Chap 2: Dear Lord, there are Two!
Daemon, người đang trên đường về nhà sau khi làm xong nhiệm vụ mới nhất ở Rome, nhìn nghi hoặc cái cảnh trước mặt anh. Anh chưa bao giờ, kể cả trong những giấc mơ quái dị nhất, tưởng tượng được trên đời này lại có người có mái tóc gần giống anh đến thế.
Việc đột nhiên thấy hai đứa nhóc có mái tóc gần như giống hệt nhau đã làm anh khó chịu vô cùng rồi; còn chưa kể khuôn mặt của thằng nhãi kia cũng na ná mặt anh, và việc đó làm anh lên gân máu hơn nữa..... ít ra thì đứa con gái cũng không có gì giống anh hết.
"Nhà ngươi là cái thể loại gì thế?" Daemon hỏi thằng nhóc đang lườm mình.
"Nhà ngươi là cái thể loại gì thế?" thằng nhóc vặn lại, nhìn anh chằm chằm với đôi mắt không đồng màu; sao việc đó có thể xảy ra được? Người bảo vệ Sương mù khá chắc rằng một người không thể sinh ra với con mắt màu đỏ..... phải không?
Mi mắt anh giật giật một chút, anh nói, "Ta hỏi ngươi trước, nhãi ranh! Dù sao thì, ba mẹ ngươi không dạy ngươi là phải lễ phép với người lớn hả?"
"Ta không có ba mẹ!" thằng nhóc nói lớn. "Giờ thì cút khỏi mắt ta đi, tên biến thái mặt dày!"
"B-Biến thái á?" Daemon hỏi, hóa đá vì sốc. Tức không kìm được, anh đã tạo ra ảo ảnh hàng trăm ngàn con rắn, cuốn vào người cậu bé. Dù thế, cậu bé đã làm anh sốc bằng cách cho thấy rằng cậu ta cũng có thể dùng được ảo giác.
Sau trận đấu lâu, dài hơi, hai vị thuật sĩ ngã xuống đất, thở hổn hển. Trong suốt thử thách dài như thế, cô bé, người nãy giờ bị bỏ quên, chỉ ngồi đó, im lặng nhìn họ chằm chằm.
Cảm thấy ánh nhìn của cô về phía mình, Daemon quay sang nhìn cô bé, và cô lập tức quay đi chỗ khác.
"Em gái ngươi sao thế?" anh cuối cùng cũng hỏi thằng nhóc, tên của nó anh vẫn chưa biết.
"Nó không phải em gái ta!" cậu càu nhàu, nhìn đi chỗ khác. "Ta còn chẳng biết nó là ai. Chỉ là, khi ta đột ngột xuất hiện ở đây, nó ở cùng với ta."
"Xuất hiện ở đây?" Daemon hỏi chất vấn.
"Xét từ trang phục của ngươi mà mọi người khác đang mặc và cái không khí chung quanh đây, ta đoán chắc bọn ta đang ở trong khoảng thế kỉ 17. Ta tới từ tầm bốn trăm năm sau trong tương lai," cậu bé nói, lãnh đạm nhún vai như việc bị thảy về quá khứ vài thế kỉ trước là chuyện cơm bữa với nó.
Daemon cười thành tiếng; anh đã bắt đầu thấy thích thằng nhóc này rồi. "Từ tương lai, phải không?"
"Phải," cậu nói, nhìn anh với cặp mắt nheo lại. "Và từ trang phục của nhỏ này, có lẽ nó cũng đến từ khoảng thời gian như ta."
Lần đầu tiên, Daemon chú ý, với vẻ ngạc nhiên, rằng quần áo của chúng quả thật khá lạ mắt. Khẽ cười khẩy, anh quyết định mình sẽ tham gia vào 'trò chơi' nho nhỏ của chúng.... bây giờ.
"Kufufu, ta hiểu rồi," anh nói. "Vậy vì đến từ tương lai, nên ta đoán các ngươi chắc chẳng có chỗ nào để ở khi tới đây?"
"Bọn ta sẽ nghĩ cách," cậu bé với cặp mắt dị màu nói, và Daemon nhướng mày. Dù bảo rằng không biết con bé, thì thằng nhóc này có vẻ như đã trở nên thân thiết với nó.
Không muốn vụt mất đồ chơi mới của mình nhanh quá, người bảo vệ Sương mù bảo, "Well, sao các ngươi trong ở cùng ta và Famiglia của ta trong lâu đài Vongola nhỉ?"
"Vongola?" cậu bé lặp lại, một vẻ kì lạ hiện ra trên mặt. "Hiểu rồi," cậu nói. "Xét từ ảo ảnh của ngươi, chắc ngươi là người bảo vệ Sương mù của Vongola Primo, Daemon Spade, phải không?"
"Oh, ngươi biết ta à?" anh nói, cảm thấy hứng thú một cách kì lạ.
"Tất nhiên rồi, Vongola là nhà nổi tiếng nhất nước Ý, ai cũng biết về nó hết," thằng nhóc chậm rãi trình bày, như là đang nói với một đứa con nít hay một tên đần vậy.
"Thật sao?" người thuật sĩ lớn hơn kêu lên thích thú, phần nào thấy mình càng lúc càng tin vào câu chuyện của cậu bé. "Thế thì, ngươi phải kể cho ta nghe nhiều hơn khi chúng ta về lâu đài."
"Ta không biết nhiều về việc đó," cậu bé khịt mũi. "Ta đến từ nhà Estraneo trước khi chúng bị... phá hủy. Ta ghét mọi thứ và bất cứ việc gì dính líu tới mafia."
"Hiểu rồi," Daemon trầm ngâm nói. "Well, nếu đi với ta, ngươi sẽ có cơ hội quậy tung văn phòng của một boss mafia và chọc tức cánh tay phải của hắn trong thời gian ngươi ở đó. Ta còn đảm bảo là chúng không giết ngươi đâu?"
Cậu bé trông như là đang suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu và nói, "Kufufu, có vẻ như chúng ta đã có thỏa thuận rồi, Spade. Nhân tiện, ta là Mukuro Rokudo, và đây là Nagi."
"Ta tưởng ngươi bảo ngươi không biết nó," Daemon nghi hoặc hỏi.
"Không," Mukuro nói với một cái nhún vai. "Nhưng trước khi ngươi tới đây, ta đã cố nói chuyện với nhỏ này, nhưng nó không biết tiếng Ý, chỉ biết cái thứ ngôn ngữ châu Á nào đó. Tiếng Nhật, ta nghĩ thế. Tất cả những gì ta có thể hiểu là nó tên Nagi."
"Hiểu rồi," Daemon nói trong suy tư, nhìn xuống cô bé. "Rất vui khi được gặp em, Nagi-san," anh nói với cô, và mắt cô mở to.
Cúi đầu, cô bé nói, "Hajimemashite, Spade-san."
Daemon mỉm cười khi cô bé đáp lại, và Mukuro chỉ nhìn qua nhìn lại hai người. "Cứ gọi ta là Daemon," người bảo vệ Sương mù nói, đưa tay ra như một lời mời. "Bạn em ở đây nói với ta là bọn em bị lạc. Em có muốn đi cùng với bọn ta cho đến khi tìm được đường về nhà không?"
Nagi nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mặt với sự phân vân trong lòng. Một điều đã được nhắc đi nhắc lại trong đầu cả trăm lần là cô không bao giờ được tin lời người lạ, nhất là những người có vẻ ngoài bảnh bao, nhưng mấy cái luật đó có được áp dụng ở đây không? Cô bị kẹt ở một nơi có trời mới biết ở đâu với cơ hội về nhà sớm gần như bằng không, và cuối cùng cô cũng sẽ chết nếu không làm gì đó sớm.
Cuối cùng, sau chút lưỡng lự, Nagi cầm lấy tay anh và mỉm cười, cho phép anh dẫn cô bé về nơi mình sống.
________________________________
Giotto mắt mở to vì sốc. Anh không thể tin chuyện gì đã xảy trước mặt mình nữa.
Một Alaude bình tĩnh và trầm tính thường ngày giờ trông như sắp điên lên tới nơi, và tất cả là nhờ công của thằng nhóc đầu bạc anh vừa biết tên là Hayato Gokudera. Ngay cả G cũng không thể làm Alaude tức như Hayato, và điều gây ấn tượng ở đây là, thằng nhóc còn chẳng cần cố gắng.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa," người có mái tóc màu vàng nhạt nói với một giọng như không thể kiểm soát được nữa, "và lần này, ngươi phải trả lời ta rõ ràng. Làm sao ngươi vào được lâu đài này?"
Hayato chỉ quay đầu đi chỗ khác và khoanh tay lại. "Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi. Nếu ngươi vẫn chưa hiểu, thì không có lí do gì mà ta phải nói với ngươi nữa."
Cuối cùng thì, cuối cùng thì, sức chịu đựng của Alaude vỡ ra làm đôi và anh lao vào thằng nhóc.
Phóng lên trước, G và Giotto mỗi người giữ một tay, cố gắng ngăn anh ta tra tấn thằng nhóc khó chịu. Lí do duy nhất Alaude không làm việc đấy từ trước đó là do boss anh đã đe dọa sẽ cho giải tán mạng lưới thông tin của anh.
Trong hai tiếng vừa qua, cả bọn ở trong phòng hỏi cung, cố lấy thông tin từ bọn nhóc là bằng cách nào và tại sao chúng lại ở trong khuôn viên Vongola. Tới giờ, họ vẫn chưa biết thêm được gì hết ráo.
Xoa xoa thái dương trong cố gắng làm tan đi cơn đau đầu khủng khiếp đang có, Giotto định tiếp tục mở miệng hỏi thì cảnh cửa phòng bật mở và Daemon bước từng bước dài vào trong, một cái nhếch mép hiện diện trên mặt.
"Tôi tìm các cậu mãi!" anh hào hứng nói to. "Chúng ta có khách này!" Ngay sau khi anh nói thế, hai đứa trẻ bước vào ngay phía sau anh, và khi Giotto thấy quả đầu dứa của chúng, người anh đông cứng với nỗi kinh hoàng.
Quỷ thần ơi, có hai đứa lận!
.End chapter 2.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top