Chương 22
"Tiểu Tống, bắt cóc tiên sinh thật lợi hại!" Ta vừa ăn bánh ngọt, vừa nói."Bánh ngọt hắn mua ăn rất ngon!"
Khi mắt đã thích ứng với bóng tối, tầm nhìn cũng rõ hơn.
Di? Tiểu Tống vì sao tay không nhúc nhích miệng cũng không động?
"Cậu không ăn sao?"
Tiểu Tống nhìn ta một lúc, "Cậu không sợ sao?"
Sợ? Sợ gì?
Ta không hiểu nhìn về phía y, "Sợ gì?"
"Chính là bánh ngọt, cậu không sợ hắn hạ độc sao?" Tiểu Tống chỉ chỉ bánh ngọt ở trên tay ta.
"Hạ độc? Bánh ngọt ngon thế này mà hạ độc có phải quá lãng phí hay không?" Đây là điều ta duy nhất nghĩ tới, cho nên ta khẳng định bắt cóc tiên sinh sẽ không hạ độc!
Lát nữa phải khẩn cấp hỏi hắn chỗ mua bánh ngọt này, ăn thật ngon a!
"Tiểu Chính... cậu... ngốc quá! " Tiểu Tống bộ dạng như sắp tắt thở .
Ta mới không ngốc! Mặc dù Tiểu Tống nói rất có đạo lý, nhưng chỉ vì nguyên nhân này mà không ăn, đây không phải là thiếu sót lớn sao?
Ngô... Tiểu Khôn vì sao còn chưa đến? Tiểu Tống người ta lần trước bỏ nhà đi đến nhà chúng ta, Trình Miểu thoáng cái liền tìm được y, Tiểu Khôn sao lâu rồi mà vẫn không tìm được ta!
Hừm hừ! Lúc hắn đến ta phải nói rõ với hắn!
Nói gì thì nói ta cũng là ca ca của hắn nha! Không phải người ta hay nói anh em tâm linh tương thông sao? Sao đến bây giờ vẫn chưa đến?
"Bắt cóc tiên sinh, bánh ngọt này còn rất nhiều, muốn ăn hay không?" Ta ăn bụng no no, nhìn số bánh ngọt còn lại, lại nhìn Tiểu Tống dáng vẻ thề chết không ăn, thế là hảo tâm hỏi bắt cóc tiên sinh.
Người ta mua nhiều bánh ngọt như vậy, ăn một mình cũng không tốt! ( Rõ ràng là một mình ngươi ăn không vô, còn giả trang người tốt? ! )
"Ta?" Hắn kinh ngạc, nhất định là từ nhỏ đã bị khi dễ. Đột nhiên có người đối tốt với hắn, mới dọa hắn có vẻ mặt này!
Nghĩ một hồi, ta nghĩ đến thân thế của hắn.
Hắn nhất định là bởi vì cha mẹ chết sớm, thân thích vì tiền trợ cấp mới chứa chấp hắn, nhưng lại đối xử với hắn rất tệ, lại đánh lại mắng. Cuối cùng có một ngày, hắn nhịn không được bỏ nhà ra đi, nhưng thân không có gì trong tay không thể làm gì khác hơn là gia nhập băng nhóm bắt cóc. (Tiểu Chính, sức tưởng tượng của ngươi cũng quá phong phú đi!)
Xem đi! Bắt cóc tiên sinh là một người đáng thương a!
"Bắt cóc tiên sinh thật đáng thương!" Nhìn bắt cóc tiên sinh ăn bánh ngọt, ta đồng tình nói.
"Mày nói gì?" Hắn ngẩn ngơ, ngẩng đầu hỏi ta.
Bây giờ ta mới nhìn rõ mặt của hắn!
Tròn tròn, mắt thật to, tiêu chuẩn trẻ con, không tính là đẹp mắt, nhưng tuyệt không khó coi, cái mặt rất khó để người lưu lại ấn tượng sâu sắc, là loại vừa tiếp xúc liền quên.
"Ta nói ngươi rất đáng thương, từ nhỏ bởi vì cha mẹ chết sớm, thân thích cầm tiền trợ cấp mới chứa chấp ngươi, lại đối với ngươi rất tệ, lại đánh lại mắng. Mới để ngươi gia nhập nhóm bắt cóc này... " Ta nghĩ gì là thao thao bất tuyệt nói, bị tiếng cười của hắn cắt lời.
"Mày... Hmm... Hmm... Chết cười... " Bắt cóc tiên sinh cười đến đau bụng...
Ta nói chuyện buồn cười lắm sao?
"Ngươi cười gì?" Không phục, ta nói sai sao?
Hắn còn đang cười, cười hồi lâu, thấy ta bực mình mới thôi, "Không ngờ sức tưởng tượng của mày tốt như vậy!"
Sức tưởng tượng? Đây không phải sự thật sao?
"Đây chỉ là nghề phụ của to! Tao thấy lợi nhuận không tệ cho nên..."
Hắn không có nói tiếp, nhưng ta cũng đoán được tám chín phần.
"Được rồi!" Thở một hơi, dù sao người cũng bị hắn trói chặt, cùng hắn trò chuyện một chút cũng không tồi, "Ngươi tính đối phó chúng ta thế nào?"
Lúc này Tiểu Tống vẫn luôn yên lặng lại kéo kéo ống tay áo ta.
Ta đã hỏi gì không đúng sao?
Đang lúc ta rất cố gắng dùng đầu suy nghĩ vấn đề này, ngoài cửa có một tiếng vang lớn, có người tiến vào.
Tiếp theo là một trận choáng đầu hoa mắt, bởi vì quá ồn, đầu của ta tiếp thu rất chậm nên cũng không biết phát sinh chuyện gì, lúc phát hiện ra thì đã bị Tiểu Khôn ôm chặt.
"Ca, em bị anh dọa chết... " Chôn mặt vào lòng Tiểu Khôn , nghe tim của hắn đập 'thình thịch thình thịch', đập rất nhanh...
"Xin lỗi... " Mặc dù đó không phải lỗi của ta, nhưng vẫn nói xin lỗi trước đi!
Quả nhiên ở trong lòng Tiểu Khôn là an toàn nhất!
Len lén liếc nhìn Tiểu Tống bên cạnh. A! Trình Miểu cũng đến!
Ngô... Bọn họ... Nhi đồng không nên nhìn, cho nên ta tiếp tục chôn mặt vào lòng Tiểu Khôn , nhắm lại mắt...
...
...
...
"Ca? Ca... Tỉnh tỉnh..."
Ừ... Là giọng của Tiểu Khôn ...
"Ca! Anh mau tỉnh, lại ăn phải cái gì nữa!"
Di? Ta... ngủ sao?
Hé mắt ra, phát hiện ta đang ngủ yên lành trên giường nhà mình, "Tiểu Khôn , Tiểu Tống và bắt cóc tiên sinh sao rồi?"
Tiểu Nhiên đỡ ta ngồi dậy, "Tiểu Tống được Trình Miểu đưa về nhà, xem ra sẽ có một thời gian không thể ra khỏi cửa. Còn tên bắt cóc..."
"Hắn làm sao? Hắn là người tốt nha!" Tên bắc cóc có khuôn mặt như vậy tuyệt không giống người xấu...
"Người tốt? Hắn làm gì anh?" Tiểu Khôn nhíu mày, mặt sa sầm.
"Hắn mua rất nhiều bánh ngọt ngon cho anh ăn... Đúng rồi...! Anh đã quên hỏi bánh ngọt kia mua ở đâu!" Ta đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng này.
">_<... " Tiểu Khôn vô lực nói∶ "Ca, bị người ta bắt cóc còn hỏi!"
Tên bắt cóc? Ta không biết hắn! Ta chỉ quan tâm bánh ngọt của ta mua ở đâu...
"Đúng rồi... Phương gia, em tuyệt đối sẽ cho bọn họ đẹp mặt! " Tiểu Khôn nói không đầu không đuôi.
Ta nhất thời không hiểu hắn nói gì, suy nghĩ một hồi, mới biết hắn đang nói đến chuyện tên bắt cóc ta và Tiểu Tống có liên quan đến thân thích họ Phương.
"Tiểu Khôn cố gắng lên!" Đối với điểm này, ta tuyệt đối ủng hộ Tiểu Khôn !
Mặc kệ Tiểu Khôn dùng phương pháp gì, ta cũng không phản đối. Chỉ cần không phạm pháp, hơn nữa nếu như là phạm pháp, chỉ cần không bị phát hiện là được.
Nhưng... Đáng tiếc là bắt cóc tiên sinh đã bị đưa vào cục cảnh sát, nếu không có thể hỏi hắn chỗ mua bánh ngọt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top