Chương 19
Buổi sáng hôm ấy, không khí trong căn nhà của Sang-hyeok và Ji-hoon dường như căng thẳng hơn thường lệ, nhưng lại tràn đầy sự quan tâm và yêu thương. Cuối cùng, ngày mà cả đất nước mong đợi cũng đã đến—ngày thi đại học, nơi mà tất cả các sĩ tử đều đặt hết tương lai của mình vào những bài thi sắp tới.
Sang-hyeok đã thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị kỹ càng trong bộ đồng phục chỉnh tề. Lòng anh dâng lên một chút lo lắng, nhưng lại có sự quyết tâm mãnh liệt. Khi anh mở tủ lấy đồ cần mang theo cho kỳ thi, bất giác nhận ra Ji-hoon đã chu đáo chuẩn bị giúp anh hầu hết mọi thứ. Tất cả đã được sắp xếp cẩn thận, từ chiếc bút, quyển sổ tay nhỏ cho đến chai nước. Sang-hyeok mỉm cười thầm cảm ơn Ji-hoon trong lòng. Cậu ấy luôn ở bên cạnh anh, luôn chăm lo từng điều nhỏ nhặt như thế này.
Bước vào phòng ăn, anh thấy Ji-hoon đang bận rộn với bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi. Mùi thức ăn ấm áp tỏa ra khiến trái tim anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Không kiềm chế được cảm xúc, Sang-hyeok bước đến từ phía sau, vòng tay ôm chặt lấy Ji-hoon, rồi nhẹ nhàng dụi đầu vào tấm lưng rộng và vững chãi của cậu.
"Chào buổi sáng, Ji-hoon của anh," giọng nói của Sang-hyeok có chút run nhẹ nhưng ngọt ngào.
Ji-hoon khẽ cười, xoay người lại, đôi mắt lấp lánh đầy sự tự tin và ấm áp dành cho Sang-hyeok. "Chào buổi sáng. Em đã chuẩn bị bữa sáng rồi, cùng ăn nhé?" Ji-hoon nói nhẹ nhàng, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Sang-hyeok, rồi kéo anh ngồi xuống bàn.
Hai người cùng nhau ngồi ăn bữa sáng, nhưng trong lòng Sang-hyeok vẫn không thể che giấu nỗi lo lắng của mình. Mắt anh liên tục nhìn xuống, rồi lại nhìn vào bữa ăn, lòng đầy nỗi băn khoăn về kỳ thi sắp tới.
Ji-hoon, như đọc được suy nghĩ của Sang-hyeok, dịu dàng lên tiếng: "Sang-hyeokie à, đừng lo lắng quá. Anh đã ôn luyện rất chăm chỉ suốt thời gian qua, chỉ cần tự tin và tập trung. Anh chắc chắn sẽ làm được mà."
Sang-hyeok ngước lên, đôi mắt anh vẫn còn chút lưỡng lự, nhưng nụ cười dịu dàng và sự kiên định trong ánh mắt Ji-hoon khiến anh cảm thấy an lòng hơn. "Anh sẽ cố gắng. Cảm ơn em, Ji-hoon. Nhờ có em mà anh mới có thể bình tĩnh như thế này."
"Em luôn ở đây vì anh mà," Ji-hoon đáp lại, bàn tay nắm chặt lấy tay Sang-hyeok, truyền thêm cho anh một chút sức mạnh.
Sau bữa sáng, cả hai đứng dậy, Ji-hoon đưa cho Sang-hyeok chiếc cặp đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua, anh nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy sự biết ơn. Dù có lo lắng, Sang-hyeok biết rằng phía sau anh luôn có Ji-hoon—người đã luôn hỗ trợ và đồng hành, khiến cho con đường phía trước bớt gian nan hơn.
Đến giờ ra khỏi nhà, Ji-hoon tiễn anh ra cửa. Trước khi đi, Ji-hoon không quên trao cho Sang-hyeok một cái ôm chặt và một nụ hôn nhẹ lên trán, đầy ấm áp và động viên.
"Anh hãy làm tốt nhất có thể nhé. Em sẽ đợi tin tốt từ anh." Ji-hoon mỉm cười, đầy tin tưởng.
Sang-hyeok gật đầu, bước ra khỏi cửa với trái tim đã bình tĩnh hơn.
***
Buổi thi diễn ra khá suôn sẻ với Sang-hyeok. Anh cảm thấy mình đã làm gần như trọn vẹn tất cả các câu hỏi, nhưng môn tiếng Anh vẫn làm anh băn khoăn. Có vài câu anh đã phán đoán sai, và điều này khiến anh hơi lưỡng lự khi rời khỏi phòng thi. Nhưng tất cả đã trôi qua, và giờ là lúc để thở phào nhẹ nhõm sau một khoảng thời gian dài đầy căng thẳng.
Sang-hyeok bước về nhà, người anh mệt mỏi, uể oải, như thể muốn phân rã thành từng khúc. Anh không còn sức lực, đầu óc trống rỗng, chỉ mong mau chóng được nằm nghỉ. Vừa mở cửa, Ji-hoon đã đứng đợi từ bao giờ, cậu nhiệt tình giúp anh cầm lấy chiếc balo nặng trĩu và treo áo khoác của anh lên. Chỉ cần nhìn lướt qua là Ji-hoon biết ngay Sang-hyeok đã hoàn toàn kiệt sức sau buổi thi dài.
"Sang-hyeok, để em lo cho. Anh mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi," Ji-hoon nói, giọng dịu dàng nhưng đầy sự quan tâm.
Vừa thấy Ji-hoon, bao nhiêu mệt mỏi và căng thẳng dồn nén trong lòng Sang-hyeok bỗng như được giải phóng. Không nói gì, anh bất ngờ ôm chầm lấy cậu, gục mặt vào vai Ji-hoon, tiếng thở dài pha chút nũng nịu phát ra từ cổ họng.
"Cứ để anh như thế đi... Đừng rời xa anh," giọng nói của Sang-hyeok mềm mại, như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự an ủi từ người mình yêu thương. Anh dựa cả cơ thể vào Ji-hoon, đầu óc đã hoàn toàn thả lỏng.
Ji-hoon mỉm cười nhẹ nhàng, tay cậu vòng qua lưng Sang-hyeok, ôm chặt lấy anh. Cậu cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh, và rồi chỉ sau vài phút, Sang-hyeok đã ngủ thiếp đi ngay trên vai Ji-hoon, quá đỗi mệt mỏi để có thể duy trì được bất kỳ sự tỉnh táo nào.
Nhìn Sang-hyeok đang ngủ ngon lành, Ji-hoon không nói gì thêm, chỉ khẽ nhấc bổng anh lên, từng bước nhẹ nhàng đưa anh về phía giường. Cậu đặt anh xuống thật cẩn thận, rồi đắp chăn lên người Sang-hyeok, vuốt lại tóc anh. Nhìn gương mặt thanh thản của Sang-hyeok khi ngủ, Ji-hoon cảm thấy trong lòng mình dịu lại, biết rằng cuối cùng cũng đã qua đi giai đoạn căng thẳng của kỳ thi.
Cậu ngồi bên cạnh giường, ngắm nhìn Sang-hyeok một lúc lâu. Với Ji-hoon, chỉ cần nhìn thấy anh được nghỉ ngơi bình yên như thế này là đủ. Những ngày ôn tập mệt mỏi, những lần anh lo lắng về kết quả—tất cả giờ đây đã tạm khép lại. Cậu khẽ cầm tay Sang-hyeok, siết nhẹ như muốn nói rằng: "Em luôn ở đây, anh không cần phải lo lắng gì cả."
Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đặn của Sang-hyeok, và Ji-hoon lặng lẽ ngồi cạnh, chờ đợi anh tỉnh dậy, sẵn sàng ở bên anh bất cứ lúc nào.
Sau khi đắp chăn cẩn thận cho Sang-hyeok, Ji-hoon lặng lẽ ra khỏi phòng. Cậu bước vào bếp, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhưng cũng không khỏi lo lắng. Dù Sang-hyeok đã trải qua một trong những ngày quan trọng nhất cuộc đời, kì thi đại học chỉ là bước khởi đầu cho những thử thách lớn hơn phía trước. Ji-hoon biết điều đó và cậu muốn giúp anh vượt qua tất cả.
Nhìn căn bếp yên bình, Ji-hoon bắt đầu chuẩn bị một chút thức ăn cho Sang-hyeok, hy vọng khi anh tỉnh dậy sẽ có bữa ăn ngon lành để tiếp thêm năng lượng. Cậu bận rộn với bếp núc, làm một món ăn đơn giản mà Sang-hyeok thích —mì ramen và tempura. Mùi hương lan tỏa khắp căn phòng, ấm áp và dễ chịu, phần nào xua tan không khí lạnh lẽo của ngày thu ngoài kia.
Sau khi bữa ăn hoàn tất, Ji-hoon trở về phòng. Ngồi xuống cạnh giường, cậu lặng lẽ ngắm nhìn Sang-hyeok đang nằm ngủ. Đôi mắt cậu dịu dàng khi nhìn người yêu mình, cảm nhận được những khó khăn, áp lực mà Sang-hyeok đã trải qua suốt thời gian ôn tập. Cậu biết Sang-hyeok không phải lúc nào cũng dễ dàng chia sẻ cảm xúc, nhưng Ji-hoon vẫn luôn ở bên, âm thầm chăm sóc và ủng hộ anh.
"Anh đã cố gắng rất nhiều... ", Ji-hoon thì thầm với chính mình, trong lòng trào dâng cảm giác yêu thương sâu sắc. Cậu cúi xuống, khẽ hôn lên trán Sang-hyeok. Nụ hôn nhẹ như cơn gió thoảng, nhưng mang theo bao nhiêu tình cảm mà Ji-hoon dành cho anh.
Thời gian trôi qua, Ji-hoon mải miết suy nghĩ về tương lai của cả hai. Sang-hyeok chắc chắn sẽ đỗ vào trường đại học mơ ước, nhưng liệu cậu sẽ đi đâu? Con đường của Ji-hoon vẫn còn mập mờ, nhưng một điều duy nhất cậu chắc chắn, đó là cậu muốn đồng hành cùng Sang-hyeok trên con đường ấy, bất kể nó dẫn đến đâu.
Bất giác, Sang-hyeok khẽ cử động mình, dường như cảm nhận được hơi ấm của Ji-hoon. Anh mở mắt, nhìn thấy Ji-hoon ngồi bên cạnh, trong lòng như được trấn an.
"Em vẫn ở đây à?" Giọng Sang-hyeok còn ngái ngủ, nhưng nụ cười thoáng trên môi anh.
"Ừ, em sẽ không đi đâu cả," Ji-hoon đáp lại, nụ cười nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự chắc chắn. "Anh ngủ thêm chút nữa đi, em đã chuẩn bị đồ ăn rồi, lát nữa chúng ta sẽ cùng ăn nhé."
Sang-hyeok khẽ gật đầu, kéo Ji-hoon lại gần hơn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu. "Cảm ơn em, Ji-hoon... vì tất cả."
Lời nói đơn giản nhưng chứa đựng bao nhiêu cảm xúc mà Sang-hyeok chưa thể hiện được trong suốt thời gian qua. Và lúc này, Ji-hoon biết rằng không cần phải nói thêm điều gì. Cả hai chỉ cần lặng lẽ cảm nhận sự gắn kết đang lớn dần giữa họ—một tình yêu vượt qua mọi lo lắng và thử thách, cùng nhau bước tiếp về tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top