CHƯƠNG 2
Ngày ra tù thời tiết rất tốt,trên đường đi ra cửa chính, Eddie ôm vai Bạch Tông Dịch vừa đi vừa hơi nghiêng đầu hướng nửa phía sau nhìn một chút, giữ cổ Bạch Tông Dịch không cho phép cậu ta quay đầu lại, chính mình nhìn cửa chính đang mở phía trước, tùy tiện nhưng lại mang theo giọng điệu khẳng định nói,dù sao mình "Đại học" cũng tốt nghiệp rồi, đáng thương Bạch Tông Dịch sau này còn phải học thêm bốn năm nữa.
Bạch Tông Dịch nhìn thấy chiếc BMW gần như ném thẳng vào mặt mình, cảm thấy thân thể người đang cố gắng choàng vai mình trong chốc lát cứng lại, tâm tình cũng rất tốt, cũng không thèm chấp Eddie vừa mới nói một đống lời nói nhảm.
Eddie nho nhỏ thân thể bị Trần Nghị trực tiếp vác lên ném vào ghế phụ, Bạch Tông Dịch nhìn thấy Trần Nghị ném người vào ghế phụ còn không quên lấy mu bàn tay ngăn trên nóc xe phòng ngừa con mèo nhỏ trắng lông đen đang liều mạng giãy dụa kia bị đụng vào đầu, khóe miệng khó được mà cong cong, đại khái là tâm tình tốt hơn. Eddie nói không sai, Trần Nghị thật sự chiếu cố cậu rất khá.
Eddie cam chịu chính mình ngồi yên ở ghế xe phụ,mặc kệ Trần Nghị cúi người xuống kéo qua dây an toàn thắt lại.Trần Nghị ấm áp hô hấp quét ở trên da của cậu, nghiêng mắt nhìn chính mình nói câu em ngoan ngoãn một chút, Eddie khó có được không có sặc trở về, coi như Trần Nghị mù lợi hại nhưng anh đem chính mình chiếu cố rất tốt.
Eddie dựa vào ghế xe nhìn cảnh tượng lướt qua ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại vừa rồi xe dừng ở trước mặt, nhìn thấy Trần Nghị xuống xe không tự chủ được mà nhớ tới cuộc sống cao trung ngắn ngủi của mình.
Ngày đó, sau khi tan học,trong thời gian hoạt động của câu lạc bộ, cậu móc ra mấy tờ tiền giấy, một bộ dáng nhân vật phản diện lấp lánh hấp dẫn nhân vật chính, đưa tiền ra trước mặt Bạch Tông Dịch, nói là "phí hướng dẫn viên du lịch" mua đứt một giờ của học bá trường,dẫn chính mình quen thuộc từng góc sân trường.
Lý do nói thì thật hay nhưng kỳ thật là mượn cái cớ để cậu có thể thuận tiện công tác "Bắt gian" của mình, bị Bạch Tông Dịch phản bác cái kia gọi là bắt gian tế quân địch,không nên tỉnh lược từ ngữ lung tung.
Eddie chỉ là làm mặt quỷ nói học bá thiếu quản cậu, nhưng thực tế có phải xuất phát từ tò mò đối với cuộc sống mà cậu không thể trải qua hay không, loại lý do có chút không được tự nhiên này chính Eddie cũng không hiểu rõ.
Chờ Bạch Tông Dịch đút tay vào túi, vẻ mặt lười nhác nói về vai trò của khu vực bọn họ đang đứng, Eddie xoay qua ở phía sau thân thể Bạch Tông Dịch nhìn về phòng chứa rác,mỉm cười ra tiếng.
Ba năm nam sinh núp ở phía sau đống rác trong phòng rác,cẩn thận từng li từng tí nhưng lại run rẩy tay vân vê bột trắng, từ góc nhìn của Eddie vừa vặn có thể nhìn thấy đám thối nát kia khủy tay chống đất quỳ trên mặt đất, mặt kề sát mặt đất, lúc ngẩng đầu lên đám người kia đều một bộ mỹ mãn giống như đặt chân lên cực lạc, nếu như người sống trên mảnh đất cực lạc này có đặc tính gì, vậy đại khái chính là tròng mắt của bọn họ đều trừng lớn như muốn rơi ra ngoài,cánh mũi không ngừng duy trì co rúm theo quy luật nào đó, cùng với cha mẹ hít độc bị chôn vùi trong mảnh đất cực lạc kia khoác lên da mặt giống nhau như đúc.
Bạch Tông Dịch hỏi cậu đang cười cái gì chuẩn bị quay đầu nhìn, cậu giữ chặt Bạch Tông Dịch nói:
"Đói bụng, đi thôi,tôi muốn ăn lẩu, mời cậu."
Eddie lôi kéo Bạch Tông Dịch đi tới cổng trường,trong lòng rất chắc chắn Bạch Tông Dịch không thấy đám người thối nát vừa rồi đang làm chuyện ngu xuẩn gì, nghĩ nhất định phải hung hăng lừa Phạm Triết Duệ một khoản, mới có thể báo đáp thể xác và tinh thần của cậu đã quan tâm chiếu cố bạn trai nhỏ của Phạm Triết Duệ tốt như vậy, ở trong lòng vì sự tri kỷ của mình mà vui vẻ cho điểm tối đa. Eddie đang suy nghĩ linh tinh thì bị Bạch Tông Dịch giữ chặt, tránh không khỏi khống chế mà lảo đảo về phía sau vài bước.
"Học bá cậu có phải hay không quá suy yếu, đi như vậy vài bước liền đi không nổi?"
Mới vừa nói xong ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay Bạch Tông Dịch chỉ,không nói nên lời.
Một chiếc Mustang Mach 1 an tĩnh dừng ở bãi đỗ xe trước cổng trường.Xung quanh là học sinh mặc đồng phục đang líu ríu,chỉ trỏ từ xa.
Không phải là xe nhiều đắt tiền, nhưng ở dưới ánh sáng,thân xe thon gọn thuần đen phối hợp với một đường màu đỏ như máu hướng thẳng về phía trước đầu xe tựa như một con ngựa hoang đang phi nước đại, tại một ngôi trường nổi tiếng với tỷ lệ học sinh giỏi nhập học này vừa đủ bắt mắt lại vừa dã man đến mức không thể so sánh được với những nam nữ mặc đồng phục ngoan ngoãn này được.Tất nhiên, trong số những học sinh giỏi cũng sẽ có những người xấu dựa vào quan hệ tiến vào,ví dụ như cái đám rác rưởi trong phòng rác vừa rồi.
Quan trọng hơn là Eddie biết chiếc xe này, là món quà trưởng thành mười tám tuổi Trần Đông Dương tặng cho Trần Nghị, chính là lần đầu tiên Trần Nghị thất hứa với cậu. Trần Nghị tại buổi sáng thứ hai đem vừa mười lăm tuổi liền phi pháp ra vào quán bar uống đến say khướt còn ngủ quên ở quán bar là cậu xách ra khỏi quán bar, Eddie ghé vào trên vai Trần Nghị còn ngái ngủ, xoa xoa mắt thời điểm bị thân xe đường cong phản xạ ánh sáng lóe tới hai mắt, sau đó đã nghĩ Trần Nghị tối hôm qua khẳng định mặt đều cười nát.
Khi đó cậu còn không có rõ ràng ý thức được Trần Nghị yêu Trần Đông Dương bao nhiêu, chỉ là lần đầu tiên bị bỏ lại cảm thấy trái tim thật giống như muốn đập không nổi nữa, mới không quản các đàn em trong quán bar ngăn cản uống say không còn biết gì, cậu đương nhiên cũng không phải lần đầu tiên bị bỏ lại, nhưng là lần đầu tiên bị Trần Nghị bỏ lại.
Sau ngày hôm đó người ở trong quán bar đều bị Trần Nghị chỉnh một lần, thế cho nên về sau mỗi lần cậu lại uống say không còn biết gì, bọn họ sẽ lập tức cùng Trần Nghị báo cáo.
Eddie lôi kéo Bạch Tông Dịch muốn đi, kết quả bởi vì tiếng còi xe vang dội bị ép quay đầu lại đi tới bên cửa xe đang chậm rãi hạ xuống há miệng mắng:
" đại ca,ở khu vực trường học loạn bấm còi xe, anh thật sự không có đủ tố chất đó, có phải anh cảm thấy mình đẹp trai quá không, em thật sự không ném nổi mặt này."
"Lên xe đi."
"Anh có phải hay không có bệnh ?Anh từ đại ca ca biến thành cha em sao? Đến đón em tan học?"
"Lên xe, nếu không anh xuống xe mời em lên xe."
Bạch Tông Dịch đúng lúc vỗ vỗ sau lưng Eddie, lạnh lùng bảo Eddie nhanh chóng lăn lên xe, nói cái gì Trần Nghị thật sự nhìn rất giống xã hội đen ,cậu ta còn không muốn bởi vì loại chuyện này mà nổi danh ở trường học, nhưng Eddie vẫn nóng nảy mắng người trong xe,lái chiếc xe chỉ có 2 chỗ ngồi có phải hay không thần kinh? là để cho Bạch Tông Dịch ngồi trên đùi mình hay là ngồi trên đùi người lái xe.
Bạch Tông Dịch ở một vị trí trong tầm mắt nhìn thấy Trần Nghị tay chuẩn bị đặt lên cửa bên trong ghế lái, liền dứt khoát kéo Eddie đến trước cửa xe, sau đó kéo cửa xe rồi đẩy cái người đang xù lông vào ghế phụ, liền mạch lưu loát đóng cửa lại xoay người rời đi.
Sau đó mỗi một ngày Trần Nghị đều sẽ tới đón cậu, đại đa số Eddie đều là tựa lưng vào ghế nhìn ngoài cửa sổ xe không muốn cho Trần Nghị một chút sắc mặt, nhưng kỳ thật những ngày tràn ngập loại quỷ dị yên tĩnh này cũng không thể kéo dài thêm mấy ngày.
Ngày đầu tiên được đón về, anh đã cùng Trần Đông Dương báo cáo phát hiện của mình ở trường học, rất nhanh đã lập ra kế hoạch tìm hiểu nguồn gốc bắt đám người Trương Đằng kia ra. Bất quá kế hoạch phía sau cũng không thể phát huy công dụng gì_____ Phạm Triết Duệ sớm đem người đánh chết, thật con mẹ nó đều đủ điên.
Eddie vẫn là trước sau như một dựa nghiêng vào trong ghế xe, miên man nghĩ đến khi đó Trần Nghị rốt cuộc là xuất phát từ tâm tính gì mới mỗi ngày kiên trì đến đón cậu, cũng không thể thật sự coi mình mặc đồng phục học sinh là con trai đi, vậy càng là so với làm anh em còn ngu ngốc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top