Chương 5
Trên thế gian này có thứ trôi qua nhưng sẽ trở lại
Nhưng cho dù thế chúng sẽ không bao giờ như cũ
Để rồi khiến con người
Tự hỏi
Tại sao lại để vuột mất
Thứ ta luôn coi là quan trọng nhất.
__________________________________________________________________________________
Trên một con hẻm vắng tại nước Ý xinh đẹp, một thanh niên tóc bạc sải bước. Gokudera Hayato hộ vệ bão thứ mười của gia tộc Vongola danh giá.
Lặng lẽ bước đi giữa những con phố, mặc dù biết rằng nếu tôi không về trụ sở sớm, tôi sẽ lại bị Decimo trừng phạt nhưng tôi vẫn không hề muốn trở về nơi đó. Tôi luôn là một kẻ vô dụng, một đứa con lai trong thế giới nơi huyết thống là thứ quan trọng nhất. Chính vì thế mà khi Reborn_san muốn tôi trở thành hộ vệ bão của Decimo tôi đã ngay lập tức đồng ý, hạnh phúc với suy nghĩ được trở thành một phần của một thứ gì đó, có một nơi để trở về.
Tôi đã từng gọi Decimo với danh hiệu Juudaime nhưng bây giờ tôi không thể gọi ngài ấy như vậy nữa. Juudaime là thứ danh hiệu mà tôi chỉ gọi cho một người duy nhất. Một người mà tôi không bao giờ có thể gặp lại.
Khi ở bên ngài chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra, một kẻ ngốc với thứ ảo tưởng ngu ngốc vỡ vụn khi Juudaime biến mất. Thứ ảo ảnh mang tên Hideyoshi Sawada.
Hideyoshi không, Decimo là một kẻ xấu xa. Vẻ ngoài giống hệt ngài đệ nhất đã giúp cậu ta có được mọi thứ mà cậu ta muốn. Và tính cách xấu xa ấy đã bộc lộ hoàn toàn. Một kẻ độc ác, vô lý, khát máu, vô dụng. Thay vì thay đổi thế giới mafia, hắn ta khiến cho thế giới ấy càng đen tối và kinh tởm hơn bao giờ hết.
Vongola chỉ còn là cái vỏ trống của những gì nó từng là trước kia. Bất giác, tôi đưa tay lên vết thương ở bả vai đang nhói lên dưới cái lạnh của mùa đông nước Ý. Ý thức dần mờ đi, trước khi thế giới hoàn toàn tối đen, tôi đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc từ rất lâu trước đây.
__________________________________________________________________________________
Trong một căn phòng nhỏ thiếu niên tóc bạc bất chợt tỉnh giấc (nghe giống shounen dữ 😖).
" A cậu tỉnh rồi à."
Hộ vệ bão bất chợt nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc ấy mà quay về phía cửa. Ở đó có một cô gái với mái tóc đỏ.
"Cậu đợi mình một chút nhé. Để mình gọi người khác."
Gokudera chưa kịp xử lý những gì vừa xảy ra thì cô gái ấy đã đóng sầm cửa lại và chạy ra ngoài.
"Tsk, tại sao Celio lại đưa cậu ta về đây cơ chứ."
Một lúc sau, cánh cửa lại mở ra, một thiếu niên bước vào. Mái tóc trắng bồng bềnh dựng đứng, đôi mắt xanh như bầu trời. Thế nhưng thứ khiến cho lam thủ bất ngờ lại là do ngũ quan người kia giống hệt như bầu trời mà năm ấy hắn đã đánh mất.
"Ano, cậu không sao chứ ?"
Thậm chí ngay cả giọng nói cũng giống như đúc.
"Ano, tóc bạc_san?"
Gokudera bất chợt nhận ra có một dòng nước lạnh chảy dài trên má. Hắn vộivã lấy tay lau đi.
"Xin lỗi, không hiểu sao tự nhiên tôi lại thế."
"A, không sao đâu." Vừa nói, thiếu niên vừa lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho người tóc bạc.
"Cảm ơn. . . ừm. . ."
"Cứ gọi tớ là Celio."
'Celio, Bầu trời, thật sự rất giống'. Những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu của thủ hộ bão 'Thậm chí giọng nói cũng vô cùng giống' Những kí ức về bầu trời ngày xưa hắn từng đánh mất hiện về trong tiềm thức. Hắn gần như đã lãng quên đi hình bóng ấy cho đến lúc hắn nhìn thấy người trước mặt.
Trong cái khoảnh khắc dường như vô tận ấy, tất cả tâm tư của hắn đều hướng về thiếuniên trước mặt. Muốn ôm lấy người mà bảo vệ, mà nói lên những lời yêu thương.
". . .C. . .Celio. . ."
"CEL, CÓ CHUYỆN GẤP RỒI." một tên tóc đen hớt hải chạy vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ngay lập tức lôi ra một con dao quét bơ, dí vào cổ thủ hộ bão.
"Ngươi là ai? Làm gì ở đây?".
__________________________________________________________________________________
~Trong khi đó ở Vongola HQ~
Tất cả hộ vệ đều tập chung trong một căn phòng để chờ đợi Vongola Decimo. Suốt thời gian qua, các hộ vệ đều đã thay đổi. Takeshi không còn cười như trước nữa, lúc nào cũng giữ bộ mặt nghiêm nghị. Ryohei không còn nói lớn như trước, lúc nào cũng im lặng. Lambo cũng thế, không hề mè nheo. Hibari lúc nào cũng có vẻ cam chịu xen lẫn bực tức. Chrome không có ở đây, nhưng Mukuro vẫn xuất hiện, trong mắt lúc nào cũng có một tia điên cuồng.
Cánh cửa lớn mở ra và một thanh niên bước vào. Mái tóc vàng chĩa ra nhiều hướng, đôi mắt màu hoàng hôn. Đây chính là người được mệnh danh là Vongola Decimo, một bầu trời hoàn hảo.
Thế nhưng đối với những người bảo vệ thì tên đó chẳng khác gì ác quỷ. Để đảm bảo lòng trung thành của các thủ hộ, hắn đã bắt những người mà họ coi trọng làm con tin. Cha của Takeshi, cha mẹ của Ryohei, Kyoko thì lại luôn nghe lời Hideyoshi, Chrome và Bianchi bị nhốt lại, hắn thậm chí còn sử dụng cả Namimori làm con tin khiến Hibari phải làm theo lời hắn. Thậm chí hắn còn sử dụng Yuni để khiến Reborn ở lại Vongola.
Hắn luôn tỏ ra là một bầu trời hoàn hảo trước mặt Nono và Lemistu. Nhưng ngay khi có được chức Vongola đệ thập hắn đã ngay lập tức trở mặt.
"Con chó lai kia đâu rồi?". Hắn hỏi.
Các hộ vệ đều đưa mắt nhìn nhau. Hideyoshi thường tập chung các hộ vệ thường xuyên để nhắc nhở họ về vị trí của mình. Vì thế hắn luôn nghĩ ra những phương pháp tra tấn rất tàn bạo. Mỗi người trong số họ đều cố gắng chịu đựng, đều thầm mong chờ để có thể gặp lại bầu trời mà năm ấy họ đã đánh mất.
Ngay lúc ấy, Gokudera đã đến. Hideyoshi lập tức đá thủ hộ bão về phía bức tường.
"Tsk, đồ dơ bẩn"
Hắn chờ đợi biểu cảm đau đớn và khổ sở từ thiếu niên tóc bạc như mọi khi nhưng hắn nhận được cái mình muốn mà thay vào đó là sự cam chịu.
Một sự cam chịu giống như một tên tù nhân nhận được sự tha thứ mà hắn đang tìm kiếm.
__________________________________________________________________________________
Chỉ một lần nữa thôi
Xin cho tôi được gặp người một lần nữa
Để tôi có thể tìm lại được ánh sáng
Trong bóng đêm bao trùm tâm trí này.
Nguyện vì người
Mà cam chịu sự trừng phạt của chúa trời.
Hình như mình lặn cũng hơi lâu rồi thì phải. Mong mọi người thứ lỗi cho mình.
Năm nay mình 12 nên mình không có nhiều thời gian rảnh nên mình sẽ cố gắng cập nhật bất cứ khi nào có thể.
Nếu mọi người thích truyện của mình thì cho mình một sao để cổ vũ tinh thần nha.🥰🥰🥰 Dạo này học hành chán quá.
Yêu mọi người nhiều. 😘
~Ruby~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top