Tụ Nguyên lo lắng: "Mạnh trưởng lão mất tich, vậy kho riêng của Kiếm Tôn..."

Tiền Dự Chi khí định thần nhàn: "Là mất tích, không ai chứng minh được y đã chết. Kho riêng của Kiếm Tôn, vẫn là của y."

"Hàn Môn Thành dựa vào Hàn Sơn, nếu Hàn Sơn xảy ra chuyện, chuyện làm ăn của chúng ta cũng sẽ bị liên lụy..."

Tiền Dự Chi phe phẩy cây quạt "Hòa Khí Sinh Tài", xem thường: "Hàn Sơn là cạo xương trị độc, Minh Nguyệt Hồ là xếp củi lên lửa, rốt cuộc là tốt là xấu, ngày sau sẽ hiểu."

...

Trường Xuân Phong êm đềm sóng lặng, gió xuân như trước.

Mạnh Tuyết Lý nương theo ánh trăng bên cửa sổ, tỉ mỉ ngắm nhìn mi mắt Tễ Tiêu. Y thổi nhẹ lên mí mắt hắn, thấy đối phương không có phản ứng, tựa hồ đã ngủ say, liền đánh bạo, nhẹ nhàng liếm cằm Tễ Tiêu.

Sau khi làm người, y chưa từng làm động tác này, nhớ lại sự thân mật khi còn là chồn, trong thỏa mãn, lại nghe người bên cạnh hô hấp rối loạn.

Chẳng biết từ lúc nào Tễ Tiêu đã mở mắt ra, hai con ngươi thanh lãng, nhìn y chăm chú, nào có nửa phần buồn ngủ.

Mạnh Tuyết Lý bị bắt tại trận, lúng túng vội vã lui ra, ngồi ở mép giường, khong biết có nên xin lỗi hay không.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của Tễ Tiêu có chút khàn: "Sao vậy?"

Mạnh Tuyết Lý: "Sợ ngươi không phải thật, chỉ là ta nằm mơ thôi." Cho nên liếm liếm xác nhận chút.

Gió ấm say lòng người, ngày lành cảnh đẹp. Những suy nghĩ kiều diễm trong lòng Mạnh Tuyết Lý chợt lóe rồi biến mất, y quan tâm tới thương thế của Tễ Tiêu hơn:

"Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào? Còn bị thương ở đâu nữa không?"

Tễ Tiêu khoát tay: "Không sao."

Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: "Ngươi luôn nói không sao, chẳng nói gì với ta cả."

Tễ Tiêu ngồi dậy, nửa dựa tường, cười: "Ngươi muốn biết cái gì."

Mạnh Tuyết Lý muốn hỏi, có biết ai ra tay giết hắn hay không, có đầu mối hay không, lại sợ đạo lữ không muốn nhớ lại "cái chết", giống như mình không muốn nhớ lại bị bạn bè phản bội, liền hỏi chuyện Tễ Tiêu sau khi sống lại.

Chỉ cần người còn sống, hết thảy đều có hy vọng.

Nếu Tễ Tiêu không có ở đây, y nguyền liều mình báo thù cho Tễ Tiêu, Tễ Tiêu vẫn còn sống, y muốn tôn trọng ý nguyện của Tễ Tiêu.

Tễ Tiêu liền bắt đầu kể từ lúc hắn đoạt xác sống lại, rồi lần nữa lên Hàn Sơn,đêm khuya gặp nhau ở Tàng Thư Lâu. Từ nay về sau Tàng Thư Lâu, không cần phải nói, là hồi ức chung của Mạnh Tuyết Lý và hắn.

Mạnh Tuyết Lý lẳng lặng nghe, vui sướng nhàn nhạt như dòng nước chảy trong lòng, bỗng nhiên y nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi thay đổi:

"Ngươi hấp thu sức mạnh của bí cảnh, liệu Quy Thanh có biết ngươi chưa chết hay không?"

Tễ Tiêu:"Quy Thanh luyện hóa bí cảnh không thành, gặp phản phệ. Hắn phải tranh thủ thời gian chữa thương, còn không dám để người khác biết mình bị thương, trước khi khỏi hẳn, hắn sẽ không để ý tới ta."

Mạnh Tuyết Lý: "Hắn bị thương có nặng hơn ngươi không?"

Tễ Tiêu: "Đó là mảnh vụn không gian do ta mở ra, có thần thức của ta đánh dấu, hắn muỗn luyện hóa, giống như tranh đoạt một thanh kiếm với ta. Ta cầm chuôi kiếm, hắn cầm lưỡi kiếm, hai người lôi kéo, ai dễ bị thương hơn?"

Mạnh Tuyết Lý bừng tỉnh hiểu ra: "Ngươi đã nghĩ đến từ sớm? Ngươi vào bí cảnh, chính là vì hấp thu sức mạnh bí cảnh, nhân cơ hội khiến hắn trọng thương?"

Tễ Tiêu: "Có một nửa."

"Nửa còn lại đâu?"

Tễ Tiêu cười: "Vì ngươi."

Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, rái tai đỏ bừng, y nhỏ giọng nói: "Ta cũng vậy."

Tễ Tiêu khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng: "Càng hy vọng ngươi là vì ta, chứ không phải vì báo ân."

Mạnh Tuyết Lý vội vàng nói: "Trước khi ngươi cứu ta, chúng ta từng gặp nhau, có điều ngươi không biết!"

Lần đầu tiên y thấy Tễ Tiêu, Hàn Môn Thành đổ xuống một trận tuyết nhỏ.

Cành khô tuyết động, bầy quạ bay tán loạn, hoa mai rơi lả tả.

Sông trong thành còn chưa đóng băng, Mạnh Tuyết Lý hóa thân thành người lái đò dưới cầu đá, chống một cây gậy dài, nghênh đi đưa về, chờ người vận chuyển hàng.

Nhưng giờ y có chút xấu hổ, không dám nói thẳng ra: "Là chuyện rất nhiều năm trước đây, khi áy ta còn chưa phải là Tuyết Sơn Đại Vương, ngươi còn chưa thành Thánh....Ta ở Hàn Môn Thành lái đò, xa xa nhìn ngươi một cái."

Tễ Tiêu từ trên cầu đi qua, y giương mắt nhìn, cách màn tuyết mỏng, cánh hoa mai thưa thớt, trông thấy khuôn mặt tựa băng tuyết của Tễ Tiêu.

Cho rằng mấy trăm năm tu hành, chỉ vì cái nhìn này.

Tễ Tiêu lẩm bẩm nói: "Thì ra là ngươi."

Thì ra con yêu dưới cầu độ người kia, chính là Mạnh Tuyết Lý.

Mạnh Tuyết Lý giật mình nói: "Ngươi nhớ?"

Tễ Tiêu gật đầu: "Ta trước nay chưa gặp yêu lái đò độ người bao giờ, cảm thấy tò mò, liền nhìn nhiều một chút. Hóa ra là tiền duyên sớm định, một trận gió tuyết ở Giới Ngoại Chi Địa, lại đêm ngươi thổi trở về bên cạnh ta."

Giọng nói của hắn nhàn nhạt, lọt vào tai Mạnh Tuyết Lý lại như đường mật, muốn tràn ra khỏi đáy lòng-duyên phận của y và Tễ Tiêu, so với Thận thú, ba con giao còn sâu xa hơn.

Y vui vẻ nói: "Chúng ta vốn nên làm đạo lữ."

Tễ Tiêu trêu ghẹo nói: "Còn nên làm sư đồ."

Mạnh Tuyết Lý vui mừng trong chốc lát, sắc mặt nháy mắt đỏ lên: "Không phải, ta vốn tưởng rằng, ngươi là..."

Y không nói được.

Tễ Tiêu càng thêm tò mò: "Cái gì?"

"Ta vốn tưởng rằng, ngươi là con trai của Tễ Tiêu." Còn nghĩ phải đối xử tốt với ngươi, làm một người cha dượng tốt.

Tễ Tiêu chết trân tại chỗ, như bị sét đánh. Bầu không khí mập mờ giữa hai người hầu như không còn sót lại chút gì.

Mạnh Tuyết Lý thấy vẻ mặt hắn không đúng, lập tức kéo chăn trùm đầu.

Xem y đã làm chuyện vớ vẩn gì rồi, coi Tễ Tiêu như con trai, cho hắn làm đồ đệ, bắt hắn viết văn lúc ở Ủng Tễ Đảng, khoe khoang Tễ Tiêu trước mặt Tễ Tiêu....Từng chuyện từng chuyện đều khiến y nghẹt thở.

Cảm giác xấu hổ xông lên đầu, nháy mắt bao phủ Mạnh Tuyết Lý.

Y bắt đầu trốn tránh, đùn đẩy trách nhiệm: ai bảo Tễ Tiêu không nói sớm, cho nên hẳn là Tễ Tiêu sai đi?

Ta rất mất mặt, nhưng ta không mất mặt sao? Tiểu Ngu không mất mặt sao? Đã mất mặt thì mọi người cùng nhau mất, ai cũng không chê ai.

Chăn nhô lên như tòa núi nhỏ, Tễ Tiêu đưa tay, vỗ nhè nhẹ:

"Ra đây đi, ta không trách ngươi."

Ở trong chăn, truyền ra giọng nói buồn buồn của Mạnh Tuyết Lý: "Đừng để ý tới ta! Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình!"

Tễ Tiêu thành thật nói: "Đây là phòng của ta."

Mạnh Tuyết Lý: "..."

Y đột nhiên vén chăn lên, chạy nhanh đến bên cửa sổ, tung người nhảy một cái, như một làn khói mất tung ảnh.

Tễ Tiêu nhìn giường nhỏ trống rỗng, còn sót lại chút hơi ấm, bị buộc bắt đầu cuộc sống ở riêng với đạo lữ.

Một lần nữa, Kiếm Tôn mơ hồ cảm thấy mình lại làm không đúng chỗ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top