Chương 21: Người Ngồi Nơi Đó, Bên Thềm Thịnh Thế Phồn Hoa...
Thượng Quân có lẽ không biết giờ khắc này bản thân hắn có bao nhiêu vô thố, bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại, người hơi nghiêng về phía trước thể hiện sự nôn nóng, hoa đào mắt hiện lên từng thứ cảm xúc phức tạp, có áy náy, có lo lắng, có hối hận, còn có một thứ tình cảm tuyệt vọng!
Thượng Kỳ nhìn nam nhân, hoa đào mắt của thiếu niên giống hệt nam nhân ấy, chỉ là thay vẻ ôn nhu đa tình của hắn thì trong đôi đồng tử đen thẳm ấy lại tràn đầy một thứ cảm xúc băng lạnh đến thâm trầm. Có lẽ vì giờ đây ai cũng có cảm xúc phức tạp nên chẳng một ai nhìn thấy sâu thẳm trong đôi con ngươi ấy đè nén bao nhiêu thứ cảm xúc hắc ám!
– Sư phụ… khoẻ lắm. Chỉ là đôi mắt của người không được tốt. Nhi thần hỏi người tại sao, người chỉ nói là trúng độc, không nói gì thêm! Nhi thần đã hứa với người nhất định sẽ tìm được thuốc giải hết dư độc trong cơ thể của người!
Thượng Kỳ nhìn thấy trong đôi mắt của nam nhân phút chốc ngập tràn áy náy, đau đớn và căm hận. Ánh mắt ấy một thoáng nhìn vào Ngôn Tịnh. Nữ nhân đối diện với sự căm hận của nam nhân vừa sợ hãi vừa đau đớn hơi run rẩy. Không khí trong Ngự Thiện phòng phút chốc ngập tràn căng thẳng!
Thiếu niên nhìn thấy một màn qua lại này, ánh mắt phút chốc co rút đau đớn cùng không thể tin!
Làm sao có thể…
Làm sao hai người này lại có thể…
Không cam lòng, đau đớn, căm hận, hàng loạt thứ cảm xúc tiêu cực này như muốn đẩy y vào hố sâu hắc ám, muốn huỷ diệt hết thảy!
Sư phụ của y…
Sư phụ của y có phải mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của y đều sẽ chán ghét muốn giết chết y hay không…
Còn phụ hoàng của y, nam nhân ấy thế mà ôm ấp thứ tình cảm đó với sư phụ!? Dựa vào đâu!
Sư phụ là của y, chỉ của duy nhất một mình y, dựa vào đâu mà hắn làm tổn thương sư phụ xong lại có thể vẫn dám ôm ấp thứ tình cảm đó với sư phụ!
Thật dơ bẩn!
– Khởi bẩm Hoàng thượng, ngự thiện đã chuẩn bị xong, hoàng thượng có muốn dùng bữa luôn không ạ?
Tiếng nói lanh lảnh của thái giám Cửu Phúc vô tình cắt đứt khối không khí vặn vẹo đến sắp vỡ tan này. Thượng Quân thu lại tâm tình, phất phất tay ra hiệu Cửu Phúc. Tổng quản thái giám hiểu ý khom người tuân chỉ sau đó chỉ huy cung nhân nhẹ nhàng đặt tất cả món ăn lên bàn. Thượng Kỳ vừa an tĩnh lại, đã nghe thấy nam nhân ấy nói rằng:
– Kỳ nhi ở với sư phụ con lâu như vậy, hẳn hiểu rõ bệnh tình của nàng, nếu cần bất cứ thứ gì cứ nói với phụ hoàng. Cho dù có hiếm có đến đâu đi chăng nữa phụ hoàng cũng nhất định giúp con tìm về. Nàng dù sao cũng đã cứu con, lại còn dạy dỗ con nhiều năm như vậy. Chúng ta là phụ mẫu con, đương nhiên phải đền đáp nàng!
– Nhi thần đa tạ phụ hoàng! Nhi thần sẽ dốc hết sức để tìm được thuốc chữa bệnh cho sư phụ!
– Ân! Dùng bữa đi!
Thượng Quân muốn hỏi rất nhiều điều, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu. Ngôn Tịnh chịu đựng một bên không thể xen vào, cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng:
– Kỳ nhi lâu lắm rồi không được dùng bữa của Ngự Thiện phòng đi. Nào, ăn nhiều một chút!
Ngôn Tịnh gắp một chút thức ăn đặt vào đĩa của Thượng Kỳ, thiếu niên lãnh đạm mà lễ phép nói:
– Đa tạ mẫu phi!
Ngôn Tịnh nhìn thiếu niên chẳng chạm một chút vào đồ ăn nàng gắp, bàn tay cầm đũa siết chặt, quá xa lạ, nhi tử của nàng đối với nàng như một người xa lạ!
– Kỳ nhi, năm đó sư phụ của con tại sao lại cứu được con?
Thượng Quân năm đó nhận được tin Thượng Kỳ bị ám sát, dẫn theo hàng nghìn ám vệ và cấm vệ quân cùng đến cứu nhưng đã chậm một bước. Hắn cơ hồ lật tung cả Thượng Hy đều tìm không được người, ngay lúc hắn phẫn nộ muốn phái người đến các nước khác tìm thì nhận được một bức thư. Trên đó chỉ có duy nhất một dòng ngắn ngủi: “Thượng Kỳ ở chỗ ta, không cần tìm, đến lúc thích hợp ta sẽ đưa nó về.”
Nét chữ quen thuộc của nữ nhân làm cho hắn rung động không thôi. Năm ấy cũng như vậy, Dạ Nguyệt cũng đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của hắn như vậy, cho dù hắn sắp lật tung cả đại lục lên đều tìm không được nàng. Nhận được thư của Dạ Nguyệt, hắn cũng ngừng việc tìm kiếm Thượng Kỳ, bởi vì hắn biết, nếu nữ nhân ấy đã không muốn cho ai biết, thì cơ hồ chẳng có ai có năng lực biết được điều gì từ nàng!
Thượng Kỳ nhớ lại lần đầu tiên gặp Dạ Nguyệt, nữ nhân vừa lãnh đạm vô tình vừa xinh đẹp cường đại, giọng nói bất giác nhu hoà đi:
– Lúc đó nhi thần dưới sự bảo hộ của ám vệ chạy đi, nhưng không ngờ bên ngoài lại mai phục nhiều sát thủ như vậy, những tưởng sẽ chết ở đó, không ngờ sư phụ xuất hiện, giết hết đám sát thủ đó, cứu nhi thần!
Ngôn Tịnh ngồi đối diện Thượng Kỳ, kinh ngạc nhìn đôi ô mặc của thiếu niên tràn ngập nhu hoà cùng ỷ lại, nhớ nhung cùng si mê. Chỉ một thoáng ấy thôi mà thứ cảm xúc ấy đậm đặc như sắp tràn ra khỏi hốc mắt, làm cho người ta cảm thấy kinh động không thôi!
Ngôn Tịnh không thể hiểu nổi, rốt cuộc nữ tử lạnh lùng vô tình đó có gì tốt, tại sao hết nam nhân mà nàng yêu sâu đậm yêu nữ tử đó lại đến nhi tử đối nữ tử đó còn thân thiết còn ỷ lại hơn là mẫu phi của nó!
Nhất thời một thoáng ghen tị điên cuồng!
Thượng Kỳ im lặng không nói gì nữa, y không muốn chia sẻ ký ức của y cùng sư phụ cho bất kì ai. Đó là ký ức chỉ thuộc về hai người họ, ai cũng không có tư cách được biết!
Bữa cơm tối cứ như thế trôi qua trong không khí kì dị, sau đó ai cũng không nói lời nào. Những tưởng là một bữa cơm đoàn tụ ấm áp, ngờ đâu còn xa lạ hơn cả người xa lạ!
Cũng thật buồn cười làm sao!
Thượng Kỳ quay về tẩm cung của mình, nhìn không gian trống trải lại tĩnh mịch này, trong lòng lại dâng lên nỗi nhớ nhung như thuỷ triều, quét mạnh qua từng ngóc ngách trái tim y, vừa nôn nóng lại vừa ngứa ngáy, nhất thời khó chịu đến cực điểm!
Thượng Kỳ sau khi phân phó không cho bất kỳ ai vào, y muốn nghỉ ngơi thì không tiếng động tránh thoát tất cả ám vệ, phi thân ra ngoài hoàng cung.
Thượng Kinh buổi tối so với Bích Lệ thành xa hoa hơn một chút, tất cả các dãy phố đều treo đèn hoa rực rỡ, ngói ngọc khung vàng dưới ánh trăng càng chiết xạ ra một thứ ánh sáng mông lung huyền ảo. Một mảnh náo nhiệt, phồn hoa không thôi!
Quả là kinh đô dưới chân thiên tử!
Thượng Kỳ lại như không cảm nhận được chút gì, y cứ đi lang thang như thế cho đến khi dừng chân tại một quán bán mặt nạ. Chủ quan nhìn thấy người tới tuấn mỹ bất phàm, cười tươi nịnh nọt:
– Vị công tử này, quán của nhân gia mới nhập hàng mới, có rất nhiều mẫu đẹp. Công tử muốn chọn một cái hay không?
Thượng Kỳ cầm một cái mặt nạ quen thuộc lên. Có một lần Dạ Nguyệt dẫn y tham gia lễ hội của Bích Lệ thành, nàng đã đeo chiếc mặt nạ tử vân này. Thượng Kỳ cầm chiếc mặt nạ đeo lên, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi như muốn tìm ra bóng dáng quen thuộc ấy dù biết chẳng thể nào nữ tử ấy sẽ xuất hiện ở đây. Có lẽ, y chỉ muốn lừa mình dối người huyễn hoặc bản thân một chút mà thôi!
Vậy mà khi nhác thấy một thân ảnh hồng y ngồi nghiêng bên cửa sổ trên một tửu lâu, thân hình thiếu niên bỗng cứng đờ. Người ngồi nơi đó, bên thềm thịnh thế phồn hoa, lại chẳng mảy may có ý định bước chân vào, chỉ ngồi một chỗ ngắm nhìn nhân gian, tựa như chỉ nhìn một bức tranh thủy mặc xinh đẹp mà thôi. Bóng lưng ấy vẫn cao ngạo tôn quý mà xa cách như thế. Y vĩnh viễn cũng không thể nào quên được người đã sớm dung nhập vào xương tuỷ y, máu thịt của y, linh hồn của y. Sau đó thiếu niên mừng như điên ném mặt nạ lại, thân ảnh nhoáng lên một chút đã chẳng thấy đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top