chap 2

Tôi từ chỗ Cuba biết được phòng Philippines, trước khi đến phòng cậu ấy tôi đã đi xuống bệnh viện để mua một bó hoa nhài loài hoa mà Philipines thích

Vừa đến trước cửa phòng của Philippines tôi đã lấy hết can đảm để vào, vừa mở cửa bước vào chào đón tôi là một cú đấm thẳng vào mặt
Người đấm tôi không ai khác chính là Cambodia

Cambodia- CẬU CÒN MẶT MŨI ĐỂ ĐẾN ĐÂY À!? cậu ta quát lớn tôi cũng chỉ biết im lặng trước cái nhìn khinh bỉ của China

Tôi lặng lẽ đặt bó hoa nhài lên đầu giường bệnh của Philippines xong liền rời đi
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
_........………tua đến sáng………........_

Trong phòng họp lúc này đã có mặt
tất cả mọi người trong Cộng Sản và có cả bố tôi nữa

Cambodia: boss ngài mau trục xuất cậu ta đi!

China: boss tôi đồng ý dù gì cậu ta cũng chỉ là một tên lính què vẽ bản đồ thôi mà!?

North Korea: tôi nghĩ không nên làm quá lên đâu vì đây cũng là chuyện ngoài ý muốn hoàn toàn không phải lỗi của Vietnam

Russia: ba con thấy North Korea nói đúng đấy đó hoàn toàn không phải lỗi của Vietnam đâu nhất thiết phải trục xuất cậu ấy??

Laos: boss tôi đồng ý với ý kiến của North Korea và Russia

Cuba: boss cậu ấy có thể sửa sai mà

Thailand: ha không phải lỗi của cậu ta thì của tôi chắc, NẾU CẬU TA KHÔNG ĐI RA KHỎI HẦM TRÚ ẨN THÌ CÓ LẼ BÂY GIỜ PHIL BÉ NHỎ CỦA TÔI ĐÃ KHÔNG HÔN MÊ RỒI!!!

Mặt Trận: nếu boss trục xuất em tôi thì tôi cũng xin phép rời khỏi Cộng Sản ( đúng kiểu ngoài lạnh trong nóng không vì trai mà ngu si, mê mụi như ai kia =)) )

               ..............v.....v...............

_.................................................................._

American cùng với Southviet thì một đứng một ngồi xem kịch hay
Bố tôi thì thất vọng nhìn thẳng vào tôi còn Ussr thì từ đầu đến cuối cuộc đối thoại đều im lặng.

Cảm thấy bầu không khí càng ngày càng tệ vì trong khối Cộng Sản bị chia thành hai phe, một là trục xuất tôi ra khỏi Cộng Sản hai là không trục xuất tôi.

Tôi liền lên tiếng bảo khiến mọi người sững sờ không tin vào tai mình.

Vietnam: thưa ngài Ussr tôi sẽ tự nguyện rời khỏi Cộng Sản không cần ngài trục xuất

Mặt Trận: này Vietnam cậu nói đùa đúng không???. Anh hai tôi gần như bị sốc đến hoảng sợ vì thường ngày gần như tôi rất nhút nhát ít khi tiếp xúc với mọi người

Vietnam: không thưa anh hai tất cả là sự thật. Tôi khẳng định với anh trai mình

Ussr: CHXHCN Vietnam cậu thật sự muốn rời Cộng Sản mà cậu đã dùng cả tính mạng của mình để tham gia sao?. Gương mặt của ngài hiện rõ sự tức giận

Vietnam:........... Vậy không còn gì nữa tôi xin phép rời đi. Tôi im lặng một lúc lâu rồi trả lời

Sau đó tôi liền rời khỏi căn cứ Cộng Sản và lên máy bay về quê hương tôi. Những người còn lại chỉ biết tối sầm mặt mày lại khi nghe tôi nói xong

    _...................skip time........................._

Tôi đang ngồi trên máy bay thì một nhóc con từ đâu rơi xuống người tôi.

???: aw đau quá..............khò khò...zzz

Nhóc ấy nói xong rồi mệt mỏi gục trên vai tôi mà ngủ.

Vietnam: này nhóc, em mau tỉnh lại đi. Tôi vừa nói vừa lay lay người nhóc con

???: khò.....khò.....

Vietnam:........

Tôi đành để nhóc con này ngủ một giấc ngon lành trên người mình.

Máy bay đã đáp xuống sân bay nhưng nhóc con này vẫn chưa tỉnh, tôi buộc phải bế theo nhóc nhỏ này về nhà. Mà nhìn kĩ lại thì nhóc này như một bản sao nhí của tôi chỉ khác mỗi ngôi sao đen và vòng tròn trắng giữa mặt, màu của nhóc ấy đậm hơn so với tôi. Nhìn dáng người nhỏ nhỏ như này chắc kém Trường Sa và Hoàng Sa nhà tôi tầm 6 tuổi.

Tôi lên taxi và nhờ bác ấy chở đến số nhà ???/??/??/?? ở Thủ Đô Hà Nội.

_.................................................................._

Vừa mở cửa bước vào thì tôi liền bị một con gấu nâu bằng thủy tinh đập vào mặt, Hoàng Sa và Trường Sa xem tôi như không khí mà giỡn với nhau không lấy một lời xin lỗi.

Và con gấu nâu ấy chính xác là quà của tôi đem từ Nga về cho tụi nhỏ hồi năm ngoái mà bây giờ đập vào mặt tôi xong rơi xuống bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Tuy hơi đau nhưng tôi cũng chả trách gì tụi nhỏ vì đang tuổi ăn tuổi lớn nên càng trách thì càng báo hơn.

Tôi liếc sang ghế sofa thì thấy Đảng và Măng Non hai đứa mắt thâm đen như gấu trúc mà ngủ gục lên gục xuống vì phải giải quyết quá nhiều văn bản.

Còn Vietminh thì anh ấy đang trong bếp nấu ăn, Donglaos thì nằm dài trên ghế sofa mà ngủ.

Tôi thấy vậy liền lặng lẽ lên phòng riêng của mình, đặt nhóc con xuống giường xong tôi liền đi lấy đồ để tắm.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Sau khi tắm xong tôi ra khỏi phòng tắm liền bắt gặp một cảnh cuti, nhóc con đang ôm con thỏ bông trắng mà hồi nhỏ mẹ Long Tinh Kỳ đã làm cho tôi mà ôm ôm nghịch nghịch. Trông nhóc ấy thật sự rất giống tôi

???: papa, người tắm xong rồi ạ?

Vietnam: ừm anh tắm xong rồi?........ Mà em vừa gọi anh là gì thế nhóc??. Tôi hơi hoang mang khi nhóc ấy gọi tôi là ba??

???: dạ? Con gọi người là papa ạ?. Nhóc vừa ôm thỏ bông vừa nghiêng đầu khó hiểu nhìn tôi

Tôi thật sự rất có hảo cảm với nhóc con này vì nhóc ấy rất giống tôi và Nazi.

Thấy tôi im lặng nhóc liền khóc bù lu bù loa, rưng rưng nước mắt ôm chân tôi
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vietnam: haiz được rồi, ta chịu làm papa của con được chưa. Tôi chịu thua trước sự dễ thương của nhóc ấy

???: hức...

Vietnam: mà papa nên gọi con là gì nhỉ?. Tôi bế nhóc lên nhẹ nhàng lau nước mắt rồi thơm lên má nhóc.

???: ba lớn hay gọi con là đồ vô tích sự có khi thì là sen nhỏ, anh hai thì lại gọi con là Sviet ạ.

Vietnam: hmmmm, vậy từ giờ khi ở đây ta sẽ gọi con là Kỳ Nam biệt danh là sen nhỏ nhé. Khi về đức ta sẽ gọi con là Sviet được không nào?

Kỳ Nam: vâng ạ!! Nói rồi sen nhỏ vui vẻ ôm tôi

Vietnam: con đói chưa sen nhỏ?. Tôi hỏi sen nhỏ

Kỳ Nam: dạ con hong đói lắm đâu papa. Vừa dứt câu bụng sen nhỏ kêu ọt ọt

Vietnam: phụt... Hahaha thôi đừng dối lòng nữa papa bế con đi ăn nhé. Tôi phì cười vì sự moe của sen nhỏ

Kỳ Nam: oaaa papa cười đẹp quá. Sen nhỏ ôm hôn vào má tôi một cái

Rồi một sen lớn một sen nhỏ dắt nhau xuống lầu ăn trưa. Khi thấy tôi bế một đứa nhỏ 6 tuổi xuống Donglaos thấy lạ liền hỏi tôi.

Donglaos: anh bắt cóc con ai thế NamNam??

Vietnam: bắt cóc cái đầu em ấy, đây là Kỳ Nam con trai nhỏ của anh. Tôi đặt Kỳ Nam xuống ghế xong cốc đầu Donglaos một cái

Hoàng Sa và Trường Sa đang ăn không để ý tôi nghe xong liền quay qua nhìn tôi.

Hoàng Sa: đi trên chiến trường suốt bao nhiêu năm giờ ông vác một đứa nhỏ không quen biết về bảo là con ông vậy còn bọn tôi???

Trường Sa: anh Hoàng Sa nói đúng đấy cha mau giải thích đi??

Cặp song sinh phẫn nộ nói với cha chúng nó là tôi đấy.

Đảng: đúng đấy cha người mau giải thích đi!?

Măng Non: hức......hức sao cha lừa con oaaa. Măng Non ôm Đảng khóc lớn

Vietnam: aizzz, mấy nhóc thối này đây là con nuôi của ta mấy nhóc cứ làm quá lên. Tôi ngồi xuống kế Kỳ Nam mà xoa xoa thái dương nói

Donglaos: em còn tưởng năm nay anh dắt một anh zai nào đó về chứ làm giật cả mình:)

Vietminh: nếu có thì tụi nhỏ thủ tiêu "mẹ kế" của chúng nó khi vừa gặp mặt đấy. Vietminh đem tô canh ra ngồi xuống ghế vừa cười vừa nói với Lao Đồng.

* một nơi nào đó

Nazi: hắt...chu...chắc NamNam đang nhớ ta rồi

I.E:......

J.E:......

*

Vietnam: nói a nào sen nhỏ của papa. Tôi ngồi đút cơm cho Kỳ Nam thì Trường Sa nắm gốc áo tôi kéo kéo

Kỳ Nam: ahhh

Trường Sa: cha ơi, con cũng muốn được đút.

Hoàng Sa: con nữa.

Đảng: con cũng muốn....

Măng Non: con nữa con nữa cha

Bọn trẻ dùng cặp mắt lấp lánh trông dễ thương vô cùng nhìn tôi mà xin được đút.








































































_................................................................_

Chúc các công chúa nhỏ của tôi đọc vui vẻ. Tôi sẽ drop tạm thời cả hai bộ để ôn thi nhé? Khi nào thi xong tôi sẽ quay lại!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top