Chương 20: Bởi Vì Y Là Đồ Đệ Của Ta!
Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Đạo lý hiển nhiên như thế, người thường có thể không hiểu, nhưng những nhân tài kiệt xuất, trâm anh thế gia, thiên chi kiêu tử ấy lẽ nào lại không rõ!?
Nhưng kì lạ thay, có lẽ do từ thuở hỗn độn sơ khai, Nữ Oa lấy đất nặn nên con người, lại chẳng thể ngờ tới vài nắm đất ấy chẳng được sạch sẽ, đem hết những thứ dơ bẩn nhất trong bùn đất tạo nên tham thân sân si của con người, làm cho người ta dù hiểu, lại vẫn tuân theo dục vọng chiếm đoạt mà không tiếc huỷ diệt tất cả mọi thứ, chẳng có kẻ nào nhìn thấy nhân gian một mảnh oán than tận trời!
Nước mắt còn chẳng rơi nhanh bằng máu!
Những năm này lại càng tồi tệ hơn, kể từ khi mấy năm trước tin đồn tiểu hoàng tử Thượng Hy vẫn còn sống truyền ra, các đế quốc này triệt để xé rách mặt nhau vì ham muốn trắng trợn. Có người lo sợ, có kẻ xem kịch vui, lại cũng có kẻ muốn đem người được gọi là phượng hoàng trùng sinh ấy, ăn thịt uống máu, mong sở hữu sức mạnh kì lạ, không thì cũng là trường sinh bất tử!
Ngặt một lũ chỉ toàn kẻ điên!
Thiếu niên đang được cả thiên hạ mong nhớ ấy đang xuyên qua cửa sổ nhỏ trong xe ngựa mà nhìn một mảnh phồn hoa náo nhiệt ở bên ngoài. Thượng Kinh so với trong trí nhớ mơ hồ của y còn phồn hoa hơn. Một đường vào kinh, đình đài lầu các, ngói ngọc cung khuynh, sơn son thiếp vàng, chẳng ở đâu là không có. Trên đường ngựa xe như nước, mỹ nhân như mây, nam tử anh tuấn phong lưu không thiếu, đương nhiên lại càng nhiều nữ nhân xinh đẹp, loại người nào cũng có. Ấy thế mà trong đôi ô mặc của thiếu niên trẻ tuổi ấy lại chẳng dung nổi một chút hạt bụi, sâu thẳm trong đôi đồng tử ấy là một chất lỏng lặng như băng, thâm trầm tựa hải. Một chút độ ấm cũng chẳng hiện hữu trong đôi con ngươi xinh đẹp tà mị ấy!
Xe ngựa dừng lại, bên ngoài Lăng Mộ Triều cung kính bẩm báo:
– Hoàng tử điện hạ, đã đến cổng cung, mọi người đều đang đợi bên ngoài, có cả bệ hạ và nương nương. Thỉnh người xuống xe ngựa!
Thượng Kỳ vén rèm, đập vào mắt là hai hàng văn võ bá quan mặc triều phục đang lom lom ánh mắt nhìn vào thiếu niên đã mười năm không gặp, có những người mới giương ánh mắt vừa tìm tòi vừa sùng bái lại vừa xa lạ nhìn y. Muốn xem xem thiếu niên làm mưa làm gió ở trên đại lục này ngần ấy năm trời rốt cuộc là người như thế nào.
Thượng Kỳ nhìn vào chính giữa, ở đó đặt hai chiếc xa giá hoa lệ. Đặc biệt kia một cỗ xa giá to hơn khắc hình rồng tượng trưng cho bậc đế vương, mà người ngồi trên đó lại càng quen thuộc đối với y. Đó chính là phụ hoàng của y!
Thượng Kỳ liếc mắt nhìn sang bên cạnh, nữ tử đoan trang tao nhã mà lại xinh đẹp ấy là mẫu phi của y. Tuổi thọ con người dài như vậy, người bình thường cũng có thể sống được hai trăm tuổi, hiển nhiên mười năm chẳng dài lắm, ít nhất thời gian dường như chẳng làm phai mờ đi nhan sắc của hai người này.
Chỉ là không hiểu vì cớ gì mà trong lòng thiếu niên này chẳng có một chút vui mừng khi gặp lại người thân xa cách đã lâu, bởi vì tiền đề của việc gặp lại người thân lại chính là phải xa cách sư phụ y. Một chút nhớ nhung đậm đặc thoáng qua đáy mắt, trong lòng bốc lên sát khí nồng nặc!
Sư phụ, người nhất định phải đợi ta, đợi ta nắm lấy một mảnh quyền khuynh thiên hạ, sẽ đón người trở về, kẻ nào dám tổn thương người, giết kẻ đó!
– Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu phi!
Nhìn Thượng Kỳ quỳ gối hành lễ, nữ tử xinh đẹp đoan trang ấy tự bao giờ đã không nén nổi nước mắt, phải dùng khăn tay kìm nén không cho tiếng nức nở bật ra. Thượng Quân cũng hơi nhu hoà đi, đáy mắt dâng lên một chút yêu thương, tự tay đỡ y:
– Kỳ nhi mau đứng lên, để phụ hoàng nhìn ngươi. Mười năm không gặp, Kỳ nhi của ta đã trưởng thành tuấn mỹ thế này đây!
Nữ nhân y phục hoa lệ chính là quý phi Ngôn Tịnh cũng vội vã đứng dậy, khoé mắt đỏ bừng chạy lại ôm lấy thiếu niên, run giọng nói:
– Kỳ nhi của chúng ta rốt cuộc cũng trở về rồi! Mẫu phi thật tưởng niệm ngươi!
Cùng lúc, hai hàng văn võ bá quan cũng quỳ xuống, đồng thanh hô:
– Cung nghênh tam hoàng tử điện hạ trở về! Điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Thượng Kỳ nén cảm giác buồn nôn vì mùi hương của Ngôn Tịnh, cũng may là nàng cũng biết đây là cửa cung, không tiện ôm lâu vì thế chỉ ôm một chút liền buông ra.
– Các vị miễn lễ!
Sau khi Thượng Kỳ ra hiệu cho bọn họ đứng lên, Thượng Quân cũng hạ lệnh:
– Kỳ nhi đi đường xa mệt mỏi rồi. Chúng ta hồi cung nghỉ ngơi! Các ái khanh giải tán đi, ba ngày sau mở tiệc tẩy trần cho tam hoàng tử! Các vị ái khanh cũng đến tham gia náo nhiệt đi, nhớ đem theo gia quyến cùng vui!
– Chúng thần tuân chỉ!
Thượng Quân để Thượng Kỳ ngồi trên long liễn của mình, dưới sự bảo hộ của cấm vệ quân cùng cung nữ thái giám, hồi cung!
Cửa cung đóng lại!
Cũng khép lại một thời kỳ thịnh thế yên hoa!
Xa xa trên đình đài lầu các, nữ tử một thân hồng y như máu, phượng mâu ngạo nghễ lạnh lùng nhìn xuống nơi cửa cung vừa khép lại, tử mâu lưu chuyển thứ ánh sáng câu hồn đoạt phách. Khoé môi đỏ mọng khẽ giương lên, âm thanh lãnh đạm trong trẻo của nữ tử vang lên trên lầu các rộng lớn, tựa như độc thoại:
– Y chắc chẳng ngờ ta lại đến đây đâu!
Nữ tử xinh đẹp tuyệt luân này chính là Dạ Nguyệt. Nàng vừa dứt lời, hắc y nam tử đột ngột xuất hiện sau lưng nàng, người này cũng chính là người mà lần đó khi ở trong trúc viện cũng xuất hiện một lần. Mà lại chẳng ai biết được sự hiện hữu của hắn ngoài nữ nhân này.
– Ta tưởng chủ nhân phải hận y lắm!
– Vì sao? Y là đồ đệ duy nhất của ta! Tại sao ta lại phải hận y?!
– Nếu không hận tại sao lại đưa “thứ đó” cho y?
– Giúp y. Với năng lực của y, sẽ không bị “thứ đó” giết đâu!
– Chủ nhân tại sao lại chắc chắn như thế?!
Hắc y nam nhân có phần không hiểu. Chỉ là Dạ Nguyệt cũng không giải thích cho y, chỉ cực kỳ lãnh đạm như một lẽ đương nhiên mà nói rằng:
– Bởi vì y là đồ đệ của ta!
Hoàng cung dát vàng xa hoa lộng lẫy, cung thềm lục ngọc, ngói lưu ly xếp tầng. Nơi đây như là một chốn thiên cung giữa nhân gian, dường như tất cả những gì hoa lệ nhất xa xỉ nhất đều tập trung ở nơi này. Nếu không tại sao có hàng nghìn hàng vạn nữ tử tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, không từ thủ đoạn cũng chỉ muốn nhập cung hầu hạ quân vương. Bởi vì nếu được sống ở nơi này, nếu như được đế vương sủng ái, là sẽ được hưởng hết thảy vinh hoa phú quý của thế gian gian mà người bình thường có nằm mơ cũng không có!
Tẩm cung của Thượng Kỳ chính là toà cung điện mà ngày nhỏ y ở. Y mất tích mười năm, nơi này lại chẳng có gì thay đổi. Chỉ là có lẽ ở trúc viện quá lâu rồi, ở lại nơi cũ xa hoa hơn lại chẳng thấy vui thích, lại bất giác nhớ về trúc viện đã bị phá hủy kia!
Thượng Kỳ sau khi tắm rửa nghỉ ngơi một hồi liền thay y phục của hoàng tử, theo lệnh của Thượng Quân mà đến ngự thiện phòng dùng bữa.
– Kỳ nhi tới rồi, không cần đa lễ, mau đến đây ngồi dùng bữa đi thôi!
Thượng Quân thấy y tới, vẫy vẫy tay ra hiệu y ngồi vào bàn. Cả một bàn ăn rộng lớn lại chỉ có ba người bọn họ. Sau khi đợi y ngồi vào bàn, Thượng Quân ra hiệu cho thái giám bên người hắn mang thức ăn lên. Ngôn Tịnh thừa dịp chờ ngọ thiện, quan tâm hỏi han:
– Kỳ nhi, những năm này con sống có tốt không?
– Mẫu phi, nhi thần sống rất tốt!
Thượng Kỳ đạm mạc trả lời. Khoé mắt Ngôn Tịnh đỏ hoe, vừa nghẹn ngào vừa phẫn hận nói:
– Làm sao mà tốt được chứ! Nữ nhân kia làm sao có thể đối tốt với ngươi!
Thượng Kỳ vừa nghe nàng nhắc đến Dạ Nguyệt, đôi con ngươi trở nên lạnh băng, trầm giọng nói:
– Sư phụ đối với nhi thần rất tốt! Mẫu phi không cần lo lắng!
Nhìn thấy nhi tử của mình tựa hồ rất bảo vệ nữ nhân kia, Ngôn Tịnh vừa kinh ngạc vừa sửng sốt. Ánh mắt lạnh như băng của nhi tử nhìn nàng tựa như nhìn một người xa lạ, làm cho lòng nàng nhất thời một thoáng lạnh lẽo. Nỗi căm hận chất chứa trong lòng bao nhiêu năm nhất thời vỡ đê mà ra. Nhớ tới nữ tử cao ngạo mà tàn nhẫn kia, đã đem tâm của người nàng yêu nhất lấy đi mất, bây giờ lại cũng cướp đi nhi tử của nàng, làm cho y đối với nàng lạnh lùng xa lạ như vậy!
Thượng Quân im lặng từ đầu rốt cuộc vẫn ngập ngừng lên tiếng:
– Sư phụ của con… có khoẻ không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top