Chương 10

Khi Hạ Nhiên về đến biệt thự thì thấy trong ga ra chiếc Bentley màu đen của Lăng Thần hay sử dụng đã nằm ở đấy. Cảm xúc hưng phấn dâng lên cô lập tức chạy nhanh vào biệt thự.

Do chạy nhanh vào nên lúc đến phòng khách liền vấp ngã rõ đau "Á"

Lăng Thần đang làm việc trên sofa liền đứng dậy đi nhanh đến đỡ cô "Đã nói em bao nhiêu lần rồi hả? Chạy nhanh như vậy làm gì" anh trách móc nhưng cũng rất đau lòng

"Em nhớ anh quá. Anh về sớm hơn dự kiến là vì em sao?" cô ôm anh. Hôm nay chỉ là ngày thứ hai thôi, anh về sớm là vì cô thì cô sẽ vui đến phát khóc mất.

"Có đau không?" anh không trả lời câu hỏi của cô xem nhẹ bỏ qua.

"Đau" thật ra không đau lắm

"Đau chỗ nào?"

"Chân đau"

Lăng Thần bế cô lên ghế ngồi sau đó lấy dầu xoa bóp chân cho cô. Hạ Nhiên hưởng thụ cảm giác thật thụ sủng nhược kinh.

Bóp chân xong Hạ Nhiên vẫn chưa thấy đủ "Tay cũng đau nữa nè"

Lông mày anh nhướng lên cũng nhanh biến mất "Tay mà cũng đau à?"

"Ừm. Anh thổi thổi đi" Hạ Nhiên đưa tay trước miệng anh. Lăng Thần nhìn cô mỉm cười cũng chiều theo ý cô thổi thổi.

Trong lúc Hạ Nhiên đang đắm chìm trong giây phút hạnh phúc thõa mãn liền bị anh nhe răng cắn một cái thật đau.

"A..." cô giựt tay về nhìn anh giận dỗi "Anh là chó à"

Anh ngạc nhiên nhìn cô "Hạ Nhiên, hình như tôi cưng chiều em quá nên em ăn nói không suy nghĩ như vậy sao?"

Từ gương mặt đến giọng nói đều thể hiện sự lạnh lùng khiến cho cô có cảm giác xa lạ. Anh quay đi không để ý đến cô tiếp tục công việc trên laptop.

Hạ Nhiên xích lại gần anh, câu cổ, dụi dụi mặt vào người anh như mèo nhỏ giọng giảng hòa" Em xin lỗi mà, tại anh cắn em thôi chứ bộ. Đừng không để ý đến em"

Anh vẫn bất động không thèm nhìn cô hay trả lời. Hạ Nhiên liền bắt lấy tay anh vòng qua mình, bản thân ngồi trên đùi anh câu cổ anh nhìn mình "Anh yêu, đừng giận em nữa" nói xong còn hôn lên môi anh một cái, ánh mắt đầy chờ mong.

Lần này anh không tránh ánh mắt cô nữa, vòng tay ôm cô hôn xuống "Hãy nhớ một điều là phải chịu trách nhiệm với những lời mình đã nói"

"Em biết rồi" Cô mỉm cười nhìn anh

"À phải, em có mua áo cho anh đấy" Hạ Nhiên đi xuống lấy chiếc áo mình mua cho anh. "Có đẹp không"

Anh nhìn chiếc áo không khác gì những chiếc áo thường mặc của mình nhưng tự nhiên anh lại cảm thấy nó rất đẹp, anh rất thích nó "Ừm"

"Em mua đồ sao anh không thấy thông báo trừ tiền?" Hôm nay anh không nhận được thông báo nào cả.

"Em mua bằng tiền của em đấy. Nếu dùng tiền của anh mua đồ cho anh thì còn gì là thành ý chứ"

"Lần sau dùng tiền của anh đi. Chiếc áo này không rẻ, tiền của anh cũng như của em thôi"

Cô cũng không nói gì nữa. Liền đưa túi đồ mua cho cha mẹ mình cho anh "Anh gửi về cho nhà em nha"

Anh nhận lấy sau đó cô đi vào tìm thím Trương tặng quà khiến bà cảm động không thôi. "Đúng là yêu thương con không uổng phí mà còn biết quan tâm đến bà già này nhưng mà lần sau đừng tốn kém như thế"

"Không có bao nhiêu ạ" cô ôm thím nhõng nhẽo nói "Chiều nay con muốn ăn súp cua nha"

"Ăn bao nhiêu món ta cũng sẽ nấu cho cái miệng nhỏ dẻo ngọt này" thím Trương cười chỉ lên miệng của cô.

.
.

Dạo gần đây tôi theo học thím Trương đan len để đan một khăn choàng cổ cho Lăng Thần. Sắp đến mùa đông rồi hơn nữa vài ngày tới là sẽ đến sinh nhật của anh tôi muốn tạo cho anh điều bất ngờ.

Vì cả ngày phải lên lớp, buổi chiều phải chăm chỉ học và đan khăn nên ban đêm tôi liền mệt mỏi ngủ ngay khiến Lăng tiên sinh nghi ngờ.

"Dạo này em làm sao vậy? Bộ trên trường học nặng nề quá à?"

"Ừm. Sắp kết thúc học kì rồi nên em phải dốc toàn lực học nếu không sẽ bị nợ môn" mặc dù cô che giấu việc đan len nhưng việc kết thúc học kì này lại là sự thật khiến cô càng mệt mỏi thêm.

Lúc thi xong học kì đầu tiên thì cũng đến lúc sinh nhật của anh. Dạo gần đây anh hay về rất khuya, vừa về là đã lên thẳng thư phòng nên lần này cô muốn trang trí tiệc ở thư phòng cho anh bất ngờ.

Nhưng cô vẫn phân vân vì từ lúc yêu nhau tới giờ anh không cho cô bước vào thư phòng dù nửa bước, anh nói sẽ làm phiền đến anh. Nhưng lần này cô muốn vì anh mà làm bất ngờ mà nên chắc cũng sẽ không sao.

Khi cô bước vào thư phòng cũng không có gì bất ngờ. Chỉ là thư phòng bình thường vậy tại sao anh không muốn để cô vào?

Thế là cô bắt đầu trang trí, giăng dây tuyến, dán chữ chúc mừng sinh nhật, thổi bong bóng, cắt ngôi sao,... Anh từng nói anh lúc nhỏ đã đón sinh nhật cùng gia đình đến lúc 4 tuổi, sau đó cha mẹ anh sang Mỹ mở công ty mới. Anh sống cùng quản gia một mình và không tổ chức sinh nhật nữa.

Hôm nay vì anh cô sẽ làm thật hoành tráng. Bánh cũng là do cô cùng thím Trương làm, thím đã về không ở lại nên cô phải làm một mình phần việc trang trí.

Sau khi trang trí xong cô đi xem các kệ sách của anh. Toàn là sách chữ tiếng Anh, có tiếng Pháp nữa đó là 2 nét chữ cô biết còn một đống tiếng gì đó cô không thể biết. Hầu như cô không đọc được cuốn nào nhưng cũng có thể đoán hình như là sách kinh tế kinh doanh gì đó. Cũng có truyện tiểu thuyết nhưng cũng toàn là tiếng Anh. Hạ Nhiên lấp tức bỏ cuộc.

Lúc này cửa phòng mở ra làm cô bất ngờ suy nghĩ "Sao hôm nay anh về sớm vậy"

Sau đó cầm chai tuyết lén lút đi ra để không bị phát hiện. Lăng Thần vừa vào liền thấy một phòng trang trí như thế này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình. Không thấy cô đâu, anh chợt nhớ ra điều gì đó gấp rút đi đến bàn làm việc mở tủ nhỏ lấy tấm hình trong đó ra.

Thấy thời cơ đến cô chạy ào ra xịt tuyết khắp cả phòng "Chúc mừng sinh nhật"

Lăng Thần bị bất ngờ làm rơi tấm hình, Hạ Nhiên không biết gì cả vô tình mang dép đạp lên ảnh. Lăng Thần nhíu mày giận dữ lập tức quát cô

"Tránh ra" anh đẩy cô lùi bước.

Lập tức cầm tấm hình lên phủi dơ nhưng vẫn bị bẩn khuôn mặt. Hạ Nhiên bỗng bị anh lớn tiếng không biết chuyện gì thì nhìn thấy anh phủi tấm hình trên tay.

Hiểu ra vấn đề cô lập tức lên tiếng "Em không biết là mình..

" Ai mượn em tổ chức sinh nhật cho tôi " anh vẫn còn giận và nhìn cô lạnh lùng ngắt ngang lời nói của cô.

"Em...em chỉ muốn tạo bất ngờ cho anh thôi mà. Em không biết là dưới chân mình có hình" cô rất sợ anh như vậy. Tạo cho cô cảm giác hoàn toàn xa lạ

"Không phải tôi đã nói em không được vào đây rồi hay sao? "

Cô nhìn tấm hình anh cầm trên tay không biết là hình gì. Rất muốn biết nên lấy xem, anh không phòng bị nên đến khi cô đã xem được người trong ảnh rồi mới giựt lại lạnh lùng nhìn cô.

" Cô gái trong hình là ai vậy? Cô ấy có mấy phần giống em quá" cô thẳng thắn nói những lời mình nghĩ.

Lăng Thần nhíu mày nhìn cô "Cô ấy mà giống em? Em giỏi suy nghĩ thật đấy. Lần sau đừng làm những chuyện vô bổ này"

Nói rồi anh đi khỏi thư phòng lái xe ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top