Chương 3


"Tiểu Đình , cậu tìm bạn nhảy chưa?" Sau khi Tiểu Khôn đi làm việc, Tử Dị  tiến tới thần thần bí bí hỏi.

"Bạn nhảy? Làm gì? " Ta chỉ muốn ăn trong vũ hội thôi...

"Đương nhiên là khiêu vũ a! Vũ hội Noel ngày mai chính là khiêu vũ cùng các chị em gái, phải tìm mấy nữ sinh xinh đẹp nổi tiếng! Không nhân cơ hội này tìm bạn gái, thật là đáng tiếc!" Nhấc ngón cái lên, Tử Dị  bày ra khuôn mặt từng trải nói với ta.

"Chính là... tớ chỉ muốn đi ăn thôi, không cần phải rắc rối như vậy!"

"... " Tử Dị  đơ người, "Cậu thật không hiểu biết! Cậu không muốn có bạn gái sao?"

Đúng lúc ta chuẩn bị lắc đầu, Tiểu Khôn đã trở về, đen mặt đứng sau lưng ta.

"Tiểu Khôn ~~~~ em xảy ra chuyện gì? Người không thoải mái sao? " Ta quay đầu vỗ vỗ mặt hắn, sờ trán hắn, "Không có bị nóng, có phải chỗ khác không thoải mái không?"

"Anh muốn tìm bạn gái sao? " Lạnh quá nha! Tiểu Khôn bỗng dưng trở nên lạnh lùng.

"Không phải! Anh mới không cần bạn gái gì đâu! Anh chỉ muốn đi ăn thôi!"

"Tốt, ngoan... " Xoa xoa đầu ta, ngữ khí của Tiểu Khôn không còn lạnh lùng nữa...

Bất quá, khi hắn xoa đầu ta, ta cảm thấy mình giống như tiểu cẩu được chủ nhân sủng ái, là do ta cảm thấy vậy thôi sao?

"Tiểu Khôn, em không cần bạn nhảy sao? " Nhớ đến lời Tử Dị nói vừa rồi, ta tò mò hỏi.

"Không cần!"

"Vì sao?"

"Em chỉ đi theo người ta ăn."

"Theo ăn? Theo ai?"

"... " Tiểu Khôn không trả lời, chỉ là tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.

"A... " Một lúc sau, ta mới hiểu ý hai má đỏ đỏ cúi đầu xuống.

Em trai này có lúc thật đáng ghét, luôn bắt nạt ta!

Ngày vũ hội, tất cả nam sinh đều ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, mà nữ sinh thì quả là ăn mặc rất hoa lệ.

Ở nhà, lúc ta đang thay quần áo thì Tiểu Khôn đã sớm thay xong chờ ta ở phòng khách.

A, lúc này ta thật sự nhịn không được phải tán thưởng em trai ta, bộ lễ phục kia mặc ở trên người hắn quả là khác biệt, nhìn rất đẹp trai a...

"Ca, anh thoạt nhìn..."

"Thế nào? " Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mở to mắt mong chờ.

"Rất giống con nít mặc đồ của người lớn..."

"A? " Không phải chứ!

Nghe Tiểu Khôn nói như vậy, ta nhận phải đả kích rất lớn. Tuy ta nhìn không thành thục bằng Tiểu Khôn! Chính là cũng đâu có chênh lệch như thế! Cũng là cùng cha mẹ sinh ra a...

"Ai, vì sao em phải gọi anh là ca a?"

"Em mà cũng hỏi câu này? Đáp án đương nhiên là vì anh sinh sớm hơn em! Ngốc!"

">_<... Ca, em không có ý này..."

"Vậy ý em là gì?"

"... Ca, anh thích em không? " Em trai luôn không trả lời câu hỏi của ta...

"Thích. ". A, lại có bánh ngọt ăn.

Tiểu Khôn lại hôn hai má ta.

"..."

"..."

Chờ thật lâu, Tiểu Nhiên cũng không nói ra suy nghĩ của ta. Ta không nhịn được kéo tay Tiểu Khôn hỏi:

"Tiểu Khôn, còn nữa?"

"Còn gì?"

"Chính là nó..."

"Nó?"

"Chính là nó đó!"

"..."

"Bánh ngọt đó! " Ta chỉ còn cách nói rõ.

"..."

"Tiểu Khôn..."

"... Một hồi mua cho anh..."

"A... hôn... " Vui vẻ hôn Tiểu Khôn một cái, để khuôn mặt đen phân nửa của hắn trở lại bình thường.

Sau đó chúng ta cùng đi đến đến khách sạn mà trường tổ chức.

Lúc này ta mới phát giác nguyên lai trường ta rất giàu. Bởi vì lễ phục học sinh dùng toàn là trường học cung cấp, nam sinh mặc cùng một màu, cho nên nhìn không đẹp. Nhưng nữ sinh lại khác, con gái mặc không giống nhau, nhìn rất... mỹ vị!

Thật sự là rất ngon nha! Trang sức cộng hoa văn trên váy kia rất giống kem sữa trên bánh ngọt...

"Ca, anh chảy nước miếng..."

"Di? Có sao?"

"... " Tiểu Khôn trở mình xem thường.

Ngồi chờ Tiểu Khôn lên bục phát biểu, ta tự giác đến trước bàn ăn lấy món muốn ăn để vào trong đĩa.

"Tiểu Đình, em có đưa lá thư cho em trai em không?"

"A? " Thư? Thư gì? Nhìn người ở phía trên đài, "Là chị nha, học tỷ."

Ra là học tỷ cho ta bánh ngọt hôm đó, sau đó bánh ngọt lại bị Tiểu Khôn vứt đi... (Tiểu Đình có điều này, ngươi không thể dùng phương pháp bình thường để ghi nhớ một người sao? )

"Chính là lá thư... " mặc dù có chút xấu hổ, nhưng học tỷ vẫn là nói ra.

"Kia... em có đưa cho Tiểu Khôn nha! Chỉ là... " Nói trực tiếp quá có thể tổn thương hay không?

"Thế nào?"

"Chỉ là, Tiểu Khôn...không xem. " Đúng vậy, chính là không xem. Ta không có nói dối...

"Phải không..."

"Bởi vì hắn bận rộn nhiều việc!" Thấy học tỷ thất vọng, ta nhịn không được an ủi.

"... Nói cũng đúng, em ấy là hội trưởng hội học sinh! Phải bận rộn rồi." Học tỷ cười nhẹ, thuận theo lời nói của ta.

"Học tỷ có muốn thử món Sashimi này không? Rất tươi nha, em ăn nhiều lắm..."

"Vậy sao? Chị thích nhất sashimi."

"Thật sao? Vậy chị ăn nhiều một chút! " Ta một mặt thấy đáng thương cho bản thân, một mặt nói với học tỷ.

"Ca, anh đang làm gì? " Lúc chúng ta đang ăn vui vẻ, Tiểu Khôn bước tới.

"Hội trưởng... xin chào... " Học tỷ vừa nhìn thấy Tiểu Khôn lập tức xấu hổ, chào hỏi xong liền bỏ đi, để lại trận dư hương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top