Chương 47 (Phần III) : XZ-27, WYB-21

"Brwmmm...brwmm...Ruỳnh ! Ầm ! Kétttttt !!!"


Chiếc BMW điên cuồng húc vào rào an ninh của đồn cảnh sát; cổng, cột đèn, chậu cây cảnh rầm rầm đổ xuống. Tiêu Chiến xông vào phòng thụ án, tức giận hét lên :

- Vương Nhất Bác đâu ? Các người trông chừng phạm nhân kiểu gì vậy ? Phiên tòa chưa mở bị cáo đã tự sát, các người muốn nguyên cáo tôi đây bẽ mặt phải không ?!

- Cố thiếu bớt giận, chúng tôi làm gì có lá gan ấy chứ ? - Cảnh sát trưởng đon đả lấy lòng - Chỉ là anh vừa đi cậu ta liền tự sát, lúc phát hiện thi thể đã cứng ngắc rồi.

- Hắn ta đang ở đâu ?

2 mắt Tiêu Chiến đục ngầu sát khí. Anh không hiểu vì sao mình tức giận, chỉ biết lúc nghe cảnh sát trưởng thốt ra 2 chữ "phòng xác" liền không còn lí trí lập tức lao đi.

Ha...Không còn lí trí ? Kì thực từ nghe tin Vương Nhất Bác uống thuốc độc tự sát, anh đã không còn chút lí trí nào nữa rồi. Hùng hùng hổ hổ phóng xe đến đồn cảnh sát, hùng hùng hổ hổ lật tung phòng xác như 1 kẻ điên.

- Cố thiếu đừng... - 1 cảnh vệ lao vào đón những mảnh vải trắng phủ thi thể anh ném ra, 1 người khác ra sức đóng những tủ cấp đông chứa thi thể bị kéo xoành xoạch không thương tiếc.

- Cố thiếu anh bình tĩnh. Tôi sẽ cho người tìm thi thể, anh kích động như vậy không tốt đâu.

- Mấy người thì hiểu gì chứ ? Cút ra !...Không ! Buông !

Cảnh sát mà, có nghiệp vụ, thiếu gì cách ngăn cản ngoài dùng miệng thuyết phục. Tiêu Chiến bị cảnh sát trưởng giữ chặt, 2 mắt đỏ sọng ra sức vùng vẫy như dã thú nổi điên. Ai mà biết cứ tiếp tục như vậy anh sẽ gây ra cái hậu quả lớn gì. Phá banh phòng xác, có khi là đồn cảnh sát luôn ấy chứ.


Phân nửa đồn cảnh sát ở Bắc Kinh hoa lệ này đều nằm trong tầm kiểm soát của Tân Cố thị, nơi này cũng không ngoại lệ nên cảnh sát đối với việc giữ Tiêu Chiến rất có chừng mực. Lực đạo không quá lớn, nhưng đối với tâm tình kích động của anh lúc này chẳng khác gì 1 cực hình, 1 hành động thừa thãi, thừa thãi đến mức làm người ta chán ghét, tức muốn phát điên.

Phẫn nộ như quả bom sắp nổ, cương cứng, chén ép làm anh nghẹt thở, nuốt chửng lí trí, lồng ngực nhói đau. Ngay lúc này anh chỉ muốn lật tung cái phòng xác này lên, xem rốt cuộc "thi thể cứng ngắc" mấy người kia nói có thực sự là của Vương Nhất Bác.


"Khốn kiếp !", Tiêu Chiến rủa thầm. Cái quái gì đang xảy ra ? Vương Nhất Bác chết rồi ư ? Uống thuốc độc tự sát ? Ha...Chuyện buồn cười nhất trong tất cả những chuyện buồn cười anh từng nghe đấy. Mới hôm qua còn sống sờ sờ nghe anh giễu cợt; bằng ngần ấy run rẩy khi nhận hũ tro, với tình tình của hắn chắc phải hận anh đến suốt đời suốt kiếp. Anh chính là muốn nhìn hắn như thế, muốn đấu với hắn tới cùng, muốn đem tất cả đau khổ bản thân từng chịu cho hắn nếm thử, cảm nhận, run rẩy bại dưới chân anh.

Vậy mà...Vậy mà hôm nay hắn nói chết liền chết, thử hỏi anh có chấp nhận được không ? Không. Nhất định là không. Còn là không chấp nhận hay không cam tâm, Tiêu Chiến chẳng hề muốn biết.



"Loạch xoạch", cáng cứu thương được đẩy ra, trên có người, vóc dáng nam nhân lờ mờ sau lần vải trắng. Cảnh sát trưởng buông Tiêu Chiến ra, kính cẩn cúi đầu :

- Chuyện khi nãy tôi không cố ý, chỉ vì muốn anh bình tĩnh lại. Đây là thi thể Vương Nhất Bác, chúng tôi ra ngoài trước, Cố thiếu tự nhiên.

Nói xong liền chuồn ngay tức khắc. Con người ấy mà, ngày thường cao cao tại thượng, đột nhiên bị người ta nhìn thấy mặt mềm yếu trong cơn kích động, đến lúc bình tĩnh lại "người ta" nọ sẽ gặp họa đầu tiên. Lăn lộn bao năm, nâng cao đạp thấp, kiểu người gì cũng từng gặp, đạo lí đơn giản như vậy sao ông ta không hiểu ? Và lão cũng nhìn ra được, trong đuôi mắt ngập tràn phẫn nộ ấy thấp thoáng nỗi xót xa, xót xa đến cùng cực. Tiếc là bị vùi lấp dưới tầng tầng căm hận, chỉ sợ đến chính chủ cũng không thể nhìn ra. Mà có khi nhìn ra cũng cố tình gạt đi, coi như không thấy. Buồn cười 1 nỗi, căm hận là giả, xót xa kia mới là thực.

Lão cười nhạt lắc đầu. Tuổi trẻ mà, cuốn vào yêu hận, bao nhiêu tỉnh táo đều bị vứt xó. Nhưng như vậy thì sao, dù gì cũng chẳng liên quan gì đến lão. Vẫn là làm tốt phận sự, yêu lấy cái mạng quèn này trước đi.



Tất cả rời đi rồi, chỉ còn Tiêu Chiến 1 mình trong nhà xác. Cũng không hẳn là 1 mình, xung quanh có bao nhiêu xác chết. Cái khuyết tay thiếu chân, cái nát be nát bét, bốc mùi khó chịu. Không hẳn là mùi máu, là mùi cồn, mùi ẩm ngái phả ra từ tủ cấp đông; chung quy đều làm người ta buồn nôn, choáng váng.

Cái duy nhất còn lành lặn, không bốc mùi, đang nằm dưới lần vải trắng. Tiêu Chiến nhìn trân trân vào cánh mũi cao tạo thành 1 đường nghiêng trên lớp vải; từ từ phác họa ra ngũ quan, đường nét trên khuôn mặt. Phác họa xong lại lắc đầu.

Không phải, quen thuộc quá, sao lại giống Vương Nhất Bác thế này ?

Anh bật cười, không hiểu vì sao mình cười nữa. Giả dối, lại là 1 màn kịch nữa phải không ? Giống như anh năm xưa dựng đám tang giả; hay đem hũ tro của 1 đứa trẻ chết vì bệnh tim nói là của Tỏa nhi đưa tận tay Vương Nhất Bác. Hắn ta là ai chứ ? Vương tổng cao cao tại thượng đưa Vương thị từ vực thẳm khốn cùng lên đỉnh cao danh vọng, chết dễ dàng như vậy được sao ? Diễn cho ai xem ? Làm trò hề cho ai xem chứ ?


- Thôi đủ rồi đấy ! Bọn họ đi rồi. Tôi cũng chẳng phải Tiêu Chiến, Cố Ngụy chẳng dễ bị lừa đâu.

...

- Này Vương Nhất Bác, tai bị điếc à ? Hay phải vác súng ra mới có thể nói chuyện ?

...

- Vương Nhất Bác !!

...


Anh phẫn nộ gầm lên.

Đáp lại vẫn là khoảng không tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến dọa người.

Là hư tình ảo ý, hay 1 phút đã lay động chân tâm ?

Để rồi giờ đây, ngồi 1 mình giữa cảnh tượng tang thương chết chóc. Nói chuyện với 1 cái xác, nổi giận với 1 thi thể đã cứng đờ.

Tiêu Chiến không biết nên cười hay nên khóc. Rõ ràng rất hận, vì sao đối mặt với thứ gọi là "xác chết của hắn" lại không đủ dũng khí xác minh ?

Cáng cứu thương, rõ ràng cách anh chưa đầy 3 bước. Lần vải trắng, rõ ràng 1 cơn gió cũng có thể thổi bay. Cái gì giả dối, cái gì diễn kịch, 1 cái phẩy tay là lộ tẩy.

Nhưng tại sao, 1 chút sức lực anh cũng không có để phẩy nhát tay này ?



Tiêu Chiến run rẩy bước đến cáng cứu thương, từng bước, từng bước thật nặng nề, khó khổ. Cảm giác từng giọt máu tí tách chảy ra ngoài cơ thể lúc bị tiêm thuốc phá thai, biết được mẹ mình vĩnh viễn ra đi, hay lưỡi dao đâm thẳng vào tim lúc bị Vương Hưng hành hạ cũng không đau đến thế. Chính là cảm giác muốn bao nhiêu đau đớn có bấy nhiêu, nhấn chìm anh trong bất lực cùng thống khổ...

Phải dùng hết sức bình sinh mới bước được tới gần thi thể, Tiêu Chiến cho là như thế.

Anh thở hổn hển, mồ hôi mặn chát túa ra. Là mồ hôi của tuyệt vọng bi thương, hay mồ hôi của người cuối cùng chiến thắng trong chặng đua dài chật vật ?

Phải. Nếu người bên dưới là Vương Nhất Bác, cuộc đua này anh thắng thật rồi. Mà chiếc cúp giành cho người chiến thắng, đang nằm dưới mảnh vải kia, chỉ chờ anh lật lên, mừng vui xác nhận.

Thay đổi bản thân, phục hưng Tiêu gia, gầy dựng Tân Cố thị, quay lại, báo thù, từng việc từng việc anh đều làm 1 cách điên cuồng, hoàn hảo. Nhưng tại sao bước cuối cùng để giành lấy chiến thắng lại do dự không thể làm ?

Tiêu Chiến không hiểu nổi bản thân mình nữa. Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực, vô dụng thế này. Là không chấp nhận hay không thể nào tin, bởi trong tâm 1 thứ cảm xúc lại từ từ len lỏi. Quen thuộc, day dứt, chẳng thể nào phai.

Cảm xúc ? Ha. Nực cười. Tiêu Chiến có thể có cảm xúc, nhưng Cố Ngụy thì không. Anh là Cố Ngụy, và trong từ điển của Cố Ngụy không có 2 từ "không thể".

"Phật". Mảnh vải trắng dứt khoát bị ném ra xa, kéo theo 1 ánh nhìn sắc lẹm lướt dọc thi thể.

Đôi mắt phượng dài, sống mũi cao, yết hầu lộ, đôi môi mỏng, từng đường nét đều toát lên bá khí, cương nghị, lạnh lùng.

Không sai. Là hắn. Là Vương Nhất Bác. Ngũ quan đó, cả đời anh nhớ mãi không quên, hận đến ghi tâm khắc cốt.

Nhẹ vuốt dọc cần cổ, cẩn thận kiểm tra xem có tiểu xảo hay mặt nạ gì hay không. Anh hài lòng gật đầu khi cảm nhận được da thịt trơn nhẵn, lạnh như băng, lạnh đến mức 10 ngón tay cứng đờ, tê dại.

Người này chết. Chết thật rồi.



- Ha...ha...ha...

Tiêu Chiến bật ra 1 tràng cười quỷ dị. Tiếng cười của người chiến thắng. Tiếng cười của kẻ đi săn sau bao đêm vất vả rình rập, giăng bẫy, cuối cùng cùng giết được con mồi.

Anh thắng rồi. Thắng toàn tập.

Anh vui lắm. Cười rất lớn. Nhưng vì sao cười mà nước mắt lại rơi ?

Màng lệ trong suốt như tấm kính thủy tinh, từ từ vụn vỡ, ngàn vạn mảnh thủy tinh theo dòng nước cứa vào da thịt; khuếch đại vẻ đẹp tuyệt mĩ của xác chết cứng đờ.

Phải. Trong ấn tượng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác rất đẹp. Một vẻ đẹp băng giá an tĩnh, nhưng không phải lạnh ngắt, không chút dấu hiệu của sự sống như bây giờ.

Có phải ảo tưởng rồi không, khi trong tâm anh thoáng hiện lên suy nghĩ, rằng cậu chưa từng chết, vẫn là Nhất Bác nổi loạn năm nào. Giữa 2 người chưa từng có ân ân oán oán, càng chưa từng có tử biệt, sinh ly.

Còn vì sao đột nhiên có suy nghĩ ấy...Có phải như Vương Hưng nói, anh vẫn chưa buông bỏ được không ?

Nhưng là buông bỏ thứ gì mới được ?



- A ! a ! a ! a....

Tiêu Chiến hét lên, nước mắt như mưa đầm đìa trên mặt. Sai rồi, sai rồi, sai hết cả rồi !! Hối hận gì chứ ? Ngu ngốc ! Anh đang rất vui. Rất rất vui. Cái gì suy nghĩ cái gì không buông bỏ được, đều là ảo tưởng, toàn bộ phải ném đi !

Nhưng tại sao...trong tâm vẫn có 1 thứ cảm xúc từ từ len lỏi ? Bất chấp anh bài xích, phủ nhận thế nào vẫn bùng lên mạnh mẽ, đem đau đớn khảm sâu vào từng ngõ ngách của trái tim ?



- Không được...không được...Không !!

Tiêu Chiến liên tục lắc đầu, miệng lẩm nhẩm như 1 kẻ điên, nắm tay siết chặt điên cuồng đấm xuống nền nhà lạnh cứng. Anh phải làm gì đó. Phải làm mình đau đớn. Đau đến không còn suy nghĩ, không còn sức lực để nghĩ đến tình cảm ấy, thứ tình cảm vạn lần không nên xuất hiện trong tim.

Bằng cách nào đó, sau 1 hồi cuồng dại, máu đỏ lênh láng trên sàn đá trắng phau. Mu bàn tay Tiêu Chiến dường như không phải của con người nữa. Đỏ thẫm, da thịt nhầy nhụa, khớp xương như muốn lộ ra ngoài.

Đau đến vậy...mà sao vẫn không dập được thứ tình cảm hư ảo trong lòng ?

Nó như ngọn lửa, bén vào đau thương mà cháy, càng đau đớn càng bùng lên dữ dội, chẳng cách nào dập tắt.

Nhất là khi, nỗi đau lớn nhất phơi bày : Vương Nhất Bác lạnh băng, ngừng thở.



Tiêu Chiến gục xuống. Nước mắt cứ rơi, máu ở mu bàn tay không ngừng rỉ xuống. Anh thở hổn hển, mệt mỏi tựa đầu vào vách tường lạnh buốt.

Đau đớn...bất lực...và hoàn toàn kiệt sức...

Tiêu Chiến mệt. Mệt lắm rồi. Anh muốn ngủ.

...Đau không quên được, hay là...ngủ để quên đi ?...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top