c. 14

Lúc này anh mới giật mình tỉnh lại, tầm mắt nghênh đón ánh mắt bất an của Đới Nghi Thuần, anh mím môi không nói lời nào yên lặng đi vào cao ốc.
Nhóm người đi thang máy thẳng đến tầng 8, đi vào nhà Kinh Ấu Mỹ.
“Ngồi đi.” Kinh Ấu Mỹ hòa nhã nói.
Đới Nghi Thuần đầu tiên là sợ hãi nhìn Khương Duệ Minh, sau đó mới ôm con trai ngồi xuống ghế sofa.
“Mẹ…” Ân Ân dựa vào trong lòng cô làm nũng.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Gương mặt tràn đầy mẫu tính khi mỉm cười nhìn con trai của cô khiến anh cảm thấy đau đớn.
Anh bước về phía cô.
Phát hiện một cỗ áp lực đang tới gần, Đới Nghi Thuần ngẩng đầu nhìn, sau đó lại cúi xuống, tim khẩn trương đập bình bịch, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
“Chú Duệ, sao chú cứ nhìn mẹ con suốt thế?”
Khương Duệ Minh không trả lời, chỉ đưa tay sờ đầu Ân Ân, vẻ mặt lãnh đạm chăm chăm nhìn Đới Nghi Thuần.
Kinh Ấu Mỹ cảm giác được bầu không khí bất thường giữa hai người, nhất là Khương Duệ Minh, từ sau khi thấy mẹ Ân Ân vẫn luôn là lạ giống như bị đả kích gì đó, thật làm người khác lo lắng.
Xem ra bọn họ cần phải nói chuyện rõ ràng, loại thời điểm này không thích hợp có trẻ nhỏ, vì vậy cô vẫy vẫy tay, “Ân Ân, lại đây giúp dì một việc, chúng ta đi rót nước trái cây mời mẹ uống, được không?”
“Vâng, Ân Ân muốn giúp một tay.” Bé tung tăng leo khỏi cái ôm của Đới Nghi Thuần, vội vàng chạy đi giúp đỡ.
Kinh Ấu Mỹ dắt tay Ân Ân, nháy mắt với Khương Duệ Minh, muốn anh nói chuyện rõ ràng.
Khương Duệ Minh dùng ánh mắt tỏ ý đã hiểu, đợi sau khi Kinh Ấu Mỹ dắt Ân Ân rời đi, anh hít sâu một hơi hỏi: “Tại sao em không gọi điện cho anh?”


Cô áy náy cúi thấp đầu. “Thật xin lỗi, tôi, tôi quên mất…” Bởi vì Ân Ân, tâm cô loạn như ma, căn bản không còn tâm tư nhớ đến những thứ khác.
Quên? Hóa ra người chân chính có cảm giác tồn tại nhỏ bé lại là anh. Khương Duệ Minh cười cay đắng.
“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Lời em nói ngày đó là giả sao? Đau lòng cũng là giả sao? Em nói trẻ con không phải đồ vật, không thể không quan tâm, vậy tại sao vừa quay người liền ném thằng bé đi?”
Anh vẫn luôn nghĩ rằng cô là một cô gái hiền lành tốt bụng, nhưng hiện tại anh đột nhiên không thể xác định được nữa, thậm chí còn hoài nghi biểu hiện nhu thuận nhát gan xấu hổ của cô ở trước mặt anh, chẳng lẽ tất cả chỉ là biểu hiện giả dối tốt đẹp sao?
Cắn cắn môi dưới, cô yếu ớt lắc đầu, “Không có, tôi không có, đây là một sự hiểu lầm thôi, thật đó.” Cô không nhịn được đưa tay kéo anh, hy vọng anh có thể tin tưởng cô.
Khương Duệ Minh nghiêng đầu nhìn cánh tay đang kéo tay mình của cô, một lát, anh bất động thanh sắc rút tay về, tránh khỏi sự động chạm của cô, hỏi lại: “Lúc Ân Ân tới trong ba lô có một tấm hình của anh, Ấu Mỹ và A Ngang chụp chung, sao em lại có được tấm hình đó?”
“Là tôi từ chỗ của anh… trộm được.” Cái từ không vẻ vang kia làm cô xấu hổ muốn chết.
Trộm?! Câu trả lời của cô khiến Khương Duệ Minh sững sờ, càng làm anh sững sờ hơn là trước đây anh lại còn cảm thấy cô vừa đơn thuần lại ngây thơ, dáng vẻ đỏ mặt đó đáng yêu hơn bất kỳ ai, lúc này suy nghĩ lại, chính anh mới là siêu cấp đại ngu ngốc làm người khác sững sờ.
“Em trộm tấm hình đấy làm gì?”
Nên nói gì đây? Nói cô rất thích anh, vẫn luôn rất thích anh? Nói cô sợ tương lai sẽ có một ngày quên mất anh, có tấm hình kia trong tương lai còn có thể dùng để nhớ? Hay là nói cô sợ có một ngày Ân Ân hỏi về bộ dáng của ba, đến lúc đó cô có thể dựa theo bức hình để miêu tả cho Ân Ân nghe?
Nhưng đến cuối cùng Đới Nghi Thuần cũng không có nói gì, chỉ dùng hai con mắt u buồn gắt gao nhìn Khương Duệ Minh. Bởi vì cô suýt khóc, cô sợ lời còn chưa nói ra liền bị nước mắt làm hỏng.
“Kết hôn rồi sao?”
Lắc đầu.
“Ly dị?”
Lắc đầu.
“Ân Ân thật sự là con của em sao?”
Gật đầu.
“Ba của đứa bé là ai?”
Sau ba câu hỏi nhanh đáp nhanh liên tiếp, nghe đến vấn đề thứ tư, cả người cô cứng đờ, cắn môi nhìn về phía anh, hai tròng mắt mở to, miệng mấp máy.
Lâu sau, câu trả lời từ giữa hai cánh môi phấn hồng bay ra, “Anh.”


Hai tròng mắt Khương Duệ Minh phát lạnh, ấn đường nhăn lại hiện lên vẻ tức giận.
Thông qua những câu hỏi dịu dàng của Kinh Ấu Mỹ, Khương Duệ Minh cuối cùng cũng gián tiếp biết được vì sao trước đây anh lại cảm thấy Đới Nghi Thuần nhìn có chút quen mắt.
Nhớ lại vào năm 2009, lúc ấy anh vừa mới gia nhập Lý Ước, cô là sinh viên làm thêm ở đó, mặc dù giữa bọn họ không có quá nhiều lần đồng thời xuất hiện, anh cũng không biết tên cô nhưng mấy lần gặp mặt ít nhiều cũng tích lũy một chút ấn tượng, cộng thêm cô đã nói rất rõ ràng, đêm hôm đó chính là buổi tiệc ăn mừng anh thắng kiện và độc quyền kiện tụng, là có thể chứng minh cô tuyệt đối không có nói dối.
Tuy rằng vì sao lại phát sinh tình một đêm, nghi ngờ của anh đã được giải đáp nhưng anh vẫn kinh ngạc như cũ.
Không dám tin tưởng, Đới Nghi Thuần ngây thơ hơn cả tiểu bạch thỏ lại chính là người ngủ cùng anh đêm hôm đó, sau đó còn để lại tờ một ngàn nguyên nhục nhã, lại là người phụ nữ đáng ghét dẫm đạp lên tôn nghiêm đàn ông của anh.
Không dám tin tưởng, chính một đêm kia, hai người không có chút cơ sở tình cảm nào lại làm ra mạng người, mà cô ngay cả lễ phép báo cho anh một tiếng cũng không có, liền giấu anh người cống hiến tinh trùng này tự tiện quyết định sinh hạ đứa trẻ.
Càng không dám tưởng tượng là con trai năm nay đã ba tuổi, từ khi bé ra đời tới nay đã hơn tám trăm ngày, thân là ba bé, ngay cả một giây đồng hồ anh cũng không có ôm qua bởi vì anh từ đầu đến cuối đều không biết sự tồn tại của bé!
Ngón tay thon dài ấn vào huyệt thái dương, Khương Duệ Minh cảm thấy trên trán đang nổi đầy gân xanh, ngay cả mạch máu cũng không an phận nổi lên tham gia náo nhiệt, một tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể phá da mà ra.
Lại không bình tĩnh, nếu cứ thế này thì một giây sau sẽ tự bốc cháy!
Bĩnh tĩnh bình tĩnh bình tĩnh… Trong lòng anh ra sức dặn dò chính mình.
Được, căn cứ vào nguyên tắc pháp luật không truy cứu chuyện lúc trước, những việc sai lầm trong quá khứ kia anh liền đại phát từ bi bỏ qua, không so đo với cô, nhưng mà…
Cô tới văn phòng làm việc đã ba tháng, bọn họ gần như mỗi ngày đều gặp nhau, thậm chí cứ hai ba ngày lại cùng nhau ăn cơm trưa, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ tới sẽ nói cho anh biết về sự tồn tại của đứa con sao?
Cho dù đó chỉ là ý niệm chợt lóe lên?
Hay nên nói, đối với việc anh không biết gì cả, cô thật ra cảm thấy rất thú vị, kể cả việc anh nghiêm túc nói ra yêu cầu qua lại với cô, chẳng lẽ ở trong mắt cô cũng chỉ là trò cười sao!
Nghĩ tới đây, Khương Duệ Minh không thể không nói nếu như giết người vô tội, anh thật sự sẽ làm thịt cô.
Hơn nữa còn là kiểu một đao mất mạng.
Bởi vì Đới Nghi Thuần thật sự có tài, đặc biệt đáng ghét, đặc biệt ác độc, đặc biệt… Ài, anh không biết nữa!
Người sĩ diện luôn có một chỗ tốt, cho dù trong lòng đã sóng lớn mãnh liệt tức giận đến sắp nổ thì trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, Khương Duệ Minh chính là loại người như vậy.
Dĩ nhiên, đây là thuộc về tính nhẫn nại cực điểm bẩm sinh của anh, nếu không phải còn có tình cảm ba con của con trai ở trước mắt, anh sẽ giết chết mẹ bé.
Nhìn đi, ngay cả Ân Nhược Ngang cũng gấp gáp lái xe trở về, có thể thấy được chuyện cô làm có bao nhiêu khoa trương.
Anh không có nghe bọn họ nói gì, trên thực tế anh không muốn nghe, bởi vì anh sợ lửa giận thật vất vả mới khống chế được sẽ bị đốt trong nháy mắt.
Anh cố ý khiến cho mình không quan tâm, hờ hững ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.
Ừ, không tệ, quang cảnh nhà Kinh Âu Mỹ thật không có chỗ nào để chê, không giống như nhà của anh, chỉ thấy được có một nửa bầu trời, ngồi trong phòng khách này tâm tình mười lần sẽ có chín lần tốt lên.
“Khương Duệ Minh? Khương Duệ Minh?”
Nghe thấy tiếng gọi to của Kinh Ấu Mỹ, Khương Duệ Minh chậm rãi quay đầu lại, suy nghĩ vừa mới từ miền xa xôi bị triệu hồi trở về, vẻ mặt lộ ra thẫn thờ, chốc lát mới lớn giọng nói: “Khát nước, tôi đi uống nước.”
Không nhìn ly nước trái cây đặt trước mặt anh, vẻ mặt anh nghiêm lại, đứng lên thản nhiên đi về phía nhà bếp, tự rót cho mình một ly nước mát đặc biệt của mùa hè.
Ừng ực uống hết một ly lớn, hạ hỏa.
Trở lại phòng khách, ánh mắt lần lượt lướt qua từng người có mặt, cũng không quên cố ý bỏ qua Đới Nghi Thuần.
Anh nhỏ mọn sao? Anh thích thù dai sao? Hừ, anh chính là thế đấy, thế nào?
Ánh mắt dừng ở trên người bạn thân, “Ấu Mỹ, A Ngang, có thể phiền các cậu dẫn Ân Ân rời đi trước được không, tôi muốn cùng cô Đới đây nói chuyện riêng một chút.” Anh dùng sức cường điệu từ ‘cô Đới’.
Ý thức được anh tận lực dựng lên hàng rào giữa bọn họ, Đới Nghi Thuần có khó chịu cũng không thể nói ra, phải làm thế nào đây? Là cô gieo gió gặt bão, chỉ là nghĩ đến phải một mình đối mặt với anh, dạ dày cô không nhịn được kịch liệt đảo lộn một trận.
“Khương Duệ Minh…”
Vừa rồi lúc anh đang xuất thần, Kinh Ấu Mỹ đã chủ động thành lập phát nghị với Đới Nghi Thuần vốn là còn muốn nói gì đó nhưng Ân Nhược Ngang lại ngăn cô lại.
Cô không thể làm gì khác hơn là thầm thở ra một hơi, “Vậy cũng tốt, chúng mình dắt Ân Ân ra ngoài tản bộ, nơi này để hai người từ từ nói chuyện.” Nói xong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ân Ân, chuẩn bị ra cửa.
“Mẹ, mẹ không đi sao?” Ân Ân liên tục quay đầy lại nhìn mẹ, dù tuổi bé còn nhỏ cũng cảm nhận được bầu không khí không tốt lắm.
Khuôn mặt cứng ngắc của Đới Nghi Thuần miễn cưỡng nặn ra nụ cười, dịu dàng nói: “Con đi cùng dì đi, mẹ sẽ ở đây đợi con.”
Mặc dù trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ nhưng bé vẫn lanh lợi đáp ứng. “Vâng” Bé mẫn cảm nhìn mẹ một chút lại nhìn chú Duệ một chút, “Chú Duệ, chú không được khi dễ mẹ của con, nếu không Ân Ân sẽ không thích chú nữa.”
Nếu ngày trước có một đứa nhóc vẫn còn bú sữa mẹ mà đe dọa anh như thế, Khương Duệ Minh nhất định sẽ dùng biện pháp tà ác nhất của anh dốc hết sức thọc lét nó, dù thế nào cũng phải bắt nó dùng giọng nói đáng yêu cầu xin tha thứ mới dừng tay, chẳng qua là… Aizz, con trai đáng thương của anh, thật vất vả mới có thể gọi ba nhưng lại gọi nhầm người, nhầm lẫn để cho Ân Nhược Ngang được hời.
Xoa xoa đầu tóc mềm mại của Ân Ân, trong lòng Khương Duệ Minh ngũ vị tạp trần.
“Ân Ân, đi thôi.” Kinh Ấu Mỹ rất hiểu ý cùng Ân Nhược Ngang dẫn Ân Ân ra khỏi cửa.
Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, cánh cửa va vào khung cửa ‘ầm’ một tiếng, Đới Nghi Thuần cũng run theo.
Tim cô đập rất nhanh, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Kinh Ấu Mĩ lãng mạn đó khẳng định cho rằng bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trên thực tế, Khương Duệ Minh cũng không có dự tính muốn tốn quá nhiều nước bọt
Thiếu gia anh lúc này tâm tình rất không tốt, không có hứng thú cười theo, ai chọc người đó xui xẻo
Rời khỏi chiếc ghê sofa thư thái, để cùng mặt đối mặt với cô, anh ngồi xuống chiếc bàn thấp dài trong phòng khách, bắt chéo hai chân, nói với người gần như muốn cúi đầu đến giữa hai chân: “Bây giờ có phải nên nói thật với anh không?”
Bị tiếng quát lạnh như vậy quét qua, Đới Nghi Thuần đã sớm run như cầy sấy vội vàng ngẩng đầu, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi ở trước mặt anh ngồi thẳng ngay ngắn, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Tròng mắt anh lóe lên một cái, “Thật sự là con của anh sao?”
“Đúng vậy.” Anh là người đàn ông duy nhất của cô, thân thế của Ân Ân là cực kỳ chắc chắn.
“Anh muốn xét nghiệm DNA.”Anh là luật sư đã quen tất cả đều nhìn bằng chứng để nói chuyện.
Hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại, sắc mặt xanh trắng đan xen, bị nghi ngờ không tín nhiệm làm cô thấy rất không thoải mái, cô không tự chủ siết chặt tay, ngưng giọng nói: “Được, nhưng tôi có một điều kiện.”
Điều kiện?!
Đôi mắt sắc bén của Khương Duệ Minh híp lại thành một đường nhỏ, chợt cảm thấy buồn cười. Hình như cô đã hiểu lầm tình huống này rồi, bây giờ cô cũng không có tư cách ra điều kiện, có điều nghe một chút cũng không sao, vì thế anh gật đầu một cái.
“Sau khi xét nghiệm DNA, chỉ cần chứng minh được Ân Ân là con trai của anh xin anh hãy như một người đàn ông, gánh vác trách nhiệm nên có một người làm ba.” Cô trợn mắt nhìn anh, giống như đang bảo vệ thứ gì đó.
Từ trước đến nay Đới Nghi Thuần chưa bao giờ nói ra lời nặng nề như vậy, nhưng lần này cô thật sự đã bị anh kích động.
Rất tốt, xuất ra móng vuốt sắc bén rồi. Khương Duệ Minh nhíu mày, đôi môi cong lên vui vẻ nhận lời, “Đương nhiên, anh nhất định sẽ tranh thủ quyền giám hộ con.”
Cô ngẩn ra, giống như những gì anh vừa nói là một chương trình ngôn ngữ phức tạp, đến mức cô nhất thời không phiên dịch được.
“Anh, anh nói cái gì?” Cô run giọng hỏi.
“Cần phải kinh ngạc thế à? Thân là một người ba, anh chủ động tranh thủ quyền giám hộ con trai, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?” Anh cười như không cười nhìn cô.
Trong nháy mắt đầu Đới Nghi Thuần trống rỗng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía anh thật lâu cũng không nói ra lời.
Cô không phải là không có nghĩ tới khả năng này, hơn nữa còn không chỉ một lần nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra cô vẫn thấy kinh ngạc vô cùng.
Hóa ra cảm giác ác mộng trở thành thật sự rất lạnh, một loại rét lạnh từ trong xương tản ra.
Sắc mặt Đới Nghi Thuần trắng bệch, người lung lay như sắp ngã, hai tay không tự chủ ôm lấy chính mình, hy vọng có thể làm cho chính mình có chút sức lực để chống đỡ.
“Anh, anh không thể làm như vậy được.” Thanh âm run rẩy nhẹ phát ra từ hai cánh môi phấn hồng.
“Vì sao?”
Chuyện này còn cần phải hỏi sao? “Ân Ân là con của tôi.” Cô sắp khóc.
“Em đừng quên, nó cũng là con của anh.” Khương Duệ Minh vô cùng tốt bụng nhắc nhở cô, có điều từ giọng nói có thể nghe được anh đang nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng mà, những năm gần đây hai mẹ con tôi vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.”
Đúng vậy, những năm qua hai mẹ con bọn họ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cô có nghĩ tới hay không, người đầu sỏ tạo ra tất cả chính là cô, không phải anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top