chương 116=>120
Chương 116: Thích là cái gì
Nhờ mẹ mà cái mông của Ogihara cũng không phải nở hoa, nhưng bị lên lớp một bài là không thể tránh được. Để trừng phạt, vợt tennis của Ogihara bị cha và hai anh trai tịch thu. Nhưng cả nhà đã đoàn tụ ở Nhật Bản, mặc dù Ogihara rất yêu quý vợt tennis của mình nhưng không có chút bất mãn nào.
“Mommy, mẹ và daddy có thể đến thật là tốt, con rất nhớ hai người, hơn nữa mommy đã tới nên các anh cũng không dám đánh mông con nữa.” Mang thương tích trên mặt về nhà, sự đau lòng và yêu thương của mẹ là có thể tưởng tượng được. Ở phòng bếp, Ogihara nỗ lực làm mẹ mình vui vẻ lên, nhân cơ hội mách tội anh trai.
“Nếu như không phải em không ngoan, làm sao anh lại đánh mông em được.” Hall tiến lên quay cái mông của em trai lại. . . Vỗ một cái, khi nhìn thấy vết bóng trúng trên mặt em trai thì sắc mặt trở nên cực kỳ không tốt.
Fujika ở phòng bếp nấu cơm, con nàng cũng ở bên cạnh. Ép buộc chồng nói cho nàng biết đứa con đã xảy ra chuyện gì, làm một người mẹ nàng muốn ở bên cạnh đứa con khi cậu cần nàng nhất. Áp chế sợ hãi và bất an dưới đáy lòng, khi đối mặt con trai Fujika vẫn để lộ ra nụ cười ôn nhu nhất.
“Anthony, Hall, các con sức lớn, không nên tùy tiện đánh Backy, nó không nghe lời thì các con hãy khuyên bảo em, Backy sẽ nghe mà.” Fujika nói rước lấy cái vỗ tay của con trai, Ogihara đối với chỗ dựa là mẹ thì cảm thấy đặc biệt cảm động, sau này cái mông nhỏ của cậu cũng không phải sợ hãi nữa rồi.
Anthony và Hall nhìn nhau cười, chuẩn bị thi hành hình phạt đối với cái người đang cười đến cực kì vui vẻ kia. Ogihara hét lên một tiếng trốn ra phía sau cha mình để tránh bàn tay đáng sợ kia, không ngờ lại bị cha kéo vào trong ngực, vò loạn mái tóc ngắn.
“Bảo bối Backy không ngoan của daddy, dám đi cắt tóc à?” Ken bất ôm con đặt lên bàn, làm bộ nghiêm khắc nói.
“Daddy, nóng lắm, chờ trời lạnh con lại để tóc dài.” Ogihara đảm bảo làm cha mình thoả mãn. Giờ khắc này, ở bên cạnh người thân, trong lòng Ogihara ngoại trừ hạnh phúc thì chỉ có hạnh phúc.
Đêm khuya, cả nhà Douglas đáng lẽ phải đang nghỉ ngơi, nhưng chỉ có Ogihara an tĩnh trầm ngủ, bốn người bên giường đã không còn tươi cười nữa, bọn họ chăm chú mà thương tâm nhìn cậu hô hấp yếu ớt, sắc mặt tái nhợt. Chỉ vào lúc Ogihara không thể thấy, cả nhà Douglas mới dám để lộ tình cảm ở nơi sâu nhất trong tim ra. Họ ở bên giường Ogihara cầu khẩn, cầu khẩn Thượng đế có thể buông tha bảo bối duy nhất của họ.
Seigaku thắng trong trận đấu với Shishiraku, thành công gia nhập tứ cường của giải Kanto. Trước trận đấu tiếp theo, nhóm đội tuyển tennis vừa huấn luyện vừa điều chỉnh. Ogihara bị “cấm thi đấu”, sau khi xin phép trường học thì ở nhà với cha mẹ.
Giống như ở Luân Đôn, khi Fujika không có việc gì thì thích nói chuyện phiếm với con trai, hai mẹ con có thể trò chuyện về mọi thứ. Tuổi của con trưởng và con thứ cách Backy quá xa, Backy lại không có bạn bè cùng tuổi, sợ tính cách con mình lập dị, Fujika luôn sắm vai người bạn của đứa con.
“Mommy, đừng lo lắng cho con được không, con không có việc gì đâu. Con đã sống ở thế giới được mười ba năm, còn có thể sống rất nhiều lần mười ba năm khác, cho nên, mẹ, tin tưởng con được chứ?” Vốn đang nói chuyện về phim ảnh, khi con nàng tự nhiên nói với nàng một câu như vậy, trong mắt Fujika liền hiện lên kinh hoảng, rồi con nàng ôm lấy nàng, “Mommy, con biết vì sao mẹ và daddy đột nhiên lại đến Nhật Bản. Mommy, con không muốn thấy mẹ và daddy thương tâm, nhất là mẹ. Nụ cười của mommy là nụ cười đẹp nhất mà con từng thấy. Mommy, đáp ứng con, đừng thương tâm nữa, được chứ?”
Đôi mắt Fujika không nhịn được đỏ lên, ôm lấy đứa con cực kì hiểu lòng người này, nàng nghẹn ngào nói: “Backy, con là bảo bối quan trọng nhất của mommy, nếu như Thượng đế muốn mang con đi, mommy biết làm sao bây giờ? Mommy sẽ chịu không nổi đâu.” Nàng cho rằng mình đã che giấu tốt, không ngờ lại bị con nhận ra.
“Mommy, mẹ biết không, con vốn không nên xuất hiện trên thế giới này, thế nhưng con lại tới, còn làm con của mommy. Thượng đế sẽ không trêu cợt chúng ta, cho nên con sẽ vẫn ở bên mommy, ở bên daddy, bên các anh. Mommy, tin tưởng con, tin tưởng con nhất định sẽ khỏe.” Ogihara không chắc chắn được một chút nào, thế nhưng cậu không thể nhìn mẹ mình, người mẹ cậu yêu nhất vì cậu mà hao tổn tinh thần.
“Backy, con đã đáp ứng mommy rồi đấy, sẽ không bỏ đi, sẽ luôn ở cùng mommy.” Mùi thơm trên người đứa con không thể ngăn được cuồn cuộn không ngừng tỏa ra, nàng không dám nghĩ, đến ngày tất cả hoa đều nở ra thì con trai của nàng sẽ có thay đổi gì. Điều duy nhất nàng rõ ràng là con trai của nàng càng ngày càng gầy, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
“Mommy, con đáp ứng mẹ, Backy tuyệt đối sẽ không nói dối mẹ.” Ở trong lòng mẹ, Ogihara cười trấn an mẹ.
“Ừ, mommy tin tưởng con.” Backy, con là ánh sáng của nhà Douglas, đừng để nhà Douglas phải chịu bóng tối bao phủ.
Sự thương cảm của hai mẹ con dần nguôi ngoai khi Fujika dừng khóc và nở nụ cười. Ogihara cuộn mình trên sô pha oán giận sự bá đạo của các anh trai. Fujika thì có chút yên tâm, tâm tính của đứa con vẫn giống như trước đây.
“Mommy, nhị ca có nhiều bạn gái như vậy, đại ca lại không có một người bạn gái con, con nghĩ hai anh ấy nên trung hoà một chút.” Ogihara nghĩ đến một chuyện của mấy ngày vừa rồi, lo lắng nghĩ mình có nên hỏi ý kiến mẹ một chút.
“Tính cách của Anthony giống daddy con, nhị ca con và con thì mẹ không biết nên nói là giống ai nữa. Trước đây mommy còn lo lắng Hall sẽ gây chuyện bên ngoài, còn đùa với daddy con, mong là đừng có ai tự nhiên xuất hiện mang con của nó đến.” Thấy vẻ mặt phiền não của con trai, Fujika hỏi, “Backy, con có bạn gái phải không?” Tuy là hỏi như vậy nhưng Fujika đã có hơi lo lắng, nếu thực sự như vậy thì ba người kia sẽ lập tức mang con nàng rời khỏi Nhật bản.
“Mommy, con mới mười ba tuổi, sao lại có bạn gái được.” Thấy mẹ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, Ogihara không hiểu, “Mommy, mẹ không thích con có bạn gái sao?” Tuy không có, thế nhưng. . . hôn môi người khác có tính là không ngoan không?
“Không phải mommy không thích, mà là, nếu như con có bạn gái thì daddy và các anh con sẽ không vui, dù sao con cũng còn nhỏ.” Thấy thần sắc đứa con kì dị, Fujika ngồi đến bên cạnh cậu hỏi, “Nói cho mommy, cái gì làm con thấy phức tạp?”
“Mommy, nói cho con biết làm thế nào để biết mình có thích người khác không đi.” Ogihara nghĩ cậu nên rõ ràng một việc.
Fujika lắc đầu cười hai tiếng, Backy của nàng đã tới thời kì phiền não vì tình cảm rồi, thật mong mấy người kia có thể lãnh tĩnh một chút.
“Mommy rất yêu daddy con, khi ông ấy không ở nhà mẹ sẽ rất nhớ ông ấy, khi ông ấy mệt mỏi thì mẹ thấy đau lòng, lúc ông ấy vui vẻ mẹ cũng thấy hạnh phúc. Mommy và daddy con ở cùng nhau nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa từng cãi nhau, mặc dù thỉnh thoảng cũng có lúc tức giận nhưng rất ít. Có rất nhiều phụ nữ theo đuổi daddy con, kể cả là khi các con đã ra đời. Nếu như daddy con cười nói với người phụ nữ khác, mommy sẽ rất khó chịu, khi trong mắt ông ấy chỉ có mommy, mommy sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.” Fujika nói xong, thấy đứa con lại càng không nghĩ thông suốt, vùng xung quanh lông mày trái lại còn nhíu chặt hơn.
“Mommy, khi mẹ và daddy với các anh không ở nhà, con sẽ rất nhớ mọi người. Khi daddy và các anh mệt mỏi con sẽ rất yêu thương. Mọi người vui vẻ, con cũng vui vẻ, mọi người khổ sở con cũng sẽ khổ sở, nếu như mọi người tốt với đứa trẻ khác mà không tốt với con thì con sẽ rất tức giận, sẽ thương tâm. Con mong muốn mình vĩnh viễn là Backy mà mọi người yêu nhất.” Ogihara càng phân tích thì đầu càng loạn, cuối cùng thì tổng kết: “Con thích daddy, mommy và các anh.” (Bó chiếu!!!)
“Backy, chúng ta là người nhà của con, đương nhiên là con sẽ thích, nhưng người nhà và vợ là khác nhau.” Fujika cảm thấy vừa buồn vừa vui, “Backy, chuyện này với con mà nói còn quá sớm, chờ con trưởng thành tự nhiên con sẽ hiểu.”
“Không hiểu.” Ogihara lắc đầu, cảm thấy mình hồ đồ rồi. Cậu sống gần ba mươi năm mà vẫn không biết nó có gì khác nhau. Rơi vào trầm tư, cậu lẩm bẩm, “Mình ở Anh, Ryoma ở Mỹ, mình không đặc biệt nhớ cậu ấy. . . Bởi vì hàng năm hai bọn mình đều sẽ gặp nhau; về Luân Đôn, cách xa Tezuka bọn họ như vậy mình cũng không thấy nhớ. . . bởi vì họ là bạn bè, cho dù ở rất xa thì cũng là bạn bè. . . Bọn họ sinh bệnh, bị thương mình sẽ lo lắng, sẽ khó chịu. . . Nhưng họ là bạn bè, rất bình thường mà. . . với người khác? . . . Tất cả mọi người đều có quyền kết giao bạn bè. . . Hình như cũng không có cảm giác gì khác mà. . . Nói như vậy mình không thích bọn họ, vậy vì sao. . . có thể nhận nụ hôn của họ chứ?”
Tiếng thở nhẹ bên tai làm Ogihara lấy lại tinh thần, mommy bị làm sao vậy? Sờ sờ mặt mình, lại nhìn nhìn, cậu vừa nói gì đó? Ogihara nghĩ sao cũng không ra.
“Backy, con đã hôn môi người khác?” Fujika cảm thấy thật choáng váng.
“A!” Ogihara vô ý thức che miệng lại, không phải vừa rồi cậu đã nói ra đấy chứ. Giống như trẻ nhỏ làm sai, Ogihara cúi đầu đợi mẹ dạy bảo.
“Có thể nói cho mommy là ai không?” Fujika hít sâu mấy hơi để mình bình tĩnh lại, tốt, may mà mấy vị kia không ở nhà.
“Tezuka. . . Keigo. . . với Ryoma, ” thấy hơi thở của mẹ không hề thay đổi, Ogihara ngẩng đầu, có chút vô thố vò vò tóc, “Shusuke nói với con anh ấy thích con. . . Mommy. . . Con cũng không biết nên làm gì bây giờ. Con vốn cho rằng mình sẽ thấy ghét, dù sao Mohammed khi đó. . . thế nhưng. . . con không thể ghét được. . .”
Fujika và con trai đều vô thố như nhau, chuyện nàng lo lắng nhất đã xảy ra rồi.
Chương 117: Nụ hôn của anh trai
Nằm ở trên giường, Ogihara không hề buồn ngủ, các anh đang ở thư phòng bàn việc với daddy, mommy đã đi nghỉ ngơi rồi. Hôm nay hàn huyên với mẹ cả ngày, trọng tâm là về chuyện “Thích” này. Đối với việc hôn môi mấy người kia, phản ứng của mommy là ngoài dự liệu của cậu. Cậu vốn đã cho rằng mẹ sẽ trách cứ mình, dù sao cậu còn nhỏ, dù sao cậu cũng đã hôn môi con trai, lại còn. . . không chỉ là một người.
“Backy, mommy nghĩ họ cũng không bắt con phải đưa ra câu trả lời ngay đâu. Con đã không biết mình có tình cảm gì với bọn họ, vậy tạm thời coi họ là những người bạn thân nhất đi. Chờ con trưởng thành, chờ con nhận ra ý nghĩa của họ đối với con rồi thì hãy suy nghĩ lại chuyện này. Nhưng mà, mommy cho rằng con không nên có hành động quá thân mật với họ. Nếu như sau này không thể thích họ, hoặc chỉ thích một người trong đó, vậy hành động của con bây giờ sẽ cho họ nhiều hy vọng, sau này cũng sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho họ. Điều này đối với con và họ cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa con quá nhỏ, không nên tiếp xúc quá sớm với những hành động thân mật như vậy.”
Đây là ý kiến mẹ cho cậu, cậu thấy cực kì hợp lý, có lẽ là thái độ của mình đã làm họ hiểu lẩm, mà chính sự thản nhiên của mình cũng làm họ càng ngày càng. . . lấn tới. . . Quả nhiên cậu đã sống uổng phí một đời rồi, đến chuyện này cũng không xử lý được. . . Chỉ là, vì sao mommy không hề kinh ngạc gì về việc mình hôn con trai chứ? Lẽ nào mommy cũng cho rằng sau này cậu cũng sẽ ở bên cạnh một người con trai sao? Nghĩ tới đây, Ogihara bất mãn hừ hai tiếng.
“Ai chọc Baby của chúng ta không vui thế?” Vừa đi vào, Hall chợt nghe thấy tiếng hừ bất mãn của em trai, hiếu kỳ cúi trước mặt câu hỏi.
“Anh!” Hai tay Ogihara vỗ mạnh lên mặt anh trai, “Anh tịch thu vợt tennis của em!”
“Em còn dám nói!” Nghiêm khắc cắn lên cái mũi nhỏ của em trai một cái, Hall sờ lên vết thương trên mặt em trai, “Không chỉ dám lén giấu anh đi thi đấu, còn để mình bị thương. Nếu không có mẹ ngăn cản thì nhị ca đã cho người kia một trận rồi. Dám làm em bị thương.”
“Cũng là lỗi của anh!” Ogihara cắn ngược trở lại, “Tezuka không ở nhà, rất nhiều người đều cho rằng Seigaku sẽ thất bại, em sợ làm mọi người nổi giận. Nếu như em nói với các anh em muốn tham gia trận đấu, chắc chắn các anh sẽ không đồng ý.” Không phải Ogihara không thấy gió bão đã tụ đầy trong mắt anh trai những vẫn không sợ chết đổ lỗi cho người khác.
“Hử?! Là lỗi của anh?” Hall đưa tay đặt ở bên thắt lưng em trai, không có ý tốt cúi đầu.
“Đúng, là lỗi của anh!” Không chỉ mạnh miệng, còn vò loạn mái tóc đầy nam tính của anh trai, biểu hiện ra là “anh làm em không có cách nào hết”.
“Tốt.” Hall tà tà cười, ngón tay bắt đầu lộn xộn, người trên giường giống như cá nổi trên mặt nước liều mạng giãy dụa, miệng kêu, “A, nhị ca lại bắt nạt em. . . Đại ca cứu mạng. . . A. . . Ha ha ha ha. . . Đừng đùa, đừng đùa nữa. . . Mommy cứu con. . . A!”
Ogihara vừa muốn chạy trốn nhị ca, vừa muốn chui vào lòng đại ca, vì cười to mà gương mặt trở nên hơi hồng hồng, làm cậu trông có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều. Hall không hề nương tay chọc lét em trai, “Xem em còn dám không nghe lời không”. Xoay người cậu lại, Hall ôm người sắp tức giận vì cười nhiều quá nên khàn giọng vào lòng, vỗ hai cái tượng trưng vào hai cái mông nhỏ cũng không nhiều thịt lắm, “Còn dám không nghe lời không?”
“Không dám nữa, không dám nữa, nhị ca tha mạng. . . Ha ha. . . Phù phù. . . Ư. . . Nhị ca thật quá đáng. . . Anh biết rõ em sợ nhột nhất. . .” Oán giận nhìn về phía đại ca, Ogihara mắt đong đầy nước nói, “Đại ca cũng quá đáng, thấy chết mà không cứu.”
“Đến, Baby.” Anthony vươn hai tay, Ogihara trượt từ người nhị ca xuống tới dán vào lòng đại ca, xoa xoa nước mắt và nước bọt của mình trên áo ngủ của anh.
“Baby, em nên biết vì sao bọn anh không cho em tham gia trận đấu, chờ em qua thời kì này thì muốn làm gì anh cũng không phản đối.” Hôn hai mắt ướt át của em trai, nụ hôn của Anthony từ từ trượt xuống phía dưới, “Baby, không được tùy hứng nữa, biết không?”
“Đã biết, ” Ogihara cười “Hì hì”, dựa vào vai anh hỏi, “Anh, anh nói xem, nụ hôn giữa tình nhân và người thân có giống nhau không?”
“Đương nhiên không giống.” Hall trả lời thay, anh xoay mặt em trai lại nghiêm túc hỏi, “Sao tự nhiên Baby lại hỏi chuyện này?” Sắc mặt của Hall và Anthony lập tức thay đổi.
“Bởi vì tự nhiên nghĩ đến nhị ca có nhiều bạn gái như vậy, thật hiếu kỳ liệu nhị ca có nhầm lẫn bạn bè với người yêu không. Hôm nay xem TV, là về bạn bè và người yêu, em có chút tò mò.” Đánh chết Ogihara cậu cũng không dám nói chuyện mình bị hôn với các anh.
Anthony và Hall nhìn em trai hồi lâu, không phát hiện cậu có gì lạ thì mới yên lòng. “Anh sẽ hôn em một cái em sẽ biết được người thân hôn là như thế nào, nhưng mà em còn nhỏ, anh không muốn em thể nghiệm nụ hôn của người yêu quá sớm!” Tốt nhất là không nên có người yêu, những lời này Hall chỉ nói trong lòng.
“Anh đã từng hôn em rồi.” Nụ hôn đầu tiên của cậu đã bị anh lấy mất rồi còn gì.
“Cái đó không tính.” Hall kéo em trai qua, “Lúc đó anh chỉ chạm nhẹ em một chút, không tính là hôn.” Nói xong, Hall liền phủ lên đôi môi cậu.
. . . . Rời khỏi đôi môi em trai, Hall cười hỏi: “Biết anh hôn thì có cảm giác gì chưa?” Hai mắt Hall rất bình tĩnh, không một chút gợn sóng nào.
Ogihara thở phì phò, lau lau nước bọt không biết là của ai, “Anh, anh toàn làm nước bọt dính ngoài miệng em thôi, thật mất vệ sinh.” Chuyển mình, nằm lên lưng đại ca, Ogihara nói, “Em biết rồi.” Nói xong, đầu của cậu bị nâng lên.
“Đại ca thì sao? Baby không muốn biết?” Anthony cúi đầu.
———————-
“Tezuka, tôi biết mình không nên tự ý quyết định, tôi đã bị các anh tôi mắng hai ngày rồi, anh cũng đừng mắng tôi nữa. . . Sẽ không. . . Tuyệt đối sẽ không tự quyết định nữa. . . Vâng vâng. . . nhất định sẽ thương lượng với anh. . . anh tha tôi đi. . . Vợt tennis của tôi cũng mất, muốn đánh cũng không đánh được. . . A. . . Anh đừng trở về, tôi đáp ứng anh không làm ẩu là được. . .” Ogihara vừa xin lỗi Tezuka vừa nghĩ xem là ai bán đứng cậu.
“Itsuki-chan, chụp ảnh của em rồi gửi cho tôi, tôi muốn xem mặt em.” Ở bên Đức cách xa nghìn dặm, khi nhận được tin tức Tezuka liền lập tức gọi điện thoại cho Ogihara. Anh không ngờ mình mới vừa đi Ogihara đã làm liều rồi.
“Rốt cuộc là ai bán đứng mình chứ.” Ogihara tức giận bất bình không cam lòng chụp ảnh rồi gửi Tezuka, không lâu sau khi đối phương nhận được thì trong điện thoại liền vang lên giọng nói lạnh đi cả mười độ, “Itsuki-chan, khi tôi đi em đã đáp ứng tôi thế nào?” Ogihara cảm thấy có khí lạnh truyền trong điện thoại ra.
“Tezuka. . . bên Đức thế nào? Hoàn cảnh có tốt không? Khi nào có thời gian tôi sẽ đi thăm anh, anh bắt đầu luyện tập phục hồi rồi sao?” Ogihara nỗ lực chuyển trọng tâm câu chuyện, nghe đối phương không trả lời thì khẽ khàng nói, “Tezuka, bọn họ nghĩ anh đi thì nhất định Seigaku sẽ thất bại. . . Tôi muốn để bọn họ biết, cho dù anh ở đâu thì cũng luôn bên cạnh Seigaku, Seigaku sẽ thắng.”
“Itsuki-chan. . .” Điện thoại vang lên tiếng thở thật dài, tiếp theo là một trận trầm mặc, ngay khi Ogihara tưởng rằng Tezuka còn định dạy bảo cậu thì trong điện thoại truyền ra một câu, “Tôi rất nhớ em.” Mặt Ogihara không chịu thua kém liền nóng lên.
“A. . . Chuyện này. . . Anh hãy trị liệu thật tốt, tranh thủ có thể sớm trở về một chút, tất cả mọi người rất nhớ anh.” Ogihara tuyệt không thể ứng phó được với lời nói trực tiếp như vậy.
“Tôi biết mà.” Người ở đầu dây bên kia vẫn luôn kiên định như vậy.
Hai người lại hàn huyên một lúc rồi Ogihara mới cúp điện thoại. Sờ sờ mặt, bất mãn nhìn điện thoại ── cậu yếu ớt đến vậy sao ── cửa sổ sát đất chiếu ra gương mặt một người mà chỉ qua mấy tháng đã có thay đổi rất lớn. Gương mặt vốn rất giống mẹ dần dần trở nên không biết giống ai nữa, nhìn qua thì vẫn là cậu, nhưng nhìn kĩ thì có thể nhận ra dáng vẻ của cậu có sự thay đổi, giống. . . một bức tranh. Không thể nói rõ là vì sao, Ogihara luôn nhớ tới bức tranh đó, cậu nghĩ mình đã quên cái gì, nhưng nghĩ mấy ngày cũng không ra.
“Rốt cuộc là cái gì chứ?” Nhìn ngoài cửa sổ, Ogihara tự hỏi, trong mộng. . . hình như cậu thấy một biển hoa thật lớn. . . Hoa màu trắng, có viền vàng. . . đầy khắp núi đồi. . .
Trước mắt đột nhiên tối sầm, ngay khi Ogihara hoảng hốt thì lại khôi phục bình thường, vỗ vỗ lên đôi mắt, cảm thấy chính mình bên trong thủy tinh có chút trong suốt. . .
Chương 118: Định nghĩa của hạnh phúc
Xuống xe, Ogihara vẫy tay chào đại ca, hẹn đại ca hai giờ nữa lại đến, Ogihara vào hiệu sách phía sau. Chọn lựa khoảng hơn một tiếng đồng hồ, mua vài quyển sách cho mình và mẹ, thấy đã đến giờ Ogihara liền trả tiền rồi đi. Đi tới cửa, Ogihara chờ xe của đại ca, bỗng có người đụng vào cậu, sách rơi xuống đất, Ogihara cũng bị đẩy ngã ra đất.
“Này, mày làm tao bị thương rồi.” Ogihara bị đụng còn chưa kịp mở miệng, người đẩy cậu trái lại tức giận nhổm dậy kéo Ogihara từ dưới đất lên, “Này, ranh con, mày nói nên làm sao bây giờ.”
“Là anh đụng vào tôi đấy chứ.” Giật khỏi bàn tay đang giữ tay mình, Ogihara đội lại mũ, người đẩy cậu khi thấy mặt Ogihara lại càng không có ý tốt nói, “Ranh con, không muốn nát mặt thì đưa tiền viện phí đây!”
Trấn lột! Ogihara lập tức hiểu ra, cậu bị người ta trấn lột! Chưa từng gặp phải chuyện này, phản ứng đầu tiên của Ogihara là nhìn xung quanh xem có cảnh sát không.
“Đồ khốn. . . Mày lại còn muốn tiền viện phí nữa à?” Tên lưu manh bị người xách lên từ phía sau, hắn còn chưa nhìn rõ đã bị một đấm làm cho lăn trên mặt đất, tiện thể còn bị hung hăng đá hai cái. Nhặt sách của Ogihara ở dưới đất lên, Akutsu trả lại cho cậu.
Nhận lại sách, Ogihara cảm kích nói: “Akutsu, cảm ơn anh.”
“Ngu ngốc, ” ai biết Akutsu vừa mở miệng thì ngữ khí đã không tốt, “Sao không chạy? Đứng ở đây chờ bị đánh?!”
“Tôi. . .” Ogihara cũng rất tức giận, “Lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này, làm sao so với anh được?”
“Hừ!” Akutsu đứng bên cạnh Ogihara, tựa vào cột đèn, cũng không nói gì. Ogihara lấy trong túi ra hai trăm yên, “Akutsu, cảm ơn anh, tôi mời anh uống gì nhé, thuận tiện mua hộ tôi bình trà chanh luôn.” Akutsu không để ý cậu, đi, Ogihara thì cười thật tươi, “Cậu muốn mời, vậy tôi không khách khí nữa.” Thì ra Akutsu đến cửa hàng tự động mua hai lon đồ uống trở về, trong đó một là trà chanh mà Ogihara thích.
“Mặt có chuyện gì?” Akutsu uống bia hỏi.
“Bị thương trong trận đấu.” Ogihara cảm thán thế sự vô thường, lúc đầu có sự cố với Akutsu như vậy, hôm nay lại có thể bình tĩnh đứng nói chuyện phiếm với hắn.
“Seigaku chắc chắn là vào chung kết rồi.”
“Ừ, nghe nói đối thủ là Rokkaku. . . Akutsu, có muốn đến xem không?”
Akutsu không trả lời, ném lon bia đã uống hết vào thùng rác, xoay người đi, Ogihara thấy kì lạ, chợt nghe phía sau có người khẩn trương hỏi: “Baby? Sao em lại ở một chỗ với hắn?”
Quay đầu, Ogihara đưa sách cho đại ca, “Anh, vừa rồi em bị trấn lột, là Akutsu đã cứu em đó.”
“Trấn lột?!” Anthony vội vã kéo Ogihara kiểm tra, “Có bị làm sao không?”
“Không sao, người kia vừa định đe dọa em thì Akutsu đã tới rồi, em không sao. Anh, em đã nói rồi mà, Akutsu không phải là người xấu.” Nghe em trai nói không có việc gì, Anthony mới yên lòng, kéo cậu lên trên xe, “Nhưng hắn làm em bị thương là sự thực.”
“Không phải anh ta muốn làm em bị thương, anh ta tìm Ryoma đấy chứ. Anh, đều qua rồi, đừng giận nữa.” Đưa trà chanh của mình tới bên miệng đại ca, Ogihara thành công làm đại ca nở nụ cười. Akutsu, tôi biết nhất định anh sẽ đến xem mà. . .
“Ryoma, Fuji, mau vào.” Fujika nhiệt tình gọi hai người đang nói chuyện vào nhà, nghe được Ogihara liền chạy từ thư phòng đến, “Các anh tới rồi, hơi quá đáng, đi ra ngoài chơi mà lại không gọi tôi, tôi muốn tuyệt giao với các anh.”
“A, chúng tôi sai rồi, xin Itsuki-chan tha thứ chúng tôi đi.” Đưa đồ ăn mang về từ Chiba cho Ogihara, Fuji xin lỗi.
“Thế này vẫn chưa đủ đâu nha.” Hộp quà rất nặng, có thể thấy những thứ bên trong rất phong phú.
“Thế nào, ở Chiba vui không?” Ogihara mở hộp quà ra, bắt đầu ăn, thấy cậu ăn uống được, Fuji cười rất vui vẻ.
“Mada mada dane.” Ryoma nhìn mặt Ogihara một chút, thấy vết thương lành rất khá cậu mới yên lòng.
“Rất được, chúng tôi gặp người của Rokkaku, đến trường bọn họ tham quan một chút. Người của Rokkaku rất thú vị, cách huấn luyện của bọn họ cũng rất mới mẻ.” Fuji kể cho Ogihara chuyện lúc bọn họ đến Chiba, kể cả chuyện về ông lão huấn luyện viên kì quái của Rokkaku. Ogihara càng nghe càng thấy ghen tỵ, không phải ghen tỵ với Rokkaku, mà là ghen tỵ Fuji bọn họ được tới biển.
“Thật muốn ra biển quá, trời nóng như thế ra biển nhất định rất mát mẻ, tôi nhớ ngày trước mình không biết bơi, daddy và các anh dạy thế nào cũng không học được. Sau này quen Ryoma, còn đến nhà Ryoma chơi, Nanjiro-san biết tôi không biết bơi thì trực tiếp ném tôi xuống hồ bơi, chú ấy đứng trên nhìn. Ryoma muốn nhảy xuống hồ bơi cứu tôi, Nanjiro-san không cho, sau đó tôi lại bơi được.” Kể lại câu chuyện học bơi của mình, trong lòng Ogihara vẫn còn chút khiếp sợ, sau đó nhìn vẻ mặt thối thối của Ryoma, Ogihara cười ha ha, “Ha ha, lại nói tiếp, tớ và Ryoma đồng bệnh tương liên nhỉ, Rinko-san nói lúc đầu khi Ryoma cũng học bơi như thế, quả nhiên Nanjiro-san rất ác liệt.”
“Mada mada dane.” Đôi mắt Ryoma bỗng rực sáng, đột nhiên đứng lên chạy đến trước mặt Fujika đang ở phòng bếp cắt hoa quả cho họ, cúi đầu nói, “Bác gái, chúng con muốn mang Backy đi biển, có được không ạ?”
Fujika kinh ngạc nhìn Ryoma, lời con trai vừa nói nàng cũng nghe được, hành động của Ryoma làm nàng rất cảm động, “Được, đương nhiên là được.” Đi tới phòng khách, Fujika hôn lên cái trán lạnh lẽo của con trai, từ ái nói, “Backy, đã lâu mommy không đi ngắm biển cùng con rồi. Một nhà chúng ta, gọi cả Ryoma, Fuji, Atobe với Yukimura, mấy người bạn tốt nhất của con, chúng ta cùng đi ngắm biển đi.”
Ôm lấy mẹ, Ogihara nhẹ nhàng nói: “Mommy, cảm ơn mẹ. . .” Yêu cầu của cậu luôn luôn được thỏa mãn, không để mình lộ ra thương cảm, Ogihara cười rất vui vẻ, rất đẹp.
Bạn hỏi tôi hạnh phúc là gì
Tôi trả lời: ăn một miếng bánh mẹ làm
Bạn hỏi tôi hạnh phúc là gì
Tôi trả lời: uống một ngụm rượu nho của cha
Bạn hỏi tôi hạnh phúc là gì
Tôi trả lời: đứng lên chân anh trai khiêu vũ
Tôi hỏi bạn hạnh phúc là gì
Bạn trả lời: khi khổ sở thì có người ở bên vỗ về bạn
Tôi hỏi bạn hạnh phúc là gì
Bạn trả lời: khi thương tâm thì có người khóc cùng bạn
Tôi hỏi bạn hạnh phúc là gì
Bạn trả lời: khi vui vẻ thì có người cùng bạn lăn lộn trong tuyết
Bạn hỏi tôi: bạn hạnh phúc không
Tôi trả lời tôi rất hạnh phúc
Tôi hỏi bạn: bạn hạnh phúc không
Bạn trả lời bạn rất hạnh phúc
Bạn hỏi tôi: giờ khắc này hạnh phúc của bạn là gì
Tôi trả lời: cùng bạn bè và người thân ngắm biển
“A! Ryoma, cậu phạm quy!”
“Backy, cậu xấu lắm!”
“Ha ha ha. . . A! Keigo. . . Anh làm áo tôi ướt rồi!”
“Itsuki-chan, muốn làm ướt áo bổn đại gia không dễ dàng như vậy đâu. . .”
“Ha ha. . . Keigo. . . Mát chưa. . .”
“Tách tách”, Fuji dùng máy ảnh chụp lại người có nụ cười như thiên sứ ở phía trước kia, nụ cười sáng chói mắt làm người trên bãi biển không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt về phía cậu. Trên mặt thiếu niên là nụ cười vô lo vô nghĩ; phía sau thiếu niên là hai người chạy đuổi theo cậu, chốc chốc lại nhấc chân hắt nước lên người cậu.
Tuy rằng bị truy đuổi nhưng thiếu niên không hề kinh hoảng, cúi người nghiêng đầu, dùng sức hắt nước biển về phía người gần mình nhất, căn bản mặc kệ chính mình đã ướt đẫm. Do vận động nên mặt cậu rất hồng nhuận, gió trên biển mang mùi hương nhàn nhạt tới bãi cát, tới chỗ mọi người đang nhìn cậu.
“Fuji. . . Đừng để Itsuki-chan lên sân đấu nữa, tôi không muốn lại nhìn thấy vết thương trên người cậu ấy.” Trên xe lăn, hai mắt Yukimura mỉm cười nhìn người phía trước đang chơi đùa cuồng nhiệt với Ryoma và Atobe.
“Tôi sẽ để ý cậu ấy.” Fuji chuyên tâm chụp ảnh, anh không muốn bỏ qua bất kì một tấm ảnh nào, không muốn bỏ qua bất kì một vẻ mặt hay hành động nào của Ogihara. Trên màn ảnh, thiếu niên giống như tinh linh Haiti, chân trần đi tới chỗ mình, Fuji đóng máy ảnh thật nhanh, bỏ lỡ một nụ cười giảo hoạt bên miệng thiếu niên.
Chạy đến trước mặt Fuji, dưới ánh mặt trời chiều, thiếu niên mỉm cười ngọt ngào với Fuji, trong nháy mắt khi Fuji kinh ngạc đến ngây người, bàn tay giấu ở sau lưng vung lên, “Shusuke, cùng nhau mát mẻ một chút đi.” Chỉ kịp bảo vệ cameras, người Fuji bị thiếu niên cầm khăn tay không biết ở đâu ra quăng đầy nước. Nhưng thiếu niên lại rất cẩn thận không để chạm đến Yukimura ở bên cạnh.
“Itsuki-chan. . . Chơi vui không?” Cất cameras cẩn thận, Fuji cười tủm tỉm hỏi, Ogihara trốn phía sau Yukimura không hề sợ nói, “Có chứ, rất vui, nhưng Shusuke không xuống với mọi người, thấy thiếu ghê cơ. Shusuke. . . Tôi, Ryoma và cả Keigo đều ướt hết người rồi, Shusuke không thể ngoại lệ, không thể nha.” Học động tác của Momoshiro, Ogihara phe phẩy ngón tay.
“Baby, nên về nhà thôi, cẩn thận bị cảm.” Anthony cầm khăn tắm bao lấy em trai, hôm nay em trai rất vui vẻ, đã bao lâu anh chưa thấy thiên sứ vui vẻ như thế rồi? Không. . . không phải thiên sứ. . . là bảo bối của họ.
“Vâng, ” Ogihara quay đầu lại, thấy Atobe và Ryoma cũng quấn khăn tắm, quay đầu nhìn mặt trời chiều một chút, “Seiichi. . . Chờ anh khỏe, chờ Tezuka từ Đức trở về. . . chúng ta lại đi ngắm biển, lại cùng nhau nghịch nước.”
“Ừ.” Ba người đồng thời trả lời. . . Mà lời hứa hẹn này lại trở thành một nỗi đau đớn trong lòng họ, nỗi đau này giằng co thật lâu thật lâu. . .
Chương 119: MV?
Ogihara cảm thấy khó hiểu nhìn người đột nhiên ngăn cản mình, sau đó đầu tiên là tự giới thiệu rồi tiếp theo nói liên tục một tràng dài. Nhức đầu, Ogihara nhìn trái nhìn phải, ngần ngại hỏi: “Ừm, chú này, có phải chú. . . tìm nhầm người không?”
Seiichi sắp phải phẫu thuật, nhân lúc không có trận đấu, cậu nói một tiếng với người thân rồi đi bệnh viện thăm Seiichi, mẹ còn hầm canh gà bảo cậu mang cho Seiichi. Nhưng từ lúc đi ra khỏi bệnh viện cậu đã bị người cản đường kéo tới một bên, nói “Thiên sứ ác ma” gì đó, làm cậu không hiểu ra sao.
“Không hề, tuyệt đối không hề, cậu xem.” Yamamoto Jiro đầu đầy mồ hôi lấy một tấm ảnh trong cặp ra đưa tới trước mặt Ogihara, “Người này chính là cậu mà.” Nếu như không phải đúng lúc xe hắn bị hỏng, hắn sẽ vẫn không tìm được cái người đã làm hắn điên cuồng suốt hai ngày nay, trong lòng Yamamoto càng không ngừng cảm kích các vị phật tổ.
Ogihara cầm lấy ảnh xem, không ngờ đó chính là ảnh chụp cậu ở biển hai ngày trước, “Là tôi. . .Thế nhưng. . . sao chú lại có ảnh của tôi?” Ogihara lùi về phía sau hai bước, trong mắt là cảnh giác, ông chú đầy râu này rất khả nghi.
“A, cậu đừng sợ, tôi không phải là người xấu.” Yamamoto lau mồ hôi, lại vội vàng lấy danh thiếp của mình ra, “Tôi là đạo diễn, gần đây tôi đang làm MV cho một ca khúc, thế nhưng vẫn không chọn được người thích hợp. Hôm trước có một người bạn của tôi chụp được ảnh cậu ở biển, tôi vừa nhìn liền phát hiện cậu chính là người lý tưởng nhất, cho nên tôi muốn mời cậu làm diễn viên trong MV, sắm vai thiên sứ. A, tôi quên nói, tên của ca khúc là “Khế ước linh hồn” , kể câu chuyện về thiên sứ và ác ma.” Yamamoto lấy ca từ ra cho Ogihara, đồng thời giới thiệu đại khác nội dung ca khúc.
Yamamoto vốn tưởng rằng nhất định Ogihara sẽ đồng ý, kết quả Ogihara liền nói với hắn: “Xin lỗi, người nhà tôi sẽ không đồng ý đâu.” Yamamoto choáng váng, thấy Ogihara chuẩn bị đi, Yamamoto lập tức kéo Ogihara, đau khổ cầu xin nói: “Xin lỗi, cậu có thể suy nghĩ một chút sao? Ca khúc này thật sự rất hay, tuy rằng kể về câu chuyện của thiên sứ và ác ma nhưng nó cũng là một ca khúc được dùng để phát trên truyền hình, chủ đề của nó làm chúng ta vẫn giữ trong lòng một phần tình yêu, một phần tình yêu với thế giới này. Cậu hãy suy nghĩ một chút, cậu thật sự là người thích hợp nhất.” Vừa nhìn thấy cậu bé này một lần, hắn chỉ biết rằng hắn không phải lo lắng về diễn viên của MV nữa. Yamamoto chưa từng có loại chấp nhất này với bất kì người nào.
Yamamoto Jiro, nhà chế tác âm nhạc kiêm đạo diễn MV nổi tiếng nhất Nhật Bản, MV của những ca khúc do hắn chế tác ngoài thành công về mặt thương mại còn còn có thể mang đến lực ảnh hưởng và nổi tiếng lớn cho ca sĩ. Mà từ trước đến nay hắn nổi tiếng nghiêm khắc trong việc chế tác MV, rất nhiều người trong số những diễn viên đóng MV của hắn đã trở thành ngôi sao. Nhưng tính tình của Yamamoto khá lập dị, có lẽ đó là bệnh chung của những người làm nghệ thuật, càng nổi tiếng thì tính cách càng quái dị. Hắn từng vì lựa chọn diễn viên cho MV mà đổi người đến ba lần, mà lần này, hắn đã chọn Ogihara.
Ogihara cũng rất khó xử, đầu tiên là cậu không thích xuất đầu lộ diện, phiền phức của mình đã quá nhiều rồi, thứ hai, nhất định người nhà cậu sẽ không đồng ý chuyện này. “Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng chú, chú nên tìm người khác đi, người nhà tôi không thích tôi. . . ừm. . . nói như thế nào nhỉ. . . Đóng MV thì sẽ có rất nhiều người xem đi. . . Tôi. . .”
“Cậu không muốn lộ mặt sao?” Yamamoto đã nhận ra nguyên nhân Ogihara không đồng ý.
“Cũng có thể nói như thế.” Ogihara không trả lại ảnh chụp mà đem cất đi, “Hơn nữa, tôi cũng không thích người khác chụp ảnh mình, ảnh này tôi giữ.”
“Nếu như tôi đảm bảo người khác không nhận ra cậu thì sao?” Để giữ Ogihara lại, Yamamoto vội vàng nói, thấy Ogihara tỏ vẻ hoài nghi, hắn lập tức nhấc tay thề, “Tôi bảo đảm, nhất định sẽ không để người khác nhận ra người trong MV là cậu, cậu có thể tin tưởng chuyện này. Hơn nữa, cậu không muốn có một thứ có thể lưu giữ vĩnh viễn hình ảnh của mình sao? Khi MV được tung ra, sẽ có rất nhiều người biết thì ra trên thế giới này này lại có một vị thiên sứ như vậy.”
Ogihara có chút thất thần. . . MV vĩnh viễn lưu lại hình ảnh của mình. . . “Tôi không phải là thiên sứ. . .” Nếu như cậu thật sự là thiên sứ, có lẽ sẽ không giống như hiện tại, phải sợ hãi như thế.
“Đương nhiên, thế giới này cũng không có thiên sứ, nhưng thực sự cậu rất phù hợp với cách mà mọi người nghĩ về thiên sứ. Khế ước linh hồn ── thế giới tràn ngập bạo lực và thương tổn, ác ma đã khống chế ý chí của nhân loại. Để tình yêu lại một lần nữa xuất hiện trong mọi người, thiên sứ đã ký kết khế ước với ác ma. . .” Thấy Ogihara bắt đầu dao động, Yamamoto nỗ lực khuyên bảo.
Sau khi Yamamoto nói đại khác nội dung câu chuyện, Ogihara hỏi một câu: “Cuối cùng thiên sứ sẽ biến mất sao?”
“Sẽ không, kết thúc là ác ma dừng ký kết khế ước, bởi vì hắn cũng không muốn thiên sứ biến mất.” Thấy đôi mắt của Ogihara đột nhiên rực sáng, Yamamoto biết hắn đã thành công.
“Có thể đảm bảo người khác không nhận ra tôi không?” Cậu. . . động lòng rồi. . . Thiên sứ, không biến mất. . .
“Đương nhiên! Điều đó là một chuyện quá dễ dàng với tôi.” Thấy Ogihara gật đầu, Yamamoto liền nhảy dựng lên như một đứa trẻ.
Ogihara rất căng thẳng, cực kì căng thẳng, sau khi cậu “không thoát được mê hoặc” mà đáp ứng yêu cầu của Yamamoto, cậu lại vô cùng khẩn trương và bất an. Thế nhưng, đã đáp ứng người ta rồi, thực sự cậu không thể đổi ý. Cho nên Ogihara bắt đầu tính toán hậu quả nếu như sự việc bại lộ, mông cậu sẽ phải ăn mấy cái tát. Cậu và Yamamoto đã hiệp nghị, mọi hành động quay chụp đều phải bí mật tiến hành, cậu không dám nói cho người nhà, không dám nói cho bất kì ai, trời biết, ngay lúc cậu kí tên vào hợp đồng cậu đã thấy hối hận rồi.
Hôm nay là trận đấu của Seigaku và Rokkaku, Ogihara xem xong trận đầu thì liền trốn vào góc phòng vặn ngón tay. “Đại ca. . …. ít nhất … phải mười cái tát. . . Nhị ca, ít hơn một chút. . . bảy cái tát, daddy. . . có mommy, chắc daddy sẽ không đánh mình đâu. . . Ừm. . . chắc cũng phải vài cái. . .” Ogihara càng nghĩ càng thấy hôm qua chắc mình bị sét đánh thì mới đáp ứng đối phương. “Làm sao bây giờ, thực sự chết chắc rồi.” Rơi vào hoảng loạn, Ogihara không phát hiện bầu trời thay đổi, khi nước mưa rơi xuống đầu thì cậu mới phát hiện ra là trời đã mưa rồi.
Một cái áo phủ lên đầu Ogihara, ngẩng đầu nhìn, Ogihara cười rộ lên: “Akutsu, tôi biết anh sẽ đến mà.”
“Người của Seigaku đang tìm cậu đấy.” Akutsu bỏ lại một câu liền đi, Ogihara vừa nghe thì vội vã đứng lên chạy ra ngoài, quả nhiên có người đang gào gọi tên cậu. Không xong, cậu đã quên bây giờ đang là thi đấu trực tiếp mà, không tìm được cậu nhất định mọi người sẽ lo lắng.
“Itsuki-chan! Itsuki-chan, em ở đâu? Itsuki-chan!” Fuji lo lắng gọi, không để ý mưa to đang trút xuống người mình.
“Shusuke.” Thấy Fuji ở phía trước đang lo lắng tìm cậu, Ogihara vội chạy tới.
“Itsuki-chan!” Fuji vừa thấy Ogihara thì lập tức ôm lấy cậu, khẩu khí bất ổn hỏi, “Em đã đi đâu vậy? Sao lại không nói với mọi người một tiếng? Có phải thân thể khó chịu không?” Kéo áo không biết là của ai trên người Ogihara xuống, Fuji kéo cậu vào ngôi đình bên cạnh, kiểm tra trên dưới thân thể của Ogihara.
“Xin lỗi, tôi thấy trời nóng quá nên chạy ra chỗ bóng mát hạ nhiệt, kết quả lại ngủ gật, đã quên thời gian, xin lỗi.” Lấy áo phủ lên thân thể ướt đẫm của Fuji, Ogihara nắm bàn tay hơi lạnh của Fuji mà xin lỗi, cậu lại làm người khác lo lắng vì mình rồi.
Fuji bỗng nhiên nghiêm túc kéo Ogihara lại, hôn lên môi cậu. Ogihara không hề cử động, an tĩnh thừa nhận nụ hôn đầy bất an của Fuji. Khi xung quanh vang lên âm thanh tìm kiếm Ogihara, Fuji mới buông Ogihara ra.
“Itsuki-chan, đừng không nói tiếng nào đã biến mất không thấy tăm hơi. Sau này đi đâu phải nhớ nói cho tôi biết.” Lại phủ cái áo lên người Ogihara, Fuji hỏi, “Áo của ai đây?” Đối với hành động của mình vừa rồi, Fuji không hề xấu hổ chút nào.
“Của Akutsu đấy.” Ogihara trả lời làm đôi mắt Fuji mắt lộ ra hàn ý, Ogihara biết đối phương rất để ý nên liền giải thích, “Shusuke, Akutsu không phải là người xấu, trời mưa nên anh ta cho tôi mượn áo để che mưa, chuyện trước đây đều đã là quá khứ, hơn nữa anh ta không cố ý làm tôi bị thương mà.”
Fuji lấy một chiếc áo khoác sạch sẽ trong túi tennis của mình khoác lên người Ogihara, thế vào chỗ áo Akutsu, trước khi những người khác đến thì nói vào bên tai Ogihara: “Nào, Itsuki-chan, mặc áo của tôi đi, tôi mới là bạn trai của Itsuki-chan chứ.”
“Shusuke. . .” Ogihara chỉ cảm thấy tim đập “thình thịch” từng hồi, nhưng cậu không thể nói gì, bởi vì có người tới.
“Backy, cậu đã đi đâu vậy? Không phải nói đi mua đồ uống sao? Sao lại lâu như thế?” Ryoma tiến đến, trên mặt cũng mang theo khẩn trương.
“Itsuki-chan nói cậu ấy đi tránh nóng, kết quả lại ngủ quên.” Fuji cười ấm áp, thay Ogihara giải thích, bỏ áo của Akutsu vào túi của mình.
Thấy Ogihara không có chuyện gì, Ryoma cũng không trách cứ nữa mà cầm lấy túi của Ogihara, “Trời mưa, ngày mai mới tiếp tục trận đánh đơn 3, chúng ta về trước đi. Backy, sau này lúc nào cũng phải mang điện thoại theo.”
“Ừ.” Nghĩ đến chuyện ngày mai, Ogihara do dự nói, “Ngày mai chắc tớ không tới được, tớ muốn đến bệnh viện, Ryoma, cậu không có vấn đề gì chứ?”
“Mada mada dane, ngày kia nhớ đến nhà tớ ăn cơm, với lại kiểm tra xong phải nói kết quả cho tớ.” Nắm tay Ogihara, Ryoma chờ mưa nhỏ đi, mà tay kia của Ogihara lại bị Fuji cầm, hai người cứ nắm tay Ogihara như vậy, bên tai Ogihara là lời căn dặn của mẹ. . . Mommy. . . Con không có cách nào cự tuyệt. . . Con nên làm gì bây giờ?
Ogihara không thừa nhận mình là một người giỏi nói dối, cậu không thích nói dối, nhưng mấy ngày nay ngày nào cậu cũng đang nói dối. Seigaku thuận lợi tiến vào trận chung kết, cậu không tham gia huấn luyện, hơn nữa còn nghỉ buổi học cuối tuần, Ogihara giấu người nhà và bạn bè len lén chạy đến chỗ Yamamoto quay MV. Cậu lấy cớ với người nhà là đến trường học giúp mọi người luyện tập, mỗi khi nghĩ đến ngày nào đó lời nói dối bị vạch trần cậu sẽ thảm đến thế nào, Ogihara lại cầu khẩn MV mau quay nhanh một chút. Thế nhưng Yamamoto chỉ thỏa mãn về cậu, đối với những diễn viên khác thì luôn luôn không hài lòng, kịch bản cứ sửa rồi lại sửa, làm tim Ogihara càng ngày càng muốn nhảy tới cuống họng.
Hôm nay nhận được điện thoại của Yamamoto, nói là đã tìm được một người thích hợp nhất để đóng ác ma, Ogihara ôm tâm tình hoài nghi chạy tới cạnh biển. Khi cậu chạm mặt đối phương, hai người đồng thời hô:
“Ogihara? !”
“Kirihara? !”
Không ngờ lại gặp người quen! Ogihara gào thét trong lòng, cái này muốn mọi người không biết cũng khó.
“Yamamoto-san, Kirihara đâu giống ác ma đâu, rõ ràng chỉ như chú thỏ con.” Trong đầu Ogihara hiện lên cảnh Kirihara bị Sanada đánh, khi đó Kirihara rất đáng thương mà. Lời này làm mặt Kirihara hơi đỏ lên, hắn cũng không biết sao mình lại bị người ta tìm đến đóng cái vai ác ma gì đó.
Yamamoto thần bí cười hề hề, “Cậu cứ xem sẽ biết, nhân viên hoá trang đâu, bắt đầu hóa trang cho họ đi.”
“Kirihara, chuyện này anh có thể giữ bí mật không?” Khi hai người hoá trang thì Ogihara nói.
“A, cậu cũng phải giữ bí mật cho tôi, bị đội phó Sanada biết thì tôi chết chắc.” Hai người đồng thời gật đầu, thật vui vẻ vì đối phương chịu giữ bí mật cho mình, hoàn toàn không nghĩ tới tai nạn mình có thể gặp phải.
Thiên sứ “nhát gan” và “sợ hãi” trạc trạc hai má của ác ma: “Kirihara. . . Tôi nhìn lầm anh rồi. . . Anh. . . thực sự là ác ma mà, mắt lại có thể thành màu đỏ được.”
Ác ma “tàn bạo” và “hung ác độc địa” cúi đầu: “Tôi. . . Khi người khác làm tôi tức giận thì tôi sẽ biến thành như thế. . .” Về phần vì sao không dám ngẩng đầu, là bởi vì hình ảnh của thiên sứ làm hắn không dám nhìn. Giấu mặt dưới đầu ngón tay của thiên sứ, ác ma cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn lần đừng để đội trưởng xem bộ MV này.
Editor lảm nhảm: mọi người nhìn bạn này coi có giống ác ma không nào
Chương 120: Người bạn mới
Trận chung kết của Rikkaidai và Seigaku chậm lại một tuần vì thời tiết xấu, mà không biết là hên hay xui, cuộc phẫu thuật của Yukimura vì lo lắng đến an toàn nên cũng bị chậm lại một tuần, thế nên Yukimura và Ogihara đã định trước là không thể xem được trận chung kết. Tuy nhiên so với Yukimura đang thất vọng mà nói, Ogihara lại không có chút cảm giác nào. Từ sau khi quay xong MV, cậu đã nghĩ đến việc tìm một chỗ trốn, chờ sau khi phong ba qua đi mới xuất hiện. Ogihara biết mình bị lừa, cho dù cậu đeo tóc giả, mặc váy, hóa trang, cậu vẫn là cậu, vẫn có thể bị nhận ra, Ogihara đã chuẩn bị tốt tinh thần chịu đòn rồi.
“Itsuki-chan, nước trái cây uống không ngon à?” Atobe gõ gõ bàn để người nào đó hoàn hồn. Hôm nay nhà Atobe mời cả nhà Douglas ăn, là lời mời cá nhân nên trong biệt thự chỉ có người nhà Atobe và Douglas. Hai người là bạn thân nên tự nhiên đi ra bên ngoài nói chuyện phiếm. Nhưng trước sau Ogihara cứ không yên lòng, Atobe quyết định hỏi rõ ràng.
“Không phải, uống ngon lắm.” Nói xong, Ogihara liền uống sạch sẽ nước trái cây, gần đây càng ngày cậu càng không ăn được gì hết, thế nhưng thường cảm thấy khát, uống nước rồi cũng vẫn khát.
“Em có tâm sự.” Atobe cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp hỏi.
Ogihara phiền muộn ôm cái gối lên vùi mặt vào, “Keigo, bây giờ chết chắc rồi, tôi sẽ bị anh tôi đánh chết đó, không, không phải đánh chết, là cái mông nở hoa.”
“Làm sao vậy?” Bỏ gối ôm của Ogihara ra, không cho cậu làm mình nghẹt chết, trên mặt Atobe đã không còn nụ cười.
Ogihara cầm lấy tóc, lắc đầu, “Anh đừng hỏi, đến lúc đó anh sẽ biết, nếu như đến lúc đó mà các anh vẫn không biết thì tôi sẽ vô sự. Về phần là chuyện gì, chờ qua chuyện thì tôi sẽ nói với anh, nói không chừng sẽ không cần tôi nói đâu.” Ogihara nói cực kì vòng vo, có lẽ chính cậu cũng không biết nên nói như thế nào. Thấy lông mày Atobe nhăn lại, Ogihara cầu xin nói, “Keigo, trước tiên anh đừng hỏi, nói chung, tôi đã làm một chuyện mà nếu các anh tôi biết thì cái mông tôi nhất định nở hoa. Tôi đang lo lắng, trước khi sự việc bùng nổ thì tôi nên đi đâu cho an toàn đây.”
Ogihara biết, cậu có thể tìm Atobe, nhờ Atobe nghĩ cách ngăn bộ MV được đưa ra thị trường, nhưng cậu không làm được. Chính cậu đã ký hợp đồng, vì bộ MV này, Yamamoto-san mất nhiều công sức như vậy, cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cho nên, dù cho cái mông của mình sẽ nở hoa, cậu cũng chấp nhận.
Atobe ưu nhã uống một ngụm rượu, vỗ Ogihara một chút, “Sợ cái gì? Nếu như thực sự có chuyện khiến em lo lắng như vậy thì em đến tìm tôi là được rồi, tôi sẽ giúp em nói chuyện để anh trai em giơ cao đánh khẽ thôi. Nếu không thì em trốn ở chỗ tôi cũng được đấy, em còn chưa thử nằm cái giường nước em tặng tôi đúng không?” Atobe cũng không lo lắng Ogihara làm chuyện gì kinh thiên động địa, với anh thì chắc cũng chỉ là vài chuyện nhỏ thôi.
“Ha ha. . . Ha ha ha. . .” Ogihara cười khúc khích hai tiếng, nhưng trong lòng thì khóc to. Hình ảnh tuy rằng chỉ là giả nhưng nếu truyền bá khắp nơi, chỉ sợ cái người trước mặt này cũng sẽ tức giận thôi, cậu nhất định phải trốn đi!
Trân sân bóng, Ryoma liên tiếp sai lầm, tình huống không đạt đến trạng thái tốt này của Ryoma làm Ogihara đang rối rắm cũng chú ý tới. Vào sân bóng, Ogihara hỏi: “Shusuke, Ryoma làm sao vậy?” Âm thầm tự trách mình gần đây vì lo lắng chuyện MV mà không quan tâm người bên cạnh.
“Không biết, hôm nay Ryoma rất không ổn.” Vẻ mặt Fuji rất nghiêm túc.
Nhìn việc tập luyện trong sân một chút, Ogihara trực tiếp đi lên kéo Ryoma, “Huấn luyện viên, em tìm Ryoma có chút việc.” Rồi liền lôi người đi luôn.
Trong hoa viên trường học, Ogihara mua cho Ryoma lon Fanta mà cậu thích nhất, đưa sang, “Ryoma, nói cho tớ, làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Ryoma cúi đầu uống, khí thế trên người đã mờ nhạt đi rất nhiều, cả người có vẻ có chút tiêu trầm.
“Ryoma không coi tớ là bạn sao?” Ogihara thở dài, thương tâm nói, “Bởi vì sức khỏe tớ không tốt nên có chuyện gì Ryoma cũng không muốn nói cho tớ biết. Tớ đúng là kẻ tàn phế rồi, trước đây cái gì Ryoma cũng nói với tớ mà.”
“Backy!” Ryoma ngẩng đầu, trong mắt có phẫn nộ, “Tớ không cho cậu nói như vậy!”
“Vậy cậu nói tớ nghe xem cậu bị làm sao?” Ogihara bỏ mũ của Ryoma xuống, không cho cậu trốn tránh.
“Không thắng được game nào, ” Ryoma quay đầu, tự tin trong mắt đã bị hoài nghi thay thế, “Hôm qua tớ và Sanada đánh một trận, tớ không thắng được game nào. . .” Thất bại chưa từng có làm cậu mất đi ý chí chiến đấu, khiến cậu không biết mình nên làm gì, “Backy, tớ không biết tennis của mình có thể tiến xa hơn được nữa không, hay là tớ chỉ có thể đến trình độ này thôi.”
“Chát!” Mặt đã trúng một cái tát, Ryoma không ngờ Ogihara lại đánh cậu, còn rất đau.
“Từ bao giờ Ryoma mà tớ quen lại không tự tin như thế? ‘Mada mada dane’ của cậu đâu rồi? Lần nào cậu chơi bóng với tớ cũng thua, lúc đó cậu đâu có như vậy, sao vừa thua Sanada cậu đã uể oải như thế?” Đoạt lấy Fanta của Ryoma, Ogihara tự uống hết, “Muốn uống thì tự mua, cậu không phải Ryoma tớ quen.”
“Backy, ” Ryoma nói, “Cậu biết Sanada dùng mấy phút để đánh bại tớ không? Còn không đến mười phút. Backy, trong trận chung kết tớ không muốn thua anh ta, tớ muốn tìm ra cách để có thể thắng.”
Trả lại nước có ga, Ogihara ngửa đầu nhìn lên bầu trời, “Ryoma, rất nhiều chuyện chúng ta không thể nắm trong tay, nhưng có vài chuyện chúng ta vẫn có thể nắm chắc nó. Muốn chiến thắng đối thủ, đầu tiên phải chiến thắng chính mình, khi trong trận đấu đối thủ đánh ra một đường bóng rất lợi hại thì tớ đã nghĩ, nếu như là mình thì tớ có thể đánh ra đường bóng này không? Phải đánh như thế nào? Nguyên lý của nó là gì? Nếu đánh ra thì có thể thành công không? Khi tớ suy nghĩ những chuyện này, kẽ hở của đối phương xuất hiện ngay trong đầu tớ, bởi vì đối thủ là chính tớ, trận đấu này là của tớ và chính mình. Ryoma, cậu biết không, có đôi khi quá quan tâm đến thắng thua của trận đấu sẽ làm cậu không thể tập trung toàn bộ tinh lực của mình vào trận đấu. Chúng ta đã xem rất nhiều băng ghi hình trận đấu của Nanjiro –san rồi, mỗi trận đấu chú ấy đều có vẻ rất vui vẻ và dễ dàng. Ryoma, cậu như thế này thì đừng nói đánh với Sanada, đến Horio cũng có thể đánh bại cậu.”
Thấy Ryoma không hé răng, Ogihara đơn giản kéo cậu lại, “Đi, đánh với tớ một trận, tớ phải dạy bảo cậu một chút mới được.”
“Backy, cậu không thể chơi bóng.” Ryoma bị quở trách, trong lòng thấy dễ chịu đôi chút, tinh thần cũng hồi phục.
“Hừ, cậu như thế này thì tớ dùng chân cũng đánh thắng.” Kéo Ryoma trở lại sân bóng, cũng không quản người khác đồng ý hay không, Ogihara lấy vợt tennis trong túi của Fuji ra, “Đến, Ryoma, để tớ vùi dập cậu một lần nào.”
“Backy.”
“Itsuki-chan.”
Ryoma, Fuji và những người khác không tán thành nhìn Ogihara.
“Yên tâm, cậu ấy như thế này thì tôi cũng chẳng cần tốn nhiều sức.” Ogihara trực tiếp lên sân đấu, chuẩn bị tư thế, nhưng vợt tennis trên tay cậu liền bị người cướp đi. Người cướp đi vợt tennis của cậu làm tất cả mọi người thất kinh, bầu không khí trên sân thậm chí còn có chút khẩn trương nữa.
“Akutsu!” Người tới không phải ai khác, chính là Akutsu đã từng đánh người ở Seigaku.
“Akutsu, anh tới thật đúng lúc lúc, tên Ryoma đang thiếu dạy bảo, anh giúp tôi dạy bảo cậu ta một chút đi.” Ogihara vẫn vô tư nhường vị trí của mình ra, Akutsu cũng không phản đối, càng không rống cái câu “Đừng có ra lệnh cho tao!” với Ogihara, mà là cởi áo khoác, bày ra tư thế chơi bóng. Ryoma bên đối diện nhìn thấy Akutsu như vậy thì cũng làm ra động tác chuẩn bị.
Bên ngoài sân, Ogihara lặng lẽ hỏi Fuji: “Shusuke, áo của Akutsu có phải vẫn ở chỗ anh không?”
“Itsuki-chan yên tâm, tôi bảo Kawamura trả lại cho hắn rồi, hơn nữa còn giặt sạch.” Fuji thật cao hứng vì Akutsu lên sân đấu, nhưng lại có chút ghen nho nhỏ khi thấy thái độ của Ogihara khi Akutsu xuất hiện. Thế nên anh cười ha ha ôm lấy vai Ogihara, đỡ cậu ngồi xuống, rồi lại cười ha ha nhìn về phía Akutsu, nụ cười mang theo vài phần ý tứ cảnh cáo.
Akutsu hừ một tiếng, trào phúng nhìn Ryoma, “Thực sự là vô dụng, thằng ranh, chuẩn bị tốt chưa?” Vừa mới nói xong, cũng không chờ Ryoma trả lời, Akutsu liền đánh bóng sang.
“Akutsu, cảm ơn anh.” Từ chối sự “hộ tống” của hai người, Ogihara và Akutsu cùng nhau đi ra ngoài vườn trường, “Hôm đó anh cũng có mặt?” Ogihara nói tới trận đấu của Ryoma và Sanada.
“Ừ.” Akutsu khoác áo vào, ừ một tiếng.
“Ha, Akutsu đúng là ngoài lạnh trong nóng mà, hôm nay tới vì Ryoma đúng không?” Ogihara càng ngày càng thích Akutsu, đương nhiên, chỉ đơn giản là kiểu thích của bạn bè.
“Cậu bị bệnh.” Akutsu đột nhiên nói một câu, nụ cười của Ogihara chậm rãi trở thành thương cảm.
Gật đầu, Ogihara dừng lại nói với Akutsu: “Akutsu, anh có thể giúp tôi một việc không? Trừ anh ra, tôi cũng không biết có thể tìm ai nữa.”
“Nói đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top