Chương 40 (Phần III) : XZ-27, WYB-21
CHƯƠNG 40 :
Phòng 307.
- Các dự án ở Hoa Đông đột nhiên đắp chiếu, theo tôi được biết thì nguyên nhân là vì các vị đột ngột rút vốn đầu tư. Tôi không hiểu các vị đang nghĩ gì nữa. Thứ nhất, bất động sản Hoa Đông rất tiềm năng, tin chắc mỗi vị ở đây đều hiểu lợi nhuận thu được nếu đầu tư hợp lí sẽ lớn tới mức nào. Thứ hai, khoan chưa kể đến lợi nhuận sau này hoàn toàn mất trắng, chỉ riêng thiệt hại do bồi thường hợp đồng và chi phí bội thu đã tiêu tốn những khoản tiền không nhỏ.
- Vương thị sở dĩ lớn mạnh như ngày hôm nay là vì đảm bảo uy tín với đối tác, làm việc theo nguyên tắc 2 bên cùng có lợi. Tôi có mặt ở đây không phải để cầu xin hay thương lượng mà muốn cho các vị cơ hội cuối cùng. Hợp tác trở lại đương nhiên tốt, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đồng thời lợi nhuận ban đầu chia 5-5 sẽ đổi thành 4-6, phần nhiều thuộc về các vị. Nhược bằng hợp đồng bị hủy tôi sẽ đâm đơn kiện lên tòa, dĩ nhiên trong đơn không chỉ có yêu cầu bồi thường hợp đồng mà còn có cả bằng chứng phạm pháp của tập đoàn các vị.
Vương Nhất Bác rất có khí chất, từng lời nói ra vừa đe dọa vừa dụ dỗ khiến các nhà thầu không rét mà run. Vương Thiệu có địa vị trong hắc đạo thế nào bọn họ đều hiểu rõ, lấy bằng chứng phạm pháp là việc dễ như trở bàn tay.
Tất cả cúi đầu cân nhắc, chuyện sắp thành thì 1 giọng nói thanh sảng từ ngoài cửa vọng vào :
- Nghe nói Vương tổng tuổi trẻ tài cao, không ngờ lại là thằng nhóc miệng còn hôi sữa chỉ giỏi xúi người khác làm trò ngu ngốc.
Tiêu Chiến bước vào. Bộ đồ Âu sang trọng và chiếc đồng hồ đeo tay bạc tỷ khiến căn phòng dường như bật sáng, thu hút mọi ánh nhìn.
Vương Nhất Bác gần như chết lặng. Người vừa đến là...Tiêu Chiến ?
- Vương tổng nhận ra thứ này chứ ?
Anh vừa nói vừa chỉ vào tập hồ sơ trong tay, chính là chứng cứ phạm pháp nội gián khó khăn lắm mới lấy được từ Vương Thiệu :
- Toàn bộ bằng chứng phạm pháp đều ở đây. Các vị muốn tiếp tục hợp tác với Vương thị sau đó tôi giao tài liệu này cho tòa án hay rút vốn đầu tư và toán bộ thiệt hại Tân Cố thị sẽ lo liệu ?
Các nhà thầu không ngốc, tất cả đều đồng ý rút khỏi sự án ở Hoa Đông.
Thắng bại đã rõ, Tiêu Chiến cười lạnh, Vương Nhất Bác giữ chặt tay anh khàn giọng gọi :
- Chiến ca...
- Vương tổng gọi sai rồi. Tôi là Cố Ngụy.
- Anh là Chiến ca !!
Vương Nhất Bác xẵng giọng ôm lấy anh, đầu óc quay cuồng vì sung sướng. Mùi hương quen thuộc, hơi thở, giọng nói, thân hình...tất cả làm tim cậu nổ tung. Phải. Là anh. Là Chiến ca. Anh chư chết ! Anh thật sự chưa chết mà !! Không 1 từ ngữ nào diễn tả nổi niềm sung sướng ấy, khi mà người cậu yêu hơn sinh mạng những tưởng đã chết lại còn sống, bằng xương bằng thịt bị cậu ôm trọn trong tay.
Vương Nhất Bác chỉ hận không thể đem hơi thở của anh khảm vảo máu thịt. Tiêu Chiến rút súng dí vào tay cậu gằn giọng :
- Buông tôi ra.
Là hạnh phúc đến mức tất cả những gì xung quanh đều không cảm nhận được hay cố tình không nghe, không hiểu, không muốn phá vỡ khoảnh khắc này ? Vương Nhất Bác không muốn biết, chỉ điên cuồng ôm anh thật chặt, chặt tới mức ngực kề ngực tim kề tim.
- Tôi nhắc lại : buông tôi ra.
Tiêu Chiến cau mày lặp lại. Mùi nến thơm vương vất cùng hơi thở nóng bỏng phả vào cần cổ khiến anh ghê tởm, Vương Nhất Bác vẫn cố chấp không chịu buông tay.
Không sợ chết hay là nghĩ anh mềm lòng không thể ra tay ? Nực cười. Tiêu Chiến hừ lạnh, mặt không cảm xúc lãnh đạm bóp cò.
"Đoàng" 1 tiếng máu tươi tuôn xối xả. Viên đạn găm vào động mạch, Vương Nhất Bác loạng choạng gục xuống, đuôi mắt hình rẻ quạt trợn tròn vì kinh hoảng. Đúng vậy, là kinh hoảng không phải kinh ngạc. Cậu không dám tin vào mắt mình nữa.
Chiến ca...bắn cậu sao ?
- Tại sao ?
- Tại sao ? Không phải Vương tổng là người rõ nhất sao ?
Anh cười khinh bỉ. Tim Vương Nhất Bác như bị vô vàn mũi dao đâm vào chọc ngoáy, chọc đến khi nát bấy. Cậu biết anh hận cậu, biết lần này anh trở lại không có mục đích gì khác ngoài báo thù. Ngay từ khi anh bước vào phòng cậu đã biết, chỉ là cậu muốn nghe chính miệng anh nói, không phải anh nói cậu nhất định không tin.
Tiêu Chiến xẵng giọng :
- Khó khăn lắm mới thoát chết, cậu cho rằng tôi vẫn là Tiêu Chiến nhẫn nhục cam chịu mặc cho các người giày vò hành hạ năm xưa sao ? Vương Nhất Bác cho cậu biết lần này tôi trở lại là để tiêu diệt Vương thị, giữa chúng ta không có quan hệ gì khác ngoài 2 chữ kẻ thù !!
Kí ức đau đớn ùa về làm anh mất tự chủ vội hít sâu 1 hơi lấy lại bình tĩnh, cúi xuống cầm tay cậu siết chặt nơi viên đạn găm vào. Đau đớn đánh thẳng vào đại não khiến Vương Nhất Bác thoáng cau mày, vết thương vì hành động của Tiêu Chiến mà nứt ra, máu tuôn xối xả nhuộm đỏ tay áo trắng.
Anh hài lòng nói :
- Phát đạn đó coi như quà gặp mặt. Bước đầu là bất động sản ở Hoa Đông, tiếp theo sẽ là Vương thị. Tôi sẽ bắt từng người từng người của Vương thị trả giá, đặc biệt là anh, Vương tổng.
Anh nhấn mạnh 2 chữ "Vương tổng". Vương Nhất Bác nghẹn ngào chua xót. Đúng vậy, là Vương tổng, không phải Nhất Bác. Anh và cậu từ nay trở thành người dưng nước lã, vĩnh viễn không còn cách cứu vãn quan hệ của 2 người.
Nhưng như vậy thì sao ? Cậu không dám mong anh còn yêu càng không dám hy vọng anh tha thứ, chỉ cầu mong anh mỗi ngày đều bình an hạnh phúc, hay thi thoảng được nhìn thấy anh cười. Không cầu viên mãn chỉ cầu an yên, an yên trong lòng Vương Nhất Bác chính là nụ cười ấy, nụ cười ấm áp từng bị cậu đem đau khổ xóa sạch nét vô ưu.
Yêu đâu có nghĩa là phải độc chiếm người mình yêu ? Yêu là bảo vệ, là hi sinh, là âm thầm chở che tất cả chỉ vì mong người mình yêu hạnh phúc. 3 năm trước cậu đã sai, 3 năm trước sau cậu tuyệt đối không cho phép bản thân sai thêm lần nào nữa.
Đúng vậy, Chiến ca. Hoa Đông cũng được, Vương thị cũng được, chỉ cần anh muốn tất cả những thứ đó em đều có thể cho anh. Nhưng hứa với em, đừng đi đâu nữa, đừng để em 1 lần nữa lạc mất anh.
"Tiêu Chiến, em yêu anh"
Giọng Vương Nhất Bác khản đặc còn tim thì quặn thắt. Chỉ tiếc là cả đời này cậu cũng không còn cơ hội nói câu đó với anh...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top