Chương 16:Sợi tơ tình vẫn còn vương
Căn phòng tối om do mất điện, chỉ duy nhất thứ ánh sáng phát ra từ cây nến số mười bảy phát ra trên bánh sinh nhật.
Sau đó là tiếng hát đồng thanh.
"Happy birthday to you... happy birthday to you..."
Hôm nay chính là ngày sinh nhật của Úc Hoa, mọi người đã bàn bạc trước đó tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho cô.
Lúc Trịnh Uyên đi vào trong là để chuẩn bị bánh và nến, xong rồi thì dụ Úc Hoa vào và mọi thứ đã diễn ra đúng kế hoạch.
"Úc Hoa à, tuổi mới rồi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ" - Trà My
"Úc Hoa sinh nhật vui vẻ" - Thiên Hạo
"Chúc bà cụ non sinh nhật vui vẻ nhé!" - Trịnh Uyên
"Ôi, các cậu làm tớ bất ngờ quá đi mất, suýt khóc đây này, cảm ơn các cậu rất nhiều" - Úc Hoa cảm động, mắt rưng rưng
"Bạn với nhau cả mà" - Trà My vỗ vai Úc Hoa
Cả nhóm cùng quanh quần bên chiếc bánh sinh nhật, vui vẻ ăn bánh. Người này đưa tay vào kem quẹt lên mặt người khác, nhanh chóng cả bốn gương mặt đều đầy những vết kem.
Tàn tiệc, ai đều về nhà nấy, Trịnh Uyên dọn lại phần việc còn thừa lại của ngày hôm nay rồi nhanh chóng tắm rửa. Một ngày vui vẻ đã khiến cho cô rất muốn ngủ vì mệt mỏi. Vừa đặt lưng lên giường là ngủ ngay.
Sáng hôm sau, Trịnh Uyên khác hơn mọi ngày, cô không dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn như hàng ngày. Nằm mãi trên giường, không đi học. Cứ như thế cho tới trời bắt đầu đứng bóng.
Chuông điện thoại vang len, Trịnh Uyên nghe máy.
"Sao cậu không đi học?" - giọng Úc Hoa từ đầu dây bên kia
"Tớ hơi mệt, tâm trang cũng tồi tệ một tí. Hôm nay học có gì quan trọng không?" - Trịnh Uyên
"Cũng không có gì quan trọng đâu, ngày mai tớ cho cậu mượn vở. Nói tớ nghe đi, tâm trạng sao vậy?"
"Thì cậu thấy đấy, Thiên Hạo và Trà My cứ sao sao đấy, cậu hiểu mà đúng không?"
"Ừ, tớ hiểu ý cậu, nhưng chắc không quen nhau đâu"
"Tớ không quan trọng chuyện đó, tớ chỉ quan tâm việc Thiên Hạo có nghĩ gì với Trà My không thôi!"
"Hừm... điều này tớ cũng không rõ. Mà thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa, hôm nay đi ăn với tớ đi, tớ đãi chịu không nào?"
"Cũng được, mấy giờ đây" - Trịnh Uyên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười hai giờ
"Khoảng 2 giờ tớ qua phòng cậu, được chứ?"
"Ok, vậy đi nhé, hẹn gặp sau, byeee"
"Byeee !"
Sau một hồi dạo chơi quanh khu mua sắm, cả hai cùng đi vào quán trà sữa quen thuộc, gọi món quen thuộc và ngồi vào góc cũ.
"Có trà sữa rồi, tâm trạng tốt hơn chưa?" - Úc Hoa hỏi
"Ừ, cải thiện được tí. Nhưng cậu thử nghĩ xem, có phải tớ nên rời xa Thiên Hạo một tí không?"
"Tại sao chứ? Quan hệ đang tốt mà"
"Mỗi khi tớ gần cậu ấy, tình cảm cứ thế mà tiến thêm bước nữa. Khi cậu ấy ở cùng Trà My cứ như lấy dao rạch vào tim tớ vậy. Rõ là không nên ở gần"
"Tùy cậu vậy! Cậu làm gì tớ cũng ủng hộ cả"
"Lúc nào cậu cũng tốt với tớ!"
"Nhiều lúc tớ cũng nghĩ bản thân thật ngốc như vậy, cứ cho đi mà không cần nhận lại"
"Cho tớ thì không cần nhận lại được đấy chứ" - Trịnh Uyên cười
"Cậu biết không? Có nhiều lúc tớ tự hỏi rằng tại sao mình quan trọng cậu quá vậy, rất nhiều lần tự hỏi. Cho đến khi nhận ra rằng, thứ mà tớ dành cho cậu không phải là tình bạn đơn thuần"
"Hey, cậu đang nói gì vậy?"
"Tớ nói thật đấy Trịnh Uyên. Tớ đã xem bạn hơn bình thường từ rất lâu rồi"
"Hơn bình thường?"
"Ừ, hơn bình thường, tớ không hiểu sao bản thân lại như thế, rõ là cậu đã có người theo đuổi, nhưng tớ cứ mù quán chạy theo, đôi lúc còn ủng hộ cậu quen nhau với Thiên Hạo nữa chứ"
Trịnh Uyên nắm lấy tay của Úc Hoa.
"Thật ra tớ không có nghĩ xấu gì về cậu cả, nhưng trong lòng tớ rõ là có người rồi, nên còn lại với tớ dù tốt cách mấy cũng không bằng cậu ấy. Cậu hiểu chứ?"
"Tớ hiểu, tớ chỉ muốn nói ra lòng mình thôi, thừa biết mà"
"Xin lỗi cậu"
"Không có gì phải xin lỗi cả!"
Thật vậy sao? bấy lâu nay Úc Hoa thầm thích mình sao? Cậu ấy luôn luôn ủng hộ mình đi tìm hạnh phúc, luôn chia sẻ khi mình cần và luôn lắng nghe lòng mình. Đúng thật bây giờ mới nhận ra, cậu ấy cho đi không bao giờ nhận lại, thế mà mình vô tư đến độ vô tâm, luôn vô tình làm cậu ấy đau. Thật có lỗi mà!
Cứ như thế rồi cả hai cũng bình thường với nhau xem như chưa ai nói điều gì. Tình yêu thật sự là vậy, yêu là cho đi mà không bao giờ cần nhận lại. Không muốn người mình yêu lo lắng hay sợ hãi, cứ nhận đi, bản thân chưa bao giờ suy nghĩ đến việc cho đi của mình là vô nghĩa. Chỉ cần họ chịu nhận, như thế là hạnh phúc lắm rồi.
Quan tâm là yêu, tin tưởng là yêu, tha thứ là yêu, mà hy sinh cũng là yêu. Úc Hoa luôn có mặt khi Trịnh Uyên cần, bên cạnh quan tâm, chăm sóc Trịnh Uyên, khi cô bạn nói rằng cô yêu Thiên Hạo, Úc Hoa vẫn ủng hộ rồi thầm lặng đau đớn, thầm lặng tổn thương và hy sinh bản thân. Không cần Trịnh Uyên biết cô đã hy sinh những gì, cứ nhận là được.
Sau ngày hôm đó, Trịnh Uyên cũng dần tìm cách tránh xa Thiên Hạo, không gặp mặt, không nhắn tin, cũng không liên lạc gì cả. Cậu ta cũng thế, cứ như nếu Trịnh Uyên tìm đến thì cậu ấy trả lời, còn không thì cứ im lặng mãi.
Điều đó càng làm cho Trịnh Uyên đau đớn hơn nữa, cảm thấy bản thân cứ như thừa thải vậy, có cũng được, không có cũng không sao.
Một phần cảm thấy có lỗi với Úc Hoa, Trịnh Uyên không dám than vãng cùng bạn. Vừa suy nghĩ chuyện này, vừa đối mặt chuyện khác khiến Trịnh Uyên càng tồi tệ hơn nữa.
Cô quyết định ngừng liên lạc với bất kì ai, khóa điện thoại, đăng xuất facebook, zalo. Tất cả cái gì có thể liên lạc đều chặn hết. Để cho tâm hồn được yên tĩnh một khoảng thời gian.
Các ngày trôi qua với Trịnh Uyên vô cùng nhạt nhẽo, đi từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà. Cô không tránh mặt Úc Hoa, ở ngoài thì cứ như bình thường, chỉ khác là về nhà cô sẽ không liên lạc và cũng không để ai liên lạc được với cô cả.
Còn về phía Thiên Hạo, từ ngày gần đây cô tránh cậu ấy, cậu ta cũng không nói đến cô, không thắc mắc rằng tại sao cô lại tránh. Đó có phải là vô tư không? Nhưng đối với Trịnh Uyên, hành động đó là tàn nhẫn.
Ngồi trước bàn học, Trịnh Uyên bật laptop của cô lên, thật sự cuộc sống kể từ ngày cô cắt liên lạc rất chán.
Chỉ xoay quanh việc đến trường với vẻ mặt giả tạo, trở về nhà thì nấu ăn, dọn dẹp rồi ngủ, thi thoảng cô lướt facebook trước khi ngủ.
Và thật sự rằng nếu phải nói đến bạn bè mấy ngày nay thì đó chính là trà sữa. Không rõ là vì lý do gì mà mỗi khi cảm thấy trống rỗng, cô hay tìm đến trà sữa như người buồn tìm đến rượu.
Lướt facebook một hồi, như thói quen cô vào trang cá nhân của Thiên Hạo. Đó là thói quen từ khi cô gặp lại Thiên Hạo, nhìn sang bên phải màn hình, nich của Thiên Hạo sáng lên.
Cứ như người làm chuyện mờ ám bị phát hiện, Trịnh uyên nhanh chóng thoát khỏi trang facebook. Không còn việc gì làm, cô mở học tủ cạnh bên mình lấy ra chiếc tai nghe, ghim vào laptop, cô bật bài "xe đồ chơi" tiếng Thái.
Đã từ rất lâu rồi, không hiểu sao mỗi lần cô nghe bài hát này cảm thấy rất thoải mái, nhất là lúc này. Trịnh Uyên bắt đầu vào xem những hình ảnh của cuộc đi chơi lúc về thăm cô giáo.
Xem ảnh trong rồi nhớ lại những khoảnh khắc ấy, lúc còn thân thiết với nhau, lúc mà mọi người chưa ai nghĩ nhiều gì cả, chỉ đơn giản là đi chơi với nhau. Cô thầm ước một lần được trở lại thời gian ấy, nhưng rồi có được đâu! Thời gian vốn là thế, nó như con thác đổ mãi xuống chứ có bao giờ chảy ngược lên.
Tới bức ảnh Trà My cùng Thiên Hạo, cô cảm thấy trong phòng cảm giác rất ngột ngạc, tắt máy tính và mở cửa đi ra ban công.
Hít một hơi trong lành, gió nhè nhẹ thổi mang hơi lạnh vào người cô. Trịnh Uyên bây giờ cảm thấy thoải mái lắm, gió lạnh và trên cao là nơi mà cô vốn thuốc về. Không hiểu sao đứng ở nơi cao như thế, có gió lạnh nữa, cô cảm thấy bản thân mình nhỏ bé lắm. Và những muộn phiền của bản thân cũng nhỏ bé. Vì thế nỗi buồn ấy cũng vơi đi một chút.
Thả hồn theo thiên nhiên, suy nghĩ vu vơ những chuyện ấy, tâm trạng của Trịnh Uyên cũng vơi bớt một phần.
Tiếng chuông cửa vang lên, cô bước ra có liếc sang nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ tối, ai lại đến giờ này nhỉ?
Úc Hoa hai tay cầm trà sữa và một hộp đồ ăn, vừa mở cửa đã bước vào.
"Cậu làm gì mà tớ nhắn tin cả buổi chiều cũng không trả lời vậy? Gọi cũng không thèm nghe máy" - Úc Hoa ra vẻ trách móc
"À... chắc điện thoại hết pin mà tớ không hay"
"Chẳng ai ngốc như cậu! Này qua đây, tớ có mua trà sữa và đồ chiên cho cậu này, chậm là hết nhé" - Úc Hoa vừa nói vừa ngồi xuống bàn khách
"Cậu còn phiền lòng chuyện Thiên Hạo à?" - Úc Hoa vừa ăn vừa nhìn mặt Trịnh Uyên hỏi
"À, cũng không hẳn"
"Nhìn mặt cậu buồn buồn sao ấy!"
"Chắc là do mới thức còn say ngủ"
"Này ăn thêm đi, trà sữa nè, xoa dịu được tâm hồn đó" - Úc Hoa cầm ly trà sữa đưa về phía Trịnh Uyên
Thật là, Úc Hoa luôn làm cho Trịnh Uyên thấy có lỗi, cô hiểu hết Trịnh Uyên thích gì, muốn gì và suy nghĩ gì. Mỗi lần có muộn phiền cô đều nhìn ra. Thế mà cho tới tận giờ Trịnh Uyên vẫn không biết được Úc Hoa thích những gì, muốn làm gì.
Mỗi lần đi chơi với nhau cô cũng chiều theo ý của Trịnh Uyên cả, mọi sự hầu như đều để Trịnh Uyên quyết định cả.
"Này, cậu vẫn còn ý định tránh mặt Thiên Hạo hả?"
"Ừ, tớ cũng không biết việc đó là đúng hay sai nữa"
Từ ngày biết được lòng của Úc Hoa, khi nhắc đến Thiên Hạo cùng cô bạn Trịnh Uyên đều cảm thấy có lỗi cả, nên rất hạn chế nói đến.
"Thật ra mà nói, nếu cậu muốn thực sự ở bên cậu ấy thì không cần mối quan hệ gì cả, vì nó là thứ ràng buộc con người với nhau, sẽ có ngày mất đi. Còn tình bạn sẽ là thứ khó có thể đứt gãy hơn, yêu là chỉ cần được ở cạnh nhau, thấy nhau mỗi ngày là hạnh phúc lắm rồi. Cấp ba không dài, thời gian được ở cạnh nhau như vậy là rất ít, sau này rồi mỗi người một phương trời. Vậy nên tranh thủ cạnh nhau ngày nào hay ngày đấy, cần chi tránh mặt để mất thêm thời gian"
"..."
"Cậu thử nghĩ đi, nếu cậu có mối quan hệ với Thiên Hạo thì sẽ được gì? Chỉ được cái tiếng là người yêu của nhau, còn việc khác thì chẳng khác gì mấy. Vậy tại sao nhất quyết phải là có mối quan hệ, không có thì tránh mặt nhau? Tỏ tình chỉ là việc nói ra để đối phương biết lòng mình, còn họ chấp nhận hay không thì không là quyết định bởi cậu. Huống hồ gì Thiên Hạo vẫn xem cậu là người bạn bình thường như trước, vậy tại sao cậu lại đi tránh cậu ta? Có phải là cậu đang tự làm khổ mình không?"
"Nhưng... tớ sợ là Thiên Hạo nói rằng đã nói rõ với nhau rồi nhưng tớ vẫn còn quan tâm cậu ấy trên mức bình thường. Rồi còn người khác sẽ nói như thế nào nữa"
"Trịnh Uyên à, cậu quá xem trọng ánh mắt của người khác nên đã quên hẳn đi tiếng nói riêng của đáy lòng mình. Cậu không cần quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần bản thân cậu cho là đúng thì được rồi. Cuộc đời mỗi người chỉ một, tại sao lại không sống cho mình?"
"..."
Đã là khuya rồi, Trịnh Uyên nằm trên giường nhưng vẫn không ngủ được. Lăn trái rồi lăn phải, ngồi dậy rồi nằm xuống, cứ như thế không biết đã bao lâu trôi qua rồi.
Câu nói của Úc Hoa thật sự làm cho Trịnh Uyên suy nghĩ mãi. Nó cứ quẩn quanh trong đầu cô mà không thể thoát ra ngoài được.
"Trịnh Uyên à, cậu quá xem trọng ánh mắt của người khác nên đã quên hẳn đi tiếng nói riêng của đáy lòng mình"
Thật không? Hình như đúng vậy. Trịnh Uyên đã quá quan trọng mọi người nghĩ gì nên đã tránh xa Thiên Hạo, sợ người khác cười nên không dám thể hiện lòng mình.
Thử nhìn một góc độ khác Thiên Hạo là một người bạn tốt, lúc nào cũng nhẹ nhàng với Trịnh Uyên, không bao giờ nỗi giận dù có làm điều gì, cũng quan tâm cô nhưng trong thầm lặng, còn vô số điều khác nữa.
Vậy tại sao vì nói ra lòng mình mà cô phải mất đi một người bạn tốt? Thiên Hạo đâu tránh mặt cô hay đối xử khác gì với cô đâu.
Hình như Úc Hoa nói đúng, chỉ là do tự cô làm bản thân đau thôi. Nhưng nói ra thì cũng đúng, đơn phương là vậy đấy. Tự mình thích, tự mình yêu, tự mình tưởng tượng, tự mình đau và tự mình biết... Cứ như vậy bao nhiêu lâu rồi?
Thật sự Úc Hoa nói đúng như vậy. Có lẽ là do cậu ấy hiểu được đơn phương là gì. Nghĩ lại quả thật Úc Hoa rất mạnh mẽ, dám theo đuổi thứ mình thích, thể hiện lòng mình và Trịnh Uyên không biết rằng rốt cuộc Úc Hoa đã hy sinh bao nhiêu thứ cho cô rồi.
Nghĩ đến những lúc Trịnh Uyên than vãn cùng Úc Hoa, cô ấy hầu như tâm sự, chịu lắng nghe và đồng cảm. Cô ấy không bao giờ tức giận vì Trịnh Uyên quá quan tâm đến những thứ không thuộc về mình.
Còn Trịnh Uyên, cứ thấy hai người họ đi chung với nhau là buồn bã, cứ thấy họ thân thiết với nhau là gục ngã. Cô quá yếu đuối đúng không? Cảm thấy thật hổ thẹn với lương tâm.
Cứ mãi miết theo dòng suy nghĩ từ Thiên Hạo đến Úc Hoa. Từ bao lâu mà Trịnh Uyên có nhiều chuyện phiền muộn đến như vậy?
Một lúc gặp quá nhiều chuyện khiến cho cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi. Mấy ngày nay tách biệt với thế giới càng khiến cô khác biệt hơn nữa, không rõ là về suy nghĩ hay thói quen nhưng thôi kệ, chuyện đó là chuyện của ngày mai, việc cuối ngày hôm nay là ngủ thật ngon.
Nhắm mắt ngủ tiếp nhưng lại có một suy nghĩ nảy ra trong đầu. chiếc điện thoại mấy nay cô bỏ nó vào tủ không rõ giờ ra sao.
Trịnh Uyên đứng dậy, mở tủ lấy điện thoại rồi trở lại giường ngủ, bật mở nguồn.
Sau một hồi máy khởi động, Trịnh Uyên cầm lên xem thông báo. Một điều khá đau lòng rằng thông báo chỉ có Úc Hoa nhắn tin cho cô, còn lại không ai quan tâm gì đến sự mất tích của cô.
Thiên Hạo rốt cuộc là vô tư hay là vô tâm? Cô mất biệt lâu như thế rồi tại sao cậu ta không nói tiếng nào, hay là không thèm biết tới sự mất tích?
"Thôi không nghĩ nữa, ngủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top