Chương 21
...
Từ sau khi Thoại Miên tiến cung đến nay đã được một thời gian. Tuy rằng ngày ngày Hứa Tường đều phải đối mặt với vị thần phiền phức chán ghét kia, nhưng tốt xấu gì thì cuộc sống vẫn có thể tạm qua.
Nhưng kịch bản tuyệt đối không cho Hứa Tường được sống tiêu dao.
Vì “tác hợp” cho tra công và tiện thụ mau mau chạy về phía HE, chỉ dựa vào việc tra công mỗi ngày “tỉnh ngộ đuổi ngược” đương nhiên là không đủ, nhất định phải nhờ vào một sức mạnh bên ngoài kích thích.
Cứ như vậy, Hứa Tường lập tức cảm thấy đau trứng dày đặc.
“Sức mạnh bên ngoài” là gì ư? Các nước thuộc địa xung quanh Thanh quốc liên hợp, rục rịch muốn làm phản. Thanh đế quyết định ngự giá thân chinh, đi đến chiến trường!
Nhân dân trên dưới, đâu đâu cũng xôn xao chuyện này, tất nhiên là bao gồm cả Thoại Miên. Tuy trong lòng thì vẫn không muốn Thanh đế gặp chuyện không may, nhưng muốn y hạ mình xin Thanh đế đừng đi, đó là chuyện tuyệt đối không thể.
...
Thời gian khai chiến càng lúc càng đến gần, Hứa Tường duy trì uy nghiêm đế vương, tỏ vẻ không hề bận tâm, bác bỏ mọi tấu chương khuyên can, trong đầu lại có vô số cảnh đạn mạc lướt qua. Lúc này, tiếng chửi “thảo nê mã” hoàn toàn đã không đủ để biểu đạt tâm trạng hận không thể đào cả mộ tổ tiên nhà kịch bản lên của hắn!
Bởi vì biết được những phần nội dung vở kịch có liên quan đến mình nên Hứa Tường đương nhiên biết mình sẽ không chết trên chiến trường, nhưng hắn sẽ bị quân địch bắn trúng một tên xuyên qua ngực, không chết cũng đi mất nửa cái mạng.
Hứa Tường nhíu mày, khổ sở suy nghĩ, hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ đau! Nay muốn hành hạ hắn như thế, thà cho hắn thống khoái còn hơn.
Nhưng mặc hắn phỉ báng kịch bản thế nào, hôm nay vẫn sẽ diễn tới phút cuối cùng.
...
Thanh đế bụng đầy tâm tư đã đặt cả lên chiến trường nên không chú ý tới một tình tiết bị che giấu. Ngay trong hôm hắn ngự giá thân chinh, Thoại Miên bị hắn cẩn thận nhốt trong tẩm cung sẽ đón một vị khách – người này không phải ai khác, đúng là người đã mưu tính vượt qua hết bao nhiêu trắc trở với ý đồ lén đưa ý trung nhân ra Hoàng cung – Văn vương.
“Văn vương, vương gia… sao vương gia đến đây?”
Nhìn ý trung nhân gầy yếu như thế, Văn vương đau lòng nói: “Những chuyện nhỏ nhặt này đừng hỏi vội, mau cùng bổn vương trốn khỏi nơi đây. Hoàng thượng rời cung là cơ hội tốt, chiến sự nguy cấp, đao kiếm không có mắt, rất có thể ngài sẽ không quay về được nữa. Ta đưa ngươi cao chạy xa bay. Tước vị, phú quý… ta từ bỏ mọi thứ, chúng ta mai danh ẩn tích, không bao giờ quay về đây nữa, ngươi nói có được hay không?”
Thoại Miên bị khiếp sợ, hồi lâu nói không ra lời, y lắc đầu theo bản năng: “Vương gia, thần không thể… không thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng lâm vào hiểm cảnh mà để mặc được. Vương gia nếu thật lòng đối đãi, xin hãy đồng ý một yêu cầu quá đáng của thần!”
Sau khi vất vả lắm mới hạ quyết tâm từ bỏ tất cả thì lại bị cự tuyệt, Văn vương không lộ ra vẻ mặt quá kinh ngạc, hắn chỉ chết lặng nhìn Thoại Miên, khóe miệng mấp máy: “Ngươi nói đi.”
“Thần không thể xuất cung, nhưng Vương gia có thể, xin Vương gia thay thần bảo vệ bệ hạ!”
“…”
Thật ra Thanh đế cũng không phải cố ý muốn nghe lén, chẳng qua là trước khi xuất chinh, dựa theo yêu cầu của kịch bản mà hắn phải đi bẻ một cành mai, chuẩn bị đưa cho Thoại Miên.
Nhưng kịch bản lại cố tình khiến hắn sau khi xuất cung thì chợt nhớ đến Thoại Miên, càng nghĩ càng sợ nếu mình chết trên chiến trường, không kịp thổ lộ cõi lòng, nên đã tùy hứng bỏ lại các tướng sĩ, một mình chạy về, chân chó dâng tặng cành mai kia cộng thêm thâm tình chào ly biệt.
Hứa Tường vốn nghĩ cùng lắm sẽ là một phen cẩu huyết, ai ngờ phần nội dung được che giấu này mới là phần mà kịch bản đã dốc lòng suy tính.
Nghe thấy “lời tâm huyết” của Thoại Miên, Hứa Tường không khỏi cười lạnh, đã có suy nghĩ này, lúc người đang còn thì sao cứ đuổi đi? Người ta đi rồi thì mới bắt đầu vờ si tình khốn khổ?
Lúc này hắn vẫn chưa biết, bi kịch thật sự chính là pháo hôi công vì đồng ý thay Thoại Miên bảo vệ Thanh đế nên đã lấy thân mình đỡ mũi tên trí mạng kia, rồi chết thảm trên chiến trường, không còn đường về.
Thậm chí trước khi chết, hắn còn nắm tay Thanh đế, để lại di ngôn: Nếu ngươi không đối tốt với Thoại Miên, dù hóa thành lệ quỷ, ta cũng không tha cho ngươi!
Nhìn xem, tình sâu như biển, một mảnh cuồng dại, vì tình yêu mà không hề giữ lại cho mình cái gì, ngay cả mạng sống cũng cho đi, vô oán vô hối.
Vì thế đợi khi Thanh đế chết hụt quay về, Thoại Miên biết hết mọi chuyện, trong lòng y vĩnh viễn đặt Văn vương tại một góc đặc biệt trong trái tim – đây chính là người đàn ông đã chết cho hạnh phúc của y! Y sao mà không cảm động không bi thương không thương tiếc được chứ? Nếu có kiếp sau nhất định phải đạp Thanh đế ra rồi đối tốt với hắn!
...
Ôn Trạch Hi trầm mặc thật lâu thật lâu thật lâu, mới gian nan mở miệng đáp: “… Được… được cái đầu mi á!”
“Coi lão tử là băng vệ sinh, dùng xong thì ném đi chắc?! Vật hi sinh cũng phải có tôn nghiêm chứ!”
“Lão tử yên ổn làm Vương gia tiêu dao thì không làm, lại đầu óc úng thủy đi thật lòng với cái đồ 2B* như mi, cái gì mà cao phú suất – phúc hắc – si tình – dịu dàng – một lòng chứ, cuối cùng cũng làm vật hi sinh cho mi mà thôi!”
* 2B: Ngôn ngữ mạng TQ, có ý mắng chửi “thằng ngu”, “đồ ngu”.
“Còn gì mà vĩnh viễn sống trong lòng mi nữa không biết, ai thèm sống trong lòng mi? Trong lòng mi có giường có tủ lạnh hay là có bồn cầu?”
“Đầu ta có lỗ thủng hay sao mà kiếp sau còn muốn ở với mi? Xin mi kiếp sau tránh xa ta ra một chút, cẩn thận không ta cuồng bạo cho mi xem!”
“Dựa vào cái gì mà lúc nào lão tử phải làm lốp xe dự bị hả? Dựa vào cái gì lão tử lại phải vì cứu tình địch mà chết hả?”
“Chỉ số thông minh của mi hóa bướm bay hết rồi sao?”
“Lúc nào cũng làm cái vẻ đau lòng không sống nổi, mi cho rằng kiếp trước mi là cánh gà New Orléans chắc? Cho dù mi cảm thấy cuối cùng vẫn thích ăn Kentucky Fried Chicken, cũng không đến mức chạy đến MacDonald gào lên, này, lấy một phần cánh gà nướng New Orleans chứ, mi có nghĩ đến cảm nhận của MacDonald không hả? Hả!”
Thoại Miên đã trở nên ngơ ngác.
Hứa Tường cũng choáng váng, hắn trợn mắt há mồm nhìn Ôn Trạch Hi tao nhã qua một giây bỗng rít gào, sau đó dùng dáng vẻ vô cùng sảng khoái quay đầu bước khỏi đại điện.
Sau đó ngẫm nghĩ ý nghĩa, hắn bắt đầu cất tiếng cười to, hóa ra MacDonald và Kentucky Fried Chicken là quan hệ tình địch ha ha ha ha ha, khoan đã khoan đã, cái này hình như không phải trọng điểm ha ha ha ha ha ha ha ha~
Cười như vậy, cười như vậy, thế là hắn chết vì cười.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top