Chương 2
Ngày hôm sau, không khí tại trường X vẫn nhộn nhịp như mọi khi, nhưng Ji-hoon dường như có một chút thay đổi. Cậu vẫn mặc đồng phục một cách tùy tiện, cổ áo mở phanh, bước qua hành lang đông đúc. Ji-hoon một lần nữa trốn khỏi sự ồn ào của lớp học và lén lút đến khu vực phía sau trường. Đó là nơi yên tĩnh, ít người lui tới, và cũng là góc trốn quen thuộc của cậu khi muốn tránh xa mọi sự kiểm soát của trường học.
Khi vừa đến nơi, cậu không khỏi ngạc nhiên khi thấy Sang-hyeok đã đứng sẵn ở đó, như thể anh đã đoán trước được Ji-hoon sẽ xuất hiện. Sang-hyeok không mặc áo khoác hội học sinh, chỉ đứng lặng im nhìn về phía khoảng sân trống, gương mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc.
"Anh theo dõi tôi đấy à?" Ji-hoon lên tiếng, giọng điệu mỉa mai.
Sang-hyeok quay đầu lại, nhìn Ji-hoon một lúc trước khi trả lời, "Tôi không theo dõi cậu, nhưng tôi biết cậu sẽ đến đây."
Ji-hoon bước lại gần hơn, đứng đối diện với Sang-hyeok. "Vậy thì sao? Định tiếp tục trách mắng tôi vì hôm qua à?"
Sang-hyeok không trả lời ngay. Anh thở dài nhẹ rồi đáp, "Không. Tôi không ở đây để trách mắng hay dọa dẫm gì cậu nữa. Tôi chỉ muốn biết lý do thực sự của cậu."
"Lý do?" Ji-hoon cười khẩy. "Tôi không cần phải giải thích lý do cho bất kỳ ai, đặc biệt là anh."
Sang-hyeok giữ nguyên vẻ mặt, thái độ của anh không bị dao động bởi câu trả lời đầy thách thức ấy. Ánh mắt anh vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc, nhưng lần này, có một sự tò mò ẩn sâu trong đó. "Tôi không nghĩ cậu thực sự muốn sống theo cách này mãi mãi. Vi phạm quy định, lánh xa mọi người... Cậu đang cố trốn tránh điều gì?"
Câu hỏi ấy khiến Ji-hoon hơi khựng lại. Chưa ai từng hỏi cậu như vậy. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của cậu lộ ra một chút do dự, nhưng rồi ngay lập tức lấy lại vẻ bất cần.
"Anh đừng nghĩ mình là hội trưởng mà dám phán xét tôi?" Ji-hoon gằn giọng, nhưng giọng điệu không còn chắc chắn như trước.
"Không phải phán xét, chỉ là tôi muốn hiểu cậu," Sang-hyeok nói, giọng điềm tĩnh hơn. "Tôi không tin rằng một người như cậu lại hoàn toàn vô tâm với mọi thứ."
Ji-hoon nhíu mày, cảm thấy khó chịu với sự kiên nhẫn của Sang-hyeok. "Nếu tôi không quan tâm, thì sao chứ? Anh định cầu xin tôi sao? Làm ơn đi, tôi không muốn thấy bộ dáng đó của anh đâu."
Sang-hyeok cười nhẹ, nụ cười khiến Ji-hoon bất ngờ vì nó không mang vẻ lạnh lùng thường thấy. "Không, tôi sẽ không làm việc đó đâu. Nhưng tôi nghĩ cậu có nhiều hơn những gì cậu đang thể hiện."
"Anh chẳng hiểu gì về tôi cả."Ji-hoon nhếch môi.
"Vậy thì hãy để tôi hiểu," Sang-hyeok nói, lần này ánh mắt anh có phần mềm mại hơn.
Cả hai đứng đó, nhìn nhau trong sự im lặng nặng nề. Lời nói của Sang-hyeok, dù không mang sự trách móc hay phán xét, lại khiến Ji-hoon khó chịu. Cậu chưa từng gặp ai giống như Sang-hyeok – người không chỉ nhìn thấy vẻ ngoài cứng rắn của cậu mà còn muốn hiểu những gì ẩn sâu bên trong.
Trong khoảnh khắc ấy, Ji-hoon cảm thấy mình như bị cuốn vào một thế giới mà cậu chưa từng bước vào – nơi cậu phải đối diện với chính mình, với những cảm xúc mà cậu luôn cố gắng giấu kín. Và điều đó làm cậu cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết.
Nhưng đồng thời, trong đáy lòng, có một tia cảm xúc khác, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, đang dần hình thành.
Suy nghĩ ấy khiến Ji-hoon khẽ cắn môi. Và, điều không ngờ tới, chính cái ý nghĩ rằng cậu sẽ được làm việc chung với Sang-hyeok – dù không hiểu vì sao – lại khiến cậu cảm thấy muốn thử.
Ji-hoon cuối cùng cũng buông lời. "Được rồi. Nhưng tôi tham gia không phải vì dự án hay bất kỳ lý do cao đẹp nào đâu. Chỉ vì tò mò thôi."
Sang-hyeok khẽ gật đầu, không biểu lộ sự hài lòng hay bất ngờ. "Cậu không cần phải giải thích lý do với tôi. Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau và hoàn thành tốt nhất có thể."
Ji-hoon nhìn Sang-hyeok chằm chằm. Đôi mắt của hội trưởng vẫn không thay đổi – lạnh lùng, nhưng có điều gì đó sâu xa mà Ji-hoon không thể hoàn toàn lờ đi. Bất ngờ, cậu tự hỏi: nếu không có Sang-hyeok, liệu cậu có bao giờ chịu suy nghĩ về việc tham gia vào một dự án nào đó không?
***
Quay ngược thời gian lại hai tiếng trước, Ji-hoon đang ngồi ngả người trên chiếc ghế phía cuối lớp học. Cậu nhìn ra cửa sổ, tâm trí lơ đãng như mọi khi, không để ý đến bài giảng của giáo viên đang kéo dài phía trên. Sự bình yên này kéo dài được một lúc, cho đến khi lớp trưởng tiến lại gần và gọi tên cậu.
"Ji-hoon, thầy giáo bảo cậu đến gặp hội trưởng hội học sinh ở phòng câu lạc bộ. Có việc cần trao đổi," lớp trưởng nói, vẻ mặt ngại ngùng vì phải đến gặp cậu – người nổi tiếng là khó gần trong lớp.
Ji-hoon cau mày, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào lớp trưởng. "Cậu đùa đấy à? Hội trưởng gì chứ? Tôi không quan tâm đến mấy trò vớ vẩn đó đâu."
Lớp trưởng lắc đầu, khẽ thì thầm, "Tôi không biết. Chỉ là thầy nhắn thế thôi. Nghe nói có dự án câu lạc bộ gì đó liên quan đến cậu."
Ji-hoon thở dài, một con mèo lười biếng như cậu, chỉ muốn nằm dài tắm nắng, hoàn toàn không muốn tham gia bất cứ dự án nào, nhất là khi liên quan đến hội học sinh. Nhưng khi nghe đến cụm từ "hội trưởng hội học sinh," tâm trí cậu lập tức nghĩ đến Sang-hyeok. Hình ảnh của người mà cậu đã gặp vài lần, với ánh mắt lạnh lùng nhưng khó hiểu, lại hiện lên trong đầu.
Với một chút lưỡng lự, Ji-hoon đứng dậy và quyết định đi đến phòng câu lạc bộ.
***
Tại phòng câu lạc bộ, Sang-hyeok đang ngồi chờ, cùng với vài thành viên khác trong hội học sinh. Không gian căn phòng ngăn nắp, gọn gàng, đúng kiểu mà Sang-hyeok thường duy trì. Khi Ji-hoon bước vào, ánh mắt hai người lập tức chạm nhau. Sang-hyeok, như mọi khi, không để lộ cảm xúc gì nhiều, nhưng có một sự chú ý kín đáo trong ánh mắt khi nhìn thấy Ji-hoon.
"Cậu đến rồi," Sang-hyeok lên tiếng, giọng điềm tĩnh như thường lệ.
Ji-hoon nhún vai, dựa lưng vào tường và khoanh tay trước ngực. "Nghe nói mấy người cần gặp tôi? Nói thẳng luôn đi, tôi không có thời gian cho mấy chuyện này đâu."
Sang-hyeok không trả lời ngay, chỉ khẽ nhướng mày rồi tiếp tục, "Chúng tôi đang lên kế hoạch cho một dự án cộng đồng lớn, trong đó cần phải có sự tham gia của học sinh từ nhiều lớp khác nhau. Một trong những phần quan trọng của dự án là dựng một đoạn video quảng bá về trường và các hoạt động xã hội. Tôi nghe nói cậu có kinh nghiệm trong việc chỉnh sửa video và dựng phim?"
Ji-hoon khẽ bật cười. "Anh có vẻ tìm hiểu kỹ về tôi đấy nhỉ. Nhưng để tôi nói thẳng, tôi không hứng thú với dự án của hội học sinh, cũng chẳng quan tâm đến việc làm đẹp trường."
Sang-hyeok nhìn thẳng vào mắt Ji-hoon, không hề tỏ ra ngạc nhiên trước phản ứng của cậu. "Tôi không bắt buộc cậu phải tham gia. Nhưng dự án này cần những người có khả năng, và tôi nghĩ cậu có thể làm được điều gì đó tốt đẹp hơn những gì cậu đang thể hiện."
Ji-hoon khẽ nhướng mày, cảm thấy có chút bực bội. "Tiền bối nghĩ mình hiểu tôi à? Tôi chả có tâm trí quan tâm đến mấy thứ đó."
"Có thể cậu không quan tâm, nhưng tôi nghĩ có những việc mà chỉ cậu có thể đóng góp cho dự án lần này. Chỉ cần cậu chấp nhận tham gia, tôi sẽ không ép buộc cậu bất cứ điều gì ngoài việc đóng góp cho đoạn video.", Sang-hyeok trả lời, giọng điềm đạm.
Ji-hoon liếc nhìn mọi người xung quanh, nhận ra ánh mắt của họ dường như chứa đựng sự phán xét vô hình. Có lẽ đối với họ, cậu chỉ là một tên học sinh cá biệt, một kẻ gây rối, mà chẳng ai thực sự quan tâm đến những giá trị thật sự của cậu. Cảm giác bất bình bắt đầu nhen nhóm trong lòng Ji-hoon. Không cần phải nói thêm lời nào, cậu đứng dậy và bỏ đi một cách dứt khoát, đôi vai cứng cỏi, tựa như chẳng cần sự đồng tình của bất cứ ai. Sang-hyeok chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Ji-hoon, không nói gì, nhưng trong mắt anh hiện lên một nỗi trăn trở mà chính anh cũng chưa rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top