Chương 23: Giữa Những Bí Mật Và Lòng Tin

Ánh sáng ban mai vén mây, chiếu xuống mặt đất một màu vàng dịu nhẹ, xua tan phần nào sự u ám của màn đêm. Cả ba người thức dậy từ sớm, trong khi sương mù vẫn còn lãng đãng trên những ngọn cỏ. Không khí vẫn còn lạnh, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ những tia sáng đầu tiên của mặt trời.

Diệp Lâm Anh nhìn Linh một cách thận trọng. Dù cô đã đồng ý đi cùng nhau, nhưng tâm trí vẫn không thể hoàn toàn thoải mái. Linh là một người lạ, và trong hoàn cảnh như thế này, mọi mối quan hệ đều mang một sự hoài nghi ngầm. Diệp Lâm Anh chưa thể hoàn toàn tin tưởng.

Trang Pháp, tuy đã chọn đặt lòng tin vào Linh, nhưng vẫn không thể dứt bỏ cảm giác bất an. Cô vẫn nhớ rõ những lần mình từng bị lừa dối, những kẻ đã lợi dụng lòng tin của cô. Chỉ có sự tỉnh táo và cảnh giác mới giúp họ vượt qua được cuộc sống này.

Khi cả ba bắt đầu thu xếp hành lý và chuẩn bị lên đường, Linh lên tiếng. "Cảm ơn các bạn vì đã cho phép tôi đi cùng. Tôi biết rằng mình không xứng đáng được tin tưởng ngay lập tức, nhưng tôi thật sự chỉ muốn tìm một nơi an toàn, một nơi có thể bắt đầu lại."

Diệp Lâm Anh không trả lời ngay mà chỉ im lặng nhìn cô. Cô muốn tin, nhưng sự thận trọng vẫn luôn đeo bám.

Trang Pháp lên tiếng, giọng khẽ nhưng chắc chắn. "Mọi người đều có một quá khứ, Linh. Quan trọng là chúng ta sẽ đi đâu từ đây. Chúng ta cùng bước đi, nhưng sẽ luôn phải cẩn trọng."

Linh mỉm cười, vẻ mặt cô nhẹ nhõm hơn đôi chút. "Tôi hiểu. Tôi sẽ không làm các bạn thất vọng."

Cả ba tiếp tục hành trình. Dù đi cùng nhau, nhưng không ai trong họ có thể hoàn toàn quên đi những sự kiện trước đó. Họ luôn phải tự hỏi về những điều chưa biết, về những bí mật có thể đang giấu kín phía sau mỗi bước đi.

Đi qua những khu rừng thưa thớt, họ dừng chân bên một con suối nhỏ. Tiếng nước róc rách mang lại cảm giác thanh thản, nhưng cũng không thể xóa bỏ đi nỗi lo âu trong lòng.

Diệp Lâm Anh dừng lại, đôi mắt cô nhìn về phía dòng suối đang cuồn cuộn chảy. Trang Pháp đứng bên cạnh, cô cảm nhận rõ sự mệt mỏi và sự lắng đọng trong tâm hồn Diệp Lâm Anh. Cô biết rằng cả hai đều đang suy nghĩ về những điều khó nói.

"Diệp," Trang Pháp cất lời, giọng nhẹ nhàng, "Chị nghĩ sao về Linh?"

Diệp Lâm Anh lắc đầu, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi dòng nước. "Chị không biết. Chị không thể dễ dàng tin người lạ. Nhưng không phải ai cũng có thể sống sót một mình trong thế giới này. Có thể Linh chỉ đang tìm kiếm sự an toàn, giống như chúng ta."

Trang Pháp im lặng, nhìn Linh đang đi dọc theo bờ suối, dáng vẻ lạc lõng và mệt mỏi. Cô cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, một sự khác biệt mà cô không thể giải thích. Nhưng cô cũng biết, nếu không cho Linh một cơ hội, có thể họ sẽ đánh mất một người bạn đồng hành cần thiết trong cuộc hành trình này.

Bỗng, một tiếng động khẽ vang lên từ phía rừng, như có ai đó đang di chuyển. Cả ba giật mình, ánh mắt đồng loạt chuyển về phía phát ra tiếng động. Diệp Lâm Anh liền bước về phía trước, ánh mắt căng thẳng. Trang Pháp đứng lại một bước, lắng nghe. Trong không gian yên tĩnh, mỗi âm thanh đều trở nên vô cùng rõ ràng.

Linh cũng nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí, cô quay lại nhìn Diệp Lâm Anh và Trang Pháp, đôi mắt cô có chút lo lắng. "Có gì không ổn sao?"

Diệp Lâm Anh không trả lời ngay. Cô nhìn chằm chằm vào khu rừng, một phần trong cô cảm thấy có điều gì đó bất thường. "Có thể chỉ là một con thú hoang, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận."

Cả ba im lặng, căng thẳng, mỗi người đều đứng yên, mắt không rời khỏi khu rừng tối tăm. Thời gian trôi qua như kéo dài thêm hàng giờ, dù chỉ là vài phút. Dần dần, không có gì xuất hiện, chỉ còn lại sự im lặng bao trùm. Cuối cùng, Diệp Lâm Anh gật đầu, nhẹ nhõm thở dài. "Có lẽ chỉ là gió."

Trang Pháp và Linh cũng gật đầu, dù trong lòng vẫn còn chút bối rối. Những phút giây đó đủ để khiến ai cũng cảm thấy mệt mỏi, khi không biết điều gì có thể xảy ra trong thế giới này.

Linh là người đầu tiên lên tiếng phá tan sự im lặng. "Mình biết, có thể các bạn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Nhưng tôi thật sự chỉ muốn tìm một nơi bình yên để bắt đầu lại."

Diệp Lâm Anh nhìn cô, ánh mắt không còn căng thẳng như trước. Cô nhìn Linh, cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói ấy, nhưng cũng không thể quên đi những dấu hỏi mà cô vẫn đặt ra trong lòng. Cô không thể vội vàng trong mọi quyết định.

"Chúng ta sẽ tiếp tục hành trình," Diệp Lâm Anh nói, giọng cô vẫn trầm ổn. "Chỉ cần chúng ta có thể đi cùng nhau và không làm tổn hại đến nhau, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Trang Pháp gật đầu, và Linh cũng mỉm cười. Dù không thể giải đáp mọi bí mật ngay lập tức, nhưng có lẽ, hành trình sẽ mang đến những câu trả lời dần dần.

Cả ba tiếp tục bước đi, bước qua những con đường đầy những nghi ngờ và hy vọng, nhưng một điều chắc chắn là: họ sẽ phải đối mặt với tất cả những gì phía trước, cùng nhau.

Vì dù thế nào, họ biết rằng chỉ có lòng tin mới giúp họ vượt qua những giông bão cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top