No. 1 Party Anthem

Minjeong không ngờ rằng cuộc chia tay với Seohuyn lại để lại trong cô một cảm giác kỳ lạ, vừa nhẹ nhõm nhưng cũng đầy trống vắng. Cô cảm thấy như mình vừa bước ra khỏi một chiếc lồng, nhưng bên ngoài lại là một không gian rộng lớn, mơ hồ và đầy những điều chưa biết. Điều đó khiến cô vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi.

Sau khi dọn ra khỏi căn nhà chung với Seohuyn, Minjeong tìm đến một nơi ở mới, một căn hộ nhỏ, bình dị, nhưng là của riêng cô. Những ngày đầu, cuộc sống của Minjeong khá yên tĩnh. Cô dành nhiều thời gian để suy nghĩ về những gì đã xảy ra và tự hỏi liệu mình có đang làm đúng không. Rồi cô bắt đầu dần quay lại với công việc, tiếp tục tham gia vào các dự án, nhưng một điều mà cô không thể phủ nhận là, Jimin vẫn luôn có một chỗ đứng đặc biệt trong suy nghĩ của cô.

Một buổi sáng đẹp trời, Minjeong tới công ty với tâm trạng phấn chấn, nhưng khi cô vừa bước vào văn phòng, ánh mắt của Jimin đã ngay lập tức tìm thấy cô. Cô không biết liệu có phải chỉ mình cô cảm nhận được không, nhưng sự xuất hiện của Jimin khiến không khí trong văn phòng trở nên ấm áp hơn, như thể trong cả căn phòng rộng lớn ấy, mọi thứ chỉ có mình cô và Jimin.

Jimin ngồi vào bàn làm việc của mình, nhưng không thể không liếc nhìn Minjeong. Thấy ánh mắt của Jimin, cô nở nụ cười nhẹ nhàng. Cái cách Jimin nhìn cô, không còn là ánh mắt giám sát nghiêm túc của sếp, mà giống như một người bạn, một người đồng hành. Dù vậy, Minjeong không thể hiểu rõ những gì cô đang nghĩ. Mối quan hệ giữa họ không còn như xưa nữa.

Jimin luôn khiến cô cảm thấy có gì đó mập mờ, giữa sự quan tâm chân thành và những lời nói đùa không rõ ràng. Cô vẫn dành thời gian nghe cô trình bày ý tưởng, chia sẻ kinh nghiệm, và thậm chí là trò chuyện với cô về những điều ngoài công việc. Nhưng bên cạnh đó, những cái nhìn, cử chỉ nhỏ nhặt, như một cái chạm tay nhẹ khi họ đi qua nhau, hay những lần cô cố tình đi ăn trưa cùng cô, khiến Minjeong không thể không bối rối.

Một buổi chiều muộn, khi cả công ty đã gần như vắng lặng, Minjeong và Jimin cùng ngồi lại để thảo luận về một dự án quan trọng. Họ ngồi đối diện nhau, chỉ có ánh đèn bàn và những tài liệu rải rác trên mặt bàn. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng lạch cạch của bàn phím và tiếng thở nhẹ của Jimin.

"Minjeong," Jimin đột ngột lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự kiên định, "Em không cần phải giải thích về những quyết định của mình nữa. Tôi biết em đã phải trải qua rất nhiều điều, và tôi tôn trọng những gì em làm."

Minjeong ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Jimin. Lúc này, cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Jimin, nhưng có một thứ gì đó trong mắt cô khiến Minjeong không thể hiểu hết. Nó không phải sự đồng cảm hay sự quan tâm bạn bè đơn thuần. Nó là một cái gì đó sâu xa hơn. Minjeong có thể cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt mà Jimin dành cho mình, nhưng lại không thể xác định rõ liệu đó có phải là tình cảm hay không.

"Chị nói vậy là sao?" Minjeong hỏi, không hề cố giấu đi sự hoang mang trong giọng nói.

Jimin mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không đủ để xua đi sự căng thẳng trong không khí. "Không có gì đâu. Chỉ là... tôi nghĩ em rất mạnh mẽ. Đó là lý do tôi luôn tin tưởng em."

Minjeong không nói gì, chỉ nhìn Jimin, nhưng trong lòng lại đang mải nghĩ về những lời nói không rõ ràng ấy. Cô nhận ra rằng mình không thể tiếp tục sống trong sự mập mờ này. Mặc dù cô cảm nhận được tình cảm từ Jimin, nhưng cô lại không thể dứt khoát xác định liệu đó có phải là tình yêu không, hay chỉ là sự quan tâm giữa những người bạn đồng nghiệp.

Vài ngày sau, Jimin gọi Minjeong đi ăn cùng. Lần này không phải là vì công việc, mà chỉ đơn giản là muốn trò chuyện, như những người bạn. Minjeong không từ chối, bởi cô cảm thấy thoải mái khi ở bên Jimin, mặc dù trong lòng vẫn còn những nghi vấn không lời.

Họ ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh. Không gian vắng vẻ, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa. Minjeong ngồi đối diện Jimin, nhìn cô với ánh mắt có phần lạ lẫm. Cô không biết phải nói gì nữa. Cô muốn hỏi cô về tình cảm của mình, nhưng lại sợ nếu làm vậy, mọi thứ sẽ thay đổi.

"Minjeong," Jimin phá vỡ sự im lặng, cô nhìn vào mắt Minjeong, nụ cười lại lần nữa hiện ra trên môi. "Có bao giờ em tự hỏi, liệu mình có thể yêu một người mà không cần phải nói ra điều đó không?"

Minjeong ngớ người, trái tim cô như ngừng đập. Cô nhìn Jimin, không thể hiểu hết được những gì cô đang nói. Liệu đây là một lời mời gọi, hay chỉ là một sự nhắc nhở đơn thuần?

"Em không biết," Minjeong thừa nhận, giọng cô nhẹ như hơi thở, "Em không biết nữa, Jimin."

Jimin nhìn Minjeong một lúc lâu, rồi thở dài, nụ cười trên môi không còn tươi như lúc trước. "Thế thì cứ để mọi thứ tự nhiên đi. Đừng vội vàng suy nghĩ quá nhiều về nó."

Ngày qua ngày, Minjeong vẫn thấy những cử chỉ nhỏ nhặt của Jimin, những câu nói khiến cô càng thêm bối rối. Mối quan hệ của họ cứ mơ hồ như vậy, không rõ ràng, nhưng cũng không thể nói là không có gì. Minjeong không biết phải làm gì, không thể hiểu rõ cảm xúc của Jimin. Cô cũng không thể mở lòng hoàn toàn, vì bản thân mình còn chưa thật sự chuẩn bị sẵn sàng.

Trong khi đó, Jimin cũng không đẩy nhanh mối quan hệ này. Cô để nó diễn ra tự nhiên, không vội vàng, không ép buộc. Cô hiểu Minjeong, và cô sẵn sàng chờ đợi.

Và vậy là, mối quan hệ giữa Minjeong và Jimin cứ tiếp tục như thế – mập mờ, khó hiểu, nhưng cũng đầy thú vị. Cả hai không nói lời yêu, nhưng họ lại ở bên nhau, chia sẻ những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống, và dần dần, cảm xúc bắt đầu nảy sinh.

Liệu rồi một ngày, Minjeong sẽ tìm ra lời giải cho chính mình, hay cô sẽ tiếp tục chìm trong sự mập mờ ấy? Thời gian sẽ trả lời tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top