C175

Yêu chủ thạch toả ra ánh sáng chiếu vào Du Phục Thời, mọi người hầu như không thấy rõ bộ dáng của hắn, mơ hồ vừa thần bí vừa cao quý, như có một loại lực lượng dung nhập vào.

Thẳng đến khi ánh sáng màu xanh nhạt đó biến mất, âm thanh trong núi Vạn Yêu gần như ngưng đọng, bọn họ mới thấy rõ Du Phục Thời.

Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, lại phảng phất có gì đó thay đổi, một đôi mắt tím đạm mạc không gợn sóng, trên thân còn sót lại vài điểm sáng vờn quanh, phảng phất giống như thần minh.

Bất quá...... Sau khi ánh mắt thần minh chạm đến một người, liền biến trở về tiểu sư đệ vừa lười nhác vừa làm nũng.

Du Phục Thời nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tố, mặt mày giãn ra: "Lấy về rồi."

Diệp Tố đảo mắt qua những Yêu Vương đang quỳ rạp trên mặt đất, ban đầu chỉ nghĩ đến Yêu giới lấy lại Ngạch Linh huyết. Lúc đó, trong lòng nàng thiết tưởng đủ loại tình huống có thể xảy ra, ấy mà lại không ngờ mọi việc đều thuận lợi, không hao phí một chút tâm lực nào.

Càng không ngờ là vừa đến Yêu giới đã gặp phải Tàng Lục, một đường lại đây thậm chí nàng không cần xuất lực.

"Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Diệp Tố đi qua hỏi hắn, không biết Ngạch Linh huyết ở trong cơ thể Ninh Thiển Dao lâu như vậy, có thể có biến hóa gì hay không.

Du Phục Thời lắc đầu, lúc Diệp Tố đến gần, đầu ngón tay lặng yên kéo ống tay áo nàng, đắc ý nhỏ giọng nói: "Ta là yêu chủ."

Diệp Tố muốn hỏi hắn có nhớ ra chuyện trước kia ko, chẳng qua địa điểm không thích hợp, còn có quá nhiều người ngoài, liền chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng lúc này, Hồ Vương bỗng nhiên cử động, hắn không phải hướng Du Phục Thời phóng tới mà là một hướng khác. Tàng Lục vẫn còn đắm chìm trong niềm vui yêu chủ trở về, cũng không có động thủ ngăn cản.

Diệp Tố quay đầu nhìn về phía Hồ Vương, cho rằng đối phương nắm lấy Ninh Thiển Dao, muốn mang theo nàng ta đào tẩu.

Ninh Thiển Dao hiển nhiên cũng cho rằng như vậy, nàng ta suy yếu dựa vào người Hồ Vương, đỏ mắt ủy khuất, trong lòng cảm thấy may mắn vì còn có Hồ Vương che chở, tuy rằng hắn không giành được vị trí yêu chủ.

"Mang ta rời đi......" hai tay Ninh Thiển Dao nắm lấy áo trước ngực Hồ Vương khóc nức nở, không chỉ là Ngạch Linh huyết bị lấy đi, nàng về sau càng không còn là Huyền Âm chi thể, rốt cuộc bảo vật chẳng những không lấy được, còn bị mất mặt trước Diệp Tố.

Nàng ta muốn lập tức rời khỏi chỗ này.

Cặp mắt đa tình của Hồ Vương nhìn xoáy vào đôi mắt to tròn của Ninh Thiển Dao, ai cũng không dự đoán được động tác tiếp theo của hắn thế mà là trực tiếp duỗi tay thọc thẳng vào trong linh phủ nàng ta.

Ninh Thiển Dao trợn trừng mắt, hai tay đang nắm lấy áo đối phương buông ra, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn trảo thủ, từ linh phủ của mình móc ra Nguyên Anh.

Đây là nguyên đan khi tu sĩ tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh sẽ có. Tương lai nếu chẳng may gặp nguy hiểm, nó xem như là một đường sinh cơ cuối cùng.

Hồ Vương vẫn dùng ánh mắt đa tình nhìn Ninh Thiển Dao, phảng phất như đang nhìn người yêu, hắn đem nguyên đan nâng lên, trực tiếp nuốt một ngụm vào bụng.

Theo như khế ước cộng sinh, vô luận ai chết trước, người còn lại cũng sẽ chết.

Khi Hồ Vương móc ra Nguyên Anh đan của Ninh Thiển Dao, sắc mặt hắn lúc đó cũng trở nên trắng bệch, nhưng sau khi nuốt xuống xong, trong nháy mắt, hắn liền khôi phục.

Chỉ cần chính tay lấy đi Nguyên Anh đan hoặc yêu đan của đối phương, rồi trực tiếp ăn, cộng sinh khế ước liền sẽ được hoá giải.

Thay vì nói hoá giải, chi bằng nói đem mệnh đối phương thêm ở trên người mình, giống như tu sĩ thường nói: phản phệ.

"Ngươi......" Ninh Thiển Dao phun ra một bụm máu đen, nàng ta thế nào cũng không nghĩ tới Hồ Vương sẽ xuống tay với mình, rõ ràng hai người đã ký cộng sinh khế ước.

Diệp Tố nhíu mày, nàng đối với hành động của Hồ Vương cũng thập phần ko ngờ đến. Trong nguyên tác, rõ ràng cảm tình giữa hai người họ cực tốt. Hẳn là trên tình bạn, dưới tình yêu.

Như nghĩ đến cái gì, tầm mắt Diệp Tố dời về phía Lục Trầm Hàn, đối phương chỉ là liếc mắt một cái, không có thương tâm, không có đồng tình, thậm chí cả một tia cảm xúc đều không có.

Hiện giờ tình huống đã hoàn toàn cùng hướng đi của nguyên tác bất đồng. Chỉ là nàng chưa từng can thiệp vào việc của nam chủ và nữ chủ, vậy tại sao quan hệ giữa họ lại...... thay đổi?

"Ngươi nhìn Dịch Huyền làm gì?" Bên cạnh tiểu sư đệ bất mãn, đầu ngón tay lúc nãy còn níu níu tay áo nàng, bây giờ trực tiếp đổi thành nắm chặt ở lòng bàn tay, còn giật một cái, "Hắn không đẹp bằng ta."

Lục Trầm Hàn muốn giết Cốc Lương Thiên phía bên kia, Dịch Huyền đang chuẩn bị ra tay cản hạ, thì nhìn thấy động tác của hai người, đang đứng cách Lục Trầm Hàn không xa.

Diệp Tố nghiêng đầu nhìn tròng mắt tim tím của tiểu sư đệ: "Không có nhìn Dịch sư đệ, biến đôi mắt lại như cũ đc không?"

Du Phục Thời cho rằng Diệp Tố chê mắt hắn xấu, nhắm lại một con: "Biến về rồi."

Diệp Tố thấy nhiều hành vi vô lại của tiểu sư đệ rồi nên không so đo, chỉ cười một tiếng, tầm mắt quay lại Ninh Thiển Dao bên kia, giữa mày lại vặn chặt.

Hồ Vương quăng Ninh Thiển Dao xuống đất, hắn nhìn thoáng qua Tàng Lục, cuối cùng thế nhưng quỳ xuống trước Du Phục Thời, gọi yêu chủ.

Du Phục Thời ai cũng không phản ứng, nhưng thấy Diệp Tố hướng bên kia đi qua, hắn cũng liền đi theo.

Diệp Tố bước đến trước mặt Ninh Thiển Dao. Nguyên Anh đan của nàng ta đã bị Hồ Vương ăn, linh phủ càng là bị đào nát, không phải ai cũng đều giống Diệp Tố, linh phủ trống rỗng, nói hư liền hư.

Linh lực từ vết thủng trên bụng Ninh Thiển Dao không ngừng phiêu tán ra ngoài, nhưng bởi vì trước đó Ngạch Linh huyết đã bị lấy ra khỏi cơ thể nên trên người nàng ta còn không ngừng xuất huyết, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

"Đều, do, ngươi!" Mặc dù kề bên tử vong, Ninh Thiển Dao vẫn hận Diệp Tố thấu xương, gắt gao trừng mắt nhìn nàng, tựa hồ muốn đem bộ dáng Diệp Tố nhớ kĩ, "Là ngươi!"

Ninh Thiển Dao vì nói ra những lời này, mà động đến vết thương, trong miệng lại phun ra một búng máu.

Diệp Tố ngồi xổm xuống hỏi nàng: "Dương Đàm vì sao cho ngươi Ngạch Linh huyết?"

"Cứu muội......" Ninh Thiển Dao cả người run rẩy, vươn tay bắt lấy vạt áo Diệp Tố, khóc nức nở, "Đại sư tỷ...... muội không muốn chết."

Du Phục Thời đứng ở phía sau nhìn chằm chằm tay Ninh Thiển Dao, thập phần khó chịu, đầu ngón tay bắn ra một đạo thanh quang, không hề lưu tình chút nào, đánh vào bàn tay đang nắm lấy vạt áo Diệp Tố.

Diệp Tố nhìn thấy, quay đầu lại về phía Du Phục Thời.

Tay Ninh Thiển Dao văng xuống đất, không biết tại sao vẫn còn sức, nàng ta dùng hết hơi tàn, vận chuyển một đạo linh lực còn sót lại, phóng thẳng vào Diệp Tố.

Diệp Tố theo bản năng dùng thần thức ngoại hiện, hình thành phòng hộ ngăn trở phần linh lực này, hất văng bàn tay còn lại của Ninh Thiển Dao.

Một kích này của nàng ta hoàn toàn đã tiêu hao hết linh lực. Ninh Thiển Dao rốt cuộc ko gượng nổi nữa, cả người run rẩy dữ dội, trước khi chết còn nguyền rủa: "Các ngươi cũng sống không...... lâu đâu......"

Diệp Tố nhíu mày nhìn Ninh Thiển Dao trút xuống hơi thở cuối cùng, nàng muốn biết nguyên nhân Dương Đàm tại sao không trực tiếp tích lấy Ngạch Linh huyết, mà lại đưa cho Ninh Thiển Dao.

Bên kia, Hồ Vương tuy rằng đang cúi thấp đầu quỳ trên đất, nhưng cả người hắn căng chặt, hiển nhiên tùy thời chuẩn bị công kích.

Diệp Tố liếc mắt nhìn hắn, xoay người tránh đi.

"Nếu yêu chủ là người của Thiên Cơ Môn các ngươi, vậy thì dễ nói chuyện rồi" Đệ tử Thượng Khuyết Tông hướng Diệp Tố cùng Du Phục Thời nói, "Mau mở ra thông đạo Yêu giới, mang theo yêu quân tiêu diệt Ma giới."

"Dám nói chuyện với yêu chủ chúng ta như vậy hả?" Tàng Lục hướng về phía đệ tử Thượng Khuyết Tông rống, " Đồ không biết lớn nhỏ!"

Đệ tử Thượng Khuyết Tông ngây người, nháy mắt câm miệng, hắn dám nói như vậy với Diệp Tố, nhưng không dám tỏ thái độ bất kính với một đại năng.

" Thông đạo Yêu giới ở đâu?" Diệp Tố hỏi Tàng Lục.

Tàng Lục chỉ chỉ yêu chủ thạch phía trước trên vách núi: "Chỗ này."

Mọi người nhìn vào khoảng hư vô giữa không trung, cái gì cũng không thấy.

"Chỉ có yêu chủ mới mở ra được." Tàng Lục nói.

Diệp Tố hướng tới nhóm người đại tông đệ tử bên kia nhìn lại, bọn họ lần này tới chính là vì liên minh với đại quân Yêu giới.

" Hiện nay, Ma giới dị động, dẫn quân xâm lấn Tu chân giới chúng ta, xin hỏi các vị Yêu Vương có nguyện ý ra tay tương trợ hay không." Diệp Tố sau khi đối mắt với đám người Từ Trình Ngọc, thì hỏi các Yêu Vương vẫn còn quỳ gối bên kia.

"Đều nghe yêu chủ quyết định." Khổng tước vương nói.

Những Yêu Vương khác sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cũng không phản đối.

Chẳng qua, xuất động yêu quân nói thì dễ. Du Phục Thời căn bản sẽ không mở ra thông đạo Yêu giới.

Mọi người tự nhiên dời ánh mắt đến người lớn tuổi nhất ở đây -- Tàng Lục.

Tàng Lục lắc đầu nói: "Quy cũng không biết cách mở ra, yêu chủ như vậy, lại như vậy, liền mở."

Mọi người: "......" Nói như ko nói.

Bất quá muốn tập kết yêu quân phải cần chút thời gian, vừa lúc có thể để cho các Yêu Vương đi triệu tập các Yêu tộc.

Lục Trầm Hàn chỉ còn lại một mình, hai đệ tử Thượng Khuyết Tông kia hiển nhiên vô dụng, vì không có khả năng gây xung đột, hắn bảo trì trầm mặc, tạm thời không tiếp tục động thủ với Cốc Lương Thiên.

Những người khác đương nhiên theo Tàng Lục rời Vạn Yêu sơn đến yêu thành lớn nhất.

"Toà thành của tất cả Yêu tộc đều trang bị quân lính." Tàng Lục hưng phấn nói, "Trước kia ta với yêu chủ ở chỗ này đánh lộn mà xây dựng Yêu tộc đó! Hiện tại còn có thể làm lại lần nữa!"

Diệp Tố nghiêng mắt nhìn Du Phục Thời, không tưởng tượng ra được tiểu sư đệ như thế nào xây dựng Yêu tộc bằng cú đấm.

"Cha, cha cũng già đầu rồi, toàn bộ Yêu giới không ai đánh thắng được cha." Tàng Thất mắt trông mong nói, "Hiện tại là thiên hạ của quy nhi tử."

Tàng Lục một trận hoảng hốt: "Haiza.... vậy mà không có ai có thể đánh thắng quy."

......

Đoàn người đến quân doanh Quy tộc, đó là một cái mai rùa khổng lồ được xây dựng thành một toà thành nhỏ, nhìn phớt qua có thể thấy được mai rùa trang trí.

"Các ngươi có thể nghỉ ngơi tại đây." Tàng Lục an bài ổn thoả những người này xong, quay đầu nói với Tàng Thất, "Ngươi đi tìm vài tên yêu có bản lĩnh chút, một khi thông đạo mở ra, chúng ta liền đi ra ngoài!"

Diệp Tố mới vừa bước vào phòng, Du Phục Thời liền từ bên ngoài đẩy cửa mà vào: "Diệp Tố, ta có cái này cho ngươi."

Diệp Tố không hỏi có thứ gì, ngược lại hỏi: "Hôm nay không mệt sao?"

Mỗi một lần Du Phục Thời vận dụng nhiều sức một chút, rõ ràng liền trở nên mỏi mệt, uể oải.

"Không mệt." Du Phục Thời cằm hơi hơi giương giương, đuôi lông mày đều mang theo đắc ý, "Ta từng nói ta có rất nhiều đồ."

Hắn đột nhiên nắm lấy tay Diệp Tố, hai người bỗng chốc biến mất ở trong phòng, vào trong một giới khác.

Diệp Tố chỉ cảm thấy mới chớp mắt một cái, nàng liền tới địa phương xa lạ, là một cái huyệt động thiên nhiên, hướng lên trên là những bậc thang, tận cùng bên trong là cái cửa to đóng chặt, trên con đường từ bậc thang đến cánh cửa kia vương vãi linh tinh pháp bảo cùng những lọ đan dược.

Theo ánh mắt Diệp Tố nhìn qua, mỗi một kiện đồ vật trên mặt đất đặt ở Tu chân giới đều cực kỳ trân quý, một khi mang ra đều có thể khiến nổi lên phân tranh.

Du Phục Thời lôi kéo Diệp Tố hướng lên trên, lại không thấy nàng nhúc nhích, liền quay đầu lại.

Diệp Tố đang nhìn chằm chằm một cục đá bị hỏm một vết sâu bên cạnh, nàng bước đến khom lưng dùng ngón tay đo đạc một chút, không lớn không nhỏ, vừa đủ một hạt châu khảm vào.

Nàng tức khắc nghĩ tới Tử Lê Anh Mộc mà Ninh Thiển Dao đeo trên cổ lúc trước.

Hẳn là từ nơi này moi ra?

"Chúng ta vào trong đi." Du Phục Thời kéo kéo Diệp Tố.

Diệp Tố lúc này mới ngồi dậy, đi theo Du Phục Thời. Nàng một đường đều cúi đầu nhìn các loại pháp bảo, lọ đan dược nằm lăn lóc dưới mặt đất, trong đầu nàng chợt lóe qua một phần sau của nguyên tác, những thứ khiến các đại tông khiếp sợ mà Ninh Thiển Dao lấy ra hoàn toàn ứng với những thứ đang nằm trên mặt đất kia.

Cho nên...... Ninh Thiển Dao vẫn luôn dựa vào Ngạch Linh huyết, nhặt đồ vật ở chỗ này.

Tử Lê Anh Mộc cách gần nhất, theo thứ tự pháp bảo đan dược trước đó cũng là ấn khoảng cách thời gian phần sau nguyên tác, điều này nói lên Ninh Thiển Dao không thể một lần đem mấy thứ này mang ra ngoài, hẳn là tu vi càng lên cao, càng có thể tới gần huyệt động.

Trong khi Diệp Tố suy tư đủ thứ, Du Phục Thời nhẹ nhàng đẩy ra cửa huyệt động, một luồng ánh sáng tỏa ra khiến nàng không khỏi giơ tay che mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu sư đệ: Trả nợ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top