Chương 60

Niếp Bạch nhớ rõ lần đầu tiên gặp Trầm Khánh Khánh, là một cô gái trẻ tuổi đang yêu, tuy không phải rất xinh đẹp, nhưng mặt mũi cũng thanh tú, nghe nói Trữ Mạt Ly rất thích cô, cố tình khiến cô hoài thai con mình với ý định quyết đánh đến cùng, ép bố chấp thuận. Mang thai sáu tháng đã khiến cô mập lên, tuy luôn tỏ ra già dặn nhưng cô vẫn không che dấu được tính cách trẻ con. Cô không nói lời nào ngồi đối diện ông, nghe ông nói xong, sau đó mở miệng nói câu đầu tiên là: bây giờ ông đang đùa tôi sao?

Bây giờ, Trầm Khánh Khánh vẫn ngồi đối diện ông như cũ, khuôn mặt không giống với ngày trước, nhưng mặt mũi lại có vẻ quyến rũ càng khiến người ta mê muội, rèn luyện mấy năm nay đã làm cô tỏa ra thần thái xuất chúng hơn người, bây giờ nhìn cô bình thản không lo sợ, khi nghe ông nói chuyện thì dấu giếm cảm xúc của mình, nụ cười dịu dàng không chạm tới đáy mắt, dường như ly cà phê trong tay hấp dẫn cô hơn lời ông nói rất nhiều, đợi cô uống xong một ly cà phê, cô mới mỉm cười chậm rãi nói: "Bây giờ ông đang đùa tôi sao?

Niếp Bạch hơi sửng sốt.

Năm đó, Trữ Mạt Ly đứt hơi khản tiếng hỏi ông, đối với phụ nữ, thậm chí còn là một cô gái, lại là một cô gái trẻ mang bầu, sao lại ra tay được?

Ông không trả lời được, ông chỉ là người thực hiện, nghe lệnh làm việc thôi.

Ông không thể tưởng tượng được, nhiều năm sau này, vẫn là cô ấy, cũng không thể tránh việc xử lý người này.

Chỉ là không biết vì sao, đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh kiên quyết này, ông có cảm giác áy náy muốn bỏ chạy.

"Ngài Niếp?"

Niếp Bạch tỉnh táo lại, mỉm cười: "Tôi không phải người hay đùa, những lời nói vừa rồi, đều là thật, xin cô suy xét kỹ càng."

"Tôi có thể hỏi một câu không?" Trầm Khánh Khánh gạt câu nói này qua một bên.

"Mời nói."

"Tại sao tôi không xứng với Trữ Mạt Ly? Tôi thấy bây giờ cũng không phải không có ngôi sao xuất thân từ nhà quyền quý."

"Có ba nguyên nhân. Một, cô là diễn viên, tục xưng con hát. Con hát vốn vô tình, bất kể cô khoe khoang bản thân có bao nhiêu thật lòng, chúng tôi vẫn sẽ không tin tưởng. Hai, cô từng ly hôn. Nhà họ Trữ sẽ không chấp nhận một người vợ qua hai lần đò. Ba, tin rằng cô cũng biết, cô rất giống với bạn gái cũ của Trữ Mạt Ly, nếu ngày trước cô ấy không ra đi, cô tất nhiên không thể có mối tình này."

Niếp Bạch cười nói, thái độ khiêm tốn, giống như ông ta là người nắm trong tay mọi thứ, càng không nói tới thái độ cầu khẩn nên có. Nhưng lời ông ta nói thật sự khó nghe.

"Nói rất đúng." Trầm Khánh Khánh không giận, lại khen, "Niếp tiên sinh, ông nói hay thật."

Niếp Bạch sửng sốt: "Tôi không hiểu ý cô Trầm."

Trầm Khánh Khánh đặt ly cà phê xuống bàn, cười nói: "Theo lời ông nói, tôi và Trữ Mạt Ly quả thật là ông trời tác hợp rồi. Ông xem, tôi là diễn viên, Trữ Mạt Ly cũng từng là diễn viên, bây giờ vẫn còn một chân trong làng giải trí, con hát vốn vô tình, hai con hát ở cùng nhau, có thể nói là vô tình đã có tình. Tôi từng ly hôn, nhưng Trữ Mạt Ly còn có con gái, nếu đều là hai lần đò, chẳng phải càng xứng sao. Hơn nữa, tôi giống người cũ của anh ấy, đủ để thấy Mạt Ly si mê không đổi, không có Trầm Khánh Khánh tôi thì sao, mai này còn có thể có Trần Khánh Khánh, Lí Khánh Khánh. Như thế xem ra, chúng tôi không ở cùng nhau thì thật đi ngược ý trời."

Niếp Bạch không ngờ Trầm Khánh Khánh lại bẻ cong tất cả lời ông nói, kinh ngạc với sự bình tĩnh của cô, hơi nửa ngày mới tìm lại được tinh thần: "Cô Trầm, nói như thế này đi, bất kể như thế nào, cô không cũng không thể tiến vào nhà họ Trữ, không bằng cô nên dự tính cuộc sống sau này đi. Điều kiện của cô không tồi, có thể lựa chọn người khác. Nếu bây giờ cô quyết định rời xa Trữ Mạt Ly, cô sẽ không rời đi tay trắng, chúng tôi sẽ cho cô một khoản bồi thường vừa ý." Niếp Bạch đặt tấm chi phiếu trước mặt Trầm Khánh Khánh, "Hơn nữa lần casting này cô sẽ thuận lợi vượt qua. Nhưng nếu cô vẫn nhất quyết theo ý mình, làm ra quyết định sai lầm, thì thật xin lỗi, hôm nay cô đến không một chuyến, casting đã chấm dứt rồi."

Trầm Khánh Khánh lướt nhìn qua tờ giấy quý giá trước mặt mình, cầm lên mũi khẽ ngửi, nhẹ nhàng nói: "Niếp tiên sinh nhìn tôi, mùi tiền này còn xa lạ sao? Ông có tiền, chẳng lẽ tôi không có tiền?" Cô rất hào phóng xé tấm chi phiếu: "Tìm tôi ra điều kiện rời xa Trữ Mạt Ly, điều kiện ấy à, cũng phải có thành ý chứ nhỉ, chút này thì tính là gì? Còn về casting, tôi tới vì đạo diễn, vai diễn kia thật ra rất bình thường, không có cũng chẳng sao."

Niếp Bạch lại bị khí thế của Trầm Khánh Khánh áp bức, cô không còn là cô gái sắc mặt trắng bệch còn cậy mạnh trước kia, cô đã là Trầm Khánh Khánh gặp quá nhiều chuyện anh lừa tôi gạt – anh tới tôi đi.

Có những người, có những chuyện, sau khi tôi luyện giữa dòng đời, đã khác xa ngày trước.

"Nói như vậy, cô quyết tâm ở cùng Trữ Mạt Ly?"

"Đúng vậy." Trầm Khánh Khánh cảm thấy cuộc nói chuyện nên dừng ở đây, không cần nhiều lời vô nghĩa, vì thế khoan thai đứng dậy, "Ngày Niếp, ngày trước ông đích thực ép mẹ Liễu Liễu rời xa Trữ Mạt Ly, nếu bây giờ ông muốn viết lại chuyện xưa, thì thật xin lỗi, tôi không phải cô ấy."

Nhưng vẫn có người, có một số chuyện sau khi tôi luyện giữa dòng đời, trước sau không thay đổi.

Niếp Bạch ngẩng đầu, thấy người trước mắt thì hơi hoảng hốt, tiếp tục tốt bụng khuyên nhủ: "Ngày trước cô... Người đó cũng nói với tôi như vậy, tuyệt đối không rời xa Mạt Ly, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn rời đi. Vậy nên, có đôi khi đừng quá khẳng định, vận mệnh luôn trêu đùa con người. Cô Trầm, tôi chỉ là người đầu tiên, đưa ra điều kiện tốt nhất, đổi người khác làm, vấn đề sẽ không giải quyết đơn giản như vậy."

"Nhưng tôi lại thấy rất hứng thú với điều kiện kế tiếp của các người." Trầm Khánh Khánh cúi người uống hết ly cà phê nói, "Phiền ông thanh toán."

"Cô Trầm."

Trầm Khánh Khánh dừng lại, nhưng không quay đầu lại.

"Tôi thật sự không mong lại thấy cô chịu thương tổn, nghe tôi khuyên một câu, tính cách Trữ Mạt Ly luôn tranh giành tới mức người chết ta sống, nhưng điều này với ai cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ có cô mới có thể thay đổi kết cục như vậy."

Trầm Khánh Khánh cười nhạo nói: "Ông tìm lầm người rồi, vì tính tôi cũng phải tranh giành tới mức người chết ta sống, mọi người đều có qua có lại."

Sau hai ngày bình an vô sự, Trầm Khánh Khánh muốn truy hỏi Ted về chuyện ông Niếp hiếm có và vợ cũ của Trữ Mạt Ly, nhưng Ted vẫn ấp úng không chịu nói rõ, nói là có một số việc cậu ta không thể nhiều lời sau lưng Trữ Mạt Ly. Trầm Khánh Khánh nhìn cậu ta khó xử, cũng không truy hỏi nữa. Nhưng cô vẫn để trong lòng, Niếp Bạch gọi người nọ là bạn gái của Trữ Mạt Ly, có thể thấy bọn họ vẫn chưa kết hôn, một cô gái tình nguyện mang thai trước khi cưới, yêu một người đàn ông bao nhiêu mới có thể có can đảm như vậy chứ. Nghĩ tới việc bọn họ có thể bị ép phải rời xa, Trầm Khánh Khánh không khỏi buồn bực kém vui.

Ngày thứ ba, Trữ Mạt Ly vội vã trở về, vào cửa cũng chưa cả cởi giày, câu nói đầu tiên chính là: "Em không đi casting chứ?"

Ngày đó Trầm Khánh Khánh không chắc chắn Ted có tới sân bay gọi Trữ Mạt Ly quay về không, sau cũng không cho phép cậu ta lắm lời với Trữ Mạt Ly, dĩ nhiên không nói anh biết chuyện Niếp Bạch tìm tới cửa, dù sao cô cũng đã đuổi người đi rồi, không cần để anh phải hao phí tinh thần.

Trữ Mạt Ly nhíu mày, nhìn cô chằm chằm, dường như đã xác định lời này thật giả dối. Cô không thể không thích vai diễn này, nếu không sẽ không mất nhiều công sức như vậy để liên hệ với đạo diễn, hạ mình tới casting.

"Một vai diễn tốt cũng không thể cầu, có thể vai diễn sau sẽ thích hợp với em hơn." Nét mặt Trầm Khánh Khánh không hề có sơ hở.

Trữ Mạt Ly đang muốn hỏi thêm, Liễu Liễu đã chạy đến nhào vào lòng anh: "Ba ba, ba đã về rồi."

Trầm Khánh Khánh đứng bên cạnh thấy vẻ ôn hòa của Trữ Mạt Ly, không hiểu sao lại nhớ tới lời nói của Niếp Bạch.

Ông ta nói, cô cũng là người kiêu ngạo, sao lại tình nguyện làm kẻ thế thân. Lúc ấy Trầm Khánh Khánh mặc kệ vấn đề này, là thế thân hay không thì cô tự biết, có làm kẻ thay thế hay không cũng là chuyện của mình cô. Ông ta còn nói, cô dám xác định tình cảm của Trữ Mạt Ly không có chút mục đích nào không? Trầm Khánh Khánh cười nhạt. Ông ta lại nói thêm, ông ta đánh cuộc Mạt Ly sẽ kết hôn với cô, nhưng, anh sẽ không cho cô một đứa con.

"Khánh Khánh?"

Anh vào nhà, gọi cô đang ngây ngốc.

Trầm Khánh Khánh hoàn hồn, dịu dàng cười: "Anh đi tắm trước đi."

Nhân lúc Trữ Mạt Ly đi tắm, Trầm Khánh Khánh đi vào phòng ngủ, kéo ngăn kéo đầu giường, bên trong có một hộp "áo mưa" [1]. Trừ lần đầu tiên phát sinh bất ngờ, chuyện ấy khó nhịn, sau này mỗi lần Trữ Mạt Ly đều sẽ dùng biện pháp an toàn. Thậm chí có một lần dùng hết áo mưa rồi, đến thời điểm mấu chốt anh lại cố nhịn xuống. Lúc ấy cô chỉ thấy anh thật lòng thương tiếc cô, dù sao rất nhiều đàn ông vì dục vọng mà không muốn dùng biện pháp an toàn, nên cô không nghĩ nhiều. Bây giờ nhớ lại, cộng thêm lời Niếp Bạch nói, còn có lần đầu tiên, Trữ Mạt Ly hỏi chu kỳ của cô, ý nghĩa trong đó là gì thì không cần nói cũng biết.

[1] áo mưa: bao cao su

Áo mưa bị Trầm Khánh Khánh siết trong tay, nắm lại buông, buông lại nắm, thử hoặc không thử, tin hay không tin?

Ánh đèn đầu giường chiếu lên sườn mặt cô, in lên một bóng mờ.

Trữ Mạt Ly từ phòng tắm đi ra liền thấy Trầm Khánh Khánh nhắm mắt tựa vào đầu giường, thần sắc không rõ.

"Ngày mai sẽ đóng máy, có phải em mệt chết rồi không? Anh ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô.

Trầm Khánh Khánh mở mắt ra, đáy mắt là nụ cười bình thản: "Em quen rồi."

"Công việc thì sao?"

"Vẫn thuận lợi, có Ted giúp em xử lý thủ tục, em không mất nhiều công sức lắm."

Trữ Mạt Ly nhìn cô chăm chú hồi lâu, lặng lẽ cúi người hôn xuống môi cô, ôm cô vào người. Mùi hương tươi mát trên người anh sau khi tắm lập tức bao quanh cô, nháy mắt khóa lấy trái tim cô, sau đó lắng đọng lại, yên bình. Mấy ngày không gặp đã nói nhớ thì có vẻ rất khoa trương, cô cũng không phải cô gái nhỏ gặp mối tình đầu, nhưng tư vị ngọt ngào này lại thấm sâu tận đáy lòng, Trữ Mạt Ly có thể khiến cô trở nên khác thường, giống như mối tình đầu vậy.

Hồi lâu, anh nói: "Anh đi Hồng Kông gặp ba."

Trầm Khánh Khánh tựa vào trước ngực anh, đáp lời: "Vâng."

"Mấy ngày nay có thể sẽ có người tìm em."

Những lời này đã thật rõ ràng, cha con gặp mặt cũng không mấy vui vẻ.

"Ba anh rất khó chịu với em à?" Cô tất nhiên nói lời này như đùa cợt.

Nhưng Trữ Mạt Ly lại nghiêm túc trả lời: "Em tốt lắm. Nhưng ông ta yêu cầu rất nhiều, không ai có thể khiến ông ta vừa lòng."

"Vâng."

Anh hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Nếu có người đến tìm em, đừng để ý bọn họ, mặc kệ bọn họ nói gì, làm gì."

Loại cảm giác xa lạ này dâng lên trong lòng Trầm Khánh Khánh, dường như đây không phải lần đầu tiên cô gặp được cảnh tượng như vậy, nhưng khi cố tìm hiểu lại vụt tắt, trong đầu lập tức trống rỗng.

Có lẽ trong khoảng thời gian này, là cô quá khẩn trương thôi...

"Vâng." Trầm Khánh Khánh suy nghĩ, nhỏ giọng nói, "Thật ra như bây giờ rất tốt, ở cùng nhau không có nghĩa là phải có danh phận, nếu chúng ta vẫn như bây giờ, ba anh cũng không đối phó với chúng ta."

Kết hôn thì thế nào chứ, hôn nhân chưa chắc có thể duy trì tình cảm chân thật nhất, cô đã trải qua một lần, đã sớm tỉnh ngộ. Nhưng, Trữ Mạt Ly dĩ nhiên không cho rằng như vậy, anh kéo cô cách anh một chút, trên mặt là lời nói vô cùng kiên quyết: "Không được, anh nhất định sẽ lấy em, anh phải để em danh chính ngôn thuận trở thành bà Trữ."

Trầm Khánh Khánh sửng sốt, lập tức mỉm cười: "Không phải anh em không cưới, không phải anh em không lấy chồng."

Trữ Mạt Ly đè cô xuống, khóe miệng mỉm cười, xấu xa nói: "Bây giờ mọi người đều biết em là người của Trữ Mạt Ly, còn ai dám lấy em?"

Không để cho Trầm Khánh Khánh cơ hội phản bác, lần này anh hôn môi cũng không nhẹ nhàng như vậy.

Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, quần áo Trầm Khánh Khánh cởi được một nửa, khăn tắm Trữ Mạt Ly đã sớm rơi trên mặt đất, sau khi động tình anh đưa tay lấy áo mưa đầu giường.

Trầm Khánh Khánh liếc nhìn qua, lại bình thản thu hồi tầm mắt.

Cô vẫn quyết định tin anh.

"Khánh Khánh..."

"Dạ?... A...."

Thời khắc hợp làm một, anh bỗng hôn lên môi, hôn lên chóp mũi, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Em sẽ nhẫn tâm với bọn họ, không phải anh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top