Chương 346. Khởi linh trong mộng

Editor: Tiểu thư hắc quả phụ

“A?”

Lục Du Kỳ ngạc nhiên nhìn về phía Nhược Tà,
“Tốc độ của ta vừa rồi thực mau sao? Ta như thế nào không biết?”

Nhược Tà:......“Đúng, tốc độ vừa rồi của ngươi thực mau. Giống như là......”

Lời còn chưa dứt, Nhược Tà liền mở to hai mắt nhìn Lục Du Kỳ.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Lục Du Kỳ cảnh giác nhìn Nhược Tà, không tự chủ được lùi về sau hai bước.

Mấy người Tô Ngữ cũng không hiểu ra sao, không biết Nhược Tà đến tột cùng làm sao vậy.

Nhược Tà cũng mặc kệ ánh mắt Lục Du Kỳ như phòng lang, bước đến bên cạnh Lục Du Kỳ, một phen túm tay Lục Du Kỳ.

“Ta không thích nam nhân a, ngươi đừng kéo ta...... Khanh Yên, Yên Nhi, sao ngươi không quản quản nam nhân nhà ngươi?”

Lục Du Kỳ một bên giãy giụa, một bên không nhịn được tru lên.

Khanh Yên nghe xong lời này, chỉ cảm thấy mặt đầy xấu hổ.

Bất quá, nàng lại không có động.

Bởi vì thời điểm Nhược Tà như vậy, khẳng định có chuyện gì rất quan trọng.

Sau khi Nhược Tà nghe thấy Lục Du Kỳ tru lên, sắc mặt tức khắc liền trở nên dị thường khó coi.

Bất quá hắn vẫn cực lực nhẫn nại nói,
“Ngươi đừng nhúc nhích, ta nhìn xem, ngươi có phải đã khởi linh hay không.”

“Vì sao ta phải bất động, ta...... Ngươi nói cái gì?”

Vừa rồi Lục Du Kỳ còn không ngừng huy động cánh tay, sau khi phản ứng lại Nhược Tà đã nói cái gì, liền như vậy ngừng lại giữa không trung.

Nhược Tà tức giận trắng liếc Lục Du Kỳ một cái, cũng không nói lời nào, hết sức chuyên chú bắt đầu xem xét.

Một bên mấy người Tô Ngữ, cũng đầy mặt kinh ngạc.

Đêm qua, cũng không có bất luận cái gì không thích hợp a, Lục Du Kỳ cũng không có nói qua, chính mình đã khởi linh, càng không có kêu Nhược Tà và Khanh Yên canh giúp hắn, chẳng lẽ hắn cứ một người khởi linh như vậy?

Tô Ngữ nghĩ đến thống khổ khi khởi linh, không khỏi kính nể nhìn thoáng qua Lục Du Kỳ.

Không nghĩ tới, gia hỏa này vẫn là một người có thể nhẫn nhịn, không có làm ra một chút động tĩnh.

Bất quá rất nhanh, nàng liền biết, chính mình xem trọng Lục Du Kỳ.

Qua ước chừng mười lăm phút, Nhược Tà mới buông lỏng tay Lục Du Kỳ ra.

Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người nói,
“Không sai, đã khởi linh thành công.”

“Ngươi không tồi a, thế nhưng một người liền khởi linh, như thế nào nhẫn nhịn được vậy? Ta còn không có nghe thấy động tĩnh trong phòng ngươi đâu.”

Nhược Tà hỏi chuyện, đúng là chuyện mọi người đều tò mò, cho nên một đám đều nhìn về phía Lục Du Kỳ.

Sau khi Lục Du Kỳ đang nghe thấy Nhược Tà nói, đầu tiên là kinh hỉ, rồi sau đó là mê mang, cuối cùng dứt khoát từ bỏ,
“Ta không biết a.”

“Tiểu Kỳ, ngươi phải biết rằng, trang B sẽ bị sét đánh.”

Tô Ngữ nghiêm túc nói.

Lục Du Kỳ nghe vậy càng thêm mê mang, khó hiểu nhìn Tô Ngữ nói,
“Trang B là cái gì?”

Tô Ngữ đỡ trán, quên nơi này là cổ đại, nàng nói như vậy, gia hỏa này nghe không hiểu.

“Ngươi thật sự không biết chính mình khởi linh như thế nào? Liền không có cảm giác đau đớn khó nhịn?”

Khương Kỳ nói.

Lục Du Kỳ phất tay, bất đắc dĩ nhún nhún vai,
“Thật sự không có a, ta ngủ một giấc đến hừng đông, cảm thấy rất thoải mái.”

Mọi người:......

Nhược Tà nhìn chằm chằm Lục Du Kỳ một lúc lâu, đem lông tơ Lục Du Kỳ dựng lên, đang lo lắng chính mình nên nhanh chóng sửa miệng hay không, nói hắn yên lặng chịu đựng một đêm thống khổ, chính là không muốn quấy rầy Nhược Tà nghỉ ngơi.

Lúc này lại thấy Nhược Tà đột nhiên cười,
“Mọi người cũng không cần rối rắm, đây là người ngốc có phúc của người ngốc.”

Lời Lục Du Kỳ muốn nói bị chặn lại, còn làm hắn cảm thấy bị nghẹn trứ.

Cái gì gọi là người ngốc có phúc của người ngốc? Hắn nơi nào choáng váng?

“Ngươi đang trần trụi ghen ghét.”

Lục Du Kỳ ngạo kiều nói.

Ai ngờ Nhược Tà lại nghiêm túc gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói,
“Ta ghen ghét, cho nên, ngươi về sau vẫn giấu kĩ chuyện này, nếu ai hỏi ngươi khởi linh như thế nào, ngươi liền nói là bị tra tấn một đêm.”

Dứt lời, Nhược Tà lại nhìn mọi người,
“Các ngươi, cũng không cần đem chuyện này nói đi.”

Mọi người thấy hắn nghiêm túc như vậy, tuy rằng trong lòng cảm thấy kỳ quái, bất quá vẫn nghiêm túc gật gật đầu.

“Ngươi... Ngươi... Ngươi đừng làm ta sợ a, tại sao lại đáng sợ như vậy?”

Lục Du Kỳ bị Nhược Tà đột nhiên nghiêm túc dọa rồi, nói chuyện đều có chút lắp bắp.

Chẳng lẽ, hắn thuận lợi khởi linh như vậy, cũng là một chuyện xấu?

“Ngươi nếu muốn bình bình an an, liền dựa theo ta nói mà làm, bằng không...... Ha hả......”

Nhược Tà cũng không có nói bằng không sẽ thế nào, nhưng tại loại thời điểm này, không nói uy lực chính là so nói ra đánh nhiều.

Lục Du Kỳ nghe tiếng Nhược Tà cười, liền gật đầu như đảo tỏi, nghiêm túc nói,
“Ta khẳng định không nói, các vị đại ca đại tẩu, các ngươi cũng đừng nói a.”

Dứt lời, Lục Du Kỳ khẩn cầu nhìn mọi người, sợ một khi không cẩn thận nói ra, mạng nhỏ hắn liền khó giữ được.

Hắn còn không có hiếu kính cha mẹ, còn không có đem Hoàng Oánh tìm trở về, hắn không thể cứ như vậy chết đi a.

“Được, xem ra ngươi bị dọa rồi, ngươi về sau chú ý chút thì tốt rồi.”

Nhược Tà thật sự nhìn không được cái dạng này của hắn, chỉ phải ra tiếng an ủi.

Lục Du Kỳ tuy rằng vẫn ẩn ẩn lo lắng, nhưng là cái gì cũng không có nói.

“Vậy, khối băng này là chuyện như thế nào?”

Tô Ngữ nói lại nhìn về phía vụn băng trên mặt đất.

“Có phải ai không cẩn thận làm ra không?”

Khanh Yên không xác định nói, bất quá nói xong, chính trên mặt nàng đều là biểu tình không tin.

“Chúng ta đi trước, ngươi quay đầu lại, tìm Phì Phì hỏi một chút đi.”

Khương Kỳ nói với Tô Ngữ.

Nói xong hắn lại nhìn về phía Tô Ngôn,
“Tiểu Ngôn, ngươi cũng đừng đi, ở nhà tu luyện đi, ngươi xem, hiện tại liền dư lại chính ngươi không có khởi linh.”

Tô Ngôn nghe vậy gật đầu thật mạnh,
“Ta sẽ nỗ lực.”

Khương Kỳ liếc Lục Du Kỳ một cái, tiếp tục nói,
“Lục đại ca người lười như vậy, đều có thể đạp vận cứt chó mà khởi linh, Tiểu Ngôn có thiên phú như vậy, khởi linh tuyệt đối không phải vấn đề gì, không cần có gánh nặng quá lớn.”

Lục Du Kỳ:......

“Khương đại ca, ta vô tội, ngươi khích lệ Tiểu Ngôn, vì sao phải tiện thể mang theo ta?”

Khương Kỳ nghiêm túc nhìn Lục Du Kỳ,
“Bởi vì, cũng cũng chỉ có ngươi cùng Tiểu Ngôn có thể tương đối.”

Dứt lời, Khương Kỳ liền đi về phía trước, Nhược Tà và Khanh Yên, Thủy Minh, trên mặt ba người mang theo cười, không nói một lời hướng đi về phía trước.

Thấy Khương Kỳ không trả lời vấn đề chính mình, Lục Du Kỳ ủy khuất nhìn về phía hướng Tô Ngữ, lại phát hiện Tô Ngữ Nhạc Tâm hai người đã nắm tay đi trở về rồi.

Cũng may còn có Tiểu Ngôn!

Trong đầu Lục Du Kỳ vừa xuất hiện những lời này, liền nghe thấy được âm thanh cửa bị đóng lại.

Theo thanh âm nhìn lại, liền thấy cửa đông sương phòng gắt hái đóng lại, mà Tô Ngôn, đã sớm tìm không thấy bóng người.

“A ~”

Lục Du Kỳ hô to một tiếng, bước nhanh hướng phía trước chạy tới,
“Các ngươi từ từ ta a.”

Sau khi Tô Ngữ Nhạc Tâm trở lại thượng phòng, Tô Ngữ liền tìm Phì Phì, dò hỏi nó có biết chuyện vụn băng hay không.

Phì Phì ngáp một cái, móng vuốt nhỏ ở trên mặt xoa xoa,
“Không biết a.”

Tô Ngữ nghe vậy cũng không ngoài ý muốn, gần nhất không có tình huống đặc thù, Phì Phì cũng không có khả năng một ngày mười hai cái canh giờ giám thị toàn bộ tòa nhà nhất cử nhất động.

“Muội muội không cần lo lắng, nếu thật sự là người có tâm làm, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, không sợ bắt không được hắn.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top