Chương 17 - 19

Chương 17: Ngày lành cảnh đẹp

Mạnh Tuyết Lý kéo Ngu Khởi Sơ ra, thấp giọng nói: "Ta cảm thấy đó không phải là một ý kiến hay."

Ngu Khởi Sơ: "Tại sao?"

"Trực giác."

Ngu Khởi Sơ giải thích: "Chiêu này của ta gọi là từ địch thành bạn. Chỉ cần hắn gia nhập với chúng ta, sau này dù người khác nói gì, chính hắn chắc chắn sẽ không tự so với Tễ Tiêu Chân Nhân. Ban nãy ngươi còn khuyên ta, không nên có thành kiến với hắn."

Mạnh Tuyết Lý quẫn bách.

"Ủng Tễ Đảng" vốn chỉ là trò đùa giữa bạn bè, bây giờ thật sự thành trò cười.

Tiếu Đình Vân này, đêm qua hại mình thất thần mất thể diện, hiện tại chưa biết chừng đang oán thầm: Thì ra Mạnh trưởng lão đầu óc có bệnh.

Ngu Khởi Sơ: "Sắc mặt của ngươi sao kém vậy."

Mạnh Tuyết Lý khoát tay: "Dù sao ngươi cũng đừng có nằm mơ! Người ta thiên phú dị bẩm tiền đồ vô lượng, sẽ khinh thường gia nhập với chúng ta."

Lại nghe người sau lưng nói: "Ngu sư huynh, Mạnh trưởng lão, ta muốn gia nhập."

"Có nhãn lực!" Ngu Khởi Sơ đắc ý nhướng mày với Mạnh Tuyết Lý, nói với Tiếu Đình Vân:

"Hai chúng ta là người có tư cách thành lập Ủng Tễ Đảng nhất. Vị này, là đạo lữ Tễ Tiêu cả đời yêu thương nhất; mà ta, thực không dám giấu giếm, ta là cháu của Linh Hư Đạo Tôn, Sùng Nguyên Đạo Sư, còn trai của thành chủ Bạch Lộ Thành, thiếu chủ tương lai của Bạch Lộ Thành - Ngu Khởi Sơ. Tằng tổ phụ của ta với Kiếm Tôn, là bạn tốt chí giao."

Tễ Tiêu suy nghĩ một chút, tạm thời không nhớ ra được nhân vật nào như thế, đành phải yên lặng gật đầu.

Ngu Khởi Sơ: "Sau này ngươi theo chúng ta ăn ngon uống đã, nếu biểu hiện tốt, cũng cho ngươi làm đảng phó."

Mạnh Tuyết Lý vẻ mặt bình tĩnh,ánh mắt tuyệt vọng.

Tễ Tiêu vốn lo lắng Mạnh Tuyết Lý kết đảng mưu lợi riêng, gây nên rắc rối, từ Luận Pháp Đường truyền ra không dễ thu dọn, mới quyết định theo chân bọn họ xem thử.

Mỗi ngày các tiểu đệ tử đều "thượng cống" các loại quà vặt cho Mạnh Tuyết Lý, chẳng lẽ là phí vào đảng?

"Dám hỏi đầu đảng, đảng ta hôm nay lớn đến mức nào?"

Mạnh Tuyết Lý vò đã mẻ lại sứt, cười lạnh: "Thành viên chú trọng chất lượng không chú trọng số lượng, thêm ngươi nữa là ba người!"

Y thấy Tiếu Đình Vân khóe miệng cong cong, đập vào mắt lại nà nụ cười dưới ánh nến đêm qua.

Mạnh Tuyết Lý đau đầu: "Vào đảng phải thể hiện thành ý, hôm nay trước khi mặt trời lặn, ngươi hãy viết một bài văn ngàn chữ ca tụng Tễ Tiêu Chân Nhân, phải ngữ pháp chính xác cảm tình đầy đặn, đầu đảng sẽ tự mình kiểm tra."

Nụ cươi của Tễ Tiêu biến mất.

Tễ Tiêu Chân Nhân cuối cùng vẫn không viết được bài văn tự truyện.

Ngày nghỉ hôm nay xác định không được nhàn rỗi. Trước có đệ tử thân truyền đến tìm Mạnh Tuyết Lý, sau có Chấp Sự Trưởng đến tìm Tiếu Đình Vân, nghe nói là Chưởng môn chân nhân cho mời.

Các đệ tử nhoài đầu ra ngoài cửa sổ nhìn quanh, chỉ thấy Chấp sự phi kiếm chợt lóe, xuyên qua tầng mây, hóa thành một vệt sáng trên bầu trời, không khỏi liên tục thán phục.

"Xuyên vân truy phong, ngao du thiên địa. Đến khi nào ta mới có thể ngự kiếm nhỉ?"

"Chưởng môn chân nhân tìm Tiếu sư đệ, chẳng lẽ muốn nhận hắn làm học trò?"

"Không phải chứ, vậy không hợp quy củ."

Mạnh Tuyết Lý nhớ tới suy nghĩ của mình đêm qua, liên quan tới thân phận của Tiếu Đình Vân có ba loại khả năng, tâm trạng nặng nề.

Nếu Tiếu Đình Vân không phải cơ sở ngầm của Hàn Sơn, như vậy bản thân hắn có nhiều điểm nghi vấn, cường giả Hàn Sơn suy xét xâu xa, đương nhiên sẽ càng thêm hoài nghi.

Ngu Khởi Sơ hiểu lầm: "Sau khi bốn vị đệ tử thân truyền kia đi, ngươi vẫn không bình thường."

Mạnh Tuyết Lý cười nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta so đó với bọn họ làm gì?"

Y tự coi mình là đạo lữ của Tễ Tiêu, trông thấy các đệ tử Hàn Sơn, giống như thấy vãn bối.

Trẻ con thì vẫn là trẻ con mà thôi.

Ngu Khởi Sơ không cách nào lĩnh hội được tâm tình này, đột nhiên cất cao giọng nói: "Mạnh trưởng lão, giờ Mẹo ngày mai ngươi phải đến Diễn Kiếm Bình? Vừa hay trước giờ đọc sách sớm, chi bằng mang ta đi cùng mở mang kiến thức đi."

Diễn Kiếm Bình là nơi luyện kiếm của đệ tử nội môn. Đệ tử ngoại môn còn chưa cầm kiếm, chỉ có thể thỉnh thoảng đi ngang qua, quan sát ngang dọc kiếm khí, âm thầm ao ước.

Có người vội lột hạt dẻ đưa lên: "Mạnh trưởng lão, nếu thuận tiện, có thể mang ta theo sao?"

"Còn ta nữa, ta cũng muốn mở mang kiến thức."

Ngu Khởi Sơ tự giác thông minh tuyệt đỉnh, nói với Mạnh Tuyết Lý: "Chúng ta cùng đi. Cho dù bọn họ có quỷ kế gì, ở trước mặt nhiều người như vậy xem bọn họ còn dám bắt nạt ngươi?"

...

Phi kiếm vút qua, Luận Pháp Đường và rừng tùng xanh dưới chân núi thu nhỏ lại, dãy núi rộng lớn dần dần hiển lộ toàn cảnh.

Tễ Tiêu đứng trên phi kiếm nhìn xuống.

Giữa chập trung núi non trắng xóa nổi bật chút màu xanh biếc, là Trường Xuân Phong của hắn và Mạnh Tuyết Lý.

Thế sự xoay vần, chỉ có gió tuyết mờ mịt, dãy núi như xưa, sông ngòi muôn đời chảy mãi.

Chấp Sự Trưởng thấy hắn không nói một lời, quay đầu trấn an nói: "Đừng sợ. Tông môn ký thác kỳ vọng rất lớn vào ngươi, Chưởng môn cố ý mời cao nhân tới tính quẻ cho ngươi, sau này ngươi bước chân vào con đường tu hành, nhiều lúc phải nghe theo quẻ bói xu cát tị hung, đây là chuyện tốt."

Tễ Tiêu gật đầu, thì ra lf sư huynh của hắn đến.

Chẳng trách phải dùn phi kiếm. Hắn nhìn ra xa, trong biển mây, một con thuyền to lớn đỏ thắm như vầng mặt trời, lúc ẩn lúc hiện.

Chiếc thuyền mây này bình thường đậu ở Thiên Hồ, lúc này đang treo lơ lửng phía trên chủ phong Hàn Sơn.

Thuyền mây che khuất mặt trời, khiến chính điện và quảng trường trước điện Hàn Sơn, bị bao phủ bởi bóng tối.

Khách ở xa tới, phi hành pháp khí lại lơ lửng trên trời, vốn là bất kính.

Nhưng khách tới là đồng môn sư huynh của Tễ Tiêu Chân Nhân, thì có thể hiểu được.

Sau khi Tiếu Đình Vân lên núi, Chưởng môn Kiến Vi Chân Nhân cho vời các phong chủ đến nghị sự.

"Tiên thiên kiếm linh thân thể giáng thế, các ngươi thấy sao?"

Tử Yên phong chủ nói: "Ta cảm thấy chuyện này không đúng, trực giác."

Không phải trực giác của phụ nữ, mà là trực giác của người tu hành, sự cảm ứng vi diệu với dòng chảy của thiên địa vận mệnh.

Lưu Lam phong chủ nói: "Ngươi nói trên người hắn có quỷ, là gian tế phái khác?"

"Ta cũng không nói như vậy. Có điều Tễ Tiêu mất chưa lâu, Hãi Hải bí cảnh sắp mở, quá nhiêu người nhìn chằm chằm Hàn Sơn. Thời kỳ đặc thù như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn."

Chưởng môn chân nhân trầm ngâm nói: "Lúc hắn lên núi, ta đứng trên mây quan sát hắn hồi lâu, không thấy khác thường."

Trọng Bích phong chủ nói: "Nghĩ cách khác đi, nếu chúng ta không nhìn thấu hắn, chi bằng tìm một người đến xem."

Nếu bàn về tính quẻ xem bói, bản lãnh nhìn người, Quan chủ của Vụ Ẩn Quan giỏi nhất, nhưng mà Vụ Ẩn Quang xưa nay có quan hệ thân cận với Minh Nguyệt Hồ.

Thân thiết với Hàn Sơn, lại tinh thông chiêm bốc, chỉ có Thiên Hồ đại cảnh chi chủ, ở sâu trong mây mù trên bầu trời Nam Hải.

Cảnh chủ tên là Hồ Tứ, từng thề đời này không đặt chân lên Hàn Sơn nửa bước.

Lời thề này thật lợi hại. Sau khi Tễ Tiêu mất, các tông môn nhân giới tề tụ ở từ đường Hàn Sơn tế bái, duy chỉ có hắn không tới.

Hôm nay theo ước hẹn của Chưởng môn, thuyền mây treo mà không đậu, quả thật không tính là "bước chân vào Hàn Sơn."

Hồ Tứ không đoạn tuyệt với Hàn Sơn, chỉ đoạn tuyệt với sư bá hắn, người có bối phận cao nhất ở Hàn Sơn hiện tại - Thái Thượng trưởng lão.

Thái Thượng trưởng lão năm nay năm trăm sáu mươi tuổi. Có người càng lớn tuổi, càng sống càng cơ trí; có người ngược lại, không quan tâm đến chuyện riêng của người trẻ tuổi, giống như mất đi vui thú hạng nhất trong cuộc sống. Đặt ở phàm trần thế tục, chính là cụ ông thúc giục con cháu hàng xóm cưới gả.

Lúc Tễ Tiêu hợp tịch, Thái Thượng trưởng lão gọi Chưởng môn chân nhân tới thuyết giáo: "Tễ Tiêu thuở nhỏ một lòng hướng đạo, ai ngờ lại dính đến chuyện phàm tục chốn hồng trần, bằng không đã có hy vọng tiến thêm một bước, trở thành người đầu tiên phi thăng."

Ngầm có ý bài xích Mạnh Tuyết Lý "tục", lời lẽ bên ngoài, thật giống như Tễ Tiêu đã định trước không thể phi thăng được nữa. Nhưng tu vi của Tễ Tiêu đã hơi cao hơn hắn, những lời này hắn sẽ không nói ngay trước mặt Tễ Tiêu.

Hơn trăm năm trước, Hồ Tứ cũng không có may mắn như vậy.

Hắn không luyện kiếm, chỉ đắm chìm với việc luyện đan, luyện khí, tu hành tạp học tính quẻ xem khí vận,...Hôm hắn chứng đạo, Hàn Sơn không có bóng kiếm, chỉ có ánh nắng đỏ rực sáng lạng ngập trời, như lửa của lò luyện đan.

Thái Thượng trưởng lão đạp mây mà tới, ngay mặt mắng hắn: "Tiến cảnh nhanh chóng thì thế nào? Hàn Sơn ta lấy kiếm lập phái ngươi không dùng kiếm, thì không xứng là đệ tử Hàn Sơn. Nếu sư phụ ngươi còn sống, biết được hôm nay, nhất định sẽ hối hận năm đó đã thu nhận ngươi vào cửa!"

Khi ấy Hồ Tứ tuổi trẻ khí thịnh, tính cách ngang bướng phản nghịch, lập tức lập lời thề, tức giận bỏ đi. Đợi Tễ Tiêu trừ ma trở về, mọi việc đã xong.

Sau khi Hồ Tứ rời khỏi Hàn Sơn, bộc phát làm xằng làm bậy, không chút kiêng kỵ. Có khoảng thời gian thậm chí sửa sang "Phong nguyệt đạo", nuôi dưỡng đông đảo trai gái mỹ mạo ở Thiên Hồ Đại Cảnh, ngày đêm sanh ca.

Tuy hắn ly kinh phản đạo, nhưng cảnh giới cao diệu, không màng nhân gian quyền dục thị phi. Rất nhiều người còn phải cầu xin đan dược, pháp khí từ hắn, vì vậy Thiên Hồ Đại Cảnh hưng thịnh không giảm.

Chấp Sự Trưởng điều khiển phi kiếm đến gần thuyền mây, có một đám thị nữ xinh đẹp ra tới tiếp đón.

Bảo thuyền đỏ thắm như mặt trời, bay lượn giữa tầng mây, có thể nói ngày lành cảnh đẹp. Tễ Tiêu nhớ tới dáng vẻcủa sư huynh, cảm thấy hơi nhức đầu.

Hắn theo thị nữ lên thuyền, tắm gội dâng hương ở khoang thuyền dưới cùng, thay cẩm bào mới tinh. Lại có mỹ tỳ mới mang hắn lên lầu, bọn họ đi tới tầng trên cùng của thuyền mây, sau đó đi chân trần trên chiếu trúc, vòng qua một bình phong màu mực.

Đây là một gian tĩnh thất rộng lớn, tỳ nữ tiếp đón cúi đầu không nói, trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng làn váy khe khẽ quét qua chiếu trúc.

Tới phòng trong, cánh cửa ô vuông ở trước mặt hắn được mở ra.

Chưởng môn cùng các phong chủ ngồi xếp bằng trên đệm cẩm màu trắng, trước mặt mỗi người đặt bàn lùn, có mỹ tỳ hầu hạ bọn họ dùng trà.

Có điều ai nấy sắc mặt rối rắm, rõ ràng không quen với sự tiếp đãi của nơi này.

Trước bàn khách, còn một tấm đệm cẩm để trống.

Phía trước nữa, một bức mành lụa mỏng, ngăn giữa chủ và khách.

Sau mành mỏng mơ hồ có bóng người, người nọ ngồi ngay ngắn, tư thái quá mức trang trọng.

Trái ngược với tư thái của hắn, là lối ăn mặc phóng khoáng- thả tóc, áo khoác lỏng lẻo, để lộ lồng ngực.

Hắn nói với Tiếu Đình Vân: "Ngồi đi."

Tễ Tiêu theo lời, cách lụa mỏng, ngồi đối diện hắn.

Chỉ liếc mắt nhìn, là biết số mạng của một người, đó không phải người tu hành, mà là thần tiên. Tu sĩ xem khí, cần móc nối với thiên địa, suy tính tỉ mỉ.

Thời gian dần dần trôi qua, lư hương tắt lại đốt, bầu trời phía đông trắng sáng, cảnh chủ vẫn không nhúc nhích.

Đối diện là Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ đang quan sát, sau lưng là vài cặp mắt nhìn chăm chú. Tễ Tiêu vẫn như cũ bất động.

Ngay tại lúc Nhạc Khuyết phong chủ tính tình nóng vội, đã gần hết kiên nhẫn, cảnh chủ giơ tay lên.

Hai vị mỹ tỳ vén mành lên, để lộ khuôn mặt như trăng sáng của hắn.

Hồ Tứ rốt cuộc mở miệng, phun ra hai chữ: "Sư đệ."

Tiếng nói vừa dứt, các phong chủ sắc mặt khẽ biến, bật người đứng dậy. Bàn lùn nghiêng ngả, ngọn đèn lưu ly đổ xuống.

Chưởng môn Kiến Vi Chân Nhan ánh mắt như điện, nhìn thẳng Tiếu Đình Vân.

Tễ Tiêu chỉ khẽ nhăn mày, hiện ra nghi ngờ nhàn nhạt.

Cảnh chủ tiếp tục nói: "Sư đệ, tông môn nay được lương tài, để ngươi có người nối nghiệp, nếu ngươi dưới suối vàng có biết, cũng nên an lòng!"

Các phong chủ nghẹn họng.

Cảnh chủ nói với Chưởng môn chân nhân: "Người này muốn thành công, còn có điều cần cấm kỵ."

"Là gì?"

Cảnh chủ lại phun ra hai chữ: "Tránh tuyết."

Lưu Lam phong chủ không phục: "Kiếm tu chúng ta, một kiếm trước mặt, trừ tà lui dịch, trăm vô cấm kỵ! Tránh cái gì mà tránh?"

Trọng Bích phong chủ cau mày: "Khắp Hàn Sơn đều là tuyết, hắn có thể tránh đi đâu? Cả đời ở Luận Pháp Đường dưới chân núi?"

Tử Yên phong chủ phe phẩy quạt nói: "Chi bằng để hắn nhận ta làm thầy, tu tập Lôi Hỏa Chân Kiếm, sau này có lửa hộ thân, bảo vệ hắn không dính một bông tuyết!"

Các phong chủ tranh cãi không thôi.

Chương 18: Gió nổi trăng tàn

Chưởng môn chân nhân nói: "Xin Cảnh chủ nói rõ ràng hơn."

Hồ Tứ cười một tiếng: "Không hiểu? Vậy thì thuận theo tự nhiên đi."

Lúc này sắc trời u ám, ánh sáng nhạt của băng lam từ ngoài cửa sổ thẩm thấu vào, khói xanh của đèn đuốc và lư hương trôi lơ lửng trong phòng.

Hắn đi về phía thiếu niên gầy gò đang ngồi, từ trên nhìn xuống quan sát tường tận mặt mũi đối phương:

"Không quen ở Hàn Sơn, hãy tới Thiên Hồ Đại Cảnh tìm ta."

Thiếu niên đúng mực: "Cảnh chủ yêu quý, không dám đón nhận."

Hồ Tứ mặc áo khoác màu thuần trắng lỏng lẻo, lót trong lại là màu đỏ sẫm diễm lệ, trong lúc đi lại để lộ đôi chân trần trắng như tuyết. Tựa như một đóa sen đỏ nở giữa đêm, nói năng tùy tiện lại tôn quý.

Lại dám ở trước mặt Hàn Sơn cuỗm người. Lưu Lam phong chủ lạnh lùng nói: "Tìm ngươi làm gì? Đổi sang "Phong nguyệt đạo" sao?"

Hồ Tứ nghiêm túc đáp: "Nếu như hắn bằng lòng, đương nhiên có thể. Đại đạo ba ngàn, khác đường nhưng chung đích. Mỗi cách thức lại có chỗ tuyệt diệu khác nhau, kiếm có sở trường của kiếm, phong nguyệt có công dụng của phong nguyệt."

Đệ tử hậu bối vẫn còn ở đây, Chưởng môn chân nhân quả thực không muốn bọn họ tiếp tục đề tài này, dẫn đầu hành lễ cáo từ: "Lần này, đa tạ cảnh chủ."

Hồ Tứ thờ ơ khoát tay: "Chuyện nhỏ, không phải cảm ơn. Xuân Thủy, Thu Quang, thay ta đưa tiễn khách quý."

Sau mành, hai vị mỹ nhân thướt tha nũng nịu đáp ứng.

Các phong chủ tựa như đồng thời nhớ tới ký ức không hay nào đó, sắc mặt trắng bệch.

Chưởng môn luôn miệng nói: "Không cần, không cần! Đình Vân, chúng ta đi."

Chúng cường giả Hàn Sơn vội vàng cáo từ, tựa như một đám học giả cao tuổi quê mùa chạy trốn khỏi thanh lâu.

Rời khỏi thuyền mây, năm phi kiếm vạch ngang chân trời, từng vệt sáng nhanh như tia chớp, lao về phía chủ phong của Hàn Sơn.

"Hồ Tứ những năm qua, càng ngày càng buông thả!" Chưởng môn Kiến Vi Chân Nhân thở dài nói.

Tử Yên phong chủ kích động: "Gặp hắn một lần, chết sớm mười tuổi. Còn mệt hơn cả tỷ thí đấu pháp."

Nhạc Khuyết phong chủ: "Ta không hiểu được, sao Tễ Tiêu có thể chịu đựng được hắn?"

Tễ Tiêu nghĩ, sư huynh ở trước mặt ta, chung quy sẽ bớt phóng túng rất nhiều, sợ ta làm bị thương đến các mỹ nhân của hắn.

Tễ Tiêu từ đầu tới đuôi không nói lời nào, bảo hắn ngồi liền ngồi, bảo hắn đi liền đi. Dưới con mắt của bất cứ ai, hắn đều là đệ tử ngoại môn hiểu quy củ, biết lễ nghĩa.

Hồ Tứ không nổi lên nghi ngờ với hắn, câu "sư đệ" kia không phải thử hắn, mà là thử Hàn Sơn. Lúc tiếng nói vừa dứt, nếu các phong chủ của Hàn Sơn có bất kỳ một phản ứng nào không đúng, Hồ Tứ sẽ biết Tễ Tiêu chưa chết.

Bởi nếu Tễ Tiêu còn sống, nhất định sẽ bí mật truyền tin cho tông môn- tất cả đại nhân vật ở tu hành giới đều cho rằng như vậy, bao gồm cả sư huynh của Tễ Tiêu.

....

Sau khi đám người Hàn Sơn rời đi, bảo thuyền đỏ thắm xuyên qua biển mây, từ từ bay về phía nam.

Hồ Tứ cởi áo khoác mặc khi gặp khách ra, chỉ mặc áo lót đỏ thắm dựa vào tháp, hai vị mỹ nhân rót rượu cho hắn.

Hắn dịu dàng hỏi: "Xuân Thủy, tâm sao không tĩnh vậy?"

Cô gái mặc váy lam điềm đạm nhu mỳ như nước mùa xuân nghe hắn hỏi, mặt mày ửng đỏ: "Hàn Sơn phí công sức mời ngài tới, chỉ để gặp thiếu niên kia? Thiếp ngu dốt, không hiểu."

Hồ Tứ quay đầu cười hỏi: "Thu Quang, ngươi cảm thấy thế nào?"

Cô gái mặc váy màu ngọc bích tên gọi Thu Quang, hiển nhiên to gan hoạt bát hơn: "Thuyền mây của chúng ta từ bầu trời nam hải bay tới phía bắc, động tĩnh lớn như vậy. Chưa đến nửa ngày, khắp đại lục sẽ biết - Hàn Sơn mời Cảnh chủ tính quẻ cho một người, người đó là thiên tài tiên thiên kiếm linh thân thể. Hàn Sơn muốn đề cao tên tuổi "người thừa kế của Tễ Tiêu", có biện pháp nào đơn giản, hữu hiệu hơn cái này chứ?

Xuân Thủy nhíu mày: "Hai chữ "tránh tuyết", lại là ý gì?"

Thu Quang đắc ý đáp: "Hàn Sơn nơi nào không có tuyết? Trận pháp ở Trường Xuân Phong, là Cảnh chủ tự mình thiết kế, trừ Thiên Hồ Đại Cảnh vân trận của chúng ta ra, nó hao phí nhiều tâm huyết của Cảnh chủ nhất. "Nghịch chuyển thiên thời, vạn cổ trường xuân", tạo vật vĩ đại biết bao! Sau này nếu bỏ đi chẳng dùng nữa, há không đáng tiếc? Cảnh chủ, thiếp nói đúng không?"

Hồ Tứ chỉ cười không nói.

"Sư đệ, lần này ngươi..."

Hắn giơ chén rượu lên, tựa muốn kính trời, lại nói ra một câu oán hận như các phụ nhân chất phác nơi phố thị:

"Để lại quả phụ ngươi bơ vơ, biết sống ra sao?"

....

Mạch Tuyết Lý thực không thiết sống nữa.

Y đứng cạnh hàn đàm phía tây Diễn Kiếm Bình, trước mặt là một đám đệ tử nội môn đeo kiếm bên hông, ánh mắt lạnh nhạt, do bốn người ngày hôm qua cầm đầu.

Sau lưng là đám đệ tử ngoại môn ở Luận Pháp Đường, có người mờ mịt luống cuống, có người thần sắc khẩn trương.

Dưới bầu trời mênh mông lạnh lẽo, mưa tuyết bay tán loạn.

Sắc trời u ám, gió nổi trăng tàn, hàn đàm tuyết đọng.

Mạch Tuyết Lý tay ôm lò sưởi, thở dài nói:

"Ta không chịu làm theo lời các ngươi, bởi vì kiếm trận này, vốn đã sai."

Chương 19: Quân tử mượn kiếm, mười năm không muộn

"Mạnh trưởng lão, cũng hiểu kiếm trận?" Tu sĩ mặt dài cầm đầu đối diện hỏi.

Giờ Mẹo, Mạnh Tuyết Lý đi tới phía tây Diễn Kiếm Bình, đợi thêm một lát, đối phương mang rất nhiều đệ tử nội môn đến. Vốn chỉ là Mạnh Tuyết Lý tham gia diễn luyện kiếm trận, lúc này cạnh hàn đàm lại tụ tập hơn trăm người, nhìn qua đông đúc, giống như đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn bày trận đối pháp.

"Ngươi biết gì không, Chu sư huynh, Ngô sư huynh bọn họ phải tiếp nhận việc không đâu, đi bảo vệ Mạnh Tuyết Lý vào Hãn Hải bí cảnh năm sau."

"Chu sư huynh quả thật xui xẻo. Hôm trước xuất quan, tấn thăng Phá Chướng cảnh, lần thi đấu này nên nhất phi trùng thiên, dương danh lập vạn, lại bị Mạnh Tuyết Lý hại chết....Có điều, giờ Mẹo ngày mai Chu sư huynh định nhân cơ hội diễn trận, sửa trị tên họ Mạnh kia một phen cho hả giận, chúng ta cũng đi xem thử xem."

"Chậc, sao dám vậy chứ? Nếu bị các trưởng lão biết, chắc chắn sẽ phạt nặng."

"Cách của Chu sư huynh rất hay, bảo đảm khiến y khổ không nói nổi! Ai bảo y liên lụy người khác, dạy cho y bài học cũng không quá đáng."

Theo như kế hoạch của đám người Chu Vũ, đợi Mạnh Tuyết Lý dựa theo chỉ thị, chạy qua chạy lại trong trận, lúc đã kiệt sức, vạn phần chật vật, bọn họ sẽ dừng lại, thoái thác nói "Kiếm trận còn chưa kết hợp thuần thục, khiến Mạnh trưởng lão khổ cực mệt mỏi, ba ngày sau chúng ta lại tới."

Biện pháp này tuy đơn giản, nhưng khiến người khác không bắt bẻ được. Nếu Mạnh Tuyết Lý đi tố cáo, chắc chắn sẽ không nói rõ ràng. Những đệ tử ngoại môn kia ngay cả kiếm trận cũng chưa từng thấy, càng không nói được. Chưởng môn chân nhân sẽ chỉ cảm thấy Mạnh Tuyết Lý yếu ớt, không chịu nổi khổ. Mà phía bên này, có đông đảo đệ tử nội môn làm chứng, ba mặt một lời, không sợ Chấp Sự Đường tới tra hỏi.

Hết thảy vốn rất chắc chắn, Mạnh Tuyết Lý cũng đúng hẹn mà đến.

Sắc trời u ám, trong gió rét lạnh lẽo, gần trăm người âm thầm truyền âm, chờ đợi xem trò cười của y.

Chu Vũ cười nói: "Mạnh trưởng lão, lát nữa chúng ta bảo ở đâu, ngươi liền chạy sang bên đó, những chuyện khác không cần để ý, chạy nhanh là được. Nếu không theo kịp biến hóa của kiếm trận, bị kẻ địch nắm lấy sơ hở, ngươi sẽ mất mạng."

Giữa bình địa rộng rãi bằng phẳng, bốn người vẩy kiếm, chuẩn bị thức mở đầu, chia ra các hướng khác nhau, mắt thấy trận sắp mở, Mạnh Tuyết Lý lại nói: "Khoan đã."

Y thối lui rời khỏi trận, ôm lấy lò sưởi từ tay đạo đồng: "Cái này không đúng."

Hơn hai mươi vị đệ tử ngoại môn không hiểu gì cả, cho nên mờ mịt đứng sau lưng y.

Bốn người nhìn nhau, sắc mặt khẽ biến.

Mạnh Tuyết Lý kiên nhẫn giải thích: "Các ngươi hai người dùng kiếm lửa, hai người dùng kiếm băng, dựa theo chỗ đứng, hẳn là "Âm dương trận". Lúc kiếm trận biến hóa, băng lửa lưỡng cực như âm dương, tương sinh tương khắc, mới có thể khắc địch chế thắng. Nhưng kiếm lửa của các ngươi chưa đủ hỏa hầu, kiếm trận vận chuyển quá ba vòng, sẽ trở nên vô lực, chi bằng đổi sang một loại đơn giản hơn? Ta cảm thấy "Tứ hải thừa phong trận" rất thích hợp với các ngươi."

Cả sân yên tĩnh không tiếng động, đệ tử Luận Pháp Đường nghe không hiểu, mà bốn người kia mải suy nghĩ mưu đồ riêng, căn bản không lọt vào tai, thầm nghĩ chẳng lẽ có người bán đứng bọn họ, mật báo với họ Mạnh?

Mạnh Tuyết Lý lại giải thích thêm chỗ tốt của "Tứ hải thừa phong trận", Chu Vũ lạnh giọng ngắt lời: "Ngươi không chịu vào trận?"

Mạnh Tuyết Lý bất đắc dĩ nói: "Kiếm trận chưa thành, ta vào trong trận vô nghĩa, các ngươi để một đàn chuột kim tiền vào, để nó chạy loạn lên, hiệu quả cũng giống vậy."

Đệ tử của Luận Pháp Đường bật cười.

Tuy bọn họ nghe không hiểu, nhưng biết Mạnh trưởng lão khi giải đáp nghi vấn, chỉ ra sai lầm, luôn dùng giọng điệu hoạt bát này.

Tiếng cười đùa truyền vào trong tai bốn người, lại trở thành giễu cợt.

Mạnh Tuyết Lý thấy đối diện không phản ứng, thử thăm dò:

"Hay là, các ngươi suy nghĩ lại đã? Chỗ này thật sự rất lạnh, ta đi về trước..."

Bình địa rộng rãi, gió bấc gào thét tới lui.

Phía tây là hàn đàm, y đứng bên bờ đầm, không khí lạnh lẽo thấm vào tận xương, quả thực khó chịu. Luận Pháp Đường dưới chân núi thoải mái hơn nhiều.

Bốn người sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng đều biết, nếu quả thật bị Mạnh Tuyết Lý nhìn ra đầu mối, chỉ có thể cắn chết không nhận, tốt nhất tiên phát chế nhân.

Chu Vũ cười lạnh: "Mạnh trưởng lão không muốn phối hợp với bọn ta, cứ việc nói thẳng, cần gì phải vượn cớ!"

Ngô Cạnh sau lưng hắn nói thêm vào: "Uổng công bọn ta khổ cực luyện trận, hao hết tâm huyết vì an nguy của trưởng lão. Trưởng lão vội muốn đi đâu? Cũng phải, nơi này quá lạnh, Mạnh trương lão thân thể vàng ngọc, chỉ có thể nằm ở Trường Xuân Phong làm vườn nuôi cá."

Lưu Tiểu Hòe thấy tình hình không đúng, sắc mặt đỏ lên: "Ngươi, ngươi to gan!"

Nhưng cậu nhát gan giọng nói yếu, nháy mắt bị Chu Vũ nghiêm nghị lấn át:

"Chúng ta nói sai sao? Ngươi biết trận pháp của Trường Xuân Phong, một năm phải tiêu tốn bao nhiêu linh thạch không? Đệ tử thân truyền còn khổ cực tu luyện, ngươi có tư cách gì xa xỉ, hưởng thụ che chở? Hàn Núi vì ngươi trả giá còn chưa đủ sao? Bây giờ lại bắt chúng ta hy sinh cơ hội, bảo vệ an nguy cho ngươi trong bí cảnh, ngươi xứng sao?"

Những lời này hắn đã nín nhịn từ lâu, hôm nay rốt cuộc tìm được cơ hội, quang minh chính đại nói ra khỏi miệng, chợt cảm thấy hãnh diện.

Dứt lời không những không sợ, trong tiếng khen ngợi cổ vũ của đám người sau lưng, ngược lại sinh ra hào hứng khó hiểu:

"Chúng ta bất kính trưởng lão, xin mời Mạnh trưởng lão, đưa bọn ta đến Chấp Sự Đường trị tội đi."

Có câu nói rằng "Pháp không trách chúng", hôm nay trước làn sóng căm giận bất bình của mọi người, để xem Mạnh Tuyết Lý có thể làm gì bọn họ.

Mạnh Tuyết Lý chỉ sợ run tại chỗ.

Thật giống như đến tận lúc này y mới hiểu rõ tình hình.

Nhưng mà, Chưởng môn chân nhân sắp xếp, rõ ràng dụng tâm lương khổ. Dựa theo tiêu chuẩn kiếm đạo của bốn người trước mắt, nếu phải thi đấu tranh hạng, tám phần có thể mất mạng.

Chu Vũ còn đang mạnh mẽ lên án: "Chỉ hận Tễ Tiêu Kiếm Tôn tu vi tuyệt đỉnh, ánh mắt lại quá kém."

Mạnh Tuyết Lý hít sâu một hơi: "Được rồi, tùy các ngươi muốn nói ta thế nào cũng được. Nhưng sỉ nhục vong phu, ta nếu còn có thể nhẫn..."

Thì vẫn làm nam nhân được sao?

Ngu Khởi Sơ vội vàng đi tới cạnh y, giật giật tay áo y:"Đừng kích động, chúng ta đến Chấp Sự Đường!"

Rồi thúc giục Tiểu Hòe: "Tình hình không đúng, nhanh đi tìm Chấp Sự Trưởng, nếu không, tìm trưởng lão nào đến cũng được."

Mạnh Tuyết Lý ngăn Ngu Khởi Sơ lại, bình tĩnh nói: "Ta chính là trưởng lão."

Y cởi áo khoác ngoài ra, cùng lò sưởi tay đưa cho Tiểu Hòe. Tiến lên hai bước, nói với Chu Vũ: "Ta nói ngươi kiếm lửa hỏa hầu không đủ, ngươi không phục?"

Chu Vũ tức giận vô cùng ngược lại nở nụ cười: "Đương nhiên không phục! Sao hả, chẳng lẽ ngươi muốn so kiếm với ta?"

Mạnh Tuyết Lý suy nghĩ một chút: "Cũng không phải không thể."

Đệ tử nội môn phía đối diện bùng nổ nghị luận.

"So kiếm? Ta không nghe lầm chứ?"

"Đây là chính y tự nói, lần này không ai cứu được y!"

"Được chứng kiến trận đấu này, có bị phạt ta cũng nhận!"

Hàn Sơn so kiếm, là một chuyện thần thánh, trang nghiêm. Song phương đạt thành ước định,tức không thể thay đổi.

Mạnh Tuyết Lý không cảm thấy tức giận, chỉ thấy có chút phiền toái, hơi cất cao giọng nói: "Ai cho ta mượn bảo kiếm dùng chút?"

Chớp mắt cả sân lại yên ắng, rồi lác đác có tiếng cười trộm. Kiếm cũng không có, còn muốn so kiếm.

Có người cố ý nói: "Không có kiếm? Mau gọi Sơ Không Vô Nhai tới, để chúng ta được mở rộng tầm mắt."

"Ha ha thần binh có linh, sao chịu cho y điều khiển?"

Đệ tử Luận Pháp Đường trố mắt nhìn nhau. Đa số những tiểu đệ tử này vẫn không hiểu, mọi chuyện sao lại trở thành như vậy?

Đạo đồng Lưu Tiểu Hòe có kiếm, là kiếm gỗ đào Mạnh Tuyết Lý chặt một cành đào già ở Trường Xuân Phong, tước gọt mà thành cho cậu, Tước Tiên Minh dùng hai ngón tay là có thể bẻ gãy.

Mạnh Tuyết Lý sờ mũi: "Thật không có à."

Ngu Khởi Sơ nhìn quanh bốn phía, giận mình tự cho rằng thông minh, hắn mang bọn họ đến, vốn cho bạn thêm chỗ dựa, nay lại khiến bạn mình lâm vào tình cảnh càng khó chịu hơn.

Hắn khẽ cắn răng: "Ta có kiếm!"

Dứt lời từ túi đựng đồ lấy ra một thanh kiếm nhỏ cùn màu xanh biếc.

Mạnh Tuyết Lý nói cảm ơn, hai tay nhận lấy: "Đây là kiếm gì?"

Ngu Khởi Sơ thấp giọng đáp: "Lâm Trì Liễu". Khụ, của hồi môn của mẹ ta. Ngươi cần thận chút!"

Thân kiếm chỉ có chiều rộng bằng ba ngón tay, nhẹ hẫng mềm dẻo, hiện lên màu xanh nhàn nhạt.

Tựa như cây liễu đung đưa trong gió xuân, một mầm cây người mẹ lưu giữ lại từ cố hương.

Là một thanh nhuyễn kiếm con gái hay dùng.

Mạnh Tuyết Lý lễ phép tán dương: "Kiếm tốt."

Đối diện bộc phát ra một trận cười to, cực kỳ náo nhiệt. Thật giống như từ khi tu hành tới nay, bọn họ chưa từng vui vẻ như vậy.

-Mạnh Tuyết Lý quả nhiên căn bản không hiểu kiếm.

Mọi người lui về phía sau, vì hai người nhường ra một khoảnh đất trống rộng rãi. Dựa theo thông lệ, song phương so kiếm còn cần tự giới thiệu.

Chu Vũ mũi kiếm chỉ đất, ngạo nghễ ngẩng đầu:"Thanh kiếm lửa này của ta, là do luyện khí sư của gia tộc đúc. Ta chín tuổitập kiếm, trưởng bổi "Thái Hành Đạo Tôn" trong tộc tự mình dạy giỗ, luyện kiếm mười năm, cuối cùng đến được Phá chướng."

Tiếng ủng hộ nổi lên không dứt.

Thuở nhỏ nhập đạo, mười chín tuổi Phá chướng, còn nhắc đến đạo hiệu "Thái Hành" của Thái thượng trưởng lão Hàn Sơn. Có thể thấy sau lưng hắn là tu chân thế gia khổng lồ. Xuất thân, thành tựu như vậy, quả thật là thiên chi kiêu tử, đáng giá kiêu ngạo.

Mạnh Tuyết Lý cầm "Lâm Trì Liễu", vẻ mặt ôn hòa: "Ta chưa từng luyện kiếm, nhưng quân tử mượn kiếm, mười năm không muộn."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top