Chương 43 (Phần III) : XZ-27, WYB-21
CHƯƠNG 43 :
"Choang...xoảng...xoảng..."
- Các người muốn làm gì ? Dừng tay ! Mau dừng tay !
Tiếng cãi vã, tiếng đồ đạc vỡ đinh tai nhức óc làm Vương Nhất Bác giật mình tỉnh dậy. Đầu cậu nặng trĩu, đau như bị đá đè, chưa kịp tỉnh táo đã nghe tiếng Từ An Hảo sợ hãi gào lên :
- Buông tôi ra ! Buông...Không !!!
Vương Nhất Bác vội mở cửa, đập vào mắt là cảnh tượng 3 gã côn đồ xé quần áo cô.
- Khốn khiếp !
Cậu gầm lên lao tới. "Hự" 1 tiếng máu tươi tuôn xuống, nhưng không phải của 3 gã côn đồ mà là Vương Nhất Bác.
"Chuyện gì thế này ?". Cậu kinh ngạc nhìn chất lỏng tanh nồng chảy xuống. Tại sao ? Tại sao cơ thể không có chút sức lực ? Tại sao vừa ăn 1 đấm đã hộc máu thế này ?
- Hahaha ! Tưởng trâu bò thế nào hóa ra chỉ là thằng nhãi miệng còn hôi sữa. Anh em đâu, đánh !
"Đoàng ! Đoàng ! Đoàng !"
3 tiếng súng dứt khoát vang lên, khí thế hung hăng theo chủ nhân hồn lìa khỏi xác.
Vương Nhất Bác gạt máu ở khóe môi nâng Từ An Hảo dậy, cau mày hỏi :
- Có chuyện gì ? Thị vệ đâu ? Sao bọn chúng xông vào được ?
- Tôi...tôi không biết...bọn chúng...bọn chúng đến đòi nợ...sáng nay Hưng thiếu gia nói cần người, điều hết thị vệ đi...không ai ngăn cản...chúng tưởng tôi là Vương phu nhân, định...định...
Trước bị lột quần áo, sau phải chịu sỉ nhục thế này thử hỏi người phụ nữ nào chịu nổi ? Cô lắp bắp, toàn thân run rẩy, nước mắt lưng tròng. Máu nóng trong người Vương Nhất Bác sôi lên, cởi áo choàng khoác cho cô rồi lao xuống.
Cảnh tượng ở tiền sảnh chính là loạn đến không thể loạn hơn. Bàn ghế ngổn ngang, mảnh vỡ giấy rác văng tung tóe. Tất cả người giúp việc bị trói, mấy chục tên côn đồ chĩa súng vào họ chỉ trực bóp cò. Số còn lại hung hăng đập phá, tên cầm đầu đứng giữa sảnh chống nạnh hét to :
- Vương Nhất Bác mày cút xuống đây cho tao ! Có gan vay tiền sao không có gan trả nợ ? Cho con chó miếng thịt nó còn biết trông nhà, mày mẹ kiếp không bằng 1 con chó ! Đường đường chủ tịch Vương thị lại không bằng con chó, hahaha! Hự!!...ự...
Đầu đạn lãnh khốc găm vào lồng ngực, hắn ngã quỵ, máu tươi tuôn xối xả. Những tên còn lại giật mình chĩa súng về phía hành lang, sự im lặng chết chóc phủ lên vai mỗi người có mặt.
Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc, trầm giọng hỏi :
- Mấy người quậy đủ chưa ?
Âm giọng lạnh băng, đến mức người ta cảm giác toàn thân như bị ngâm trong nước đá. Tên đứng gần kẻ bị bắn run run suýt ngã, từ phía sau vang lên giọng nói thanh sảng quen tai :
- Không hổ danh Vương tổng, quỵt nợ cũng khí thế thế này.
Vương Nhất Bác ngẩn người. Là Tiêu Chiến.
Một thứ cảm giác nghèn nghẹn dâng trào. Không rõ là yêu, hận, hay thất vọng, hay day dứt hối hận vì chẳng còn cách quay đầu, chỉ biết nó tựa bàn tay lãnh khốc xé nát trái tim...
Máu từ tim xối xả chảy ra, vẽ lên trong trí óc khuôn mặt tái xanh của Tỏa nhi bé nhỏ. Thằng bé nằm đó, ngừng thở, 2 mắt trợn tròn, toàn thân tím tái, chiếc cổ trắng nõn hằn đỏ dấu tay - dấu tay người nó thấp thỏm chờ mong, dấu tay người trong mơ nó cũng muốn sà vào lòng nhận những chiếc hôn ấm áp.
Kinh diễm đến dọa người, đau đớn hơn đoạt đi mạng sống. Vương Nhất Bác không biết làm thế nào bản thân có thể đứng vững trong phút giây đối mặt, chỉ thấy cổ họng nghẹn đắng, thốt ra 1 lời môi lưỡi liền bỏng rát như lửa đốt, kim châm :
- Tỏa nhi...đâu rồi ?
- Chết rồi. Hôm nay chúng ta bàn chính sự, chỉ là 1 đứa nhỏ đã chết Vương tổng có cần kích động vậy không ?
Anh đáp, 1 cái nhíu mày cũng không có. Giống như thứ đang nói tới không phải 1 đứa trẻ mà chỉ là con kiến dưới chân.
Tỏa nhi chết rồi. Thằng bé chết thật rồi. Chết ngay trước mắt cậu. Chết trong tay người rứt ruột đẻ nó ra. Mà trùng hợp, hôm nay người đó cũng đến. Đến vì thù hận, đến để cho cậu biết đứa con cậu yêu thương nhất...chết rồi.
- Chính sự ? 1 khoản nợ...quan trọng hơn mạng của 1 đứa trẻ sao ?
- Tiền tiêu được, dùng mạng thằng nhóc đó có thể sống được không ?
Tiêu Chiến khinh bỉ đáp. Vương Nhất Bác không muốn tin vào tai mình nữa. Những lời này...đều là anh nói sao ? 1 Chiến ca dịu dàng ấm áp, 1 Chiến ca lương thiện ôn nhu...
Vương Nhất Bác cong môi cười chua chát. Ôn nhu ? Lương thiện ? Không phải chính cậu rạch nát trái tim thuần khiết của anh ư ? Không phải chính cậu đem thù hận vấy bẩn biến anh thành kẻ máu lạnh vô tình như thế ? Tiêu Chiến trở nên như vậy đều là do cậu, cậu căn bản không đủ tư cách trách anh thay đổi, càng không có tư cách khuyên anh quay đầu.
Tất cả những gì có thể làm, là bù đắp.
- Anh muốn gì ?
- Vương Hưng lấy biệt thự Vương gia làm vật thế chấp, vay Tân Cố thị 10 tỷ nhân dân tệ. Cậu ta không thể trả, tôi chỉ đành lấy căn biệt thự. Giấy nợ dùng con dấu của chủ tịch để kí, 10 tỷ đó vẫn là phải gán lên người Vương tổng rồi.
Gây náo loạn ở Hoa Đông bước thứ nhất, lôi kéo cổ đông cướp dự án khách sạn là bước thứ 2, thế chấp biệt thự Vương thị vay 1 khoản khổng lồ là bước thứ 3. Từng bước từng bước 2 người họ đều bắt tay nhau dồn cậu vào đường cùng tay trắng.
Vương Nhất Bác không biết nên cười hay nên khóc. Ngông cuồng ngạo mạn luôn cho rằng mình đúng, đến cuối cùng bị người khác dắt mũi từ lúc nào cũng không biết, không hay. Có lẽ đây chính là báo ứng. Không trách ai được, chỉ trách chính mình.
- Được. - Vương Nhất Bác ném súng xuống sàn - Khoản nợ đó, em sẽ trả. Chỉ cần anh thả bọn họ. Còn nữa, đem thi thể Tỏa nhi...trả lại cho em.
- Được. - Tiêu Chiến gật đầu sảng khoái - Vậy mới là Vương tổng tôi biết, gặp chuyện không lùi.
Anh quay lưng rời bước, cậu bất động đứng ở hành lang. Cảnh tượng thật giống 3 năm về trước : anh ngả đầu vào vai Bành Sở Việt, còn cậu, 1 mình chết lặng trong góc tối gara.
"Ring...ring..ring..."
'Có chuyện gì ?' - Vương Nhất Bác nặng nề nhấc máy.
'Mọi chuyện đều giống như anh suy đoán : clip đó là giả, cuộc nói chuyện trong gara siêu thị cũng do người ta dàn dựng. Đã bắt được thủ phạm, tôi đang ở bến xe, mong Vương tổng tới ngay.' - Thám tử báo cáo tình hình.
'Được.'
Cậu gằn giọng, đuôi mắt hình rẻ quạt vằn tơ máu. Tra 3 năm cuối cùng cũng tra ra con chuột khốn nạn này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top