Chương 45: Nơi Bình Yên Tạm Thời

Khi bình minh thức dậy, ánh sáng mềm mại len lỏi qua những kẽ hở của ngôi nhà đổ nát, rọi vào những gương mặt kiên cường nhưng mệt mỏi của nhóm Diệp Lâm Anh. Mặc dù chiến tranh đã kết thúc, dư âm của nó vẫn còn vương lại trong mỗi người. Ánh sáng ban mai, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến một cảm giác mới mẻ, một khởi đầu cho một ngày mới, dù cho những gì đã qua không thể nào quên.

Diệp Lâm Anh thức dậy sớm hơn mọi người, cô đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Dưới ánh sáng lấp lánh của buổi sáng, những tàn tích của chiến tranh hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết. Những ngôi làng đổ nát, những cánh đồng hoang sơ, tất cả đều là minh chứng cho sự tàn phá mà cuộc chiến đã mang lại.

Nhưng trong không gian tĩnh lặng ấy, Diệp Lâm Anh cảm nhận một điều gì đó khác biệt. Một cảm giác nhẹ nhàng hơn, như thể trong từng hơi thở của mình, cô đang tiếp nhận một nguồn sức mạnh mới. Cô biết rằng dù có khó khăn đến đâu, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Khi cả nhóm thức dậy, họ nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc, chuẩn bị cho một hành trình mới. Họ không thể cứ mãi sống trong cảnh tàn tro của quá khứ. Đoàn người bắt đầu di chuyển, nhưng trong lòng mỗi người đều có một nỗi lo lắng, không ai biết rõ tương lai sẽ như thế nào, nhưng tất cả đều biết rằng họ sẽ đi tiếp, dù không biết bao giờ cuộc hành trình này mới có thể kết thúc.

Huyền Baby đi bên cạnh Diệp Lâm Anh, đôi mắt cô vẫn sắc bén như ngày nào, nhưng sự âu lo hiện rõ trong lòng. "Diệp Lâm Anh, em nghĩ chúng ta sẽ tìm được một nơi an toàn không? Một nơi mà chúng ta có thể thực sự bắt đầu lại?"

Diệp Lâm Anh quay sang, mỉm cười nhẹ. "Chúng ta sẽ tìm thấy, Huyền Baby. Nếu chúng ta kiên trì, dù con đường có khó khăn, cuối cùng cũng sẽ có một nơi cho chúng ta."

Lan Ngọc đi phía sau, đôi mắt cô nhìn xa xăm, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó. "Dù là thế nào, chúng ta vẫn còn nhau. Đó là điều quan trọng nhất."

Cả nhóm tiếp tục đi trong sự im lặng. Họ biết rằng, dù mọi thứ xung quanh có thay đổi, dù cho thế giới có sụp đổ, họ vẫn sẽ luôn đồng hành cùng nhau. Họ không thể quay lại quá khứ, nhưng họ có thể xây dựng tương lai, ít nhất là cho chính họ, và cho những người họ yêu thương.

Một lúc sau, họ dừng lại nghỉ chân dưới một cây cổ thụ lớn. Lan Ngọc lấy ra ít lương thực, chia cho mọi người. Huyền Baby ngồi xuống bên cạnh Diệp Lâm Anh, ánh mắt cô trầm tư. "Em nghĩ, liệu chúng ta có thể tìm thấy một nơi để bắt đầu lại không?"

Diệp Lâm Anh nhìn cô, mắt cô ánh lên một tia sáng quyết tâm. "Dù thế nào, chúng ta sẽ tìm ra. Không phải vì chúng ta, mà vì những người đã hy sinh. Chúng ta phải tiếp tục sống, phải chứng minh rằng những gì họ đã chiến đấu cho không phải là vô nghĩa."

Lan Ngọc ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt cô đầy sự kiên định. "Đúng, chúng ta không chỉ sống vì mình, mà còn vì những người đã khuất. Chúng ta phải tiếp tục chiến đấu, không phải bằng vũ khí, mà bằng sự sống."

Diệp Lâm Anh nhìn những người bạn của mình, lòng cô ấm lại. Mặc dù những vết thương trong lòng vẫn chưa lành, nhưng cô biết, với sự đồng hành của những người này, cô sẽ không bao giờ cảm thấy đơn độc.

Cả nhóm lại tiếp tục bước đi, dẫu con đường phía trước còn nhiều thử thách. Nhưng họ biết rằng, dù có khó khăn, dù có bất kỳ điều gì xảy ra, họ sẽ luôn bên nhau. Vì họ đã hứa, họ sẽ sống vì những người đã hy sinh, và sẽ bảo vệ những gì còn lại.

Cuộc hành trình của họ mới chỉ bắt đầu, và dẫu cho thế giới có sụp đổ, họ sẽ tiếp tục đứng vững. Họ là những người sống sót, và sẽ luôn tiếp tục sống vì niềm hy vọng, vì những điều tốt đẹp mà họ vẫn còn tin tưởng.

Trong ánh sáng của buổi sáng mới, họ bước đi như những chiến binh mới, mang theo trong mình một lời hứa không bao giờ quên: Chúng ta sẽ sống, và sẽ không bỏ cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top