Chương 11
Trong đầu anh nghĩ cái gì thế hả? ! ! " Tiểu Khôn rất tức giận, ở bên tai ta gầm nhẹ.
"Anh...anh chỉ là... " Cảm giác nói không nên lời, dường... như có gì đó khang khác.
Tiểu Khôn vẫn luôn như vậy, ta khóc hắn sẽ dỗ ta, ta muốn ăn bánh ngọt thì hắn sẽ đi mua, đi ngủ thì hắn ngủ cùng ta, lúc ta bị thương hắn sẽ khẩn trương như trời sập xuống...
Dù sao có vấn đề gì nếu tìm Tiểu Khôn , hắn sẽ giúp ta.
Vẫn luôn như vậy...
Vẫn luôn...
Ta cũng không cảm thấy như vậy là có gì không đúng, chẳng qua... Bây giờ lại thấy giống như...
"Ca, anh thích em không?" Thở dài, Tiểu Khôn lại hỏi câu này.
"Thích..."
"Em cũng thích anh, chẳng những thích, mà giống như đã yêu rồi." Tiểu Khôn nhẹ nhàng nói.
Đem mặt chôn ở trong lòng hắn cọ cọ, nghe hắn nói như vậy, ta thật sự rất cao hứng, trong lòng ngọt ngào.
"Như vậy, xem như hai chúng ta thích lẫn nhau... " Tiểu Khôn hôn vành tai của ta, từng chút từng chút...
"..."
"..."
"Tiểu Khôn ..." Qua được một lúc, ta thật sự không nhịn được gọi TiểuKhôn một tiếng.
"Sao?" Hắn thở ra nói.
Mặc dù... Bây giờ... Ai! Ta nói không nên lời! Thật xấu hổ!
"Anh..."
"Anh muốn gì?" Tiểu Khôn hôn hôn mặt ta... Nhẹ hỏi.
"... " Lắc đầu, ta thật sự nói không nên lời!
"Nói nha! Anh không nói làm sao em biết?" Tiểu Nhiên thật rất bại hoại! Ta không thể nói những câu xấu hổ đó...
...
Nhưng thật sự là không nhịn được!
"Tiểu Khôn ..."
"Nói nha!" Hắn cười đến bại hoại, thật đáng giận!
"Anh...anh... đói quá... Có thể là vừa rồi ăn cháo không no... " Vội vàng giải thích cho bản thân.
... Ta cảm thấy tay Tiểu Khôn đang ôm ta cứng đờ, thân thể hắn bỗng phát run.
Có phải không được thoải mái hay không?
Ta thoát khỏi cái ôm của hắn, không nhìn thấy còn hay hơn, hừ hừ! Tiểu tử này lại đang cười!
"Ca, anh thật hài hước!"
Mặc dù hai má đều đỏ, nhưng ta vẫn muốn trừng hắn một cái! Ta là ca ca nha.
"Em đi chuẩn bị đồ ăn cho anh!" Tiểu Khôn nhịn cười bước ra cửa phòng.
Ta nghĩ đây nhất định không phải ảo giác của ta, ta thật sự nghe hắn ở ngoài cửa cười to!
Hừm hừ! Tiểu tử này bị tâm thần phân liệt quá mức rồi! Hắn lại giễu cợt ta nha!
Trong khi Tiểu Khôn chuẩn bị đồ ăn cho ta, ta đến phòng tắm tắm.
Di... Ta vừa nãy hình như đang suy nghĩ đến một vấn đề cần phải nói với Tiểu Khôn ? Ngẫm lại, nhớ không nổi...
Quên đi, dù sao cũng nhớ không ra, thì đó là chuyện không quan trọng, vẫn là mau mau tắm, sau đó đi ăn tốt hơn.
Ngày mai phải kêu Tống Khuông Văn kể chuyện, nghe chuyện của y và đứa cháu y ...
Bất quá, lòng hiếu kỳ của ta cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì ngày hôm sau, cháu của y đã tìm đến cửa nhà ta.
Nói là tiểu chất*, kỳ thật tuyệt không tiểu. Tối hôm qua nghe Tống Khuông Văn nói cháu y hai mươi bốn tuổi, nhưng bởi vì là "Tiểu" chất, cho nên trong tưởng tượng của ta là một hài tử trắng nõn nà, nhưng bây giờ gặp rồi mới biết được trí tưởng tượng của ta hoàn toàn sai. Tiểu chất của y mặc dù không có anh tuấn bằng em trai ta, nhưng nhìn cũng là một người rất ổn trọng.
*tiểu chất : cháu
"Xin hỏi có phải chú tôi ở đây không?" Một thân tây trang làm cho người này nhìn thành thục hơn, khiến người ta khó tin người trong phòng là "chú" của hắn.
"Anh chính là cháu của y sao!" Thấy hắn gật đầu, Tiểu Khôn mới mở rộng cửa để hắn tiến vào."Trước vào nhà rồi nói!"
"Anh đi gọi Tiểu Tống rời giường." Ta bước nhanh tới phòng khách gọi người.
Có chuyện hay để xem!
"Không ra!" Ta vừa mở cửa, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là Tống Khuông Văn đem chăn cuộn mình thành một con tôm nhỏ.
"Cháu cậu đến a!" Ta đi tới bên giường ngồi xuống.
"Tớ biết." Y vươn đầu ra, càu nhàu càu nhàu nói ∶ "Nhưng tớ không muốn ra ngoài gặp hắn!"
"Vì sao? Hắn thoạt nhìn là một người không tệ nha!"
"Mới không phải! Hắn mỗi ngày đều quản đông quản tây! Lại thích ăn đậu hủ tớ... " Giọng càng ngày càng nhỏ, cái đầu vốn duỗi ra nay lại rút trở về.
Thật giống một con rùa...
"Chú, anh muốn chọn hiểu chuyện theo tôi trở về, hay là muốn tôi trói chặt đem về?" Nguyên lai cháu y vẫn đứng ở ngoài cửa nghe!
"Ngươi không cần khuyên ta, ta tuyệt đối sẽ không theo ngươi về!" Vô cùng có dũng khí, dù chăn che cả người cũng nhìn ra được y đang dùng lực lắc đầu.
Nhìn ra y đang dùng khí chất bú sữa phản kháng. (...là cái khí chất gì? =)) )
"Đó là do anh nói, bây giờ trả tiền cho tôi?" Người cháu kia cũng không vội vàng dẫn người đi, nhàn nhạt nói.
Ta quyết định đem căn phòng để lại cho bọn họ, dù sao đứa cháu kia thân thể cường tráng, hôm nay nhất định sẽ dẫn Tống Khuông Văn trở về.
"Tiểu Khôn , nếu bây giờ bọn họ đi về, anh đây chẳng phải không còn cơ hội nghe bọn họ kể chuyện sao?"
"Ca, "Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết con mèo" câu nói này anh biết không!"
"Anh đương nhiên biết! Nhưng thật sự muốn biết chuyện bọn họ nha! " Bởi vì hình như rất thú vị.
"Người "cháu" kia chính là cổ đông xí nghiệp Trình thị, Trình Miểu. Hai năm trước, cha mẹ Tống Khuông Văn qua đời, y liền đến ở Trình gia, trước mắt Trình gia chỉ có hai người bọn họ. Một tuần trước Tống Khuông Văn giúp một người bạn mượn Trình Miểu 250 vạn, mà Trình Miểu nói điều kiện mượn tiền chính là muốn Tống Khuông Văn "gả" cho hắn."
Tiểu Nhiên một hơi nói hết chuyện ta muốn biết.
"Trời! Sao em biết chuyện này?" Ta dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, trong lòng rất cao hứng.
"Em ngày hôm qua đã cho người đi điều tra." Thở một hơi, "Em mới không có ngốc như anh! Anh nghĩ em sẽ cho một người không rõ lai lịch ở lại sao?"
"Ừ..."
"Ta nói không về, là không về! " Lúc sau, Tống Khuông Văn từ trong phòng chạy ra, núp sau lưng ta dùng sức lắc đầu.
"Chú nhỏ, anh không trở về cũng được." Thấy Tống Khuông Văn hai mắt sáng ngời, Trình Miểu giật giật khóe miệng, "Chỉ cần bây giờ anh trả tiền là được."
"Híc... " Tống Khuông Văn cúi đầu, nắm chặt sau lưng áo ta.
"Sau này cậu có thể đến nhà tớ chơi a!" Ta quay qua nói nhỏ với. "Dù sao bây giờ cậu bỏ trốn, bất quá, trước tiên nên ngoan ngoãn trở về cùng hắn đi!"
"Híc... " Y vẫn đau khổ phồng má.
Cứ như vậy, Trình Miểu dẫn y trở về. Trước khi rời đi, Tống Khuông Văn mặc cả trả giá bám sát hắn nói sau này phải đến nhà ta chơi...
"Trình Miểu kia thật lợi hại! Sao lại nhanh chóng tìm được chỗ này." Sau khi bọn họ rời đi, ta kéo lấy Tiểu Nhiên nói chuyện phiếm.
"Đó là bởi vì hắn rất thích chú của hắn."
Ta suy nghĩ một chút, Tiểu Khôn đã nói rất thích, vậy...
"Tiểu Khôn , em thích anh không?" Thường nghe Tiểu Khôn hỏi câu này, nay phát ra từ miệng ta, thật mới lạ.
"Em đương nhiên thích anh."
"Vậy... Nếu anh cũng bỏ nhà đi, em có thể tìm được anh hay không?" Mặt tỏ vẻ hiếu kỳ, Tiểu Khôn có thể giống như Trình Miểu nhanh chóng tìm thấy ta không?
"... " Trên mặt Tiểu Khôn thật giống như có hơn mười đường hắc tuyến.
"Có thể hay không!"
"Ca, anh thật sự muốn bỏ nhà đi?"
"Dường như rất vui, đúng không?"
"... " Hắn vỗ trán một cái, "Nếu anh bỏ nhà đi, không được ăn bánh ngọt..."
"Mới không đâu! Anh sẽ mang tiền theo." Dọa nạt ta a! Ta mới không có ngốc như vậy đâu!
"Từ ngày hôm nay, tiền tiêu vặt của anh bị cắt!"
... Tại sao! Tại sao trở nên như vậy? ! !
Ta chỉ là nói giỡn, cũng không phải thật! Vì sao lại như vậy? ! Huhu... Ta làm ca ca nhưng không có tôn nghiêm...
Lại trải qua một đoạn cuộc sống, dưới sự cố gắng không ngừng uy hiếp, ách... cầu khẩn, Tiểu Khôn cuối cùng đem tiền tiêu vặt cho ta.
Ta hiện tại đã minh bạch một chuyện, đó chính là, Tiểu Khôn không chỉ là nhất gia chi chủ, còn là một nhà chi tiền...
Thường ngày, khách đến nhà ta không nhiều lắm. Nhưng mấy ngày nay, Tống Khuông Văn đã thành khách quen nhà ta. Chẳng qua là Trình Miểu cho y ta hoạt động tự ở nhà chúng ta đi!
"Cậu không đi học sao?" Thường chạy qua nhà ta chơi, cũng không thấy y đọc sách, ta không nhịn được tò mò.
"Một năm trước đã bỏ học." Tống Khuông Văn không để ý lắm nói.
Đúng rồi! Nghe Tiểu Khôn nói cha mẹ y qua đời năm ngoái, bởi vì nguyên nhân này mà bỏ học sao!
"Muốn đi ra ngoài chơi không? Nghe nói gần đây mở một quán cà phê, bánh ngọt ăn rất ngon... " Hôm nay Tiểu Khôn phải ở lại trường học, ta bởi vì biết Tống Khuông Văn sẽ đến, cho nên yêu cầu về nhà trước. Dưới sự bảo đảm liên tục ta sẽ ngoan ngoãn, Tiểu Khôn mới cho đi.
Nếu Tiểu Khôn không có ở đây, vậy thì cùng Tống Khuông Văn ra ngoài chơi đi!
"Chính là... " Tống Khuông Văn chần chờ, "Miểu Miểu phái bảo vệ đứng ở ngoài cửa."
...
Thật là cẩn thận! Nhất định là sợ Tống Khuông Văn lại chạy loạn.
"Vậy thì cùng đi nha! Có thể mời bọn họ!" Ta cao hứng kéo y đi ra cửa.
Quả nhiên thấy ba người đàn ông ở ngoài cửa, bọn họ là bảo vệ do Trình Miểu thuê đi!
"Cùng đi ăn cái gì không? " Ta thấy bọn họ đứng mệt mỏi, nhưng khi hỏi thì bọn họ đều là nói, "Không cần."
"Trên người các anh có tiền không? " Ta hỏi một vấn đề vô cùng quan trọng trong lòng ta.
"Có."
Ta mặc kệ bọn họ có muốn ăn hay không! Biết bọn họ có mang theo tiền là được rồi, dù sao dẫn người đi là được.
Một nhóm năm người đi tới quán cà phê, nhìn thật là hoành tráng...
Sau khi ngồi xuống, ta gọi: Hai bánh ngọt, hai bánh xoài cùng một ly trà sữa nóng. Tống Khuông Văn thì muốn một bánh hạt mè, một ly cà phê.
A, ăn ngon thật...
"Di? Các anh thật sự không ăn sao?" Ta nhìn ba người bảo vệ, bọn họ thật sự không ăn!
"... " Thấy bọn họ lắc đầu, ta liền tiếp tục ăn bánh của ta.
Ta và Tống Khuông Văn lại muốn uống thêm một chén trà lài, ăn đến bụng no no, chúng ta lúc này mới về nhà.
Khi vào nhà thì thấy Tiểu Khôn và Trình Miểu đang ngồi ở phòng khách.
"Tiểu Khôn , tụi anh đi ăn bánh ngọt thật ngon nha, lần tới anh dẫn em đi cùng." Ta đi qua Tiểu Khôn
"Chúng ta đi." Trình Miểu kéo Tống Khuông Văn đi về.
Khi hắn ra khỏi cửa, ta lờ mờ nghe ba bảo vệ nói "Không ngờ bọn họ có thể ăn nhiều như thế..."
"Trình Miểu kia rất không lễ phép! Mỗi lần mang người đi, cũng không thèm nói cảm ơn."
"Đó là bởi vì trong mắt của hắn chỉ có một người."
Một người? Ta lấy đầu suy nghĩ một chút...
"Là Tiểu Tống sao?"
"Thông minh." Xoa xoa đầu ta, "Ca hôm nay ăn gì?"
Nói đến đây, ta không nhịn được đắc chí, "Tiểu Khôn anh hôm nay ăn không cần trả tiền nha..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top