Chương 52 : Đại Kết Cục (3)

CHƯƠNG 52 :

Vương Hưng hét lớn, đồng tử trắng rã trợn tròn.

Cái quái gì thế này ? Vương Nhất Bác...Vương Nhất Bác còn sống ?!

Hắn không dám tin vào mắt mình nữa. Không phải cảnh sát đã gửi thi thể đến Vương gia sao ? Hắn còn tự tay kiểm tra, khẳng định đã chết mới cử hành tang lễ. Cậu...cậu thế quái nào mà sống dậy ? Xác chết trong quan tài là cái mẹ gì ?




- Lâu rồi không gặp, tân chủ tịch.

Vương Nhất Bác cất giọng lạnh băng. Cổ phần Vương thị 4 phần nằm trong tay Vương Thiệu, đa số cổ đông bị lôi kéo từ lâu, thi thể Vương Nhất Bác vừa được đưa về Vương gia Vương Hưng đã được đề bạt làm tân chủ tịch. Câu này của cậu 10 phần giễu cợt, hắn run rẩy đến chẳng nói thành lời :

- Mày...mày là...Vương Nhất Bác ?

- Anh nghĩ tôi là ai ?

- Không thể nào ! Vương Nhất Bác chết rồi ! Mày là thằng chó nào, mẹ nó mau lột mặt nạ !

Hắn điên dại xông về phía trước, Vương Nhất Bác lãnh đạm bóp cò. 3 tiếng súng liên tiếp vang lên, cùng với phát đầu tiên ghim đạn vào tứ chi con thú điên đang động cỡn.

Vương Hưng ngã quỵ, máu chảy ròng ròng, đau đến sắc mặt tái xanh vẫn trợn tròn 2 mắt. Đánh chết hắn cũng không tin người này là Vương Nhất Bác, chỉ là khí chất đó...Mẹ nó không khác hàng thật 1 phân.

- Nói ! Rốt cuộc mày là ai ? - Hắn quát.

- Vương Nhất Bác. - Cậu lãnh đạm trả lời.

- Nói dối !! - Mắt Vương Hưng ngập màu khinh thường phảng phất vài phần sợ hãi - KCN 1 giọt là chết, Vương Nhất Bác uống hết 1 lọ sống kiểu quái gì ? Mẹ nó ai sai mày đến ? Còn không nói tao cho về chầu ông bà ngay lập tức !




Hắn vơ vội khẩu súng, tay lại vì trúng đạn mà run run, khẩu khỉ tuy lớn nhưng chẳng có nửa phần uy hiếp. Vương Nhất Bác ném ra 1 ánh nhìn khinh bỉ. Không biết thức thời, không từ thủ đoạn, cả cái bộ dạng điên cuồng thảm hại kia, cậu chỉ hận không thể băm Vương Hưng ra làm trăm mảnh. Lừa Tiêu Chiến, liên lụy Tiêu gia, muốn giết Tỏa nhi còn không ít lần giở trò đồi bại, Vương thị sao lại có kẻ khốn nạn như thế ?

Căm hận hóa tuyệt tình lãnh khốc, cậu túm cổ áo, điên dại đấm đến khi mặt mũi hắn máu me be bét mới thôi. Vương Hưng chống cự làm rách áo, hình xăm trên vai cậu khiến thần kinh hắn co giật liên hồi.

Người này...thực sự là Vương Nhất Bác ?!




- Hự !...ự !...

Vương Nhất Bác ra đòn chốt hạ, hắn ho ra máu bẹp dí dưới sàn. Máu nóng trong người sôi lên, cậu tức giận chĩa súng vào thái dương định bắn. Vương Hưng tái mặt, kích động gào to :

- Mày dám giết tao thì đừng bao giờ vác mặt đi gặp mẹ nữa !

- Câm miệng !!!

Vương Nhất Bác gào lên, túm hắn quăng như ném con chuột chết. Thân phận Vương Hưng là sỉ nhục lớn nhất đời cậu, hắn dám đem ra uy hiếp còn gọi "mẹ" 1 cách thản nhiên. Khốn nạn ! Hôm nay không đánh chết nghiệt chủng này cậu không phải Vương Nhất Bác.

"Bốp ! Bốp ! Bốp !". Vương Hưng bị đánh tới tê tâm liệt phế, đau đến đầu óc mơ hồ. Thẳng đến khi nắm đấm tê rần Vương Nhất Bác mới buông tay, phẫn nộ :

- Nói ! Tỏa nhi vì sao như vậy ?

Tiêu Chiến từ lúc nào đã bò đến chỗ Tỏa nhi, bé con mặt trắng bệch không còn huyết sắc. Vai anh kịch liệt run, tiếng nức nở làm tim cậu đau như bị ai cắt cứa. Đuôi mắt rẻ quạt trợn trừng, Vương Nhất Bác hít 1 hơi, gằn giọng :

- Nói !

- Ha...ha...khụ khụ !...ụ !...

Hắn ho sặc sụa, khóe môi đẫm máu cong lên thành nụ cười quỷ dị. Giọng giễu cợt, run run :

- Thấy quan tài, khóc 1 trận...suy hô hấp, sắp chết rồi. Ha...ha...Aa!!




Vương Nhất Bác ném thẳng báng súng vào mặt Vương Hưng, nhào tới chỗ Tỏa nhi. Tiêu Chiến ở trần, toàn thân lạnh ngắt vẫn liều mạng ôm chặt bé con, mắt trống rỗng thều thào lay gọi.

Nơi mi mắt 1 màu chua xót, cậu vội cởi áo, chưa kịp tới gần anh đã co người vào 1 góc, mắt đỏ sọng, kích động hét lên :

- Không được tới gần ! Không cho phép các người làm hại Tỏa nhi !

Là đau đến hồ đồ mất trí, hay tuyệt vọng vì lại thấy bóng lưng mờ ảo trong ác mộng thuở nào ? Tiêu Chiến không biết, chỉ thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều đáng sợ. Anh sợ đối mặt, càng sợ 1 lần nữa sẽ bị đoạt mất Tỏa nhi. Cách 3 bước có mảnh chai, liền nhào lên kề mảnh chai vào cổ :

- Tránh ra ! Không được tới !

- Được, em không tới. Anh bỏ tay xuống trước...được không ?

Vương Nhất Bác hạ giọng nhẹ hết mức có thể, chỉ sợ lớn tiếng 1 chút anh sẽ tự làm mình bị thương. Tiêu Chiến run run, mắt đầy vẻ đề phòng, kinh sợ. Bờ vai mảnh khảnh đầy vết cắn rớm máu, cánh tay gầy yếu xanh tím vết thương. Vương Nhất Bác chỉ thấy lòng trống rỗng.

Người này cậu yêu hơn sinh mệnh. Người này từng ấm áp tới mức khiến khối băng trong ngực cậu tan chảy, đầu hàng. Anh yêu cậu nhiều đến thế, lại bị bức tới thê thảm nhường này. Không phải đều vì ân oán của cậu sao ? Chính cậu đã đày đọa anh, ép anh trở nên như thế ...


Mắt rất cay, không rõ bao lâu rồi chưa khóc, chỉ biết lúc quỳ xuống từ từ lại gần Tiêu Chiến, khóe mi Vương Nhất Bác lệ nóng tuôn trào :

- Chiến ca...

- Không được lại gần ! Cút ! Cút đi ! - Anh hoảng loạng.

- Là em, Nhất Bác...Chiến ca từng nói em là em trai của anh. Em...em là Nhất Bác, Nhất Bác của anh... - Cậu kiên nhẫn, xót xa.

- Nhất Bác ?...

Tiêu Chiến lúc này đã thần trí mơ hồ, nhưng cái tên này...sao quen thuộc quá ? 1 hình ảnh vọng về từ kí ức...mắt phượng nhàn nhạt, khóe môi lãnh đạm, cả vòng tay ấm áp, lẫn ánh mắt ôn nhu...


"Em không cần anh bảo vệ. Từ bây giờ em sẽ bảo vệ anh..."

"Chiến ca, không sao chứ ?..."

"Chiến ca, nhiều kiến chưa này !..."

"Chiến ca, kia là lê hay là táo ?..."

"Chiến ca, anh ăn táo không ?..."

"Chiến ca..."

"Chiến ca..."


- A ! a ! a ! a...

Tiêu Chiến hét lên, đầu đau như sắp nổ, đưa tay quờ loạn. Vương Nhất Bác vội giật mảnh thủy tinh, đem cả anh và con ủ trong lồng ngực. Anh sợ hãi, liên tục vùng vẫy hoảng loạn kêu gào :

- Buông !...Thả tôi ra ! Thả Tỏa nhi ra !...đừng...

- Chiến ca đừng sợ...Không ai hại Tỏa nhi, không ai tổn thương anh cả, anh bình tĩnh. Tỏa nhi cần bệnh viện...chúng ta đến bệnh viện, được không ?...

Cậu càng khuyên càng xót, chỉ hận không thể lập tức đem 2 sinh mệnh này khảm vào tim vào máu. Ôn nhu của Vương Nhất Bác chỉ giành cho 1 mình Tiêu Chiến, đời này của cậu chỉ để bảo vệ anh và đứa trẻ trong lòng.

Lòng người không phải đá, càng huống hồ yêu nhau đến chết đi sống lại, vì người còn lại dù mất đi tất cả vẫn chẳng thể buông xuôi. Có phải hay không vì vậy mà thần trí Tiêu Chiến từ từ thanh tỉnh ? Anh thở hổn hển, vùi đầu vào ngực cậu, nước mắt cứ thế tuôn trào :

- Nhất Bác...Nhất Bác em quay lại rồi. Đừng bỏ anh và con, anh sợ...rất sợ...

- Không đi, em nhất định không đi đâu nữa. Chúng ta...


- CẨN THẬN !!!


Tiêu Chiến hét lên. Tiếng súng vang lên - âm thanh quen thuộc mà chết chóc. Vương Nhất Bác bị đẩy sang bên, kinh hoảng nhìn đầu đạn găm vào tim Tiêu Chiến.

Cậu rút súng. Lý Nghiệm gục. 1 thứ dịch ấm nóng thấm vào da thịt, nhớp nháp tanh tưởi đến mức hô hấp Vương Nhất Bác trong khoảnh khắc ngừng hoạt động.


- Chiến ca !!! - Cậu hét lên.

- Nhất Bác ! Khụ... - Tiêu Chiến đau đớn kêu lên.

- Anh...anh điên rồi sao ? Chiến ca anh làm gì vậy ? Anh... - Cậu run rẩy bịt vết thương, máu xối ra nhuộm tay thành 1 màu đỏ thẫm. Đỏ đến nhức mắt, xé lòng.

- Nhất Bác...

- Em đây...ở đây...

- Tỏa nhi là con chúng ta...hứa với anh...bảo vệ con...

- Không ! - Vương Nhất Bác gấp tới phát điên, đuôi mắt hình rẻ quạt cay xè, bật khóc - 3 năm trước anh đi chưa chăm sóc con ngày nào cả. Không cho anh trốn tránh trách nhiệm, anh phải cùng em bảo vệ Tỏa nhi !

- ...Đúng... - Tiêu Chiến mím môi nở nụ cười u buồn hạnh phúc - ...Chúng ta cùng nhau ăn cơm...đưa con đi chơi...Tỏa nhi muốn ăn kem, anh liền mua cho nó...nhưng Nhất Bác...anh mệt quá, muốn ngủ...em thay anh... được không ?...

- Nói linh tinh ! Anh không được ngủ, chúng ta lập tức tới bệnh viện.

- Muộn rồi... - Mắt Tiêu Chiến đượm nỗi thê lương - Nhất Bác...anh xin lỗi ...anh yêu em...


- KHÔNG !!!


Vương Nhất Bác gào lên. Tay anh trượt xuống, hàng mi khô bỏng khép lại, mắt nhắm nghiền. Phía trước thế mà không phải màn đêm u tối, là viễn cảnh hạnh phúc nằm mơ cũng không dám nghĩ về : anh, cậu, Tỏa nhi, 1 nhà 3 người dạo công viên, hạnh phúc và vui vẻ...

Đằng sau là bi thương đau đớn, trước mắt là ảo cảnh trầm mê. Tiêu Chiến nguyện trầm luân trong đó, vĩnh viễn không bao giờ mất mát, càng chẳng sợ dối gạt, đau thương...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top