chương 86+87+88+89+90
Chương 86: Chuyển biến
Trong căn phòng tối tăm, Ogihara ngồi một mình dưới đất, cậu không bật đèn trong phòng. Tập luyện cùng Tezuka xong, lấy lý do mình sợ nóng, từ hôm nay trở đi muốn ngủ trần, cậu bỏ lại Tezuka, Fuji và Ryoma đang lo lắng cho mình mà chạy lên phòng ngủ tầng trên. Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, Ogihara có thể cảm nhận được từng luồng nhiệt toát ra từ thân thể mình. Đã một giờ sáng rồi, lại bắt đầu rơi vào trạng thái nửa hôn mê, Ogihara không ngừng cắn đầu lưỡi để mình thanh tỉnh, cậu muốn biết mình rốt cuộc. . . có vấn đề hay không.
“Phù phù. . .” Thở ra từng hơi nóng, Ogihara nắm tay thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, sự đau đớn nói cho cậu. . . cậu thực sự có vấn đề rồi. Bên cạnh đặt đồng hồ báo thức, thỉnh thoảng Ogihara lại nhìn thời gian. . . Một giờ sau, mồ hôi đã ướt đẫm áo ngủ. “Ư!” Hung hăng cắn cánh tay mình một ngụm, khi suýt chút nữa rơi vào hôn mê, Ogihara lại tỉnh lại, lúc này cậu không còn sức để trở mình nữa. Nắm đấm cửa phát ra âm thanh rất nhỏ, lắc lắc vài cái rồi không còn tiếng gì nữa, Ogihara cực kì thấy may mắn vì mình đã khóa trái cửa, cậu không muốn bị người khác thấy chính mình hiện tại.
Đến tận bốn giờ sáng, Ogihara cảm thấy một chút sức lực đã trở về, ý thức cũng bắt đầu tỉnh táo. Một đêm không ngủ, cậu giãy dụa leo lên giường rồi trầm ngủ trong cơn sợ hãi cực độ.
Sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức kêu vang, Ogihara đúng giờ tỉnh lại. Mới ngủ được mấy tiếng, cậu chạy nhanh vào phòng tắm để tắm rửa. Cố gắng làm mình nhìn có tinh thần một chút, nhìn vào gương cười vài cái, Ogihara vẫn như mọi lần đi tới nhà bếp làm đồ ăn sáng và bữa trưa cho mọi người.
“Itsuki-chan, tối qua. . . cậu ngủ ngon không?” Tezuka đi vào bếp thoáng do dự hỏi, cũng quan sát sắc mặt Ogihara.
Ogihara đang rán trứng nên không nhìn Tezuka, “Tốt, tối qua tôi không mặc áo ngủ, ngủ rất thoải mái, hơn nữa tôi cũng không thấy nóng.” Cười đặt trứng rán lên bàn, Ogihara bưng canh trứng gà đã nấu xong ra, “Tezuka?”
“Ừ.” Giúp Ogihara bưng bữa sáng ra bàn, Tezuka chú ý Ogihara.
“Shusuke và Ryoma đâu? Còn chưa dậy sao?” Bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, Ogihara vấn.
“Bọn họ lập tức xuống ngay.” Thấy Ogihara có vẻ thực sự không sao, Tezuka ngồi xuống. Đêm qua anh có lên nhìn Ogihara nhưng Ogihara lại khóa cửa, anh không biết Ogihara có giống như đêm trước hay không.
“Itsuki-chan, chào buổi sáng.” Fuji đi vào, cũng nhìn Ogihara vài lần.
“Morning, Backy.” Ryoma vừa ngáp vừa đi vào.
“Morning.” Ogihara không quay đầu lại nói.
Hai mươi phút sau, Ogihara đặt bữa trưa đã chuẩn bị tốt sang một bên rồi ngồi xuống bắt đầu ăn sáng. “Đội trưởng, không phải anh nói hôm qua sẽ để tôi và Ryoma đấu sao? Sao lại không thấy?”
“Vậy để chiều nay đi.” Thấy sắc mặt Ogihara cũng không tệ lắm, rốt cuộc Tezuka cũng yên lòng.
“OK, ” Ogihara vui vẻ nhìn về phía Ryoma, “Nào, Ryoma, ai thua phải tắm cho Karupin nha.”
“Mada mada dane.” Thấy tâm tình Ogihara rất khá, tâm tình Ryoma cũng tốt lên theo, “Itsuki-chan, hôm nay cậu cũng phải tháo Power Ankle, dùng tay trái.”
“No problem.”
… . . .
… … . .
“Anthony, tình hình thế nào?” Đã đêm khuya rồi, Hall không hề buồn ngủ hỏi Anthony đang ngồi cạnh bàn, ngữ khí lo lắng.
“Bác sĩ Sailor xem báo cáo bên Nhật Bản gửi về, nói tình hình thân thể tất cả đều bình thường. Có thể là vì không quen khí hậu, hơn nữa vận động mạnh nên thân thể có hơi suy yếu, buổi tối ra mồ hôi khá nghiêm trọng. Có người nói trong trận đấu với Fuji Shusuke em ấy đã tháo Power Ankle, bộc lộ thực lực kinh người.” Nhắc tới thiên phú của em trai, Anthony vô cùng tự hào, nhưng khi nghĩ đến một chuyện, anh lại thấy căng thẳng mà không biết vì sao. Hoa trong bức tranh kia vẫn đang tại chậm rãi nở ra, tuy rằng tốc độ rất chậm nhưng đúng là nở ra. Bọn họ đưa bức tranh Vatican, bên chỗ giáo chủ đến giờ vẫn chưa hiểu rõ hết về nó, hôm qua người phụ trách bảo vệ sự an toàn của em trai lại đưa tin rằng cậu phải nằm viện. Anh lập tức sai người gửi chẩn đoán của bệnh viện về, còn tìm bác sĩ nổi danh ở Luân Đôn tiến hành phân tích phần chẩn đoán kia, kết luận cũng giống như bên Nhật Bản.
Cầm lấy báo cáo, Hall cẩn thận xem lại một lần, “Anthony, chúng ta có nên gọi điện thoại trực tiếp hỏi Baby không?”
“Không nên, Baby rất nhạy cảm, chúng ta đột nhiên hỏi tình huống thân thể thì em ấy sẽ nghi ngờ mất.” Anthony hiểu em trai mình, tuy rằng bình thường có vẻ rất đơn thuần nhưng tâm tư lại cực kì trong suốt nhạy cảm.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, Anthony cầm lấy nhìn dãy số, sắc mặt khẽ biến, lập tức đón nghe.
“Baby?” Anthony vừa gọi, Hall lập tức ra hiệu cho anh đừng nói.
“Đại ca. . . Anh sao lại không ngủ rồi?” Trong điện thoại, Ogihara tuy rằng giọng nói rất nhẹ nhàng thoải mái nhưng trên mặt cậu lại không có chút tươi cười nào.
“Bé hư, tiếc vì đại ca không ngủ?” Nghe được giọng nói của em trai, Anthony cảm thấy một ngày mệt nhọc đều biến mất.
Nghe giọng của đại ca, Ogihara rũ mắt che giấu nhớ nhung và sợ hãi trong mắt, “Anh, đã vài ngày các anh không gọi điện thoại cho em rồi?” Trong giọng nói nghịch ngợm mang theo bất mãn.
“Ha ha, thì ra Baby giận vì anh chưa gọi điện thoại, thế nên mới đúng lúc này gọi điện thoại quấy rầy không cho anh ngủ?” Anthony hài lòng nở nụ cười, Hall cũng cười.
“Ừ, đúng đó, anh không thương em nữa, lại liên tục ba ngày không hề gọi điện thoại đương nhiên là, em tức giận rồi, nhưng không ngờ đại ca lại không ngủ, em quấy rầy không thành công.” Lau đi lệ nơi khóe mắt, Ogihara “vui vẻ” nói.
“Đúng vậy, anh vậy mà ba ngày chưa gọi điện thoại cho Baby, anh sai rồi, Baby muốn anh bồi thường gì nào?” Anthony và Hall đồng thời bắt đầu tìm hiểu trò chơi điện tử mới nhất trên thị trường.
“A. . . Em muốn. . .” Nhắm mắt lại, Ogihara ở trong đầu vẽ nên gương mặt của người thân, “Ừm. . . Em muốn một con búp bê vải mới có hình em. . . cả ảnh chụp mới nhất của các anh. . . Uhm. . . Hôm qua trên TV thấy công ty xx cho ra máy ảnh mới, a, trước mắt là thế đã.”
“Được, muộn nhất mười giờ tối, anh nhất định bảo người đưa đến.” Anthony thật vui vì thấy em trai muốn có quà.
“Đại ca, nhị ca đâu, có ở nhà ngủ không?” Cậu cũng rất muốn nhị ca.
Hall bật người nháy mắt với Anthony để Anthony nói cho nói với em trai anh đang ngủ.
“Hall giờ chắc là đang ngủ, Baby có thể ‘yên tâm’ đi quấy rầy nó.” Bị lây nhiễm sự nghịch ngợm của em trai, khóe miệng Anthony hơi cong lên.
“Vâng, đại ca, nhớ phải gọi điện cho em mỗi ngày nha.” Nghe được câu trả lời đồng ý của đại ca, Ogihara cúp điện thoại. Liên tục ổn định tâm tình, cậu mới bấm số điện thoại của nhị ca.
Điện thoại kêu vài tiếng mới có người nhấc máy. “Hello” Hall làm bộ mình bị đánh thức, ngữ khí có chút hờn giận.
“Hello.” Ogihara khẽ mỉm cười gọi nhỏ, “Nhị ca. . . Rời giường thôi, mặt trời phơi nắng cái mông rồi.” Trên sân thượng, mặt trời thật lớn đang mọc lên tới phía trên đầu cậu.
“A, Baby, đến, hôn nhị ca một cái nào.” Ghé sát vào điện thoại, Hall hôn em trai một cái thật kêu.
“Nhị ca, đã nhiều ngày anh chưa gọi điện thoại cho em rồi đó.” Ogihara tiếp tục bất mãn.
“Xin lỗi, xin lỗi, nhị ca bề bộn nhiều việc, cuối cùng lại quên gọi điện thoại cho Baby của chúng ta, Baby không nên giận nhị ca nha.” Hall bắt đầu xin lỗi.
“Ha ha, em sẽ không giận nhị ca, nhưng mà. . . nhị ca, em vừa gọi điện thoại cho đại ca, anh ấy nói sẽ có quà để xin lỗi em. Nhị ca, anh nói xem anh nên làm gì bây giờ nhỉ?” Quà của các anh, từ hôm nay trở đi cậu sẽ giữ gìn thật cẩn thận.
“Đương nhiên nhị ca cũng có quà rồi, Baby muốn cái gì?” Cực kì vui vẻ, Hall không có chút nào là vừa bị đánh thức cả.
“Muốn. . . Muốn các anh ôm. . .” Thật muốn được các anh ôm, thật muốn.
Vừa nghe Ogihara nói như thế, Hall và Anthony trầm xuống, có chút kích động. “Baby, mấy ngày nữa là sinh nhật 13 tuổi của em, bọn anh đến Nhật Bản thăm em, cùng em trải qua sinh nhật.”
“Anh, các anh đừng tới, tới rồi không chừng em sẽ không muốn cho các anh trở về.” Lúc này, sao có thể để các anh đến, để các anh biết được chứ, “Anh, sắp nghỉ hè rồi, nghỉ hè các anh tới đón em được chứ?” Trước đó, mình phải nghĩ ra cách giấu diếm đã.
“Baby, anh muốn chúc mừng sinh nhật em.” Hall không muốn bỏ qua một cái sinh nhật nào của em trai, Anthony cũng vậy.
“Anh. . . Sinh nhật em các anh cứ chờ đã, chờ đến nghỉ hè các anh mang em đi Ha-oai nghỉ phép được không? Em còn muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết, còn muốn đến Ai Cập ngắm kim tự tháp.” Cậu muốn chụp thật nhiều ảnh, thật nhiều thật nhiều ảnh của chính mình.
“Ừ, em muốn đi đâu anh sẽ đưa em tới đó.” Nhớ em trai đến vạn phần, Hall hôn ảnh chụp em trai đặt trên bàn.
“Vâng, nhị ca, vậy anh ngủ tiếp đi, em phải đi học rồi.”
“Ừ.”
Buông điện thoại, Hall nhìn ảnh của em trai, “Anthony. . . Từ trước đến giờ em chưa từng nhớ Baby đến vậy, chưa từng.”
“Anh cũng vậy.” Liếc nhìn ảnh chụp của em trai tràn đầy khắp xung quanh, Anthony lại nhớ đến người đang ở tận Nhật Bản xa xôi kia.
… . . .
“A. . . Lẽ nào sau khi truyện tranh kết thúc, thực sự mình cũng sẽ kết thúc sao?” Ghé vào lan can, Ogihara nhìn phía dưới, đột nhiên thấy choáng váng. Ngồi xuống, cậu cười khổ một tiếng, “Từ bao giờ mình. . . lại sợ độ cao chứ?” Đỡ đầu, Ogihara nhịn xuống chua xót trong lòng, “Có vẻ. . . phiền phức nhỉ. Mình đi, daddy, mommy và các anh làm sao bây giờ?” Một lần mình mất tích kia đã khiến họ thương tâm như vậy, nếu như. . . cậu không dám nghĩ nữa, “Còn có. . . bọn họ.”
Dựa vào lan can, Ogihara ngẩng đầu nhìn trời, “Backy, mày phải kiên cường lên. . . Dù thật sự có một ngày như thế, mày cũng phải cười mà tạm biệt bọn họ. . . cũng giống như ngày trước. . .”
“Bộp!”
“Game won by Ogihara, 6: 3 ”
Lau mồ hôi, Ogihara đi tới đối diện, cười nói, “Ryoma, cậu tắm cho Karupin nha.”
“Backy, vì sao không tháo Power Ankle dưới chân?” Ryoma hơi mất hứng, không phải vì thua mà vì đối phương lại chỉ tháo Power Ankle trên tay.
Đi tới trước mặt Ryoma, Ogihara nhỏ giọng nói: “Ryoma, tớ cũng không muốn đánh lâu rồi lại ngủ lâu như vậy, buổi tối tớ còn muốn cùng đội trưởng luyện tập mà. Được rồi, có muốn tớ giúp cậu tập luyện không?”
“. . . Đương nhiên.” Sắc mặt Ryoma dịu xuống một chút, nghe được đề nghị của Ogihara, trong mắt cậu hiện lên mừng rỡ.
“Itsuki-chan, thế nào rồi? Mệt à?” Ra khỏi sân bóng, Fuji lập tức cầm lấy túi tennis của Ogihara.
“Không mệt.” Nhận lấy khăn mặt Yukimura đưa tới, Ogihara nói, “Seiichi, buổi tối đến chỗ tôi ăn cơm đi.”
“Không cần, Itsuki-chan, giờ tôi phải về bệnh viện.” Anh biết nếu mình đến nhất định Ogihara sẽ lại phải đưa anh về.
“Yukimura, đi thôi, tôi đưa cậu về.” Atobe mở miệng.
“Seiichi, đến đi mà.” Ogihara yêu cầu.
“A, Ogihara. . . Tôi cũng muốn đi.” Mỗ vị mèo con vừa mới lấy lại tinh thần sau trận đấu vừa nghe thấy có ăn thì kêu to lên.
“Được, hôm nay tất cả mọi người đến chỗ tôi ăn cơm đi, đồ ăn Trung Quốc tôi làm rất được đó.” Ogihara mời tất cả những người khác, sau đó lại nhìn về phía Yukimura, “Seiichi, tôi làm canh thịt bò anh thích uống nhất được không?”
“Ừ, Itsuki-chan, vậy phiền phức cậu rồi.” Yêu cầu của cậu, anh rất khó cự tuyệt.
“Vậy quyết định rồi, buổi tối mọi người đến chỗ tôi ăn.” Ogihara cực kì vui vẻ nói, lập tức đổi lấy tiếng kêu hưng phấn của hai người, một người là Kikumaru, một người Momoshiro vừa mới hồi phục tinh thần.
… . .
… … . .
Phòng khách một trận ồn ào, bởi vì bàn phòng ăn không đủ lớn, một đám người đều chuyển hết ra phòng khách. Trên bàn trà bày đủ các món ăn Trung Quốc, trên sô pha, sàn nhà bằng gỗ, mọi người vừa ăn vừa cười đùa ầm ĩ vui vẻ.
Tezuka, Yukimura, Fuji và Atobe ngồi trên sô pha, vừa ăn vừa nói chuyện về tennis, Ryoma thì ngồi trên sàn nhà tranh ăn với Momoshiro và Kikumaru. Ogihara ăn một ngụm thức ăn rồi lại chạy đến phòng bếp nhìn nồi canh, còn không thì cầm cameras chụp ảnh cho mọi người.
“Đến đến, canh thịt bò Tây Hồ, mọi người nếm thử nào.” Bưng lên món canh cuối cùng, Ogihara thật vui khi nghe được tiếng hoan hô. Không cần cậu ra tay, tất cả mọi người đều cực kì tự giác tự lấy canh cho mình, mà bát cậu lại có người khác chủ động rót đầy canh.
“Shusuke, cảm ơn.” Nói tiếng cảm ơn, Ogihara thoả mãn uống một ngụm canh đã lâu mình không làm, “A, vị thật ngon.” Nhịn không được khoe khoang một phen.
“Ogihara, đồ ăn cậu làm ngon thật, sau này tôi còn muốn ăn nữa.” Mỗ vị mèo con thèm nhỏ dãi nhìn Ogihara.
“Được, sau này chỉ cần tôi có thời gian, tất cả mọi người đều có thể đến chỗ tôi ăn, vừa lúc để chỗ này náo nhiệt một chút.” Câu trả lời của Ogihara làm Kikumaru nhào tới trên người cậu “Meo meo meo meo” kêu vài tiếng.
“Backy, sắp sinh nhật cậu rồi nhỉ.” Nuốt xuống một miệng đầy thức ăn, Ryoma nghĩ tới sinh nhật của Ogihara, “Tớ nhớ hình như là ngày 18 tháng 6.” Ryoma vừa mới dứt lời, phòng khách bỗng trở nên yên lặng.
“18 tháng 6, không phải là cuối tuần sao? Còn có ba ngày.” Momoshiro lập tức tính tính.
“Sinh nhật của Itsuki-chan. . . Chúng ta nhất định phải chúc mừng thật tốt chứ nhỉ.” Yukimura nhìn về phía Tezuka, vẻ mặt chờ đợi.
“Đương nhiên. 18 tháng 6, tại du thuyền tư nhân của nhà Atobe chúng ta sẽ chúc mừng sinh nhật Ogihara. Yukimura, nếu như thuận tiện thì bảo các thành viên đội cậu cũng đến đây đi.” Atobe lập tức lên tiếng.
“Không cần phiền phức thế, mọi người tổ chức ở chỗ tôi là được rồi.” Ogihara không muốn tổ chức sinh nhật của mình quá long trọng, thế nhưng. . .
Atobe: “Tezuka, cuối tuần Seigaku không tập luyện chứ?”
Tezuka: “Buổi chiều không tập luyện.”
Atobe: “Được, 4 giờ chiều tôi sẽ cho xe đến Seigaku đón các cậu, Yukimura, cậu thì sao?”
Yukimura: “Được, tôi sẽ dẫn mọi người đúng 4 giờ đến chờ ở cửa Seigaku.”
Fuji: “Chỉ có ba ngày, chúng ta phải chuẩn bị tốt một chút.”
Oishi: “Ogihara ở đây một mình, chúng ta phải tổ chức sinh nhật cậu ấy náo nhiệt một chút, để cậu ấy có một buổi sinh nhật thật vui vẻ. Tezuka, cậu xem có thể làm thế này không. #! %¥… ##¥% ”
Thế nhưng. . . Hoàn toàn không ai để ý tới ý kiến của Ogihara, trong phòng khách lại khôi phục sự ồn ào, chỉ là có thêm một chuyện để nói là làm sao để cho Ogihara một bữa tiệc sinh nhật ấn tượng khắc sâu.
“Này. . . Có phải là nên nghe ý kiến của tôi một chút không. . .” Ogihara vẫy tay với những người khác, nhắc nhở bọn họ cậu mới là diễn viên chính.
“Itsuki-chan, trứng rán chấm tương này ăn thật ngon, có thể giúp tôi làm một phần không?” Yukimura khó có được cơ hội ăn uống tốt.
“A, tôi cũng muốn, nya.” Mèo con cũng đưa đĩa của mình ra.
“Tớ nữa.” Ryoma.
“Tôi cũng muốn một phần.” Atobe.
“Ừ.” Tezuka, gật đầu ra hiệu.
… . “Được. . .” Mỗi người một phần trứng rán chấm tương. . . Xem ra thực sự không ai để ý tới cậu rồi. Ogihara đi vào phòng bếp, cười lấy trứng gà trong tủ lạnh ra. . . Cảm ơn mọi người.
… . . . .
Nhà bếp được dọn dẹp rất sạch sẽ, bát đĩa ăn xong cũng bị được rửa sạch cất vào chạn. Gian nhà lại khôi phục sự yên tĩnh, mọi người sau khi ăn uống no đủ rồi lại giúp cậu dọn dẹp sau đó mới lục tục ra về. Lúc này, gian phòng thật lớn chỉ còn lại một mình cậu. Đương nhiên, cậu chưa quên còn phải cùng Tezuka tập luyện, nhưng hôm nay thời gian luyện tập rút ngắn nửa giờ. Ngồi trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, Ogihara pha cho mình một ấm trà lài, tắm rửa xong cậu cứ ngồi yên ở đấy, nhưng cũng không bật đèn. Dựa theo thói quen bình thường, giờ đáng lẽ cậu đã ở trên giường rồi, nhưng lúc này cậu đã cảm thấy sợ giấc ngủ.
Đã từng, cậu cực kì sợ rằng mình sẽ biến mất khỏi thế giới này, nhưng khi cậu ý thức được ngày này chắc đã sắp tới thì cậu cũng không còn sợ nữa. Điều duy nhất khiến cậu lo lắng chính là người nhà cùng bạn bè. Tình huống buổi tối cho cậu biết thân thể của mình có vấn đề, thế nhưng không tìm ra nguyên nhấn được. Theo báo cáo của bệnh viện, thân thể cậu rất khỏe mạnh, vô cùng khỏe mạnh, mà điều này lại chỉ có thể giải thích bằng một điều── cậu, có lẽ thực sự không thuộc về thế giới này.
Trẻ sinh non ── cậu được sinh ra sớm một tuần so với dự tính; thể chất bẩm sinh yếu đuối ── bởi vì Daddy luôn sợ cậu ngã bị thương nên để cậu học đi chậm hai tháng so với những đứa trẻ khác; phát sốt nhẹ. . . cậu chẳng bao giờ phát sốt nhẹ, mà huyết áp thấp. . . đó cũng chỉ là mượn cớ để giấu diếm bọn họ. Không có, ngoại trừ sợ nóng ra, tất cả những nguyên nhân cậu nói đều là giả. Mà để cho họ đi hỏi người nhà, là bởi vì nói như vậy họ mới có thể tin, mới tin lời cậu nói là thật.
Cậu không sợ chết, dù sao cũng từng chết một lần. Bây giờ cậu chỉ sợ điều duy nhất là sự biến mất của cậu sẽ tạo thành thương tổn cho người thân, còn còn cả bạn bè của cậu nữa. Bây giờ việc duy nhất cậu cần làm là hạ thương tổn xuống thấp nhất. . . Thấp nhất. . .
Trên người lại bắt đầu đổ mồ hôi, cậu biết, kỳ thực bây giờ rất mát mẻ, không hề nóng chút nào. Khí nóng bắt đầu toát ra từ lỗ chân lông của cậu, làm ý thức cậu dần tan rã. Mò lấy bình thuốc bên cạnh, Ogihara lấy ra hai viên thuốc nuốt xuống, cậu nhất định phải tìm được cách có thể tiếp tục giấu diếm, một cách có thể làm cậu “bình thường”.
… . . .
“A lô, là tôi đây.”
“Ngài Douglas, thật đáng tiếc phải nói cho ngài một việc, chúng tôi đã dùng các loại phương pháp nhưng không có cách nào ngăn cản được bức tranh, bức tranh vẫn không ngừng nở hoa.”
“Giáo chủ ông ấy cũng không có cách nào sao?”
“Không có, nhiều năm như vậy, chúng tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện thần bí như vậy. Nước thánh, kinh văn. . . Cái gì cũng không thể ngăn cản. Ngài Douglas. . . Giáo chủ nói ông ấy có thể đảm bảo bức tranh không phải bị ma quỷ nguyền rủa, bởi vì ma quỷ không thể tạo ra loài hoa thánh khiết như trong tranh được. Ngài Douglas, đó có lẽ là ý muốn của Thượng đế . . Nhưng vẫn xin ngài đừng quá căng thẳng, hiện nay còn không có bất kì điều khác lạ gì cho thấy có liên quan tới bức tranh.”
“Vậy trong tranh. . . mấy bông hoa đã nở rồi?”
“5 bông. . . Chúng tôi đã đếm, bức tranh có tổng cộng 15 bông hoa.”
“Được, tôi đã biết, cảm ơn ngài, tôi sẽ phái người tới mang bức tranh về, giúp tôi chuyển lời cảm ơn tới giáo chủ.”
“Xin đừng quá mức sầu lo, nếu như bức tranh là của Thượng đế lưu lại, xin hãy tin tưởng Thượng đế sẽ không thương tổn con dân của Người. Giáo chủ đã quyết định từ hôm nay trở đi sẽ vì Backy Douglas tiến hành cầu nguyện mười ngày, hơn nữa ngài ấy vẫn sẽ quan tâm đến tình huống của bức tranh.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Cúp điện thoại, cả người Anthony lạnh lẽo nhìn hai người khác trong phòng. “Cha, Hall, giáo chủ ngài ấy cũng không có biện pháp. Trong tranh có 15 bông hoa, bây giờ, đã nở ra 5 bông rồi, bọn họ dùng tất cả phương pháp nhưng vẫn không thể ngăn cản hoa tiếp tục nở. Giáo chủ nói tranh này có lẽ là ý chỉ của Thượng đế. . . Ngài chuẩn bị tự mình vì Baby tiến hành cầu nguyện. . . Con sẽ đi mang bức tranh về.” Giáo chủ cũng không có cách nào, vậy rốt cuộc bức tranh đó xuất hiện trên thế giới này như thế nào!
“Nhớ kỹ, chuyện này đừng cho mẹ các con và Baby biết. Bên Nhật Bản có tin tức sao?” Ken dường như thoáng cái đã già đi mười tuổi. Từ khi hắn biết chuyện này, hắn không có một ngày ngủ ngon.
“Bên Nhật Bản truyền đến tin tức là Baby không có gì khác thường. Hai ngày trước em ấy có thể vì không quen khí hậu nên được bạn bè đưa vào bệnh viện, thế nhưng kiểm tra của bệnh viện bên đó tất cả đều bình thường. Con cũng mang báo cáo đưa đến bệnh viện tư nhân Douglas rồi, bọn họ cũng nói giống như bên Nhật Bản. Baby gọi điện thoại về cũng rất bình thường, tâm tình tốt, chỉ nói mùa hè tới rồi, em ấy hơi chút khó chịu.” Nghĩ đến em trai, Anthony lại càng thêm cảm thấy sợ hãi bức tranh.
“Ngày kia là sinh nhật Baby, các con tới xem xem, tự mình xem nó có cái gì … không ổn không.” Nếu như không phải đã đáp ứng đứa con, bây giờ hắn chỉ muốn mang ngay đứa con về nhà, để cậu bên cạnh mình.
“Baby gọi điện thoại không cho chúng con đi, nói Atobe Keigo chuẩn bị giúp em ấy tổ chức chúc mừng sinh nhật trên du thuyền tư nhân nhà cậu ta, còn mời rất nhiều người, không muốn chúng con vất vả. Em ấy nói nghỉ hè muốn chúng con dẫn đi ra ngoài du lịch, bù lại sinh nhật cho em ấy.” Hall nói tiếp, anh hận không thể ngay lập tức là nghỉ hè.
“Giải Kanto diễn ra lúc nào?” Ken hỏi.
“Ngày 20, sau sinh nhật Baby.” Anthony đã nắm giữ lịch trận đấu bên kia.
“Sau khi giải Kanto kết thúc, mang nó về.” Ken lên tiếng, hắn không đợi được đến lúc con trai nghỉ hè.
“Vâng, con cũng có ý này.” Anthony trả lời.
Chương 88: Tiệc sinh nhật ( 1 )
Nhìn quần áo vừa đưa tới trên giường, Ogihara thật cẩn thận sờ lên bộ kimono thật đẹp này. Các anh dù không bên cậu thì cũng sẽ bảo người phụ trách chăm sóc cậu chuẩn bị tốt, đây là các anh của cậu, người thân của cậu ── chẳng qua, luôn luôn thích trêu đùa cậu thôi. Chuông cửa vang lên, Ogihara không đứng lên, chuông vang vài tiếng thì cửa tự động mở.
Cất chìa khóa, thay dép, Tezuka đi đến, thấy người trong phòng ngủ, anh hỏi: “Làm sao vậy?” Nếu ở nhà sao lại không ra mở cửa.
“Ha ha, đến chỗ tôi chỉ có mấy người các anh, nếu đều có chìa khóa rồi thì còn cần tôi đi mở cửa sao?” Ogihara chỉ chỉ kimono, “Tezuka, đây là anh tôi thay tôi đặt làm nhưng tôi không biết mặc.” Gian trá cười, Ogihara vẫy tay với Tezuka, “Nào, vậy giao cho đội trưởng giúp đi.” Tuy rằng cậu hơi bị bất mãn với cái kimono này nhưng nếu là các anh trai đưa tới cậu nhất định sẽ mặc, chẳng qua. . . Anh, buổi tối em sẽ gọi điện thoại đưa ra kháng nghị với các anh đấy.
Mặc một bộ tây trang màu vàng nhạt, Tezuka tiến lên cầm lấy bộ kimono ── với kimono cho nam mà nói thì màu này thật quá mức diễm lệ, thế nhưng. . . lại vô cùng hợp Ogihara. Anh còn nhớ rõ hình ảnh Ogihara lần trước mặc kimono, tuy rằng trên mặt có thương tích nhưng rất đẹp, cái từ đẹp này dùng trên người cậu rất thỏa đáng, tuy rằng nếu nói ra thì người này sẽ rất giận.
Buông kimono đi tới trước mặt Ogihara, Tezuka cởi áo mặc ở nhà của cậu xuống, sau đó giúp cậu mặc kimono vào. Bất chợt, sắc mặt Tezuka thay đổi, anh nắm cánh tay trái của Ogihara lên nhìn dấu răng xanh tím trên đó. “Đây là có chuyện gì? !”
“A!” Ogihara muốn đi che lại bị Tezuka đè lại.
“Chuyện gì xảy ra!” Giọng Tezuka trầm xuống.
“Uhm. . . Đêm qua xem phim kinh dị, có hơi sợ. . . Cái này là. . . vô ý cắn lên.” Ogihara xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, dường như thực sự rất thẹn thùng.
Sắc mặt Tezuka thật không tốt, lấy hòm thuốc từ phòng khách tìm thuốc mỡ bôi lên cánh tay bị cắn đến xanh tím của Ogihara, “Không được nhìn!” Xoa xoa, Tezuka lại thấy trong lòng bàn tay của Ogihara có vết trầy xước do móng tay bấm vào thì tức khắc xung quanh Tezuka toát ra một cỗ lửa giận.
“Đội trưởng, hôm nay không được giận tôi, là sinh nhật tôi đó.” Kéo tay áo Tezuka, Ogihara nhắc nhở, sau đó lấy lòng nói, “Tôi thề, sau này tuyệt đối không xem phim kinh dị.”
Lấy cánh tay bên kia cũng bị cắn đến xanh tím lên bôi thuốc, Tezuka tức giận mà “Ừ” một tiếng, rồi bắt đầu giúp Ogihara mặc kimono: “Sau này phải chú ý.”
“Nhất định nhất định.” Ogihara liều mạng gật đầu.
Tezuka mang theo vẻ giận dữ giúp Ogihara mặc, đến khi thấy Ogihara đã mặc xong kimono thì sắc mặt anh cũng dịu xuống. Áo bên trong màu trắng, áo choàng ngắn bên ngoài là màu đỏ rực rỡ, quần cũng màu như vậy, mà ở màu ở sát mép vải thì nhạt dần thành màu hồng. Vài đóa hoa lớn màu trắng thêu ở chỗ tay áo và vạt áo, lác đác một vài cánh hoa rơi lả tả ở những chỗ khác. Ngồi xổm xuống, Tezuka nhấc chân Ogihara lên để giúp cậu đi guốc gỗ, lại bị chủ nhân của bàn chân cự tuyệt.
“Tezuka, tôi tự đi.” Ogihara nghĩ cái động tác này thực sự không nên để người như Tezuka làm. Nhưng Tezuka chỉ nhìn cậu một cái rồi cầm guốc gỗ đi lên chân trái cậu, sau đó là chân phải. Sau đó Tezuka mang Ogihara đi tới trước cái gương lớn.
“A, quá rực, có phải anh tôi đang trả thù tôi không cho họ tới không đây.” Ogihara có mong muốn được thay quần áo, thật quá rực mà.
“Nhìn rất đẹp.” Tezuka khó có được khích lệ người khác, “Rất thích hợp với cậu.” Hai ông anh của Ogihara thật biết cách chọn quần áo cho cậu.
“Thế này sao tôi dám ra ngoài.” Ogihara quyết định thay quần áo, nếu như không phải tuổi của cậu có ghi ở đây, người khác có lẽ sẽ cho rằng hôm nay cậu kết hôn cùng nên, “Không được, không được, như vậy đi ra ngoài thực sự sẽ có người gọi ‘neechan’ mất.” Xoay người lại, nhưng lại va vào lòng một người khác.
“Itsuki-chan, đừng thay, thực sự đẹp lắm.” Bàn tay giữ lại thắt lưng của Ogihara, Tezuka cúi đầu, bỗng nhiên nghĩ muốn cứ như vậy ôm người này một lúc. Ngày hôm nay là sinh nhật của cậu, mà sau sinh nhật cậu, anh còn có thể ở lại bên cạnh cậu không. Anh biết, sau khi giải toàn quốc kết thúc Ogihara sẽ quay về Anh, như vậy thời gian ở cùng nhau cứ qua một ngày lại giảm bớt đi, nhưng anh lại không có cách nào để Ogihara biết tình cảm của mình.
Fuji thích cậu, Yukimura thích cậu, Ryoma cũng thích cậu, Atobe thì. . . có vẻ không rõ lắm, mà chủ yếu là Ogihara. . . không có khả năng tiếp nhận loại tình cảm này. Tezuka chưa bao giờ biết mình lại để ý chuyện gì khác ngoài tennis như vậy, để ý đến mức vì người nọ mà phá vỡ rất nhiều nguyên tắc của mình.
Ogihara không có lui ra từ trong lòng Tezuka mà dựa đầu vào thật sát. Ngửi mùi hương sạch sẽ trên người Tezuka, Ogihara đột nhiên muốn dựa vào anh như thế một lúc. “Tezuka, hôm nay sinh nhật đó, anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi không?” Chôn trong ngực Tezuka, giọng Ogihara hơi rầu rĩ. Tezuka, hôm nay anh thật đẹp trai, các senpai nữ trong trường mà thấy chắc chắn sẽ thét chói tai. Thật mong muốn sinh nhật sang năm. . . các anh vẫn ở bên cạnh tôi thế này.
“Sinh nhật vui vẻ, Itsuki-chan.” Ánh mắt Tezuka lóe lóe vài cái, mang theo ý cười nói, quả nhiên thấy Ogihara bất mãn ngẩng đầu lên.
“Đội trưởng. . . Quà của anh sẽ không phải chỉ có một câu nói chứ.” Không thể nào, không thể thế chứ. Trong mắt Ogihara lộ ra suy nghĩ cực kì rõ ràng.
“Đi thôi, chắc là mọi người đều ở trường học rồi.” Buông Ogihara, Tezuka kéo cậu chuẩn bị đến trường học. Anh đương nhiên có chuẩn bị quà, nhưng còn chưa đến lúc lấy ra.
“Tezuka, để Atobe tới đón tôi đi.” Hơi nhìn lại quần áo của mình, Ogihara không có dũng khí mặc nó mà đi đến trường.
“Được.” Tezuka lấy điện thoại di động ra gọi cho Atobe một cú điện thoại.
… . . . .
“Oa, Ogihara. . .” Thấy người vừa lên xe, mọi người bên trong xe phát ra tiếng kinh hô.
“Ha ha, Ogihara, bổn đại gia còn tưởng rằng cậu làm sao vậy. . .” Câu nói kế tiếp Atobe không nói ra, bởi vì anh đã thấy được hắc tuyến trên đầu Ogihara.
“Tôi đi về thay quần áo!” Ogihara xoay người chuẩn bị xuống xe, cậu biết là sẽ như vậy mà!
“Itsuki-chan, đừng thay, nhìn đẹp lắm.” Yukimura kéo Ogihara tới ngồi bên cạnh mình, “Bộ kimono này là ai giúp cậu chọn? Thật hợp.” Ánh nhìn thoáng qua của Yukimura thành công đích làm đám cầu thủ yên lặng xuống. Mà mọi người ở Seigaku từ lúc Tezuka theo Ogihara lên xe liền lập tức trật tự.
“Các anh tôi.” Khẩu khí Ogihara đầy oán giận.
“Backy, Anthony và Hall không đến sao?” Ryoma từ phía sau thò đầu lên hỏi, lần đầu tiên cậu nghĩ Ogihara mặc đồ màu đỏ lại đẹp như vậy.
“Ừ, tớ không cho họ đến. Xa như vậy, nghỉ hè để cho họ mang tớ đi du lịch là được rồi.” Nghĩ đến người nhà, Ogihara không còn tức giận.
“Itsuki-chan, hôm nay là sinh nhật của cậu, không thể tức giận nha.” Ngồi cạnh một lối đi nhỏ, Fuji và Yukimura trao đổi ánh mắt một chút. Anh biết Ogihara không thích người khác nói cậu đẹp, thế nhưng hôm nay thực sự cậu rất diễm lệ, mà vì tư tâm nên bọn họ cũng không muốn cậu thay bộ kimono này.
“Ừ, ngày hôm nay là sinh nhật tôi nên các anh đều phải nghe tôi, không được chọc tôi tức giận nha.” Ogihara nở nụ cười, đúng vậy, hôm nay là sinh nhật 14 tuổi của cậu mà, cậu phải thật vui mới đúng.
“Đương nhiên rồi.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của Ogihara, Fuji thật mong giờ khắc này có thể dừng lại.
Điện thoại vang lên, Ogihara lấy điện thoại di động trong túi nhỏ bên người ra, thấy tên trên màn hình, cậu lập tức nghe máy. “Đại ca.” Đôi mắt Ogihara bỗng nhiên nóng lên, cậu lập tức cúi đầu. Cậu rất nhớ, rất nhớ cha mẹ và các anh.
“Baby, làm sao vậy? Không thích quần áo đại ca giúp em chọn sao?” Nghe được giọng em trai có hơi không ổn, Anthony từ trên giường xuống đi tới sân thượng. Ngày hôm nay là sinh nhật em trai, anh cũng không thể ở bên để trải qua cùng cậu.
“Đại ca, quần áo rất đẹp nhưng màu sắc quá rực rỡ, hại em không dám ra ngoài.” Anh, em nhớ anh, em sợ lắm.
“Ha ha, sao lại quá rực rỡ chứ, màu đỏ là hợp với Baby nhất, đại ca thật muốn nhìn một chút Baby bây giờ trông như thế nào, nhất định đẹp cực kỳ.” Anthony nhắm mắt lại tưởng tượng hình ảnh em trai lúc này.
“Anh. . .” Anh tới đi, tới đón em đi, em muốn về nhà, “Anh, em cầm theo DV, ngày mai em sẽ gửi băng ghi hình sinh nhật cho anh. Anh liền biết em như thế nào ngay.” Nhận thấy tâm tình Ogihara có vẻ không ổn, bên trong xe liền yên tĩnh xuống.
Yukimura vươn tay ôm lấy Ogihara. Từ lúc đi Anh bọn họ đã biết tình cảm giữa Ogihara và người thân tốt như thế nào, cho nên anh rất hiểu tâm tình của Ogihara lúc này ── cậu, rất nhớ nhà phải không.
“Ừ, Baby nhất định phải ghi lại nhé. . .” Anthony có chút ảo não vì sự thỏa hiệp của mình, “Baby, anh rất nhớ em, anh muốn gặp em, anh muốn lập tức thấy em ngay bây giờ.” Baby, nếu như thực sự em có đôi cánh, dù cho sẽ làm em đau anh cũng sẽ đem cánh của em bẻ gẫy.
Nghe được những lời này của anh trai, tiếng hít thở của Ogihara đã mang vài phần giọng mũi. Che lại mắt, cậu không muốn để nước mắt mình chảy xuống, cậu sợ mình nhịn không được, nhịn không được nói cho anh trai tình huống của mình, nói cho anh mình sợ thế nào, không được, không thể nói, tuyệt đối không thể nói!
“Anh. . .” Giọng nói của Ogihara mang theo áp lực rõ ràng, “Ở chỗ em bây giờ có rất nhiều người đó, nếu như anh làm em khóc em sẽ bị người cười đấy, con trai lớn như vậy rồi còn khóc nhè, rất mất mặt.” Anh, xin lỗi. . . xin lỗi.
Anthony hít sâu vài cái, nhưng nhớ nhung trong lòng lại càng thêm mãnh liệt hơn. “Baby, anh không chờ được đến lúc em nghỉ hè đâu, ngày mai anh đến Nhật Bản gặp em. Dù cho chỉ có thể ở cùng em một ngày đêm anh cũng muốn đi. Baby, anh vô cùng vô cùng nhớ em.” Bức tranh kia làm anh bất an, chỉ có nhìn thấy em trai, nhìn thấy cậu bình an vô sự, anh mới có thể yên tâm.
Mở lớn miệng, muốn ngăn anh trai đến nhưng Ogihara không tìm được bất kì lí do gì. Cậu. . . cũng không muốn tiếp tục lấy cớ nữa, “Anh. . . nhớ mang quà sinh nhật của em đến đấy. . .” Không có việc gì đâu, hẳn là không có việc gì đâu, cậu đã tìm được cách khống chế chính mình rồi.
“Ừ, ngày mai anh sẽ đến thăm em.” Rốt cuộc có thể nhìn thấy bảo bối của anh rồi.
Editor lảm nhảm: Itsuki-chan đáng thương, chuỗi ngày dày vò của em đã bắt đầu rồi :(
Chương 89: Tiệc sinh nhật ( 2 )
“Ogihara.” Atobe đưa khăn tay qua, anh là con trai độc nhất nên không có cách nào cảm nhận được cái loại tình cảm anh em này.
“Cảm ơn.” Ogihara xoa xoa mũi, cười nói, “Anh tôi thật là, hôm nay sinh nhật tôi anh ấy còn chọc tôi khóc.” Bởi vì rất nhiều người trình độ tiếng Anh thấp nên chỉ có mấy người nghe hiểu Ogihara vừa nói gì.
“Bọn họ muốn tới sao?” Atobe hỏi.
“Vâng, đại ca của tôi nói anh ấy muốn đến nhìn tôi.” Nghĩ đến anh trai muốn tới, Ogihara ngoài lo lắng thì vui vẻ nhiều hơn, “A, vừa lúc có thể nhân cơ hội đòi anh ấy một chút, ngày mai tôi phải nghĩ xem muốn mua cái gì.” Trước mặt mọi người, Ogihara biểu hiện đầy đủ độ “mặt dày” vì là em trai của vị giàu có nào đó kia.
“Backy, happy birthday.” Ryoma đột nhiên nói một câu, mọi người trên xe sửng sốt một lúc rồi lập tức trăm miệng một lời nói “Happy birthday!” với Ogihara.
“Ha ha, cảm ơn, nhưng vẫn phải có quà đó nha.” Ogihara cảm kích nhìn Ryoma, sau đó quay đầu lại vươn tay với mọi người, đồng thời ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Tezuka: đội trưởng, anh trốn không thoát đâu. Nhất thời, trong xe truyền đến tiếng cười cùng tiếng kêu rên.
… . . .
Trên du thuyền xa hoa nhà Atobe tràn ngập tiếng đùa nghịch và vui cười. Du thuyền chậm rãi chạy trên biển, trong đại sảnh trên khoang thuyền tiếng nhạc du dương và tiếng nói chuyện nhẹ nhàng làm cho người ta không hề cảm giác được chỉ vài ngày nữa người ở bên trong sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh.
Màn đêm dần dần buông xuống, Atobe đi tới trên đài vỗ tay vài cái, nhất thời, trong khoang thuyền chợt an tĩnh xuống, tất cả mọi người biết bữa tiệc sắp chính thức bắt đầu.
“Ngày hôm nay là sinh nhật của Ogihara, làm bạn của cậu ấy, chúng ta muốn tặng cho cậu ấy một bữa tiệc sinh nhật thật khó quên, kế tiếp xin mời Ogihara cảm nhận một chút về bữa tiệc sinh nhật hoa lệ bổn đại gia đã tổ chức cho cậu nào.” Lại vài tiếng vỗ tay, khi Ogihara còn đang buồn cười vì tuyên ngôn hoa lệ của Atobe thì bỗng nghe “Bụp, bụp” hai tiếng, từ phía trên phòng khách đột nhiên rơi xuống một bầu trời cánh hoa hồng.
“Oa oa. . .” Bầu không khí trước mắt bỗng dâng lên cao trào. Ogihara sau khi kinh hỉ qua đi thì cảm kích nhìn Atobe cũng đang nhìn cậu từ trên đài, quả nhiên chỉ có nhân tài mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Lại một tiếng vỗ tay nữa, trong đại sảnh đột nhiên một mảnh tối om, chỉ có một luồng ánh sang chiếu tới trên người Ogihara: “Backy, hôm nay là sinh nhật cậu, có phải nên nói vài câu không?” Giọng Atobe vang lên trong bóng tối.
Đứng ở chỗ duy nhất có ánh sang, Ogihara nhìn quanh một vòng nhưng không thấy người bên cạnh, cậu bước về phía trước một bước, luồng ánh sáng cũng đi theo cậu.
“Atobe. . . Cảm ơn anh, cảm ơn anh giúp tôi tổ chức tiệc sinh nhật, cảm ơn hoa hồng của anh, cảm ơn anh đã coi tôi như bạn bè. Trong suy nghĩ của tôi. . . các anh đều là hoàng tử, là hoàng tử tennis, tôi chưa từng nghĩ tới có thể cùng các anh trở thành bạn bè thế này, thế nhưng. . . rất nhiều chuyện cứ kì lạ như vậy. . . Rõ ràng một chuyện không thể xảy ra lại cứ như vậy mà diễn ra. . . Đến Nhật Bản, vốn chỉ là muốn bỏ đi thân phận Backy Douglas, trải qua một cuộc sống bình thường, đồng thời thoát khỏi một vài chuyện phiền phức, nhưng không ngờ rằng ở đây tôi không chỉ tìm được bạn tốt, còn có thể không cần kiêng kỵ gì mà chơi tennis mình yêu thích. . .”
Đại sảnh yên lặng, trên khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt của Ogihara là hồi ức, là cảm kích, nhớ lại sự bất an khi mới đến, nhớ lại mỗi ngày cậu cùng họ ở chung, cậu cảm thấy nỗi sợ trong lòng mình dần tan biến.
“Người khác đều nói tôi là ‘thiên sứ’, nhưng tôi biết. . . mình cũng không phải thiên sứ gì cả. Tôi rất vui vì. . . có thể gặp các anh ở đây, cảm ơn các anh đã giúp đỡ và chăm sóc tôi, để tôi tuy rằng một mình sống xa quê hương nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô độc và khổ sở. Theo tôi thấy các anh so với hoàng tử trong lâu đài lại càng tôn quý, càng dũng cảm. . . Tôi mong muốn. . . cho dù sau này tôi ở đâu, các anh cũng sẽ không quên tôi, sẽ không quên. . . có một người tên là Backy Douglas, một người tên là. . . Ogihara Aitsuki, một thằng nhóc luôn luôn. . . mang lại cho các anh phiền phức.”
Dù cho sau khi kết thúc truyện tranh, tôi thực sự sẽ biến mất khỏi thế giới này, cũng xin các anh. . . đừng quên tôi.
“Itsuki-chan. . . sao có thể quên được chứ. . .” Một người đi ra từ trong bóng tối, đứng trước mặt Ogihara, là Yukimura, “Itsuki-chan, sinh nhật vui vẻ, cậu từng nói thích nhất nụ cười của tôi. . . Itsuki-chan, tôi cũng thích nhất được thấy Itsuki-chan vui vẻ.” Trong ánh mắt “soi mói” của mọi người, Yukimura nhẹ nhàng hôn lên trán Ogihara, sau đó cài một cái cài áo hình hoa anh đào bằng thủy tinh lên ngực Ogihara, “Itsuki-chan. . . Cậu mang đến phiền phức cho chúng tôi lúc nào?”
“Itsuki-chan. . . Sinh nhật vui vẻ, ngày hôm nay phải thật vui nha.” Fuji cũng đi ra, luồng sáng trên mặt đất biến thành ba. Cũng cho Ogihara một cái hôn lên trán, Fuji lấy quà của mình ra, “Itsuki-chan, cho dù cậu ở đâu, cậu đều là bạn của chúng tôi. . . Vĩnh viễn là ‘bạn’.” Trên cổ tay Ogihara có thêm một cái vòng tay bằng gỗ đàn hương, trên mỗi hạt châu có một chữ cái, sắp xếp lại thành cách phát âm tiếng Nhật của “Ogihara Aitsuki”.
“Backy, Happy birthday, you are my best friend forever.” Ryoma đi tới đưa chiếc hộp trên tay cậu cho Ogihara. Mở ra thì thấy là một chiếc hộp nhạc, nhưng thiên sứ đang xoay tròn theo âm nhạc trong hộp lại có vẻ rất giống cậu, phía sau là ảnh chụp chung của cậu và Ryoma.
“Ryoma. . .” Ogihara kinh ngạc cực kỳ, Ryoma làm lúc nào? Nhất định không phải vừa mới làm.
“Sinh nhật năm ngoái của cậu tớ đang thi đấu, đã quên tặng quà cho cậu, đây là quà năm nay tớ đã chuẩn bị tốt.” Ryoma thật vui vì Ogihara thích. Tiến lên dùng lực mạnh kéo Ogihara đi một chút, Ryoma làm ra một động tác cậu đã từng làm, chính là trong trận đấu của cậu khi gặp Saint Rudolph. Một tay nắm lại, một tay ở trên chém hai cái, Ogihara đưa hộp nhạc cho Fuji, cũng làm ra động tác giống như vậy.
“Backy, tớ thấy cậu rồi, tớ sẽ thắng.”
“Ryoma, tớ thấy cậu rồi, không được thua.”
Backy, lúc đầu động tác này chỉ là để chúng ta có thể nhận ra nhau, sau này lại trở thành phương thức để chúng ta cổ vũ nhau, cậu với tớ lúc đó chính là duy nhất. . .
Hai người nhìn nhau cười, phảng phất như quay lại cái thuở ban đầu phải đau đầu nghĩ cách làm thế nào để nhận ra người kia trên sân bóng. Cũng là vào lúc này, một vài người mới hơi hiểu được động tác đó nghĩa là gì.
Đàn dương cầm biểu diễn khúc hát chúc mừng sinh nhật vang lên, sau đó có hai luồng sáng chiếu xuống, một người đẩy một cái bánh ga tô nhiều tầng cực lớn đi tới. Ogihara nhìn lại, là người đưa cậu đi bằng xe đạp hôm cậu tới Hyotei, nhìn hướng về phía đàn dương cầm, là Atobe đang ngồi ở đó.
“Ogihara, quà sinh nhật của bổn đại gia ở trong bánh ga-tô.” Đứng lên, Atobe lại vỗ tay, luồng sáng biến mất, chỉ còn sót lại ánh sáng của ngọn nến trên bánh ga-tô.
“Ogihara, ước đi.” Đi lên trước, Atobe nói.
Ogihara hai tay giao nhau giơ lên trước ngực, “Điều ước thứ nhất. . . Mong muốn người thân và bạn bè của tôi luôn luôn khỏe mạnh, bình an hạnh phúc. . .”
“Điều ước thứ hai. . . Seigaku, Hyotei, Rikkaidai. . . cuối cùng sẽ có một ngày trở thành đối thủ trên sân đấu, tôi mong muốn. . . sau khi trận đấu kết thúc, cho dù ai thắng ai thua thì cũng chỉ là quá khứ.”
“Điều ước thứ ba. . .” Ogihara nhắm lại hai mắt, trong lòng cầu khẩn, tôi mong muốn. . . mọi sợ hãi và bất an đều chỉ là suy đoán, đừng để tôi biến mất, đừng khiến tôi phải rời khỏi người thân và bạn bè mà tôi yêu nhất.
Mở mắt, Ogihara hít sâu một hơi, sau đó thổi tắt nến trên bánh ga-tô. Nghe nói nếu thổi hết nến trong một hơi thì điều ước sẽ được thực hiện, cậu thổi tắt rồi, vậy có phải mọi nguyện vọng đều có thể hành hiện thực không. . .
Ở Luân Đôn tại nước Anh xa xôi, trong trang viên Douglas, Ken Douglas kinh hoàng nhìn bông hoa thứ sáu đang từ từ mở ra.
Thổi hết nến, phòng khách bỗng sáng lên, Atobe mang theo nụ cười thâm ý đưa dao cắt bánh cho Ogihara. Nhìn Atobe một lúc, Ogihara mang theo chờ mong bắt đầu cắt bánh. Từ trên xuống dưới, một lát sau, bánh ga-tô bị cắt thành một khối, nhưng Ogihara vẫn không cảm giác được bên trong có cái gì khác.
“Atobe, anh chắc chắn mình để quà của tôi ở trong bánh ga-tô?” Ogihara hoài nghi hỏi.
“Đương nhiên, bổn đại gia sao có thể nhớ lầm.” Gọi mọi người đến cùng cắt bánh ga-tô, đôi mắt Atobe nhìn tấng thấp nhất của cái bánh. Nhìn theo ánh mắt của anh, Ogihara lập tức nói: “Mọi người mau đến giúp tôi cắt bánh ga-tô, tôi muốn tìm quà.”
“A, ăn ngon thật.” Vừa cướp được một khối bánh ga-tô, Mukahi và Marui đồng thời kêu lên. Ogihara vừa giúp mọi người cắt bánh ga-tô, vừa tìm quà của mình, đột nhiên, cậu tìm thấy trong bánh ga-tô một hình tròn màu đỏ bằng thủy tinh. Lấy ra lau đi bơ ở trên, Ogihara phát hiện ở giữa có một cái nút, nhẹ nhàng ấn ấn một chút, thủy tinh liền chậm rãi mở ra.
“Oa a. . .” Thấy thứ bên trong thủy tinh, Ogihara chỉ có thể kêu lên một tiếng như vậy, một “người nhỏ bé” giống cậu như đúc ngồi bên trong, xung quanh là từng cụm từng cụm “hoa hồng”, “Atobe. . . Cái này có ăn được không?” Vuốt chính mình bên, Ogihara nghĩ tới chocolate.
“Cậu có thể thử xem.” Trên mặt Atobe là nụ cười gian trá mang ý tứ “Nếu không sợ gẫy răng cậu có thể nếm thử”.
“Ha ha, ăn thì tiếc lắm. . .” Tuy rằng không biết cái này làm bằng gì nhưng Ogihara đặc biệt thích, quà mọi người tặng cho cậu cậu đều rất thích.
“Ogihara, sinh nhật vui vẻ, đây là do toàn bộ nhóm đội tuyển Hyotei chúng tôi cùng nhau chuẩn bị đấy.” Oshitari cầm một bộ tám cái bao cổ tay tinh xảo đưa cho Ogihara.
“Cảm ơn.” Ogihara rất quý trọng mà ôm vào ngực.
“Ogihara, sinh nhật vui vẻ.” Sanada đi lên trước đưa quà họ đã chuẩn bị ra, “Seiichi ở Tokyo may mắn có cậu chăm sóc.” Sau khi nghiêm túc hành lễ, Sanada mở một cai hộp rất dài trong tay hắn, bên trong là một thanh đoản kiếm rất đẹp của samurai, “Cậu ở Tokyo một mình, thanh kiếm này có thể dùng để phòng thân, nếu như cậu muốn học thì tôi có thể dạy.”
“Cảm ơn, tôi rất thích thanh kiếm này.” Không còn tay nào trống, khi Ogihara đang nghĩ ngợi nên cầm lấy như thế nào thì mấy thứ trên tay cậu bị người cầm đi. Cười cảm ơn với Tezuka một cái, hai tay Ogihara thận trọng nhận lấy thanh kiếm. Trước đây từng thấy trên TV, cậu cảm thấy kiếm nhìn rất oách, bây giờ nhìn gần lại càng cảm thấy thích hơn.
“Ogihara, sinh nhật vui sướng, nya.” Một con mèo lớn nhảy tới, tay ôm một con gấu bông thật to.
“Ha ha, cảm ơn Kikumaru senpai.” Một tay cầm kiếm, một tay Ogihara ôm lấy con gấu bông.
“Ogihara, sinh nhật vui vẻ nha.” Momoshiro tặng một bộ trò chơi điện tử mới nhất.
“Cảm tạ, Momo senpai.” Có người giúp Ogihara nhận quà bởi vì cậu đã hết tay rồi.
“Ogihara, sinh nhật vui vẻ, tuy rằng người nhà cậu chưa tới nhưng tôi mong cậu hôm nay thật vui vẻ, có gì khó khăn nhất định phải nói cho senpai.” Oishi vừa lải nhải vừa tặng quà, là một quyển sách về phòng chống chấn thương khi vận động.
“Cảm tạ đội phó Oishi, tôi sẽ đọc kĩ.” Oishi senpai thật cẩn thận.
“Ogihara, sinh nhật vui vẻ, khè. . .” Thè thè “lưỡi rắn”, quà của Kaidoh là một cái khăn đội đầu màu xanh lá cây.
“A. . . Cảm ơn.” Không biết mình đội thì ra cái gì nhỉ.
“Rắn thối, không phải mày lấy bừa cái khăn đội đầu nào của mày tặng cho Ogihara đấy chứ.” Momoshiro bất mãn vì quà của Kaidoh.
“Khè. . . Mày nói cái gì? ! Muốn đánh nhau sao? !” Kaidoh nổi giận gầm lên.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai!” Momoshiro cũng lập tức rống lên.
Sau đó, hai người biến mất trong đại sảnh.
“Ha ha. . .” Ogihara nở nụ cười, hai senpai chơi vui thật.
“A, Ogihara. . . Tôi nghe nói cậu không thể ăn hải sản. . . Đây là sushi tôi làm, bên trong không có cá, chỉ dùng thịt bò và thịt gà để làm thôi, chúc cậu. . . sinh nhật vui vẻ.” Kawamura đang cầm một cặp lồng siêu lớn đứng trước mặt Ogihara.
“Cảm ơn Kawamura senpai, tôi có thể nếm một cái không?” Ogihara bị đám sushi được làm khéo léo trong cặp lồng kích thích vị giác, cả đám người xung quanh cũng có cảm giác tương tự.
“Uhm. . . Ngoong ngoong ( ngon ngon ). . .” Vừa ra tay, Ogihara ăn sushi trong hộp đến vui vẻ, không ngờ tay nghề của Kawamura lại tốt đến thế. Vẫy tay với xung quanh, lập tức có mấy người nhảy tới bên cạnh cậu, “Các anh cũng nếm thử.” Ogihara vừa nói xong, vài cái móng vuốt vươn tới luôn.
“Ogihara, đây là quà tôi tặng cậu.” Inui đột nhiên xuất hiện phía sau Ogihara, dọa cậu nhảy dựng. Nhận cuốn sổ ghi chép trên tay Inui, Ogihara mở ra vừa nhìn thì lập tức đóng lại luôn, “Inui senpai, cảm ơn!” Hehe, đều là tư liệu của mấy người kia nha.
“Đừng khách khí. . .” Nói xong, Inui lại “lướt” đi. Quay đầu lại, Ogihara kêu to lên, “Để lại cho tôi một chút! Hôm nay là sinh nhật tôi đó!” Vội vàng ăn nên Ogihara quên mất còn một người chưa tặng quà cho cậu.
“Tezuka, quà của cậu đâu?” Yukimura cười nhìn Ogihara đang ăn đến bất diệc nhạc hồ, hỏi người bên cạnh mình.
“Chờ cậu ấy ăn xong.” Ăn bánh ga-tô, Tezuka càng không vội đưa quà của mình ra.
“Itsuki-chan cậu ấy. . . hình như có tâm sự.” Ánh mắt Fuji tuy là cười nhưng trên mặt đã có lo lắng, “Vừa rồi cậu ấy nói những lời đó các cậu không cảm thấy có vấn đề sao?” Ogihara mà anh quen luôn luôn vui vẻ, không giống như vừa rồi lại mang theo một tia ưu thương.
“Có thể là nhớ nhà, tôi nghe Itsuki-chan nói sinh nhật cậu ấy luôn có người thân bên cạnh. Tình cảm của cậu ấy với người thân tốt như vậy, sinh nhật chắc chắn muốn có họ ở cùng mình.” Yukimura biết, đối với Ogihara mà nói người thân là vô cùng quan trọng.
“Sau giải toàn quốc Ogihara sẽ trở về Anh quốc, sau này trừ lúc nghỉ có lẽ chúng ta sẽ rất khó gặp lại cậu ấy.” Atobe rất bình thản nói ra một chuyện thực, mấy người khác sau khi nghe được thì trầm mặc một chút, sau đó Fuji nở nụ cười, “Đúng vậy, nhưng mà tôi nghĩ trong lòng Itsuki-chan, ý nghĩa của chúng ta với cậu ấy là không giống những người khác, bởi vì. . . chúng ta là hoàng tử của cậu ấy mà.”
“Ừ.” Nhấp một ngụm rượu, Atobe không phản bác, hai người khác cũng chỉ nhìn người phía trước, trên mặt là ý cười.
Chương 90: Tiệc sinh nhật ( 3 )
Trên boong tàu, Ogihara cảm nhận được cảm giác ướt át trên mặt vì gió biển. Cúi đầu nhìn nước biển tối tăm, Ogihara mở ra hai cánh tay, gió biển thổi làm tay áo cậu phất phơ bay bay, “cuốn theo chiều gió” có phải là như thế này không. Có người kéo cánh tay cậu xuống, ngẩng đầu, Ogihara kinh ngạc hỏi: “Atobe, sao anh lại ra đây?” Không phải anh ấy ở bên trong bàn chuyện đấu giao hữu với mấy người kia sao?
“Sinh nhật mà lại bỏ ra ngoài, thế nào, không thích cách bổn đại gia tổ chức, hả?” Atobe giả vờ tức giận nói.
“Ha ha, sao có thể?” Ogihara quay lại dựa lưng vào lan can nói, “Sao tôi có thể không thích sự sắp xếp này của Atobe chứ, nguyên nhân là vì cực kì thoả mãn nên thật muốn ngắm cái du thuyền xa hoa này của Atobe đại gia một cái nha.” Nhận lấy nước trái cây Atobe giúp cậu cầm ra, Ogihara nịnh nọt nói.
“Ogihara, gọi Keigo đi, nếu đã là bạn bè, tôi cũng gọi cậu là Itsuki-chan được rồi.” Yêu cầu của Atobe mang theo vài phần cường thế.
“. . . Uhm. . . Tuân lệnh, Atobe đại gia, ” Ogihara nở nụ cười, “Keigo đại gia?” Gió trên biển thổi bay tóc Ogihara từ phía sau, mặt Ogihara bị tóc che mất, Atobe đột nhiên nghĩ Ogihara bỗng nhiên trở nên có vẻ không chân thật. Kéo Ogihara đến trước mặt, Atobe nhìn kỹ mặt Ogihara, vừa rồi tự nhiên anh lại không nhìn kĩ được vẻ mặt Ogihara.
Cho rằng Atobe không muốn mình bị gió thổi, Ogihara không ngạc nhiên với cử chỉ của Atobe, đi tới ngồi xuống bậc thang, nhìn Atobe.
Thấy Ogihara không có vấn đề gì, Atobe cười một tiếng, có lẽ hôm nay anh uống hơi nhiều. Sau khi thả lỏng lại, Atobe nói: “Ogihara, ở giải Kanto nếu Seigaku gặp Hyotei, cậu có tham gia không?” Seigaku có Ogihara, tiến vào giải toàn quốc sẽ dễ hơn rất nhiều, anh muốn biết người này ôm suy nghĩ gì với chuyện tham gia thi đấu hiện giờ.
“Sẽ không.” Ogihara trả lời rất thẳng thắn, “Tôi đã nói với huấn luyện viên rồi, Seigaku nếu như gặp Hyotei hoặc Rikkaidai tôi sẽ không thi đấu.”
“Vì sao?” Câu trả lời của Ogihara vừa đúng dự đoán của Atobe mà lại ngoài suy nghĩ của anh. Anh nghĩ Ogihara sẽ lo lắng chuyện giải toàn quốc.
Ogihara nói: “Tôi không thể tách rời bạn bè và thi đấu được, bình thường chỉ là đấu tập thì thôi, nếu như là thi đấu thật sự thì tôi không có cách nào đem bạn bè trở thành đối thủ. Cho nên tôi sẽ không tham gia trận đấu với Hyotei và Rikkaidai.” Đây là nguyên nhân vì sao cậu chưa bao giờ thi đấu ở Mỹ, bởi vì ở đó có Ryoma.
Atobe không ngờ nguyên nhân của Ogihara là như vậy, anh cho rằng Ogihara sợ bọn họ sẽ không vui nên mới từ chối. “Ogihara, cậu định khi nào quay lại đấu trường, thực lực của cậu không nên bị giới hạn trong một giải toàn quốc nho nhỏ ở Nhật Bản thế này.” Anh rất muốn tận mắt xem trận đấu của Ogihara một lần, một trận đấu chân chính.
“Uhm. . . Không biết, Keigo, vì sao anh muốn tham gia thi đấu?” Vấn đề của Ogihara làm Atobe không biết trả lời thế nào, suy nghĩ một chút anh nói, “Tôi muốn biết thực lực của chính mình ra sao, hơn nữa, tôi muốn chứng minh bản thân.” Anh đánh tennis không phải vì hăng hái nhất thời mà luôn luôn nghiêm túc nỗ lực.
“Vậy còn cậu? Cậu tham gia thi đấu là vì cái gì?” Atobe hỏi lại.
“Chú út giúp tôi ghi tên, tôi liền đi thi đấu, không nghĩ là vì sao cả. Nguyên nhân đánh tennis ban đầu rất đơn giản, bởi vì daddy và các anh đều đánh tennis, tôi nghĩ như vậy rất thú vị. Khi biết đánh rồi, lúc đánh tennis tôi rất vui vẻ nên cứ như vậy mà tiếp tục. Nhưng thi đấu. . . kì thực mỗi lần thi đấu tôi đều coi nó như đấu tập bình thường, chú út từng nói, chỉ có đi thi đấu mới có thể biết mình còn thiếu sót ở đâu. Tôi thích đánh tennis nên muốn làm chuyện này thật tốt.”
Ogihara nói làm Atobe kinh ngạc, lần đầu tiên anh thấy có người suy nghĩ về tennis như vậy. Đối với Ogihara mà nói, chuyện cậu thích cậu sẽ tận lực làm tốt nhất, trái lại, đối với những gì cậu không thích, cậu buông được thì buông ngay, trốn được thì trốn ngay. Khi thi đấu Ogihara đến giờ luôn không nghĩ tới chuyện thắng thua. Thắng trận thì cậu vui vẻ, nhưng thua trận cậu cũng sẽ không thất vọng, dù sao thắng thua không quan hệ đến sống chết, hơn nữa dù thua cậu cũng không cần nỗ lực để bù lại làm gì, thua thì thua thôi. Ogihara thích đánh tennis, nhưng với thi đấu thì cậu vẫn chỉ có thái độ có cũng được không có cũng chẳng sao.
“Ogihara, tôi muốn mời cậu đến Hyotei một chuyến, tôi cần vài ý kiến của cậu.” Atobe rõ ràng, Ogihara có linh cảm trời sinh đối với tennis, tuy rằng người này cũng không nghĩ như vậy.
Quả nhiên chỉ thấy Ogihara nói, “Ý kiến? Keigo. . . Tôi không biết ra ý kiến gì đâu. . .” Ogihara có vẻ khó xử, cậu chỉ biết chơi bóng.
“Không sao hết, đến lúc đó cậu nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.” Lo lắng Ogihara vì chuyện lần trước mà không muốn đi, Atobe còn nói, “Chuyện như lần trước sẽ không xảy ra nữa.”
“Được rồi, nhưng nếu như tôi nói không tốt anh cũng đừng chú ý nha.” Ogihara nghĩ nếu như có chú út ở đây thì tốt rồi, dù sao mình cũng không có nhiều kinh nghiệm.
“OK, sắp xếp thời gian rồi tôi sẽ đón cậu.”
“Ừ.”
Ogihara đứng lên chuẩn bị trở lại, vừa lúc cậu định đứng lên thì nhớ ra hình như có người chưa tặng cậu quà sinh nhật!
“Ogihara.”
Ngẩng đầu, Ogihara nhìn về nơi phát ra âm thanh, “Xin chào. . . Sanada.” Mỗi lần gặp người cũng nghiêm túc hệt như Tezuka này, Ogihara lại vô ý thức mà đặc biệt lễ phép.
Gật đầu với Atobe, Sanada cũng cúi đầu với Ogihara, khiến Ogihara chợt cảm thấy ngượng ngùng. “Ogihara, tôi muốn đấu một trận cùng cậu.” Lần trước ở Seigaku xem trận đấu của người này xong hắn vẫn rất muốn đấu với cậu một lần.
“A. . .” Ogihara ngẩng đầu nhìn Sanada cao hơn mình rất nhiều, không biết nên hưởng ứng thế nào. Đối với chuyện có người muốn thực sự đấu với cậu, cậu đã gặp rất nhiều lần.
“Tôi biết yêu cầu của mình có vẻ đường đột nhưng tôi thực sự rất muốn được đấu với cậu.” Sanada bước lên phía trước một bước, thành khẩn nói.
“Vậy được, có thể.” Ogihara lui về phía sau một bước, lúc này trước mặt người cảm giác so với Tezuka còn nghiêm túc hơn làm cậu không biết nên ứng đối thế nào.
“Cảm ơn, chiều ngày kia được không, ở sân tennis Rikkaidai.”
“Được.”
Vừa lúc cậu cũng có việc muốn đi Rikkaidai một chuyến.
“Cảm ơn, tôi sẽ tới đón cậu. Chuyện này xin đừng cho Seiichi biết, nếu không cậu ấy sẽ đến Kanagawa đấy.” Sanada biết người bạn thân của mình rất để ý chuyện của người này.
“Được, tôi sẽ không nói với anh ấy.” Ogihara biết Sanada lo lắng, “Anh không cần đến Tokyo đón tôi, tôi sẽ đi xe tới Rikkaidai, anh cứ ở trước cửa đón tôi là được. Trước khi đến tôi sẽ gọi cho anh, anh lưu lại số điện thoại cho tôi đi đi.” Lấy điện thoại di dộng trong túi ra, Ogihara bảo Sanada cho cậu số điện thoại của hắn.
Sau khi đọc ra một dãy số để Ogihara lưu lại, Sanada còn nói một tiếng “Cảm ơn” rồi mới đi. Sanada đi rồi, Ogihara ngồi xuống, “Keigo, tôi nhìn thế nào cũng thấy Sanada mới là đội trưởng, Seiichi là đội phó mới đúng.”
Atobe cười không trả lời, Yukimura Seiichi cũng chỉ ôn hòa trước mặt Ogihara thôi, Yukimura mà anh biết không thể là loại người nhu nhược như vậy. “Rikkaidai liên tục hai năm là vô địch toàn quốc, Ogihara, cậu chắc chắn sẽ không tham gia à?”
Lắc đầu, Ogihara rũ mắt nói: “Keigo, có một số thứ nếu là của anh thì sẽ luôn là của anh, nếu như Seigaku có thể đạt được vô địch toàn quốc thì không có tôi cũng vẫn sẽ đạt được. Tôi chỉ muốn ngồi ở đây, xem các anh thi đấu là được.” Nơi này là sân khấu của các anh, tôi có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể là một người khách qua đường. Giấu bàn tay bắt đầu run lên ở trong tay áo, Ogihara đứng lên, “Keigo, tôi đi toilet, thuận tiện đòi người nào đó quà sinh nhật.”
“Cùng nhau đi thôi.” Không phát hiện ra sự khác thường của Ogihara, Atobe và Ogihara cùng nhau trở về phòng khách, vừa vào phòng khách thì Ogihara liền chạy ào toilet.
… . . .
“Atobe, Itsuki-chan đâu?” Tìm nửa ngày không thấy người, Yukimura hỏi.
Atobe kinh ngạc nói: “Cậu ấy vừa đi toilet rồi, còn chưa ra sao?” Nhìn đồng hồ, người nọ đã đi tới nửa giờ, Atobe cảm thấy có chút không ổn.
“Fuji, Itsuki-chan ở toilet à?” Hỏi người mới từ toilet đi ra, Yukimura bắt đầu lo lắng.
“Không có, toilet bây giờ không có ai.” Nghe Yukimura hỏi như thế, Fuji cười không nổi nữa, nhìn trái phải thì thấy Tezuka đang nói chuyện với Ryoma, Fuji đi lại gần.
“Các cậu có thấy Itsuki-chan không?” Fuji hỏi làm Tezuka và Ryoma đứng lên.
“Không thấy.” Thấy thần sắc của vài người ngưng trọng, Tezuka lập tức nói, “Mọi người phân công nhau tìm đi.”
Hai mươi phút sau, trong đại sảnh đã hơi rối loạn, Ogihara vậy mà lại không thấy đâu nữa, boong tàu, phòng cho khách cũng không có bóng dáng cậu. Ngay khi Atobe chuẩn bị phát động tất cả mọi người đi tìm thì Ogihara chẳng biết từ đâu xông ra.
“Ơ? Làm sao vậy?” Giơ DV lên, Ogihara đi từ hướng buồng vệ sinh ra tới khó hiểu hỏi, sao bầu không khí lại trầm thấp như vậy.
“Itsuki-chan! Cậu vừa đi đâu vậy?” Yukimura khẩn trương hỏi, cẩn thận nhìn trên dưới Ogihara.
” DV của tôi vừa bị trục trặc một chút, tôi mất rất lâu mới chuẩn bị xong được, vừa rồi tôi ở một gian phòng nhỏ phía bên kia.” Ogihara chỉ chỉ phương hướng, rồi cầm DV nhắm ngay người phía trước, “Đừng khẩn trương thế chứ, tôi cũng không biến mất được. Tôi đang ở trên du thuyền đó, lẽ nào tôi có thể quay về được hay sao? Đến, giờ tôi muốn quay phim, ngày mai muốn cho người nhà tôi xem.” Đi tới bên cạnh Yukimura Seiichi, Ogihara quay màn hình sang, sau đó hướng vào màn hình nói, “Daddy, mommy, các anh, đây là Seiichi, mọi người đều biết rồi.” Sau đó túm lấy người bên cạnh, “Seiichi, cười một cái.”
Thở dài, Yukimura cười nói, “Bác trai, bác gái, Anthony, Hall, mọi người vẫn khỏe chứ?” Thực sự là làm anh không có cách nào hết.
Cầm DV, Ogihara đi tới trước mặt mỗi người ở đây để giới thiệu cho người nhà họ là ai. Thấy Ogihara thật sự không sao, mấy người căng thẳng cả buổi mới có thể bình tĩnh xuống, khôi phục lại sự náo nhiệt lúc trước.
Âm nhạc du dương lần thứ hai vang lên, Tezuka đi tới trước mặt Ogihara cầm lấy DV trên tay cậu, “Itsuki-chan, sinh nhật vui vẻ.” Fuji lấy DV tiếp tục công việc của Ogihara.
“Đội trưởng, quà của tôi đâu?” Ogihara cực kì hòa nhã vươn tay ra.
“Nhảy một điệu đã.” Những lời này của Tezuka không chỉ làm Ogihara ngây người, còn làm cho những người quen biết anh đều ngây người.
“Đội trưởng. . .” Tay bị cầm, Ogihara vẫn không thể tỉnh lại từ suy nghĩ đây có thể là người khác đóng giả đội trưởng. Thẳng đến khi thân thể cậu bị người ôm lên nhẹ nhàng nhảy từng bước thì Ogihara mới phản ứng lại được, “Đội trưởng! Anh biết khiêu vũ sao?” Cái này so với sao chổi quét qua Trái đất còn làm cậu cảm thấy kính nể mãnh liệt hơn.
“Rất kỳ lạ sao?” Phối hợp với guốc gỗ của Ogihara, âm nhạc cực kì thong thả.
“Kỳ lạ, quá kì lạ.” Tezuka, băng sơn đội trưởng mà lại biết khiêu vũ, miệng Ogihara bây giờ có thể nuốt vào cả chục quả trứng luôn.
Giơ DV lên, Fuji híp hai mắt nhìn hai người vẻ mặt không hài hòa, nháy càng lúc càng lợi hại hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top