Chương 11 - 13
Chương 11: Người đồng đạo
Chấp sự trẻ tuổi nhìn về phía đám đông, do dự nói: "Vậy, vậy ta..."
Mạnh Tuyết Lý thân thiện mỉm cười: "Ta bên này không có việc gì, hôm nay vất vả cho ngươi rồi."
Chấp sự không dám nhận: "Nếu ngài không nhớ đường, ngày mai ta lại mang ngài đi lần nữa."
Mạnh Tuyết Lý nói không cần phiền phức vậy.
Chấp sự thầm nghĩ, vị đạo lữ này của Kiếm Tôn tính tình mềm mỏng, năm đó tại sao lại mang danh ngông cuồng?
Ngoài cửa sổ tiếng người ồn ào, Mạnh Tuyết Lý một mình ngồi trong phòng học trống rỗng, mở <Sơ Nhập Đạo> của mình ra. Quyển sách này ba năm trước đây Tễ Tiêu tiện tay đưa cho y.
Sương mù buổi sớm giữa núi dần dần tản đi, ánh mặt trời nhu hòa vẩy vào trang sách.
Trong khoảng thời gian trước khi Hãn Hải bí cảnh mở ra, dựa theo kế hoạch của Chưởng môn chân nhân, hai tháng này Mạnh Tuyết Lý ban ngày đi học ở Luận Pháp Đường, buổi tối đến Tàng Thư Lâu đọc sách. Đến ngày nghỉ của Luận Pháp Đường, thì qua Diễn Kiếm Bình xem đệ tử nội môn luyện kiếm. Sau hai tháng luyện tập sử dụng pháp khí, đề cao tốc độ của khinh thân thuật, thuận lợi cho việc chạy thoát thân lúc nguy cấp.
Chưởng môn Kiến Vi chân nhân cho rằng, Mạnh Tuyết Lý có tu vi Luyện Khí viên mãn, đa phần là do Tễ Tiêu dùng linh đan diệu dược thúc giục mà thành.
Tễ Tiêu làm như vậy chẳng có gì lạ, đồng môn sư huynh của hắn, chủ nhân của Thiên Hồ Đại Cảnh, chính là luyện đan sư tốt nhất tu hành giới.
Mà các đệ tử tham gia Hãn Hải bí cảnh năm nay, phần lớn là Phá Chướng viên mãn, so với Mạnh Tuyết Lý cao hơn hẳn hai cảnh giới. Dưới điều kiện như vậy, không học chạy thoát thân thì học cái gì?
Chưởng môn sắp xếp rất hợp ý Mạnh Tuyết Lý. Y cảm thấy đọc đạo kinh rất thú vị.
Lúc ở Yêu giới, y chưa từng đọc loại sách này. Yêu tộc huyết mạch thiên phú là bẩm sinh, tu luyện và chiến đấu là bản năng. Nhân giới tu sĩ am hiểu học tập, hấp thu trí khôn đời trước.
Mạnh Tuyết Lý ban đầu chuyển kiếp làm người, chưa thích ứng với việc mất đi yêu thân mạnh mẽ, nghĩ đến phải học công pháp nhân tộc liền thấy nhức đầu. Nhờ có quyển đạo kinh nhập môn trong tay này, không có từ ngữ câu cú thâm sâu khó hiểu, đọc rất thú vị, khiến y nảy sinh hứng thú với việc tu hành.
"Sớm biết như vậy, lúc làm yêu quái nên đọc một lần." Mạnh Tuyết Lý nghĩ.
Đối với nhân gian không phải y không biết gì cả, bằng không sẽ chẳng nhận ra Tễ Tiêu ở Giới ngoại chi địa. <Sơ Nhập Đạo> y cũng biết, là quyển sách căn bản tùy ý có thể thấy được.
Nhưng Mạnh Tuyết Lý không biết, quyển sách trong tay y là độc nhất vô nhị.
Do Tễ Tiêu Chân Nhân căn cứ vào tình trạng của y tự mình biên soạn, bằng không trong đạo kinh nhà ai lại vẽ chim muông thú vật, các loại cây cối kỳ dị chứ?
Lại còn là tranh màu.
"Ngươi mới tới? Ở học đường không được đọc thoại bản, trưởng lão giảng bài sẽ mắng ngươi đó."
Mạnh Tuyết Lý nghe tiếng ngẩng đầu, thấy bàn bên cạnh là một thiếu niên xa lạ, hiển nhiên đã bỏ lỡ đọc sách sớm, bây giờ mới vào lớp, đang chăm chú nhìn vào quyển sách trong tay y.
Thiếu niên mặt mũi thanh tú, đạo bào trên người cũng giống các đệ tử khác, nhưng thêu hoa văn chìm màu bạc, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, mang lại cảm giác cẩm ý ngọc đái hoa lệ.
Mạnh Tuyết Lý khép sách lại.
Thiếu niên trông thấy ba chữ <Sơ Nhập Đạo>, khinh thường bĩu môi: "Chiêu này cũ rồi. Trước đây ta còn viết cả <Thái Thượng Cảm Ứng Thiên> ngoài bìa, vô dụng."
Mạnh Tuyết Lý đang định mở miệng, ngoài cửa vang lên tiếng huyên náo.
Mọi người đi xem náo nhiệt xong, lại như ong tràn về tổ, vừa mặt mày hớn hở nghị luận, vừa kê lại bàn ghế, bày bút mực.
"Hắn đi nhanh quá, ta cũng không thấy rõ, có phải rất dễ nhìn như lời đồn không!"
"Ta nhìn thấy rồi, tiên thiên kiếm linh thân thể, chẳng phải cũng là hai con mắt một lỗ mũi sao? Cũng không thấy hắn mở miệng nói chuyện bao nhiêu."
"Ha ha trong đạo kinh có câu "người đố kỵ không phải là người ngay", ngươi đang ghen tỵ chứ gì!"
Luận Pháp Đường tuy ở trên Hàn Sơn, nhưng cũng đan xen người phàm thế tục cùng tu hành giới.
Những thiếu niên này mới mười mấy tuổi, đến từ các nơi ở nhân gian. Phần lớn còn chưa bước chân vào con đường tu hành, hoặc mới dẫn khí nhập thể chưa được bao lâu, là thời điểm có vô hạn mơ ước với tu hành, lòng tràn đầy ảo tưởng.
Có người đột nhiên nói: "Vị sư đệ thiên tài này, sẽ không tham gia kỳ thi cuối năm nay đi!"
Nhất thời mọi người càng thêm lớn tiếng ồn ào, như muốn lật tung nóc phòng.
"Không thể nào, thiên phú dị bẩm cỡ nào, cũng chỉ còn dư lại hai tháng. Hắn có thể dẫn khí nhập thể?"
"Ngươi chưa từng thấy tiên thiên kiếm thể, sao biết hắn không làm được!"
"Vậy ta xong rồi, ta chuẩn bị hai năm, định năm nay thi mà..." Chẳng may bị tiểu sư đệ mới nhập môn đánh bại, sẽ mất hết mặt mũi.
Luận Pháp Đường Hàn Sơn hàng năm tổ chức kỳ thi, các trưởng lão có mong muốn thu học trò sẽ đến khảo hạch.
Bái sư cần đến duyên phận, nói trắng ra chính là xem vận số, nếu trong lòng muốn bái Chưởng môn làm thầy, nhưng lại đúng dịp Chưởng môn mấy năm liền không thu học trò, cũng đành than thở vô duyên.
Không khí trong phòng học sôi nổi, Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ tuổi trẻ thật tốt. Nhưng ngồi cạnh y, vị thiếu niên kia không giống với người khác.
"Ngươi đừng nghe bọn họ." Cẩm y thiếu niên bĩu môi, nghiêng người nói khẽ với y: "Có vị sư đệ thiên tài này ở đây, kỳ thi cuối năm nay, năm phong chủ của Hàn Sơn chắc chắn sẽ đến xem, so với năm trước chỉ có một hai trưởng lão đến ngồi chơi xơi nước tốt hơn nhiều. Đối với chúng ta mà nói chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu."
Mạnh Tuyết Lý sắc mặt phức tạp - Hàn Sơn sáu phong, Trường Xuân Phong của chúng ta vẫn còn đấy.
Cẩm y thiếu niên thấy y ăn mặc sang trọng hoa lệ, khí chất không tầm thường, có thể thấy là "người đồng đạo", mới nói chuyện với ý.
"Sư đệ kia ta đã gặp rồi, là một ma bệnh gầy yếu. Tư chất tốt thì như thế nào, hắn nơi nào có thể so với Tễ Tiêu Chân Nhân?" Thiếu niên dè dặt mà kiêu ngạo nói: "Trăm năm trước, tằng tổ phụ của ta luận đạo cùng Kiếm Tôn, Kiếm Tôn đứng trên mây, phong độ tư thái vô song...."
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, trăm năm trước ngươi còn chưa ra đời, nói như thấy tận mắt vậy.
Nhưng nghe người khác khen ngợi Tễ Tiêu quả thực lọt tai, không nhịn được gật đầu liên tục.
"Ừm ừm."
Cẩm ý thiếu niên thấy được khẳng định, sinh ra cảm giác "anh hùng sở kiến lược đồng", nói chuyện càng thêm hưng phấn.
"Tổ trạch nhà ta, còn có tranh chữ trấn viện của Kiếm Tôn. Kiếm Tôn cả đời đề từ không nhiều, ngay cả Hàn Sơn, cũng chỉ có chính điện của Trọng Bích Phong còn cất giữ một bức."
"Đúng đúng." Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, không sai, Trường Xuân Phong cũng không có.
Thiếu niên gặp được tri âm, lưu loát chắp tay: "Thực không dám giấu diếm, tại hạ là Ngu Khởi Sơ, cháu của Linh Hư Đạo Tôn, Sùng Nguyên Đạo Sư, con trai của Bạch Lộ Thành Thành chủ, Thiếu chủ tương lai của Bạch Lộ Thành. Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?"
Mạnh Tuyết Lý mờ mịt: "Ngươi là Bạch, Bạch cái gì?"
"....Ngu Khởi Sơ."
"Ngu đạo hữu, ta là Mạnh Tuyết Lý."
"Thì ra là Mạnh..." Thiếu niên nháy mắt im bặt, sắc mặt cổ quái.
Ngay lúc này, phòng học ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh không tiếng động.
Một ông lão mặc quần áo bằng vải thô chắp tay sau lưng xuất hiện ở cửa.
Các đệ tử sắc mặt trắng bệch, vội vàng cúi đầu đọc sách. Ông lão thân hình cao gầy, ánh mắt như chớp, uy nghiêm quét nhìn một lượt, đi thẳng về phía Mạnh Tuyết Lý.
Mạnh Tuyết Lý nghĩ, vị này hẳn là trưởng lão giảng bài.
Ông lão từ trên cao nhìn y, đi thẳng vào vấn đề, vô cùng không khách khí nói:
"Mạnh trưởng lão, lão phu biết thân phận ngươi quý trọng. Nhưng nếu đã vào căn phòng này, phải giống như các đệ tử khác, tuân thủ quy củ của Luận Pháp Đường. Đúng hạn đến trường, trễ một khắc cũng không được, bài tập nộp lên, không được thiếu nửa chữ. Nếu không làm được, hay là nhân lúc còn sớm trở về Trường Xuân Phong đi, mời Chưởng môn chân nhân chọn cao nhân khác dạy ngươi."
Các học sinh không dám ngẩng đầu, chỉ vểnh tai nghe.
Mạnh Tuyết Lý không để ý đến nửa câu sau, gật đầu nói: "Vâng tiên sinh."
Trưởng lão ngẩn ra, tựa hồ có chút bất ngờ, thần sắc hòa hoãn rất nhiều.
"Còn những việc vụn vặt như vẩy nước quét nhà, có thể do đạo đồng của ngươi làm dùm, không cần ngươi tự mình đi làm."
Mạnh Tuyết Lý gật đầu.
Trưởng lão hài lòng, hùng hổ quay về, vẩy vạt áo một cái, ngồi xuống ghế dựa vào tường.
Hắn tùy ý gọi một đệ tử: "Hôm qua đạo kinh đã giảng, nói lại nghe xem nào."
Trên vách tường trắng như tuyết, treo một bức tranh chữ "Tôn sư trọng đạo."
Thiếu niên cẩm y tên là Ngu Khởi Sơ, thần sắc vẫn hoảng hốt, nhỏ giọng nói: "Ngươi là Tễ Tiêu Chân Nhân...."
"Đạo lữ." Mạnh Tuyết Lý đáp.
Chương 12: Ăn hạt thông không?
Ngu Khởi Sơ quay đầu đi, không nói chuyện với y nữa.
Hôm ấy, Mạnh Tuyết Lý không trông thấy vị sư đệ thiên tài mới tới kia, nhưng biết được đối phương tên là Tiếu Đình Vân, cơ thể bệnh tật, dung mạo không tầm thường, ít nói.
Nếu không phải đối phương dời đi sự chú ý của mọi người, hôm nay bị nghị luận cả ngày, nhất định là đạo lữ của Tễ Tiêu đến học lớp căn bản.
Đệ tử ở Luận Pháp Đường xuất thân không giống nhau, có người đến từ tu hành thế gia, tỷ như danh hiệu rất dài Ngu Khởi Sơ, có người đến từ nông thôn, chưa từng đi học, một chữ bẻ đôi không biết.
Trong rừng tùng, sáu gian phòng học xếp thành một hàng, Mạnh Tuyết Lý ở phòng đầu tiên, vị Tiếu sư đệ kia, bị phân đến phòng cuối.
"Ta đoán rất nhanh thôi hắn sẽ tới nơi này của chúng ta." Học sinh trong phòng đầu tiên nói.
Lên lớp đối với Mạnh Tuyết Lý là một trải nghiệm mới lạ, y và một đám thiếu niên học viết chữ, nghe trưởng lão giảng bài kéo dài âm điệu giải thích đạo kinh, thậm chí còn đứng dậy trả lời câu hỏi.
Sau khi giờ học kết thúc, đến giai đoạn giải đáp thắc mắc, đây là lúc mọi người mong đợi nhất, cũng sợ hãi nhất.
Trưởng lão giảng bài dựa vào ghế, nhàn nhạt giương mắt: "Hỏi đi!"
Phòng học yên tĩnh một lát, sau đó có người đứng dậy hành lễ: "Tiên sinh, lúc đệ tử ngồi tĩnh tọa trầm tư mặc tưởng, cảm giác như mình đang bay trên trời, bay qua Hàn Sơn, bay đến Nam Hải, ta đắc đạo rồi sao?"
Trưởng lão mắng:"Ngu xuẩn, ngươi nhập chướng! Ảo ảnh mê hoặc, mau tỉnh ngộ đi!"
Đệ tử kia xẩu hổ ngồi xuống, lại có người đứng lên hỏi: "Tiên sinh, mỗi lần ta trầm tư mặc tưởng, thời gian nhập định không vượt quá một khắc, nhưng cảm giác dài dằng dặc khó chịu. Như thế nào có thể giống như người khác ngồi tĩnh tọa suốt đêm?"
Trưởng lão mắng: "Tâm tư không tĩnh, chỉ biết nghĩ bậy nghĩ bạ! Tối nay chép <Tư Quá Kinh> hai mươi lần!"
Đệ tử liên tục đáp dạ.
Những vấn đề này, liên quan tới như thế nào cảm giác được linh khí lơ lửng phù du trong thiên địa, như thế nào kéo dài thời gian trầm tư mặc tưởng, trước mắt là vấn đề khiến các đệ tử ở phòng học đầu tiên đau đầu nhất.
Vạn sự khởi đầu nan, tu hành cũng giống vậy. Từ dẫn khí nhập thể, đến Luyện Khí tầng một, chỉ có thể luôn luôn tìm tòi, thử nghiệm.
"Đệ tử cả gan, xin hỏi tiên sinh, sau khi cơ thể tràn đầy linh khí thiên địa, hóa thành chân nguyên tự thân tu luyện, rốt cuộc là cảm giác gì?"
Trưởng lão do dự, bảy mươi năm trôi qua, cảm nhận vi diệu đó hắn đã quên từ lâu.
"Hôm nay còn có những vấn đề khác muốn hỏi sao?"
Các đệ tử trố mắt nhìn nhau, không ai trả lời.
"Xem ra là không có." Trưởng lão giảng bài nhìn về phía Mạnh Tuyết Lý, thần thái dễ gần: "Mạnh trưởng lão, ngươi bằng lòng giải đáp vấn đề cuối cùng này không?"
Mạnh Tuyết Lý đáp: "Vâng tiên sinh."
Trưởng lão hài lòng gật đầu. Mạnh Tuyết Lý ba năm trước dẫn khí nhập thể, hiện tại là Luyện Khí viên mãn, vừa hay có thể kể lại cảm nhận của mình cho những đệ tử này nghe.
Mạnh Tuyết Lý nói: "Lúc linh khí dồi dào trong cơ thể, cảm giác như sương trắng sáng sớm lơ lửng giữa núi rừng. Mặt trời mọc, sương sớm đọng lại thành giọt nước trên lá cây, tựa linh khí chuyển hóa thành ngưng luyện chân nguyên."
Trưởng lão suy nghĩ một chút, gật đầu cười nói: "Thật vậy."
Dứt lời rời khỏi phòng học: "Tan học."
Phòng học không ai rời đi, người đặt câu hỏi vội la lên: "Linh khí giống như sương mù bay lơ lửng, chân nguyên giống như giọt nước hữu hình?"
Mạnh Tuyết Lý: "Không sai biệt lắm. Chân nguyên lưu chuyển trong kinh mạch, giống như nước chảy thành sông."
Các đệ tử như có điều suy ngẫm.
Mạnh Tuyết Lý lại nói: "Thoát khỏi trạng thái nhập định, giống như ngươi ở trong mộng sắp tỉnh dậy, mơ hồ cảm giác được bên ngoài, nhưng tự nới với mình trời còn chưa sáng, ngủ thêm lát nữa."
Đệ tử ban nãy bị phạt chép hai mươi lần đạo kinh vui vẻ nói: "Thì ra là thế, tối nay ta thử xem sao!"
Các đệ tử thấy thái độ của y ôn hòa, vừa nãy sợ hãi trưởng lão nghiêm nghị, không dám hỏi một số vấn đề, hiện tại rối rít đưa ra thỉnh giáo y.
Mạnh Tuyết Lý biết gì đáp nấy.
Cẩm y thiếu niên Ngu Khởi Sơ muốn nói lại thôi, tựa hồ cũng có lời muốn hỏi, cuối cùng chỉ yên lặng rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Tuyết Lý một mình đi vào rừng từng, đến Luận Pháp Đường.
Chỉ thấy bên cạnh đường mòn sỏi trắng, có một cẩm y thiếu niên đang đứng, chẳng biết đứng đã bao lâu, áo khoác hoa lệ đã thấm ướt sương, thần sắc uể oải.
Chính là Ngu Khởi Sơ.
Mạnh Tuyết Lý cười một tiếng: "Ngươi đang đợi ta?"
Ngu Khởi Sơ gật đầu. Dường như xoắn xuýt điều gì, thật lâu không lên tiếng. Chỉ cùng Mạnh Tuyết Lý trầm mặc đi về phía trước.
Khi đến gần Luận Pháp Đường, mái hiên màu đen mơ hồ xuất sau tán cây, hắn rốt cuộc nói:"Ngươi không giống trong tưởng tượng của ta."
Mạnh Tuyết Lý lấy một túi hạt thông nhỏ ra, vừa ăn vừa nghe: "Không giống chỗ nào?"
"Ở giới tu hành bên ngoài Hàn Sơn, danh tiếng của ngươi rất kém, bọn họ đều nói ngươi..." Ngay trước mặt Mạnh Tuyết Lý, hắn khó lòng mở miệng, "Dù sao thì nói ngươi không tốt."
Trước đây hắn chưa từng tham dự, nhưng cũng tin là thật.
Mạnh Tuyết Lý: "Thường thức thấp kém, thị sủng mà kiêu, lấy sắc hầu người, không có đạo đức."
"Còn có khó nghe hơn nữa."
"Ừm, ta biết."
Ngu Khởi Sơ cảm thấy không thể tin nổi: "Ngươi không tức giận sao?"
"Giận cái gì chứ, ta ở Trường Xuân Phong, có ăn có uống không cần lao động." Mạnh Tuyết Lý chẳng sao cả nói: "Ta đã được lợi cực lớn, chẳng nhẽ còn không để cho người ta nói đôi câu?"
Ngu Khởi Sơ thầm nghĩ, lẽ nào mỗi ngày tỉnh dậy, chỉ cần nghĩ "ta là đạo lữ của Tễ Tiêu", là có thể quên hết buồn phiền?
Nếu đổi lại là mình bị hàng triệu người âm thầm khinh bỉ chửi rủa, chắc chắn sẽ không thoải mái như vậy.
Mạnh Tuyết Lý mở lòng bàn tay ra: "Ăn hạt thông không?"
Y không quen khi mình đang ăn để người khác bên cạnh nhìn. Mỗi lần tiểu đạo đồng tới báo tin với y, y cũng hỏi như vậy.
Nhưng ở trong mắt trẻ tuổi Ngu Khởi Sơ, là đối phương chủ động lấy lòng, phát tần số xin kết bạn.
Cẩm y thiếu niên yên lặng, vẻ mặt thay đổi phức tạp, cuối cùng trịnh trọng nói: "Ăn!"
...
Việc Mạnh Tuyết Lý giải đáp thắc mắc nghi hoặc nhanh chóng truyền ra, dần dần các đệ tử ở cách vách cũng tới thỉnh giáo y.
Y từ một phế vật trưởng lão, lắc mình một cái, thành học sinh ưu tú.
"Mạnh trưởng lão, ta mang cho ngươi mứt hoa quả đây." "Mạnh trưởng lão, ta nhờ mua hộ hạt dưa cua vàng ở phố phường dưới chân núi cho ngươi nè!"
Các đệ tử để tỏ lòng cảm ơn, thường đưa cho y đồ ăn vặt, để trong túi gấm, giấy dầu.
Kiếp sống học trò của Mạnh Tuyết Lý trở nên thú vị.
Y ngồi trong phòng học nghĩ, người tu hành mỗi một giai đoạn lại có mục tiêu khác nhau.
Mới bước chân vào tiên môn, nóng lòng tăng lên thực lực, học một vài thứ bảo vệ tính mạng, mới có thể không bị người khác bắt nạt. Đến khi trưởng thành, cảnh giới tu vi đã mãn, mắt thấy vô vọng đột phá, thì muốn đào tạo đệ tử hậu bối, truyền thụ y bát.
Nếu có may mắn trở thành cường giả, sẽ chống đỡ tông tộc môn phái, che chở một phương, mưu phúc cho hàng vạn người.
Nếu giống như Tễ Tiêu, hiếm khi gặp được địch thủ, cả đời theo đuổi cũng chỉ dư lại một chuyện - phi thăng.
Yêu tộc tu luyện nói chung cũng như vậy, từ sơ khai linh trí, đến tạo yêu đan. Sau đó chiến thắng những yêu quái lợi hại khác, trở thành đại vương của núi, sông nào đó.
Mạnh Tuyết Lý trước đây theo đuổi nhất thống yêu giới, trở thành Yêu Vương duy nhất. Hiện giờ chuyển kiếp làm người, đành phải bắt đầu từ công pháp trụ cột nhất. Chả trách Tước Tiên Minh cười nhạo y càng sống càng thụt lùi.
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, nếu đổi thành Tễ Tiêu tu hành lại từ đầu, không biết sẽ như thế nào. Bởi vì nhãn giới, tâm cảnh, cảm ngộ với đại đạo sẽ không biến mất.
Trong Luận Pháp Đường chỉ có một việc duy nhất khiến y không thoải mái.
"Không hổ là tiên thiên kiếm linh thân thể, lại là thiên tài ngộ đạo giống như Tễ Tiêu Chân Nhân..."
Mỗi khi vị Tiếu sư đệ kia được trưởng lão khen ngợi, tất sẽ truyền khắp Luận Pháp Đường, ai nấy nhắc đến đều thêm câu cửa miệng "Giống như Tễ Tiêu vậy."
Mạnh Tuyết Lý nghe mà không vui.
Thật giống như Tễ Tiêu đã thành quá khứ, tương lai ai cũng có thể sánh với hắn.
Ngu Khởi Sơ phản ứng càng kịch liệt hơn.
Hắn lấy tôn chỉ "Bảo vệ Tễ Tiêu Chân Nhân danh dự, phản đối so sánh Tiếu sư đệ và Kiếm Tôn", thành lập "Ủng Tễ Đảng" (đảng ủng hộ Tễ Tiêu), cũng tự phong là người cầm đầu.
Mạnh Tuyết Lý cười thầm ngớ ngẩn, giống như mới vào giang hồ, tự xưng hắc bạch song sát, tổ hợp gì gì đó.
Y vội vàng lắc đầu, Ngu Khởi Sơ lại hiểu sai ý: "Được rồi được rồi, người đứng đầu cho ngươi làm!"
Vừa hay một đám đệ tử cười đùa đi ngang qua bàn bọn họ, một người vui vẻ nói:
"Mạnh trưởng lão ngươi biết không, Tiếu sư đệ đã dẫn khí nhập thể, ngày mai sẽ đến lớp học của chúng ta!"
"Tốc độ tu hành lợi hại như vậy, so với Tễ Tiêu Chân Nhân năm đó..."
Còn chưa dứt lời, Mạnh Tuyết Lý quay về phía Ngu Khởi Sơ: "Ta làm!"
Vì vậy "Ủng Tễ Đảng" âm thầm phát triển, thành viên chỉ có hai ngươi -theo thói quen bĩu môi Ngu Khởi Sơ, và Mạnh Tuyết Lý thoạt nhìn khôn khéo ôn hòa.
Hoạt động của đảng cũng chỉ có một việc, khi ai đó nhắc tới Tiếu sư đệ, hai người sẽ liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười cổ quái trong lòng hiểu mà không nói.
Chương 13: Đại đạo vô nhai
Ánh chiều tà rải vào lớp học, tiếng chuông muộn vang vọng giữa núi rừng.
Trưởng lão phủi áo khoác: "Tan học."
Các đệ tử nhoài người bên cửa sổ, mắt thấy trưởng lão giảng bài đã đi xa, trong phòng học vang lên tiếng hoan hô kiềm chế mà kích động.
Mạnh Tuyết Lý nhàn nhạt thu dọn bút mực. Ngày mai sư đệ mới muốn tới, mọi người vui đến thế sao?
"Tối nay vào thành không?" Ngu Khởi Sơ đến gần, thần thần bí bí nói: "Hàn Môn Thanh, Hồng Vận Lâu."
Dưới chân núi Hàn Sơn vốn chỉ có vài thôn trấn rải rác, bởi vì Hàn Sơn kiếm tông, người phàm và người tu hành dần dần tụ tập, thời gian dài biến thành một toà thành trì, được đặt tên là Hàn Môn Thành.
Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra: "Làm gì?"
"Ngày mai Luận Pháp Đường nghỉ dạy, không phải lên lớp mà. Ngươi nhìn dáng vẻ của bọn họ đi, có giống muốn đi về ngồi tĩnh tọa không? Tối nay các sư đệ ở phòng bên cạnh mời khách, Hồng Vận Lâu đánh bài nói chuyện phiếm uống rượu trái cây cắn hạt dưa, có đi hay không?"
Tiểu đệ tử tuổi này không thích ngồi yên một chỗ, tu hành khô khan, sư trưởng nghiêm khắc đến mức nào, cũng hải tranh thủ thời gian chơi đùa.
Hai người theo đám đông rời khỏi lớp học, bước lên đường mòn đá cuội trắng đi xuyên qua rừng tùng.
Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, tùng xanh giống như được phủ một lớp nhũ màu vàng.
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: "Không đi. Buổi tối ta phải đến Tàng Thư Lâu, mượn hai quyển đạo kinh xem, bĩnh tâm tĩnh khí."
"Không thể nào, giận đến mức ấy?" Ngu Khởi Sơ ngạc nhiên nói: "Ngươi thật kỳ quái, người khác mắng ngươi mắng rất khó nghe, ngươi nói mình được lợi, để người ta mắng đôi câu cũng không rơi thịt. Nhưng không chịu được người khác nhắc đến Tễ Tiêu Chân Nhân...."
Hắn suy nghĩ một chút, cho ra kết luận: "Tình cảm của các ngươi thật tốt."
Mạnh Tuyết Lý sợ hãi run rẩy, trong đầu thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Tễ Tiêu, còn có cảnh tượng gặp mặt đếm được trên đầu ngón tay giữa bọn họ.
Nhưng không hiểu tại sao, sau khi y cười khan hai tiếng, lại há mồm nói dối: "Đương nhiên rồi, đạo lữ mà, dây dưa triền miên, sớm sớm chiều chiều, là chuyện rất bình thường. Hắn một ngày không thấy được ta, sẽ ngủ không yên giấc! Hơn nữa đối ta cầu gì tất ứng, muốn gì được đó, ta đương nhiên đối với hắn cũng..."
Ngu Khởi Sơ cảm thấy nghi hoặc: "Khoan đã, thì ra lấy cảnh giới tu vi của chân nhân, còn cần ngủ à."
Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm bỏ mẹ bịa sai rồi: "Vốn không cần, hắn, hắn muốn ngủ cùng ta. Đạo lữ đều ngủ chung mà, lúc ấy ngủ mới thoải mái. Khụ, đợi ngươi lớn rồi, ngươi sẽ hiểu."
Ngu Khởi Sơ sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, trừng y một cái: "Ta biết."
Dứt lời thẹn quá thành giận, xoay người chạy.
Mạnh Tuyết Lý trêu chọc trẻ nhỏ ngây thơ cảm thấy thú vị, cười hừ hừ, cực kỳ đắc ý đi về phía Tàng Thư Lâu.
Rất lâu sau, vài câu nói đùa gây thành đau khổ. Mỗi lần y nhớ tới chuyện này, hận không thể quay ngược thời gian, bóp chết chính mình.
"Tiểu sư đệ, sao vậy?"
Trên con đường mòn quanh co khác, một đám đệ tử ở phòng học cuối cùng đang đi dạo.
Giữa đám người là một thiếu niên sắc mặt tái nhợt gầy gò. Khi hắn dừng bước, những người khác đều trở nên khẩn trương, không ai dám đi nữa.
Một người nhìn theo tầm mắt của thiếu niên: "Bên đó có gì sao?"
Cả đám trố mắt nhìn nhau.
Mấy ngày nay ở chung, bọn họ đã quen thuộc với tính cách của Tiếu sư đệ. Bề ngoài lãnh đạm ít nói, nhưng nếu hỏi hắn vài vấn đề, hắn sẽ bằng lòng kiên nhẫn giải đáp. Ngày mai sư đệ phải đến phòng học đầu tiên, sau này không tiện đuổi theo hỏi người ta nữa.
Cho nên tối nay hy sinh ngày nghỉ, mời đối phương cùng đến Tàng Thư Lâu, vì bọn họ giải đáp thắc mắc nghi hoặc.
Nếu Tiếu sư đệ thay đổi chủ ý, đột nhiên muốn xuống núi tìm vui, bọn họ đi, hay là không đi?
Tễ Tiêu lắc đầu: "Không có gì."
Hắn không ngờ, đạo lữ trên danh nghĩa của mình, lại nói dối thành tính.
Trước có "Tễ Tiêu trăn trối", nay là "ngủ không yên giấc", ngày mai còn có thể nói ra cái gì?
Lời nói dối như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt tiểu đệ tử, nếu là người khác tất nhiên sẽ ngay mặt vạch trần hắn.
Đạo lữ bình thường sống chung như thế nào?
Tỷ như Thanh Hà Đạo Tôn của Tùng Phong Cốc và Tĩnh Vi Tiên Tử của Hà Sơn Tông, chính là đạo lữ nổi danh của tu hành giới, hai người hợp tịch đã vài trăm năm. Lúc gặp nạn cùng nhau ngăn địch, ngày thường ai ở phái người nấy, tự mình tu hành.
Sinh mạng dài đằng đẵng, đại đạo không bến bờ.
Cao nhất sáng nhất là mặt trăng mặt trời, thân nhất sơ nhất là vợ chồng thôi.
Nhưng Tễ Tiêu nghe Mạnh Tuyết Lý lừa người ta, không cảm thấy tức giận, chỉ buồn cười.
"Tên lừa đảo này."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top