Chap 1

- Nói đi! Cuối cùng cô ấy đang che giấu điều gì?

-Cô ta là kẻ phản bội!

-Toàn dân phải biết chuyện này!

Những lời nói cay độc cứ mà cứa lên trái tim của cô gái nhỏ ấy. Dẫu cô đã ra đi, nhưng trái tim thì vẫn hướng về nơi đó...

Cô tự hỏi, nếu vào 10 năm trước, họ không gặp nhau, liệu mọi chuyện đã khác rồi không?

10 năm trước...

-Ba ơi-Đứa trẻ nhỏ nhắn 8 tuổi chạy tới trước một thư phòng- Mama có ở đó không?

-Con vào đi- Người cha dịu dàng nói- Mẹ không ở đây, có việc sao?

-Không, chỉ là nhớ hai người thôi-Taurus đáp-Papa bận không? 

-Hơi bận-Công tước Lmi trả lời- Nhưng nếu là con gái ta thì ta có thể gác lại

-Papa, con muốn tới hoàng cung!- Taurus nền hai tay lên hào hứng

-Không được, vẫn còn quá nhỏ-Công tước Lmi lắc đầu-Lúc nào lớn hơn chút nữa nhé

- Nhưng tiểu thư Milliam...-Taurus nũng nịu nói

-Tiểu thư Milliam cũng chưa được vào đâu, con gái-Công tước phủ nhận

-Sắp tới tiểu thư được vào rồi-Taurus phụng phịu-Nha pa?

--...-Công tước Lmi chống cằm suy nghĩ một lúc-Ừ được rồi, để ta xem xem

-Hay quá, pa là nhất!-Taurus mở cửa chạy ra khỏi phòng

---------------------------------------------------------------------------------------------

Rầm, rầm!

-Con nhỏ kia có mau mở cửa ra không?-Tiếng một hầu nữ lớn tiếng

-Dạ dạ, con ra ngay đây-Bé gái nhỏ nhắn khó khăn di chuyển

-Có thế mà cũng lâu lắc, mau ăn nhanh lên-Hầu nữ ném khay cơm xuống

-Con cảm ơn người-Song Ngư cúi xuống nhặt khay cơm

Hầu nữ cười khinh sau đó quay người rời đi. Bà ta tới một đám hầu nữ khác đang đứng chuyện tám phét. 

-Bà nghe cái gì chưa? Nghe nói hầu tước Mloim sắp bán con nhỏ đó rồi

- Đương nhiên, vô ích như nó thì sớm muộn cũng bị bán thôi

-Nghe nói bán cho dân xã hội đen

-Không, là nhà công tước Shalk đó! Từ bữa tới giờ nói rồi

-Gì chứ! Cái nhà kinh dị sắp có người chết đó ư? Cũng được, loại như nó đáng lắm

-Tám chuyện xong chưa?-Hầu tước Mloim bước vào-Đã chuẩn bị hết đồ mà chưa đứng đó?

-Dạ dạ, tôi đi ngay đây

Hầu tước Mloim bước vào phòng, nhìn cô con gái của mình với đôi mắt trống rỗng

-Nhanh lên giùm tao-Công tước Mloim khó chịu nói-Ngài ấy không muốn ta trễ hẹn đâu

-Dạ vâng-Pisces rụt trè đáp

- Đến đó đừng làm mất mặt tao-Hầu tước Mloim quay người bỏ đi- À, mày mà hé răng nói lời nào về mấy vết thương đó, thì đừng có trách

-Cha, con sẽ tới dinh thự Shalk thật sao?-Pisces hỏi-Không còn nơi nào khác?

- Phải, chỉ có nơi nhận loại vô dụng như mày thôi-Hầu tước Mloim đáp

Phủ công tước Shalk, nơi không ai muốn đụng vào. Cô thực sự không thể tưởng tượng tương lai ở đó

---------------------------------------------------------------------------------------------

- Mẹ ơi, đừng đi-Cậu bé khẽ thì thầm

- Đừng đi..

-Ráng thêm chút xíu thôi..

-Con nhất định sẽ cứu mẹ...

Những lời níu kéo người sắp chết nghe thật đau lòng. Nơi ấy- Phủ công tước Shalk cao quý đã chìm trong sự mù mịt do bệnh tình của phu nhân

-Là tại con...-Aries quỳ xuống nắm lấy tay phu nhân Shalk

-Thiếu gia, chúng ta cần đi rồi-Quản gia nhắc nhở- Phải chuẩn bị cho ngày mai nữa

-Công tước...-Aries đứng dậy-đang làm cái trò gì?

-Thiếu gia, xin vui lòng coi trọng quy tắc-Quản gia nói- Ngài ấy đang ở trong thư phòng ạ

-...-Aries nói nhỏ-Khốn nạn...

-Mai đối tượng được dự định là phu thê của ngài sẽ tới-Quản gia nhắc nhở- Người làm chứng là hoàng thất Minlak, nên xin ngài hay cẩn thận trong lời nói

- Lắm điều-Aries lẩm bẩm

- Nhưng nếu ngài thực sự lo lắng cho phu nhân như vậy-Quản gia quay người lại-Thì đừng để cô ấy phiền lòng nữa

- Đừng lắm lời-Aries lườm quản gia-Còn nữa, tin đã rò rỉ ra ngoài, chỉ có thể là lão Mloim đó, quả nhiên là công tước đã nhìn lầm người

-Người đừng nói như vậy, công tước chưa bao giờ nhìn nhầm vậy-Quản gia đáp lại

- Im đi, để xem con nhóc đã chịu được bao lâu-Aries bỏ lại quản gia

-Nếu người lo cho tiểu thư Mloim đến vậy-Quản gia cười nhẹ- Thì hãy giúp cô ấy hạnh phúc nhé

-...-Aries im lặng-Một người bị dè bỉu như ta...có thể mang lại hạnh phúc cho người khác à?

Lời nói thật lòng được nói ra, chỉ tiếc là chẳng ai nghe thấy cả....

---------------------------------------------------------------------------------------------

Lạch cạch...

- Hoàng tử,ngài đi đâu vậy ạ?-Một binh lính hỏi-Ngài vừa luyện kiếm xong mà?

-Ta ra khỏi cung một lúc-Chàng trai đáp-Ngươi mà bẩm báo gì cho cha mẹ ta, thì đừng có trách

- Nhưng hoàng tử...-Lính canh ấp úng

-Sao? Muốn gì?-Hoàng tử Leo quay lại với mặt lạnh lùng

-Không ạ-Chàng lính về tư thế nghiêm

Leo nhảy qua bờ rào rồi bỏ đi. Leo định tới thương đoàn Vetora, nơi buôn tin tức. Cậu muốn tìm một chút thông tin về tiểu thư Mloim kia. Đính ước với Shalk cũng có nghĩa là đính ước với thần chết. Câu muốn xem,liệu đó có phải lựa chọn sai lầm hay không...

- Hôn nhân của Shalk và Mloim là hôn nhân chính trị, nghe nói là dùng tiền mua

-Ta biết điều đó-Leo hờ hững đáp

-Về mặt hoàng thất Colge, có vẻ như không phản đối, chắc chắn là hôn ước có lợi cho họ. Có thể họ sẽ được lợi dụng cái chết của tiểu thư Mloim này để buộc tội Shalk, như cậu đã thấy thôi. Đây là mục đích duy nhất của họ. Đương nhiên thiếu gia Shalk không chấp thuận, nhưng cũng đành chịu. Cách duy nhất để hủy bỏ hôn ước là Đại công tước Shalk nhận tiểu thư Mloim làm con nuôi. Nhưng tôi nghĩ rất khó để thuyết phục

- Đúng-Leo trầm tư suy nghĩ-Rất khó để tránh được việc này, nhưng không thể giết người làm chứng sao?

-Nếu cậu có thể làm, dẫu cậu xuất thân từ hoàng thất Sakag đi nữa, liệu cậu có dám động tới hoàng thất Minlak không?

-Là đại hoàng tử hay nhị hoàng tử?-Leo hỏi lại

-Là công chúa, tôi nghĩ vậy. Nếu được quyền làm chứng thuộc về hai người cậu nói, vị trí thừa kế sẽ bị chênh lệch quá lớn khiến dân chúng nước đó cảm thấy kỳ lạ và phản đối. Vì vậy, nên chọn một người không có quyền hoặc đã bỏ quyền thừa kế thì hợp lý hơn.

-Công chúa Minlak...-Leo nhớ lại hình bóng của cô gái ấy-Một người không thể nhìn bằng mắt như cô ta liệu có ổn không đây. Cô ta tuy chưa lên tiếng từ bỏ quyền thừa kế, nhưng sớm muộn cũng bị gạch. Một lựa chọn nhìn có vẻ đúng đắn, nhưng tôi nghĩ không ổn

-Tôi không biết, dù sao Colge và Minlak cũng chẳng thân thiết gì. Colge dùng công tước Shalk để lợi dụng cũng là điều bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top