Chap 57: More Important Than Boss

Hiện nay...

10 năm sau (hiện tại)

"Lambo..."

Người bảo vệ sấm sét quay sang Dino, "H-hai...?"

Dino chắc chắn điều này! Anh chỉ cảm nhận được nó! Đôi mắt nâu to của anh nhìn vào bàn tay anh đang nắm, chỉ há hốc miệng và buông ra khi ngón tay của chàng trai tóc nâu động đậy.

"Tsuna...?" Anh đứng lên và nhìn khuôn mặt Tsuna với hi vọng sẽ có phản ứng, "Tôi-tôi nghĩ em ấy đang tỉnh lại!"

Lambo đứng lên và nhìn chằm chằm vào Chiến Mã nghi ngờ. Những người bảo vệ cuối cũng đã làm điều đó rồi sao?

Cả hai chờ đợi... và chờ đợi...

Sau đó cuối cùng...

Đôi mắt của chàng trai tóc nâu bật mở!

Dino và Lambo bị kinh ngạc và bất động và chuẩn bị hoan hô! Tuy nhiên... cơ thể của chàng trai tóc nâu đột ngột khom lại và mồm cậu mở ra nghẹn hét lên. Có điều gì đó không đúng rồi! Dino lập tức quay sang Lambo và hét lên, "GỌI BÁC SĨ! MAU LÊN!"

Ngay sau khi anh nói vậy, cơ thể ốm yếu của người boss đã nằm lại trên giường, đôi mắt nâu uể oải từ từ nhắm lại và nhịp tim của cậu trên máy đo nhịp tim đột ngột bắt đầu chậm lại.

Dino nắm chặt lấy tay khi sự hoảng sợ dâng lên trong anh, "Oh không đừng Tsuna... không... không! Đừng làm thế Tsuna...!"

Cánh cửa mở sầm ra, nhưng Dino không chú ý tới nó khi Lambo chạy ra ngoài.

Người bảo vệ sấm sét chỉ có thể sốc khi cậu nhận ra những người bảo vệ khác đã rời đi. Sự túc giận và thất vọng trào lên trong cậu. Cậu thậm chí còn không nhận ra được những tia sét xuất hiện trên cặp sừng của mình.

"Lũ NGU NGỐC đó!" Và như vậy cậu quay đi và thay vào đó quyết định là đi tìm bác sĩ, để tìm những người cần thiết hơn.

Quá khứ...

Reborn lập tức nhận thấy tình trạng khó khăn mà cậu sớm phải đối mặt ngay sau khi cậu bước vào căn phòng trống. Đôi mắt cậu lập tức lướt qua giường và chiếc còng hiện đã bị hỏng. Tsuna lại có thể trốn thoát khỏi cậu... MỘT LẦN NỮA.

Reborn không đủ thời gian để tìm Dino để nói cho anh biết về những sự việc đột ngột này và nhanh chóng nhảy lên cửa sổ mà Tsuna hẳn phải trốn thoát từ đó, hi vọng đi theo dấu vết sẽ giúp cậu đuổi kịp học trò của mình và tìm ra nơi cậu đang tới.

"Ah... tôi hiểu. Cảm ơn." Reborn gật đầu với người qua đường trước khi rời đi.

Cũng như cậu không muốn thừa nhận nó, cậu đang gặp nhiều khó khăn để tìm cậu thanh niên tóc nâu đang bị điều khiển, như sự thất vọng của cậu. Tìm một đứa trẻ đi bộ xung quanh đây với đôi chân trần khó tới mức nào chứ? Mọi thứ đang ngày càng trở nên khó khăn cho cậu nhóc Arcobaleno khi cậu từ từ và chắc chắn chạm tới đường cụt.

Hoặc đó là những gì cậu nghĩ...

Tiếng kêu của tiếng còi khiến mọi người quay sang và nhìn vào chiếc phương tiện đang lao nhanh trên đường phố. Reborn quay sang và nhìn chiếc xe cứu thương phóng ngang qua cậu với một tốc độ không được phép. Những chiếc xe từ từ và dừng lại ở bên đường, nhường cho chiếc xe cứu thương chạy.

Và đột nhiên, người gia sư tại nhà chạy theo những chiếc xe cứu thương. Cậu biết nó sẽ không lâu cho tới khi cậu mất dấu nó, nhưng ngay sau khi nó đi vào hướng quen thuộc, cậu biết mình phải đi đâu... và điều đầu tiên Reborn hi vọng là chiếc xe cứu thương đó không phải là cho người đó.

Thay vì đi theo hướng mà chiếc xe đã đi, Reborn chạy thẳng tới một con hẻm. Tâm trí cậu không ngừng kiểm tra một loạt các danh sách khả năng có thể xảy ra. Và rõ ràng, không số nào trong số đó là tốt cả.

Cậu không tốn chút thời gian nào nhảy qua hàng rào chắn đường cậu và lờ đi con mèo đang chạy. Cậu chạy càng xa, thì bước chân cậu lại càng nhanh hơn. Sự xuất hiện đột ngột của một tình huống cần cấp cứu cậu cảm thấy không phải dấu hiệu tốt lành. Và đương nhiên xe cứu thương là dấu hiệu tồi tệ nhất.

Ánh mắt cậu tối sầm khi cậu thấy tòa nhà trường học quen thuộc. Cậu có thể nghe tiếng hoan hô trong sân bóng chày. Rõ ràng trận đấu vẫn đang diễn ra và Reborn không thể không hi vọng đó chỉ là một báo động giả. Nhưng không lâu sau những tiếng hoan hô lắng xuống bởi tiếng còi báo động của xe cứu thương.

Reborn đột ngột dừng lại khi cậu tới gần cánh cổng. Một câu nói vang lên trong tâm trí cậu.

Sát thủ không bao giờ sợ hãi.

Sau đó tiếng đập mạnh trong trái tim cậu là gì đây? Sự run rẩy đột ngột trên tay cậu? Cổ họng như nghẹn lại?

Tình huống này khác và nó đã vượt ra khỏi tầm tay cậu. Tsuna có thể là học trò khó chịu nhất cậu có nhưng... cậu ấy rất khác. Cậu yếu ớt những cũng mạnh mẽ; một kẻ hèn nhát nhưng cũng dũng cảm; cậu có xu hướng bỏ chạy nhưng vẫn giữ vững lập trường khi cần.

Reborn biết Tsuna quan trọng với mình thế nào.

Cậu ấy rất quan trọng vì vậy cuối cùng cậu quyết định đi xem tình hình, thế giới như chậm lại khi không nghi ngờ gì nữa cậu thấy máu cách cậu không xa. Rất quan trọng, nên cậu không cần biết ai đang bị đưa đi bởi những nhân viên y tế. Quá quan trọng trong cái khoảnh khắc đó...

... cậu nghĩ trái tim cậu đã ngừng đập.

Sau đó mọi thứ đột nhiên thật vội vàng. Mọi người - có lẽ là từ trận đấu bóng chày - bắt đầu xuất hiện, rõ ràng là tò mò bởi tiếng còi báo động họ nghe thấy một lúc trước. Những nhân viên y tế bàn xem những chấn thương có thể của nạn nhân - gãy xương; mất máu; có thể là cả chấn thương đầu nữa - Reborn không thể tập trung được. Cậu không biết bắt đầu từ đâu.

Điều này chưa từng xảy ra.

Chưa có gì xảy ra trước mắt cậu cả. Chưa có gì cả.

Và sau đó Reborn thấy họ.

Những người bảo vệ của Tsuna, đứng giữa những người vội vàng đó. Cậu nhìn khi Gokudera và Yamamoto  cố chạy theo chiếc cáng, cả hai đều dính đầy máu. Họ cố gắng theo kịp trong tuyệt vọng nhưng không lâu sau họ bị chặn lại bởi nhân viên y tế.

Chrome khóc nức nở và Ryohei dường như không biết phải làm gì khi đôi mắt anh hướng xuống đất, trên tay anh là hộp vũ khí quen thuộc. Tuy nhiên cơ thể anh run rẩy vì tuyệt vọng. Hibari đang nói chuyện với vài nhân viên y tế, và sau đó có chút thiếu kiên nhẫn phát ra khi anh nhìn những người trước mặt anh.

Sau đó Reborn nhanh chóng chạy tới, lờ đi những ánh mắt ngạc nhiên của những người bảo vệ. Cậu nhảy lên chiếc xe cứu thương và lấy ra ID giả của cậu như một bác sĩ khi một trong những nhân viên y tế chuẩn bị đưa cậu xuống.

Lờ đi phản ứng của họ, Reborn nhìn chằm chằm vào học trò của mình. Cậu cảm thấy có gì đó nghẹn ở cổ khi cậu nhìn cậu thanh niên tóc nâu gầy nhom. Máu thấm vào miếng băng đang bó trên đầu cậu và da cậu nhợt nhạt như tờ. Cậu nghe những nhân viên lẩm bẩm về việc tự tử khi anh nhắc lại về những chấn thương có thể cậu thanh niên tóc nâu mắc phải. Tất cả đều được cậu nghe thấy.

Mọi thứ đang đi sai hướng một cách trầm trọng.

Điều này chưa từng nghĩ sẽ xảy ra. Họ đã tin rằng sẽ kéo Tsuna về an toàn, ôm nhau và nói về những điều họ nên nói. Họ đã tin rằng sẽ chữa lành cho cậu - không chỉ vì thể chất; và không bao giờ bỏ rơi cậu thêm nữa.

Nó dần trở nên chệch hướng khi nỗi đau mà họ không thể xoa dịu từ từ lớn dần.

Đó đều là lỗi của họ.

Họ không thể ngăn chặn nó xảy ra. Họ nên giữ cậu lại. Họ không nên buông cậu đi.

Nước mắt đọng lại ở khóe mắt Gokudera khi cậu và Yamamoto cố đuổi theo chiếc cáng đang khiêng người bạn yêu quý của họ. Họ không muốn xa cậu lần nữa và họ muốn chứng minh điều đó bằng cách chắc chắn rằng họ sẽ ở bên cạnh cậu khi Tsuna tỉnh lại.

Nếu cậu không bao giờ tỉnh lại.

Trước khi Gokudera có thể gầm lên trước suy nghĩ đó họ đột nhiên bị chặn lại bởi nhân viên y tế. Cậu cảm thấy Yamamoto đang căng thẳng bên cạnh cậu như thể sẵn sàng chiến đấu để có thể đi qua, nhưng nhân viên nói họ không thể ngồi trên xe cứu thương được vì không gian hạn hẹp. Anh tiếp tục nói về những chữa trị cần thiết cho bệnh nhân nhiều nhất có thể và như vậy họ chỉ có thể đứng đó.

Tại sao họ lại luôn là một trở ngại?

Đột nhiên họ thấy người sát thủ nhảy vào xe cứu thương với ID giả đưa cho anh để được phép lên xe. Reborn lờ đi họ vì họ biết nhóc Arcobaleno cảm thấy ở họ không gì khác ngoài sự thất vọng.

Họ sẽ...

Họ có thể...

Họ nên...

... làm gì đó.

Hèn nhát. Họ không có gì ngoài sự hèn nhát.

"Ch-chúng ta cần phải đi ngay." Chrome nói giữa tiếng nức nở, "Chúng ta cần tới chỗ Boss!"

Cô muốn thấy cậu để chắc chắn cậu sẽ ổn. Rằng cậu sẽ không chết. Họ đều biết Ryohei đã cố gắng chữa trị cho cậu thanh niên tóc nâu, nhưng ngọn lửa mặt trời là chưa đủ. Người võ sĩ boxing thầm chửi rủa chính mình vì quyết tâm của mình chưa đủ, do đó ngọn lửa sáng rực lên.

"Đi thôi." Hibari rời khỏi và mọi người nhìn lên anh.

Người bảo vệ mây có ánh mắt cáu kỉnh trên khuôn mặt khi anh quay sang họ, anh trừng mắt khó chịu. Không ai biết lí do cho tâm trạng không tốt của anh là sai lầm từ vụ tai nạn mà anh vô cùng khinh thường... hay là một sự thất bại khác... thất bại khi mất đi một người bạn.

Đầu tiên họ đứng im ở vị trí của mình. Chiếc xe cứu thương đã rời khỏi một lúc trước và đám đông đã từ từ tản ra. Họ không chắc mình phải làm gì tiếp theo, nhưng dường như Hibari biết khi anh cau mày.

"Giờ là lúc chúng ta thực hiện điều ước đó."

Họ đều mở to mắt nhìn lên và họ lập tức hiểu ra mọi chuyện. Điều ước-đương nhiên rồi! Họ có thể-

"Không... không thể được." Yamamoto đột ngột lên tiếng, "Nó không..." Cậu nhìn xuống bộ quần áo đầy máu và nhanh chóng tưởng tượng ra hình ảnh Tsuna đầy máu trong vòng tay cậu, "Nó không công bằng với cậu ấy." Cậu tiếp tục.

"Ngươi đang nói gì vậy tên ngốc bóng chày?" Gokudera gầm lên, "Đây là thời điểm tuyệt vời để-"

"Không." Chrome lau mặt mình, "Cậu ấy nói đúng. Chúng ta... chúng ta có thể sẽ lại mắc lại sai lầm lần nữa."

"Nếu có chuyện gì xảy ra với Juudaime, sẽ chẳng có sai lầm nào được lặp lại nữa!" Cậu thanh niên bom khói vặn lại.

"Thực ra còn có gì tồi tệ hơn cái chết chứ." Yamamoto thừa nhận.

"Chúng ta không thể để mất cơ hội." Ryohei cuối cùng cũng lên tiếng, "Mạng sống của Sawada đang bị đe dọa."

"Với những mong muốn khác nhau... điều ước sẽ không có tác dụng đâu." Hibari nhắc lại khi anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào họ. Lập tức họ đều mở miệng ra nói ý kiến của mình thì có ai đó ngắt lời.

 "Oya, oya các cậu nên nghe theo anh chàng chim sơn ca kia chứ."

Chrome há hốc miệng và quay xung quanh trong ngạc nhiên. Mukuro cau mày đứng sau họ, "Ta không ưa những ý tưởng về 'chuyện gì đó xảy ra' cho cơ thể sớm là của ta.

"Mukuro!" Cậu thanh niên bom khói cau có.

"Kufufu, ta không có thời gian cho cuộc tranh luận nhỏ này đâu."
Mukuro nhìn Hibari có vẻ đang chuẩn bị tấn công anh, "Nếu ta nhớ không lầm thì các cậu còn có boss cần phải cứu đấy."

"Vậy cậu đồng ý với chúng tôi sao?" Ryohei tiến lên và Chrome quay sang Mukuro với ánh mắt buồn bã.

"Không." Mukuro thẳng thừng nói trước khi quay sang Chrome, "Tuy nhiên, Chrome yêu dấu của ta, có lý với ý định của mình về điều ước."

"Sao-?!" Thậm chí trước khi Gokudera có thể nói gì, Mukuro chằm chằm nhìn cậu.

"Các cậu cần nói chuyện với họ."

Họ (trừ Hibari) đều nhìn nhau bối rối. Điều cuối cùng họ thực sự cần là nhiều sự mơ hồ hơn khi mà lúc này họ thực sự đang phải đối mặt với tình huống khó xử thực sự. Tsuna đang ở bệnh viện, đang được chữa trị bởi các bác sĩ với khả năng rất cao là sẽ chết và ở đây họ lại đang tranh cãi về điều ước rằng họ có thể hay không thể cứu tính mạng người bạn của họ.

Gokudera bới xù tóc của mình lên trong thất vọng khi cậu nhận ra khoảng thời gian họ vừa lãng phí. Cậu không có thời gian cho ý kiến mơ hồ như vậy.

"Tch! Sao cũng được, ta sẽ đi gặp Juudaime."

"Ta nghĩ cậu có cuộc hẹn quan trọng hơn là Vongola." Sau đó Mukuro nói, thu hút được sự chú ý của cậu thanh niên bom khói và cũng chọc giận cậu thành công. Người thuật sĩ không cần phải đọc suy nghĩ của người kia khi cậu rõ ràng nghĩ; Không ai quan trọng hơn Juudaime.

Vì vậy trước khi Gokudera có thể tiếp tục, Mukuro ngắt lời,

"Điều này có thể sẽ thực sự cứu được người boss yêu quý của cậu."

Trở lại tương lai...

-Biệt thự nhà Vongola-

"Đây là tài liệu cho nhiệm vụ tiếp theo của cậu." Mukuro nói khi anh đưa một số tài liệu.

Gokudera ngập ngừng khi cậu lấy nó và không thể không nghĩ về Tsuna.

Cậu có thể ít nhất dừng lại và đặt mọi thứ xuống và thực sự có thời gian cho boss của mình không?

Những lời nói của Chiến Mã vang lên trong tâm trí cậu và tay cậu nắm chặt số tài liệu. Cậu thấy Mukuro nhìn cậu một cách kì quái.

"Nhiệm vụ này rất quan trọng." Người thuật sĩ nói.

Tâm trí Gokudera tự động trả lời; Quan trọng hơn Juudaime sao?

Và nhanh chóng cậu lắc đầu.

"Ta biết. Ngươi không cần nói với ta." Cậu gắt lên trước khi quay đi. Cậu nhìn xuống số tài liệu lần nữa và nắm chặt nó. Có lẽ cậu có thể hoàn thành nó nhanh chóng và thăm Tsuna lần nữa.

"Cho tới khi cậu quay lại, ngài ấy sẽ không còn nữa đâu."

Người bảo vệ bão dừng lại khi cậu chắc chắn nghe thấy giọng nói quen thuộc đó. Từ từ cậu nhìn lên nơi phát ra giọng nói.

Hàm cậu như rơi ra khi cậu đối mặt với chính mình 10 năm trước.

Và trước khi cậu nhận ra nó, tập tài liệu rơi xuống khỏi tay cậu và những giấy tờ bên trong rải rác trên... cát?

"Cái gì?" Gokudera không thể nhìn đi chỗ khác và thấy những người bảo vệ đồng đội của cậu kinh ngạc nhìn xung quanh. Sau đó cậu nhận ra mình đang ở... bãi biển?

"Oi Mukuro!" Người võ sĩ boxing gắt lên, "Dừng ngay cái ảo ảnh này đi!"

"Đây thực ra không phải ảo ảnh đâu!" Đến lượt Ryohei nhìn sững sờ khi anh thấy bản thân mình hồi trẻ. Không lâu sau họ nhận ra tất cả bản thân mình hồi trẻ đều đang đứng phía trước họ, và rõ ràng...

... họ là thực hơn chỉ là ảo ảnh.

Yamamoto - chính xác là Yamamoto hồi còn trẻ - tiến lên chỗ họ với ánh mắt trống rỗng.

"Chúng ta cần nói chuyện."

End of the chapter.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top