Chương 7

"Tiểu Khôn , anh quyết định rồi. " ta giống như hạ được quyết tâm rất lớn.

"Anh quyết định chuyện gì?"

Rất có tinh thần nhìn về phía Tiểu Khôn, ta muốn cho hắn một phần quà năm mới. Cho
nên..."Anh muốn xuống bếp nấu một bữa cho em ăn."

Vì chuyện này, ta chính là nỗ lực thật lâu!

"..."

"Tiểu Khôn Tiểu Khôn, mắt của em không có phản ứng nha!" tiểu đệ nhà ta sẽ không
phải mắc bệnh nặng đi!

... Ca, anh thích em không? " Tiểu Khônbình tĩnh trở lại, nhìn ta, thần sắc ngưng trọng nói.

"Vì sao hỏi như vậy? " rõ ràng là không hề liên quan a!

"Mặc kệ, chỉ cần trả lời em là được."

"Nha... thích. " kia cùng làm cơm có quan hệ sao?

"Nếu thích thì đừng vào nhà bếp. " Tiểu Khôn vẫn thật tình.


"Chính là bởi vì thích mới muốn tự mình xuống bếp nấu cho em ăn nha! " Ta ít khi nào mà nghĩ ra món quà tận tâm này, đương nhiên phải kiên trì.

"Nhưng là... " Tiểu Khôn muốn nói gì nữa đó, chỉ là bị ta cắt lời.

"Không có nhưng là nữa! Em chỉ cần ngồi chờ ăn là được. " Ta đem hắn nặng nề đặt trên sofa, sau đó quay người đi đến nhà bếp.

"Em thấy là ngồi chờ chết đi..."

"Em lẩm bẩm nói gì đó?"

"Không có không có..."

Vào nhà bếp, Vương mụ đang chuẩn bị bánh ngọt thấy ta, cảm thấy lạ lùng nói∶ "Đại
thiếu gia, cậu vào đây làm gì?"

"Vương mụ, hôm nay dì nghỉ một chút đi! " đem Vương mụ đẩy ra khỏi nhà bếp, đóng cửa nhà bếp, ta lộ ra nụ cười thắng lợi.

"Chính là đại thiếu gia cậu là nam sinh, nam sinh không cần vào nhà bếp... " Vương mụ ở ngoài cửa hô.

"Không sao! " quẹt miệng, nhớ đến lễ Noel Tiểu Khôn cũng xuống nhà bếp chuẩn bị bữa tiệc lớn cho ta ăn, khi đó Vương mụ cũng đâu nói câu này...

Thu lại tâm tình, lấy cuốn bí kíp giữở trong người, lật đến trang đã quyết định.

Khai công! Ở trong lòng thoải mái dãn một hơi, động thủ.

Lần này nhất định sẽ thành công, bởi vì tối hôm qua ta điện thoại hỏi rồi, ước chừng ba
giờ nha! Cho nên ta cảm giác lần này tuyệt đối có thể thành công!...

"Đường là màu trắng... Di? Có hai loại cũng là màu trắng... " Ngô...phương pháp tốt
nhất chính là dùng miệng thử... Ngô... Mặn mặn... Đây là muối...

"Theo sách nói là phải rửa sạch... sạch... Nhớ kỹ lần trước Tiểu Nhiên đã dặn không thể
dùng bột giặt..." [Ô_Ô]

"Đậu hủ ma bà*... Đậu hủ... Như vậy chín chưa? " nhìn cái thứ vẫn trắng ở giữa nồi...
Không phải là chuyển màu mới là chín?

"Sau đó là rau củ... trước rửa sạch... lại dùng dao mổ... " sao nhiều thứ thế? Dựa theo theo sách của đại thiếu gia là được rồi...

Đem món ăn đối chiếu với sách, tương đối giống nha...có dinh dưỡng hay không a? Kỳquái...

Trải qua hai giờ cố gắng, cuối cùng chuẩn bị tốt rồi , vui vẻđặt trên bàn, mặc dù bềngoài khó coi...

"Ca, cơm lần này làm thật tốt . " Tiểu Khônn cầm lấy cái chén, không ngừng ăn cơm.

"Đúng vậy đúng vậy... " Vương mụ phụ họa nói."Các người đừng chỉ tập trung ăn cơm, thử món ăn nha! " ta mong đợi nhìn về phía bọnhọ."..."


"Ca, cái đen thùi này là gì?"

"Đậu hủ ma bà. " không giống sao?

"Đại thiếu gia gia... vậy còn cái này? " Vương mụ chỉ vật thể màu vàng vàng.

"Cháu biết, là dưa chuột! " Tiểu Khôn lập tức trả lời.

"Kỳ thật...nó vốn là cải trắng... "...

Ta rất dụng tâm làm, vì sao bọn họ đều không vui? Chẳng lẽ thật khó ăn như vậy?

"Ca... anh đừng khóc... " Tiểu Khôn tay chân chật vật ôm ta dỗ lấy.

"Tiểu Khôn, anh nấu có phải rất khó ăn hay không? " nhìn Tiểu Khôn, ta không ôm
bất cứ hy vọng nào hỏi.

"Cũng không phải! Chẳng qua là..."

"Chẳng qua là gì?"

"Chẳng qua là... Chẳng qua là thiên phú của anh không có ở trong nhà bếp! " Tiểu Khôn an ủi nói.

"Ngô... " quẹt miệng, đem mặt vùi vào trong lòng Tiểu Khôn, "Anh vốn hy vọng là mọi người ăn được..."

"Anh vào nhà bếp chính là muốn em chờ chết... " xoa đầu của ta, Tiểu Khôn nói nhỏ.

"Em đang nói gì đó?"

"Không có không có..."

"Đồ ăn còn dư, anh lấy cho Tiểu Hoa ăn... " người trong nhà không hiểu tay nghề của
ta, Tiểu Hoa là chó, nên sẽ không như vậy đi!

"Ách... được rồi!"

Như vậy, ta đến ổđem Tiểu Hoa ôm lại, sau đó...

"Đến, Tiểu Hoa, là đồ ăn ngon, mau đến ăn a! " ta lấy cơm, ngoắt ngoắt tay.

"Uông ô ~~~ " ngửi một chút, la một tiếng, Tiểu Hoa đầu cũng không thèm quay lại
chạy về ổ.

"... " Ta ngây dại.

"..."

" Đáng sợ như vậy sao? " Tiểu Khôn thán khí nói.

"... " khóc...

Theo thói quen tiến vào trong lòng Tiểu Khôn.

"Hảo hảo, ngoan ~~~~~~ đừng khóc nữa! Nó chỉ là một con chó, gì cũng không hiểu...

" bên tai Tiểu Khôn không ngừng lặp lại câu đó...  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top