Chương 2
Khi đi học.
Tiểu Khôn đương nhiên ngồi ở bên cạnh ta nha!
Đúng lúc này, ta mới phát hiện có Tiểu Khôn ngồi bên cạnh một chút cũng không dễ chơi.
Lúc ta muốn ngủ, hắn sẽ hung dữ nhìn ta chằm chằm, làm ta sợ đến mức không dám ngủ, tiếp tục nghe thầy giáo già trên lớp kể chuyện vô cùng buồn chán.
Giờ nghỉ trưa, đây là thời gian ta thích nhất lúc đi học. Mỗi ngày đi học, chính là chờ giờ khắc này đến. Sau đó làm cái gì? Đương nhiên là chờ hết giờ nghỉ. Tiếp tục nghe thầy giáo già trên lớp kể chuyện vô cùng buồn bực.
"Anh không cần khổ qua." Mở hộp cơm ra, không thương tiếc ném qua hộp cơm Tiểu Khôn.
"... "
"Còn có cà cũng không ăn."
"... "
"Cái này cùng cái này... cũng không ăn. "
"... "
Sau đó lúc ta đang ăn, lại phát hiện một miếng khổ qua được bỏ qua, thế là...
"Ăn đi." Đang uy hiếp ta bằng miếng khổ qua kia, chính là em trai luôn ít nói của ta.
"Tiểu Khôn... " Ta không chết tâm làm nũng với Tiểu Khôn.
"Chỉ một miếng thôi, anh nếu không ăn, tối nay em nói dì Vương nấu một yến tiệc khổ qua."
">_<... " Tiểu Khôn đúng là đại bại hoại!
"Ăn đi."
"... " Nuốt lệ, nuốt vào. Tin tưởng ta, thật sự nuốt lệ. Nhìn xem, mắt ta còn đọng lại nước đây!
Ăn cơm xong, đã thấy Tiểu Khôn ăn xong trước rồi.
"Tiểu Khôn, bánh ngọt trà xanh..."
"Ca, anh chỉ biết ăn..."
"Vậy... anh thích em nha!"
"Bây giờ đi mua."
"A... " Nhìn thân ảnh Tiểu Khôn đi xa, ta ngơ ngác cười.
Sau khi tan học, bởi vì Tiểu Khôn là hội trưởng hội học sinh, cho nên phải ở lại trường xử lý một số chuyện.
Mà ta đương nhiên là muốn đi cùng hắn, bởi vì ta là ca ca! Mặc dù theo như Tiểu Khôn nói là: Sợ anh về nhà lạc đường.
Nhưng người ta thông minh như vậy, sao có thể lạc đường? Mọi người nói có phải hay không?
"Ca, anh ở đây chờ em một chút." Tiểu Khôn mua một đống đồ ăn vặt cho ta.
"Được... " Tiểu Khôn mua cái gì cũng là thứ ta thích ăn nhất, cho nên ta đương nhiên ngoan ngoãn chờ hắn.
"Tiểu Đình, em của em thật suất a! " Đang lúc ăn tận hứng thì có một giọng nói con gái vang lên.
Ta nhìn nữ sinh trước mắt, nguyên lai là học tỷ phụ trách văn nghệ, Khiết Quỳnh , lớp mười một kiều nhu nữ sinh.
"Đương nhiên, Tiểu Khôn nhà em là giỏi nhất!"
"..."
"Học tỷ có việc sao? " Khó trách được có hứng thú với em trai nhà ta?
"... Em có thể đưa lá thư này cho hắn không? " Giọng nói ôn nhu của con gái khiến người ta khó có cự tuyệt.
"Chính là... như vậy không tốt lắm đâu..."
"Đây là đưa cho Tiểu Khôn, còn đây phí mã phu!" Học tỷ cầm một cái hộp đưa tới trước mắt ta.
"Của em sao?" Ta chỉ lấy cái của mình, sau đó cao hứng gãi đầu, "Nếu học tỷ đã tính như vậy, được! Việc lần này cứ giao cho em!"
Đưa tay nhận lấy cái hộp đó, ta không nói hai liền đồng ý
"Ca, anh lấy bánh ngọt này từ đâu? " Tiểu Khôn từ phòng hội nghị đi ra, thấy ta cầm bánh ngọt, nhíu mày nói.
"Học tỷ cho."
"Người khác cho anh, anh liền ăn sao! Không sợ có độc sao? " Tiểu Khôn một tay lấy đi bánh ngọt còn dư lại một nửa của ta.
Chỉ cần không phải Tiểu Khôn, hắn liền đem mọi người vào nhóm "Người khác".
"Đó là quà cảm ơn anh." Ta muốn lấy bánh ngọt về, chính là Tiểu Khôn kiên quyết không trả.
"Cảm ơn? Anh làm gì?"
"Chính là cái này, học tỷ muốn anh đưa cho em." Ta lấy lá thư ra.
Ta thầm tính ở trong lòng, lúc đưa bức thư đó, ta có thể nhân cơ hội lấy lại bánh.
A... Ta thật thông minh đâu!
"Vứt đi." Tiểu Khôn nhìn phong thư ở trên tay ta, cũng không thèm lấy.
"Em không xem sao?"
"Không xem."
"Vậy bánh ngọt..."
"Vứt đi."
"Ư... " Quẹt miệng, ta vừa ôm tim vừa đi tới thùng rác, vừa ai oán nhìn Tiểu Khôn.
Cũng may đã ăn một nửa...
"Nếu muốn ăn, một hồi em đi mua cho anh." Tiểu Khôn vuốt ve ta, chỉ chỉ miệng của ta, không cho chọn lựa nói.
"A... " Đem mặt chôn ở trong lòng Tiểu Khôn, rất cao hứng nha...
Tại sao cuộc sống rất vui vẻ! Bởi vì có Tiểu Khôn ở bên cạnh đi!
Người khác muốn nhờ Tiểu Khôn việc gì đó, đều phải đến hối lộ ta trước. Bởi vì so với việc nói trực tiếp với Tiểu Khôn thì nói với ta nhanh hơn. Tại sao em trai ta lại tài giỏi đến thế! Có rất nhiều người muốn tìm hắn, cho nên...cho ta rất nhiều thứ a....
Đương nhiên, bánh ngọt gì đó phải ăn trước khi Tiểu Khôn phát hiện, nếu không chỉ có kết cục là rơi vào trong thùng rác.
"Tiểu Khôn, tuần sau có vũ hội Noel! " Ta hưng phấn nói.
"Anh tham gia?"
"Đương nhiên, vũ hội Noel có rất nhiều thứ để ăn." Nghĩ đến đây, nước miếng của ta đều sắp chảy ra.
"Ca! Trong đầu anh chỉ có ăn thôi sao? " Tiểu Khôn gõ đầu ta.
"Đương nhiên không phải, trong đầu anh còn có Tiểu Khôn a... " Ta biết Tiểu Khôn thích nghe ta nói như vậy.
"Ca, anh thích em không?"
"Thích."
"A..."
"Nếu như em mua bánh xoài cho anh ăn, anh sẽ thích em hơn."
"Ca... >_< "
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top